• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc lên bờ trời đã tối đen, may mà hôm nay trăng tỏ, hai người nương theo ánh trăng mặc lại y sam, rồi cùng nhau đi ra khỏi khu rừng.

Ngoài bìa rừng tuy là đồng cỏ, nhưng bởi vì gió đêm phần phật, thổi cát từ phía nam đến đây, nên hai người chưa đi được bao xa đã bị cát bụi bám đầy người.

“Bị gió cát thổi qua một lượt, tắm cũng coi như uổng phí.” Tiêu Mị tiếc nuối xiết chặt lại áo bào.

Lâm Trục Lưu không để bụng khoát tay, “Thoải mái mà, về tắm thêm một lần nữa có sao đâu?”

“Cũng phải.” Y gật đầu.

Đồng cỏ nằm giữa Qua Tỏa và hồ Minh Châu đẹp vô cùng, là một nơi lý tưởng để người dân Qua Tỏa chăn dê thả bò. Ban ngày, đồng cỏ được hồ nước phản quang trông xanh mướt một màu, đêm đến dưới ánh trăng hiển hiện lên một màu xanh lục như phỉ thúy.

Hai người đi bộ bên bờ hồ, thỉnh thoảng, nghe thấy có người trên bờ gảy Lô cầm, âm thanh kia réo rắt động lòng, theo làn hơi nước mờ ảo trên hồ truyền đi rất xa. Tiêu Mị ngừng bước tập trung lắng nghe một lúc, hỏi Lâm Trục Lưu: “Trong thành Qua Tỏa, vậy mà lại có người chơi nhạc giỏi đến thế này sao?”

“Âm thanh này…. chắc là của Lăng Phong Hoa, nàng ta vốn dĩ là người Liễu Nam, phụ thân là nhạc sư cực kỳ nổi danh.” Lâm Trục Lưu phân biệt phương hướng phát ra tiếng nhạc, sau đó nói với Tiêu Mị: “Ngươi thích nghe? Ta dẫn ngươi đi tìm nàng ta.”

Nàng dắt Tiêu Mị sải bước đi nhanh trên đồng cỏ, bèn trông thấy một nữ tử ngồi trên tảng đá lớn màu đen bên cạnh hồ, mặc y phục vải sa màu trắng, ôm Lô cầm màu xanh ngọc, xuất trần thoát tục hệt như tiên nữ giáng trần.

Lăng Phong Hoa nghe thấy tiếng bước chân, ngoảnh đầu nhìn hai người, cười nhạt nói: “Hai người các ngươi quả là có hứng thú nhỉ, đêm khuya thanh vắng, ngày lành tháng tốt, cảnh sắc như tiên, không biết là có củi khô dễ cháy không?”

Lâm Trục Lưu ngồi xếp bằng xuống đất, cười gượng nói với nàng ta: “Tiêu Mị thích ca khúc của ngươi, ngươi mau đàn vài bản cho hắn nghe.”

Lăng Phong Hoa nhìn nàng, rồi lại ngoảnh đầu nhìn Tiêu Mị, phát hiện lúc này hắn đang chăm chú nhìn Lâm Trục Lưu ngồi dưới đất, vẻ mặt ấy dịu dàng khiến người ta say đắm, tựa như cùng trời cuối đất này chỉ có một nữ tử là nàng ấy. Lăng Phong Hoa cụp mắt mỉm cười, nói với hai người: “Ca khúc của ta, sao có thể đàn công không cho hai người nghe được.”

Lâm Trục Lưu cau mày nói: “Chẳng phải ban nãy ngươi cũng đang đàn sao? Giờ chỉ thêm hai người nghe, chúng ta đã cho ngươi thể diện lắm rồi, vậy mà ngươi còn không chịu đàn cho chúng ta nghe mấy khúc hay sao?”

Lăng Phong Hoa nhấc một chiếc đàn hình dáng kỳ lạ lên, đưa cho Tiêu Mị, “Đây là đàn của huynh? Ta trước giờ chưa từng trông thấy. Huynh đàn cho ta nghe trước, ta mới bằng lòng đàn.”

Tiêu Mị nhận lấy cây đàn, cau mày nói: “Cây đàn này ta để trong doanh trướng của Tử doanh, sao lại ở trong tay cô?”

“Ta bảo Hàn Tiểu Tứ trộm ra đây cho ta đó.” Lăng Phong Hoa cười quyến rũ với y, “Sao nào? Huynh tức giận sao?”

Tiêu Mị không trả lời, chỉ nhấc ống tay áo lau cây đàn, ngồi sát xuống bên cạnh Lâm Trục Lưu.

Cây đàn dài trong tay y có màu lam ngọc, hình dạng như trăng non, bên trên khảm một hàng dây trong suốt dày mảnh khác nhau. Cây đàn này điêu khắc tinh tế, chất liệu cũng thuộc hàng cực phẩm, Lâm Trục Lưu nhìn thấy thích, bèn sờ lên đó rồi hỏi y: “Tiêu Mị, đàn của ngươi đẹp thật, đây là đàn gì thế?”

“Đây là Li cầm của Nhu Lam, bởi vì dễ học, âm sắc cũng hay, nên mấy năm nay rất được tôn sùng ở Nhu Lam thành.”

“Vậy ngươi đàn cho ta nghe đi.”

Tiêu Mị gật đầu, gảy vài cái lên dây đàn rồi bắt đầu tiết tấu.

Tiết tấu của Li cầm không giống với Lô cầm của Lăng Phong Hoa ban nãy, âm sắc rất khẽ, âm thanh cũng vô cùng êm tai. Lâm Trục Lưu cảm thấy cây đàn này giống hệt như con người của Tiêu Mị, bên ngoài thì mang vẻ đẹp độc đáo của riêng mình, bên trong vừa dịu dàng vừa điềm đạm, lặng lẽ mà khiến người khác không thể ngừng được.

Y vừa gảy xong một khúc, Lăng Phong Hoa bèn bước xuống khỏi tảng đá lớn, đi đến trước mặt y hỏi: “Đằng sau cây Li cầm này, hẳn là có câu chuyện cảm động đúng không?”

“Đúng là có một câu chuyện.” Tiêu Mị gật đầu đáp: “Mấy năm gần đây cây đàn này mới bắt đầu được truyền bá ở Nhu Lam thành, nghe nói là một vị tướng lĩnh ở Nhu Lam sắp xuất chinh, thê tử của vị tướng lĩnh đó mong hắn sớm ngày trở về, bèn ngày ngày ngồi bên hàng giậu nhà mình gảy nhạc cụ mà nàng tự chế tạo ra. Không biết đã qua bao lâu, mà vị trướng quân kia mãi vẫn chưa trở về, thê tử ngồi ở dưới hàng giậu chờ đợi từng ngày, từng ngày, cuối cùng đến một hôm, người trong thành phát hiện nàng ấy ngã ở dưới hàng giậu nhà mình, đã không còn hơi thở nữa. Cuối cùng tướng quân kia trở về, thứ hắn trông thấy chỉ là một cây đàn cũ kỹ và một nấm mồ hoang liêu, tuy rằng tướng quân đã chiến thắng trở về nhưng lại mất đi tình yêu của đời mình nên uất ức mà qua đời. Người dân của Nhu Lam gọi cây đàn này là Li cầm, vừa ứng với sự chờ đợi của thê tử dưới hàng giậu, vừa là đồng âm của “Li tình”.”

“Câu chuyện thật là bi thương.” Lăng Phong Hoa nói: “Nữ tử này chắc chắn là rất yêu vị tướng quân kia. Li cầm, li tình… thật là một nhạc cụ chẳng lành.”

Lâm Trục Lưu cười khẩy một tiếng, “Tại sao nàng ta không đi tìm hắn?”

Lăng Phong Hoa và Tiêu Mị đều sững sờ, thì nghe thấy nàng nói tiếp: “Nàng ta có thể đi tìm hắn mà, bất luận là hắn đi đâu, nàng ta đều có thể đi cùng hắn. Cho dù không thể lập tức đi cùng, thì sau đó cũng có thể đi tìm. Nếu đã yêu hắn đến vậy, thì cho dù chết, cũng phải chết cùng hắn mới đúng chứ!”

Lâm Trục Lưu ngập ngừng, cười toét miệng: “Nam nhân lão tử nhìn trúng, cho dù chết, cũng phải chôn cùng phần mộ với hắn.”

Tim Tiêu Mị đập thình thịch điên cuồng, lúc Lâm Trục Lưu nói lời này hình như đã nhìn y, mà hình như không phải. Lúc này nàng đã đứng dậy, hóa ra là ái mã Nam Phong của nàng men theo đồng cỏ đã tìm được đến đây.

Lâm Trục Lưu trở mình lên ngựa, vươn cánh tay thon dài ra với Tiêu Mị, “Lên đây.”

Tiêu Mị do dự trong thoáng chốc, ngồi đằng trước Lâm Trục Lưu thì kỳ cục; Nhưng ngồi sau lưng nàng, y lại cảm thấy tướng quân nàng sẽ mất thể diện, sợ nàng nổi giận.

Lâm Trục Lưu thấy y bất động, giương cằm nói với y: “Lên đi, ngươi là nam nhân của ta, đương nhiên phải ôm ta.”

Tiêu Mị dâng lên một cảm xúc không nói nên lời, y trở mình lên ngựa, Lâm Trục Lưu bèn cầm lấy tay của y để y nắm chặt lấy dây cương, sau đó hoàn toàn thả lỏng dựa vào lòng y.

“Ơ, phải thế này không?”

“Phải.”

Tiêu Mị một tay nắm lấy dây cương, một tay khẽ ôm lấy eo của Lâm trục Lưu, khẽ hôn lên tóc nàng, rồi thúc ngựa chạy về phía Qua Tỏa thành.

Lăng Phong Hoa đứng bên hồ Minh Châu, nghe thấy một tràng tiếng cười thích thú sảng khoái ở trên lưng ngựa đằng xa. Ánh mắt nàng ta ảm đạm, thu lại Lô cầm đi về phía quân doanh.

Về đến Hầu vương phủ đã qua giờ Hợi, Tiêu Mị trở người xuống ngựa, sau đó đỡ Lâm Trục Lưu xuống.

Lâm Trục Lưu vỗ vào mông Nam Phong, bảo nó tự về chuồng của mình.

“Gió cát lớn quá, ta phải đi tắm cái đã, ngươi cũng phải tắm nhỉ? Có cần giúp gì không?”

Tiêu Mị lắc đầu, “Chút nữa cô vào thẳng phòng là được.”

Tắm rửa xong, Lâm Trục Lưu đẩy cửa phòng, trông thấy Tiêu Mị đang ngồi xếp bằng trên giường, đai áo đã gỡ ra một nửa, lộ ra lồng ngực trắng nõn săn chắc. Y trông thấy nàng, bèn nở nụ cười cười tươi rói với nàng.

“Tiêu Mị, sau này ngươi bớt nói chuyện với Lăng Phong Hoa thôi.” Lâm Trục Lưu bưng bát thuốc ngồi xuống trước giường Tiêu Mị, nếm một ngụm rồi đưa cho y.

“Sao lại nói vậy?” Tiêu Mị nhận lấy bát thuốc, tỏ vẻ rất hứng thú nhìn nàng.

“Ánh mắt nàng ta nhìn ngươi giống như nhìn quái vật ấy, chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra à?”

“Quái vật?” Tiêu Mị nhìn sắc mặt nghiêm túc của Lâm trục Lưu, dở khóc dở cười, một hơi uống cạn bát thuốc, “Nàng ta đó là… thôi bỏ đi, nói với cô cũng không nói rõ được…”

“Thế thì đừng nói nữa, ta cũng không muốn biết. Hôm nay ngươi mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi. Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng có suy nghĩ trèo tường ra ngoài nữa, sự kiên nhẫn của ta không tốt lắm đâu.”

Tiêu Mị ngẫm nghĩ, lúc này mới nhớ đến chuyện hôm nay trèo tường chuồn ra ngoài, cười tủm tỉm nói với nàng: “Tướng quân, có phải cô quên chuyện gì rồi không?”

“Chuyện gì?”

Tiêu Mị cười mỉm, khẽ đặt bát thuốc lên chiếc bàn trên đầu giường, “Tướng quân, chẳng phải sáng nay cô bảo muốn vào xử lý ta sao?”

Y ôm lấy Lâm Trục Lưu vào lòng, tiếng cười trầm thấp xuyên qua lồng ngực rung rung khiến lòng nàng ngứa ngáy tê dại.

“Làm sao bây giờ, tướng quân, ta cảm thấy ta đối với nàng…” Tiêu Mị nâng mặt Lâm Trục Lưu lên, dịu dàng ngậm lấy bờ môi nàng.

Lâm Trục Lưu giơ hai tay ôm lấy vai Lâm Trục Lưu, theo động tác của y mà ngã xuống giường.

“Tiêu Mị, ngươi muốn đối xử tốt với ta, thì phải mãi mãi đối xử tốt với ta, không được đối xử tốt với người khác như vậy nữa. Nếu để ta biết được có một ngày, ngươi cũng đối xử với người khác như vậy…”

“Lúc ấy nàng hãy giết ta đi.” Tiêu Mị cúi người xuống, chặn lấy cái miệng nói dông nói dài của tướng quân nhà mình.

- Shen dịch -

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK