• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Trục Lưu vừa nghe nói vậy thì sắc mặt đại biến.

Nàng rút Long Nha Nhung Dữ bên hông ra, kéo Hàn Tiểu Tứ xuống ngựa, còn mình thì cưỡi lên Tịch Nguyệt phóng nhanh về phía thành Qua Tỏa.

Tại sao lại thế… không phải thế! Trấn Bắc vương mới ngoài năm mươi, sao mới bị La Lưu chém một đao, mà đã không xong rồi?

Lúc nàng chuẩn bị đi khỏi, rõ ràng Liễu Kỳ từng bảo Trấn Bắc vương đã không còn đáng ngại nữa, chỉ cần chú ý điều dưỡng là ổn.

Lâm Trục Lưu nghiến răng, lòng quặn thắt.

Trước khi gặp được Tiêu Mị, thậm chí Lâm Trục Lưu còn cho rằng người đàn ông yêu thương mình nhất trên đời này, một người là cha nàng, người còn lại là Lê Viễn Nhạc, ngoài ra không có người thứ ba nữa.

Cha nàng là một lão kiêu binh, ngày thường quen thói cười đùa, mặc dù ông thương con gái thật, nhưng lại thiếu một chút ít cảm giác dịu dàng ôn tồn. Còn Lê Viễn Nhạc thì rất dịu dàng, tuy cũng là tướng quân kiên cường máu lạnh trên chiến trường, nhưng sau khi trở về lại giống một người cha hiền từ. Ngày thường tận tay dạy nàng cưỡi ngựa, bắn cung, dùng kiếm, múa đao, thật sự còn giống cha nàng hơn cả cha nàng. Thậm chí sư phụ chỉ nàng luyện binh khí trên Nhung sơn, cũng là do Lê Viễn Nhạc tiến cử cho nàng.

Lâm Trục Lưu nhớ khi ấy, nàng cực kỳ hâm mộ cảnh Lê Viễn Nhạc đặt nhi tử của ông là Lê Vệ lên vai, đứng coi xiếc khỉ trong chợ phiên của thành Qua Tỏa.

Khi ấy cha nàng đã tử chiến sa trường, nàng trở thành là đứa trẻ chỉ còn mẹ.

Lê Viễn Nhạc nhìn thấy nàng nhỏ thó đứng ngoài rìa, chẳng nói chẳng rằng để nàng ngồi lên đầu vai bên kia. Từ đó trở đi, mỗi lần có xiếc khỉ Lê Viễn Nhạc đều đặt hai đứa trẻ trên vai, chưa từng thả nàng xuống bao giờ.

Lần đầu tiên nàng lên chiến trường, Lê Viễn Nhạc là tướng quân của nàng, lúc gặp phải đột kích của quân địch, địch đông ta ít, chúng vây khốn bọn họ ở trên đỉnh núi ròng rã suốt mấy ngày. Mắt thấy những tướng sĩ bên cạnh từng người từng người bị giết chết, Lâm Trục Lưu cảm thấy cực kỳ sợ hãi, nàng sợ chỉ mới được lên chiến trường cứ như vậy mà tử trận.

Sau đó Lê Viễn Nhạc khi ấy đang bị trọng thương dẫn nàng đột phá khỏi vòng vây địch, lết hơi thở cuối cùng về đến thành Qua Tỏa. Bấy giờ nàng gục đầu bên cạnh giường bệnh của Lê Viễn Nhạc, mắt đỏ au gọi ông một tiếng “cha”, Lê Viễn Nhạc mỉm cười, gật đầu.

Từ đó về sau, Lâm Trục Lưu đối xử với ông hệt như cha ruột.

Lâm Trục Lưu cưỡi Tịch Nguyệt, không đến nửa ngày đã về đến cổng thành Qua Tỏa.

Từ cổng thành đến Trấn Bắc vương phủ, phải đi qua một khu chợ sầm uất, nàng ghì dây cương, thúc ngựa lao như điên phóng bay qua khu chợ.

Phóng ngựa chạy nhanh trong chợ là chuyện trước giờ nàng chưa bao giờ làm. Nhưng lúc này nàng không quan tâm được nhiều thế nữa, đến Trấn Bắc vương phủ sớm lúc nào, thì có thể gặp được Lê Viễn Nhạc sớm nhường ấy.

Thế nên không đến thời gian một nén hương, nàng đã đến trước cánh cửa phết sơn màu đỏ thẫm, Lê Vệ đang đứng ngoài cửa, hình như đang đợi nàng.

“Lê Tử…” Lâm Trục Lưu xoay người xuống ngựa, nắm lấy cánh tay hắn: “Lê bá bá… Lê bá bá ông ấy…”

Lê Vệ vừa vỗ về lưng nàng vừa nói: “A Trục, không sao nữa, cha ta được cứu rồi.”

Lâm Trục Lưu như sắp nghẹt thở, thở dốc vài hơi mới bình tĩnh trở lại, sau đó như hết sức lực ngồi bệt xuống nền.

“A Trục, vào thăm cha ta đã, ông ấy nhớ cô lắm.” Lê Vệ kéo nàng đứng dậy, dẫn vào trong phủ.

Lâm Trục Lưu gật đầu, bước vòng phòng của Trấn Bắc vương.

Phòng của Lê Viễn Nhạc nằm ở phía đông của vương phủ, đi ngang qua một hành lang hẹp dài, thì trông thấy một khung cửa hình tròn màu hồng cánh sen.

Lâm Trục Lưu đẩy cửa bước vào, thì trông thấy phu nhân của Lê Viễn Nhạc đang ngồi bên cạnh ông, nước mắt lưng tròng nắm lấy tay ông. Thấy Lâm Trục Lưu bước vào, bà vội vàng rụt tay lại, đứng dậy nói: “A Trục, con đến rồi ư.”

Lâm Trục Lưu gật đầu với bà, “Lê bá mẫu, Lê bá bá…”

“Ta có làm sao đâu, chẳng qua là vết thương đợt trước bị tên tiểu tử La Lưu đâm trúng vẫn chưa lành hẳn, thằng nhãi nhà ta khéo lo, còn gọi con trở về làm gì.” Sắc mặt Lê Viễn Nhạc nhợt nhạt, khẽ mỉm cười với Lâm Trục Lưu.

Lâm Trục Lưu mặc kệ ông, im lặng ngồi bên cạnh giường, lọn tóc lòa xòa che khuất nửa khuôn mặt.

Nàng ngồi im bất động một lúc lâu.

“Nhóc con, con khóc à?” Lê Viễn Nhạc nhìn Lâm Trục Lưu, bàn tay già nua vuốt tóc nàng.

“Con còn chưa kịp báo hiếu, ngài không được xảy ra chuyện đâu đấy.” Lâm Trục Lưu cúi đầu, cố gắng kiềm nén giọng nói run rẩy.

“Chẳng phải ta vẫn khỏe đấy ư? Con cứ như thế quẳng chồng với cả mẹ chồng lại trên đường luôn à? Lúc nào về dẫn họ qua đây nhé. Nam Tĩnh vương phủ của Tiêu Mị vẫn chưa sửa xong, tối nay mọi người ngủ lại đây đi.”

“Ngài không sao thật chứ?” Lâm Trục Lưu nghẹn ngào hỏi.

“Yên tâm, ta còn đợi con báo hiếu cho ta xong đã cơ. Bây giờ ta hơi mệt thật, con đi đón hai mẹ con Tiêu Mị về đây trước, mấy hôm nữa ta khỏe thì làm tiệc đón gió tẩy trần cho họ sau.”

Lâm Trục Lưu nghe thấy ông bảo mệt, vội vàng đứng dậy, gật đầu với Lê bá mẫu rồi khẽ khàng rời khỏi phòng.

Nàng bước lên Tịch Nguyệt, sau đó chạy về phía mấy người Tiêu Mị, lúc gặp mặt, nàng thấy Tiêu Mị đang vén chiếc rèm của xe ngựa lên, ánh mắt lo âu nhìn nàng.

“A Trục, Lê vương thế nào rồi?” Tiêu Mị lo lắng hỏi nàng.

Lâm Trục Lưu vừa bước vào xe ngựa vừa đáp: “Cứu được rồi, không sao.”

Bấy giờ Tiêu Mị mới thở phào nhẹ nhõm, kéo Lâm Trục Lưu ngồi xuống bên cạnh, đỡ lấy vai nàng để nàng tựa vào người mình.

Bấy giờ, Minh Phương phu nhân chợt lên tiếng: “Nhi tử của ta, trong lòng quả thật chỉ có mỗi thê tử mà thôi.”

Lâm Trục Lưu và Tiêu Mị đồng loạt giật mình, vội vàng tách ra, ngồi ngay ngắn.

Minh Phương phu nhân mở mắt, buồn cười mình Tiêu Mị, nói với Lâm Trục Lưu: “Ban nãy lúc con chưa trở lại, nó cứ nhìn chằm chằm ra ngoài xe ngựa suốt, người làm mẫu thân là ta đây nói gì nó cũng không tập trung mà chỉ đối đáp qua loa lấy lệ. Nó ấy, người thì ngồi bên cạnh ta, nhưng lòng thì đã bay đến thành Qua Tỏa cùng với con rồi. Ta nói chứ, nuôi con trai khó quá đi mất, có thê tử vào là quên mẫu thân ngay.”

“Mẫu thân…” Tiêu Mị bất đắc dĩ cười cười, không ngờ Lâm Trục Lưu lại nhích đến bên cạnh Minh Phương phu nhân, cầm lấy tay bà, chân thành nói: “Mẫu thân, con và Tiêu Mị, nhất định sẽ hiếu thảo với người.”

Minh Phương phu nhân thấy thần sắc nàng nghiêm túc, tức thì mặt mày nóng ran. Ngượng ngùng nói: “Nghiêm túc thế làm gì? Ta còn không hiểu lòng dạ các con sao? Ban nãy ta chỉ nói đùa thôi.”

Lâm Trục Lưu mỉm cười, ngồi lại bên cạnh Tiêu Mị. Tiêu Mị nhìn ra được trong lòng nàng không vui vẻ lắm.

Y hiểu Lâm Trục Lưu, với tính cách của nàng, chắc chắn là đang nghĩ vẩn vơ đâm đầu vào ngõ cụt. Tuy lần này Lê vương được cứu trở lại, nhưng lần sau không biết sẽ thế nào.

Mới chớp mắt thôi, mà sao các bậc cha chú đều đã đến tuổi cả rồi…

Mẫu thân của Lâm Trục Lưu đã năm mươi tuổi, quá nửa đời người.

Sống chết luân hồi, rốt cuộc không một ai có thể trốn chạy khỏi số mệnh.

Lúc về đến thành Qua Tỏa, mặt trời đã ngả bóng về tây. Minh Phương phu nhân đi lại cả ngày trời, mệt đến mức vừa vào đến Lê vương phủ đã ngủ thiếp đi.

Sau khi Tiêu Mị sắp xếp cho Minh Phương phu nhân nghỉ ngơi xong xuôi thì không thấy Lâm Trục Lưu đâu nữa, hỏi lính gác cổng thì được biết nàng vẫn chưa rời khỏi vương phủ.

Y ngẫm nghĩ, mỉm cười, rồi trèo nên nóc của phòng khách mà Trấn Bắc phu nhân chuẩn bị cho họ.

Trấn Bắc vương phủ nằm ở vị trí khá cao trong thành Qua Tỏa, tầm nhìn cực kỳ thoáng đãng. Sau khi Tiêu Mị trèo lên tới nơi, quả nhiên trông thấy Lâm Trục Lưu đang ngồi bên trên.

“A Trục.” Y đi tới, khẽ gọi nàng.

“Tiêu ca, huynh…”

“Ta nghe lính gác nói nàng chưa ra khỏi phủ, nên ta nghĩ chắc là nàng sẽ đến đây.”

Lâm Trục Lưu khẽ mỉm cười, vươn tay kéo y ngồi xuống bên cạnh mình, hai người vai kề vai.

Lâm Trục Lưu đã ngồi đây một lúc lâu. Ngắm nhìn sa mạc mênh mông bất tận bên ngoài Nam Ly quan, trong lòng nảy sinh cảm giác lo sợ.

Nơi có người sẽ có chiến tranh, nơi có chiến tranh thì sẽ có hi sinh.

Chuyện hôm nay của Trấn Bắc vương, thật sự đã chạm đến nỗi bất an ẩn chứa trong lòng nàng bấy lâu. Thậm chí nàng còn nghĩ nếu một ngày nào đó Tiêu Mị cứ như vậy rời xa nhân thế thì nàng phải làm thế nào? Nghĩ đến đây, Lâm Trục Lưu chợt run lẩy bẩy, không thể kìm nén mà cắn chặt khóe môi đến mức rướm máu.

“A Trục, nàng sao vậy?” Tiêu Mị thấy nàng khác thường, vội vàng ôm lấy nàng, phát hiện nàng đang run cầm cập.

“Tiêu Mị, ta nghĩ đến một số chuyện không vui, nhưng ta không muốn nói ra.” Chuyện như vậy nàng không dám nói, nàng sợ nó sẽ thành sự thật.

Tiêu Mị ôm nàng vào lòng, khẽ vỗ về vị trí nới trái tim nàng, trong lòng hiểu rõ, xót xa.

“A Trục, nàng yên tâm.” Tiêu Mị cười, “Nếu nàng chết, ta sẽ chết cùng nàng. Nhưng ta không nỡ chết, không nỡ để nàng lại một mình.”

Y nắm lấy tay Lâm Trục Lưu, đan mười ngón tay lại với nàng, truyền hơi ấm của mình cho nàng.

Lâm Trục Lưu ngước mắt nhìn y, từ trong ánh mắt dịu dàng của y nàng đọc hiểu được rất nhiều điều.

Nàng bất chợt đứng dậy, kéo Tiêu Mị nhảy xuống khỏi mái nhà, dẫn y vào phòng.

Lâm Trục Lưu thả tay y ra, khép lại cửa sổ. Tiêu Mị đứng sau lưng nàng ngoan ngoãn chờ đợi.

Một vài khi, một vài chuyện, hai người ở bên nhau sớm chiều đã tạo nên sự ăn ý, ngay cả trao đổi ngôn từ và ánh mắt cũng không cần thiết, chỉ cần một động tác nho nhỏ thôi, cũng đã hiểu được ý định của đối phương.

“A Trục, mẫu thân đang ngủ ở phòng bên cạnh.” Tiêu Mị khẽ nói.

Ở đây là Trấn Bắc vương phủ, Minh Phương phu nhân đang ở sát vách. Từ trong phòng có thể nghe thấy tiếng nước dao động, tiếng côn trùng rả rích, thậm chỉ có thể nghe thấy tiếng nha hoàn trực đêm đang thì thầm nho nhỏ.

Lâm Trục Lưu đi đến trước mặt y, khẽ ngẩng đầu, trao cho y nụ hôn.

Hai người loạng choạng đi đến bên giường, Lâm Trục Lưu tạm ngừng cơn càn quấy trong miệng Tiêu Mị, khẽ thì thầm bên tai y: “Ta cố nhịn không kêu thành tiếng, Tiêu ca, ta muốn chàng.”

Tiêu Mị thấy con ngươi long lanh ánh nước của nàng, trong lòng nổi lửa, tựa như cánh đồng đang khô hạn đột nhiên bùng cháy.

Y bế thốc Lâm Trục Lưu đặt lên người mình, dịu dàng vuốt ve cơ thể nàng một lát, sau đó chậm rãi tiến vào.

Cảm giác không lời nào kể xiết ấy khiến Lâm Trục Lưu không kìm được ngẩng cao cần cổ, nàng thích Tiêu Mị dùng tư thế này để chiếm hữu nàng, bởi vì khi ở trong tư thế này, hai tay nàng có thể ôm lấy vai y, hai chân có thể quấn lấy hông y, còn có thể dán sát vào y không một khe hở.

Tiêu Mị đỡ lấy eo nàng để nàng hơi nâng hông lên, sau đó lại khiến nàng chìm xuống, cơn khoái cảm bất chợt khiến nàng không thể kiếm chế được muốn hét lên thành tiếng.

Bấy giờ Tiêu Mị liền phủ lên môi nàng, nuốt trọn tiếng rên rỉ vào miệng.

Tiếng thở dốc lởn vởn khắp căn phong, bởi vì hai người đều cố ý kiềm nén, nếu không lắng tai nghe kỹ, có lẽ sẽ bị cơn gió ngoài khung cửa cuốn đi. Hai người quyến luyến hôn lên làn da của đối phương, dán sát vào nhau, hơi thở hòa quyện, cơ thể quấn quýt.

Trong màn đêm mập mờ này, mùi hương khác lạ khe khẽ vấn vương.

- Shen dịch -

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK