Hôm nay Lâm Trục Lưu vận kiểu y phục mà cả nam lẫn nữ đều có thể mặc được, dáng người cao ráo và ngũ quan khôi ngô hầu như rất dễ khiến người khác nhận nhầm thành nam tử.
Lúc hai người tay trong tay đi trên phố, những người đi đường cho rằng họ chắc chắn là phu thê, nhưng sau khi ngồi xuống, tướng mạo của Lâm Trục Lưu rất dễ khiến người khác hiểu nhầm.
Hai người ăn vận như vậy, cộng thêm ban nãy Lâm Trục Lưu cất giọng gào lớn, chẳng trách vị tú bà trên thuyền hoa kia lại hiểu nhầm.
Tú bà đánh giá hai người một lượt, không vui nói: “Ta là ma ma trên thuyền hoa chứ không phải bà chủ hàng rượu, không lên thuyền, thì không có rượu để bán đâu.”
Lâm Trục Lưu ngẫm nghĩ một lúc, chợt nói với bà ta, “Ma ma, chúng tôi lên thuyền của bà nhé?”
Nàng vừa dứt lời, thì Tiêu Mị chợt xiết chặt lấy tay nàng, ai oán nói: “A Trục, nàng…”
“Ôi dào, phu thê hai vị lên thuyền tất nhiên là được. Vị đại gia này, ngài chớ ngại ngùng! Ta thấy phu nhân nhà ngài cũng thạo nghề đấy, ngoại hình anh tuấn, phu thê cùng uống rượu hoa ở Liễu Nam chẳng phải chuyện mới lạ gì, cũng coi như… tình thú phòng the ấy mà!” Thấy hai người chịu lên thuyền, ăn mặc cũng đàng hoàng, nét cười trên mặt tú bà Như Ý lại trở về.
Tiêu Mị lắc đầu thở dài, tú bà này nói võ khôi nhà y là người thạo nghề, quả thật là xằng bậy.
Cuộc đời này của Lâm Trục Lưu, một nửa dùng để tập võ, một nửa dùng để luyện binh, sợ là ngay cả cánh cửa của nơi trăng hoa ấy là tròn hay vuông nàng cũng chẳng hề hay biết. Chỉ là khi nàng đem lòng yêu một người, muốn dành cho người ấy thứ tốt nhất, nên hôm nay nàng nhất định sẽ để y được uống Liệp Nhân Hương.
Nương tử này của y, một lòng vì y rõ ràng đến vậy, nhưng cũng thực sự gàn rỡ quá rồi.
“Ma ma, chúng tôi chỉ ngồi ở một góc của thuyền hoa, không cần gọi các cô nương tiếp rượu.” Tiêu Mị nhét một thỏi bạc vào tay tú bà, bước lên thuyền cùng với Lâm Trục Lưu.
Tú bà dẫn Lâm Trục Lưu và Tiêu Mị lên thuyền, các ca kỹ và vũ cơ trên thuyền liền xúm lại.
Mấy cô nương này không hề nghe thấy cuộc trò chuyện của tú bà Như Ý và Lâm Trục Lưu, nên không biết Lâm Trục Lưu và Tiêu Mị là phu thê, chỉ cảm thấy hai người quá khôi ngô tuấn tú, bảo họ đưa thêm tiền cho hai người để được phục vụ thì họ cũng cam lòng.
Thấy vũ cơ xúm lại, Tiêu Mị và Lâm Trục Lưu ăn ý đồng thời định tránh sang một bên. Chỉ là mấy người họ chưa kịp sán đến, thì bỗng nghe thấy tú bà Như Ý hét lên: “Các cô nương làm gì thế, không thấy phu thê nhà người ta đến tìm thú vui sao? Đứng từ xa phục vụ là được, đừng làm người ta sợ!”
Lâm Trục Lưu mỉm cười với tú bà Như Ý, sau đó chọn một chiếc bàn ở góc khuất. Nàng cầm hai tấm nệm mềm, bảo Tiêu Mị ngồi xuống một tấm, còn mình ngồi xuống tấm còn lại, sau đó nàng kéo sát tấm nệm của mình lại gần Tiêu Mị.
Lúc này tiếng ca hát trên thuyền rộn ràng reo vui, các vũ cơ thấy hai người mới đến xinh đẹp anh tuấn, cho dù không chọn cô nương, thì họ cũng không kiềm chế được mà nhảy múa hết mình. Ca kỹ đánh đàn tỳ bà càng trắng trợn hơn, ánh mắt nhìn Tiêu Mị cực kỳ lộ liễu, như thể muốn ăn tươi nuốt sống nam tử này vậy.
Thấy tầm mắt của ca kỹ và vũ cơ lướt qua lướt lại trên người Tiêu Mị, Lâm Trục Lưu cảm giác được Tiêu Mị bắt đầu trở nên mất tự nhiên.
“Tiêu ca, sao thế?” Nàng vỗ về tay y.
Tiêu Mị cười với nàng, “Không có gì, chỉ là nơi phấn son kiểu này, cũng là lần đầu tiên ta đến.”
Lời này của y vượt xa ngoài tưởng tượng của Lâm Trục Lưu, gần như khiến nàng sững sờ.
Lâm Trục Lưu biết Tiêu Mị làm người rất nghiêm cẩn, tuy tướng mạo phong lưu, nhưng đối xử với bạn đời lại cực kỳ chung thủy.
Nhưng nếu là nam tử bình thường, trừ phi cơ thể có vấn đề, làm gì có ai chưa từng đến mấy chốn trăng hoa này chứ?
Đơn cử như mấy văn nhân cực kỳ thanh cao của Liễu Nam, cho dù không đến hái hoa, thì thi thoảng cũng sẽ đến thám thính bụi hoa một chút.
Chẳng lẽ lần đầu của nàng và Tiêu Mị, là… Lâm Trục Lưu sững sờ.
“Nàng nghĩ là trước khi ta với nàng, ta đã từng có nữ nhân khác ư?” Tiêu Mị nói nhỏ, nhân tiện gõ gõ lên mũi nàng.
Lâm Trục Lưu không trả lời, bởi vì lúc Tiêu Mị nói lời này, nàng cảm thấy hai gò má mình nóng ran, hình như cơ thể còn xuất hiện một luồng nhiệt, từng đợt từng đợt ập lên đỉnh đầu nàng.
Nàng… là… nữ nhân đầu tiên của Tiêu Mị?!
Vẻ ngoài của Tiêu Mị tuấn tú đến vậy, cô nương mến mộ y lại nhiều đến thế, cho dù bây giờ người y thích là nàng, không nhìn ra ưu điểm của những nữ tử khác. Nhưng trước khi quen biết nàng thì sao? Tại sao y có thể hoàn toàn không rung động với những nữ tử đó?
Nhìn đôi má thoắt đỏ thoắt trắng của Lâm Trục Lưu, Tiêu Mị thở dài một hơi, gần như bất lực nói: “A Trục, có một số lời ta vẫn chưa nói với nàng, một nửa là vì không biết phải nói thế nào, một nửa là vì không biết nàng có muốn nghe hay không. Nhưng bây giờ, ta cảm thấy là nên nói cho nàng nghe.”
Y mím môi, khẽ nói: “Cuộc đời này của ta, chỉ từng yêu một nữ tử, trước đó ta chưa từng có tình cảm như vậy với bất kỳ người nào. Ba năm trước ở biên giới Ẩn Vu, lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng cưỡi trên lưng ngựa, khí phách hiên ngang, phong thái trác tuyệt, kể từ lúc ấy, trong mắt ta không thể chứa thêm bất kỳ ai khác.”
Lâm Trục Lưu thấy gò má Tiêu Mị phớt hồng, chợt cảm thấy tâm trạng cực kỳ tốt, mặt nàng không còn đỏ nữa, đầu nàng không nóng nữa, sức lực cũng theo đó trở về. Thế là nàng ghẹo y: “Vậy nên chàng yêu ta từ cái nhìn đầu tiên ư?”
“Đúng vậy, yêu từ cái nhìn đầu tiên.” Tiêu Mị gật đầu, “A Trục, nàng tốt nhường ấy, ta luôn nghĩ phải đối xử tốt với nàng hơn nữa, để nàng mãi mãi ở bên cạnh ta. Ta thích đối xử tốt với nàng, khiến nàng không thể rời khỏi ta, nhưng ta luôn băn khoăn không biết ta làm như vậy có khiến nàng thích hay chăng.”
Tiêu Mị rủ mắt, khẽ thì thầm bên tai nàng: “A Trục, ta đối xử với nàng như vậy, nàng có thích không?”
Sức lực toàn thân của Lâm Trục Lưu dường như bị rút cạn trong phút chốc, không cách nào trả lời Tiêu Mị. Tim nàng đập cực nhanh, nhịp đập này chiếm giữ gần như toàn bộ tinh lực của nàng.
Lần đầu tiên nàng cảm thấy Tiêu Mị đáng ghét như vậy, khiến trái tim nàng rối loạn cả lên, một chốc đập thình thịch, một chốc lại như ngừng đập, một chốc vọt lên cổ họng, một chốc lại rơi tõm xuống.
Nàng như thoát ly hỏi thế giới hiện thực, khẽ tựa lên hõm vai Tiêu Mị, vừa chậm rãi điều chỉnh hơi thở, vừa khẽ thủ thỉ: “Tiêu ca, Tiêu ca…”
“Sao thế? Mệt hả?” Tiêu Mị khẽ đỡ lấy eo nàng.
“Không phải mệt, chỉ là cảm thấy nơi phấn son này quả thật không thích hợp với chúng ta, chàng xem qua rồi thôi, chúng ta cầm rượu xuống thuyền nhé.”
Tiêu Mị gật đầu, sau đó ngoảnh đầu nhìn cảnh hồ ngoài cửa sổ. Lâm Trục Lưu ngắm đám mây màu tím trôi lơ lửng trên nền trời, nhìn lướt qua thuyền hoa một vòng, nụ cười chợt cứng đờ ngay tức khắc.
Tầm mắt xuyên qua vũ nương trên sân khấu, trông thấy một người đang ngồi ở đầu bên kia, vạt áo mở rộng, đã ngấm men say, làn tóc xõa lòa xòa sau lưng. Nếu như biết sẽ gặp phải người này trên đây, có đánh chết nàng cũng sẽ không gọi thuyền.
Người ngồi đối diện với hai người Lâm Trục Lưu là Khương Tề thế tử của Vĩnh Thái hầu gia.
Lâm Trục Lưu vừa bước lên thuyền thì Khương Tề đã thấy nàng, trước giờ chưa từng bước vào chốn phấn son như Lâm Trục Lưu, thế mà lại đi cùng với Tiêu Mị đến đây, gã Tiêu Mị này bỉ ổi đến mức này ư?!
Khương tiểu hầu gia tức tối, nếu không phải bởi vì đã uống nhiều rượu nên đứng không vững, thì hắn đã bước đến quẳng Tiêu Mị xuống hồ từ lâu.
“Hầu gia, ban nãy vẫn còn vui vẻ, sao đột nhiên sắc mặt lại kém thế này?” Một ca cơ õng ẹo quấn lấy hắn.
“Cút xéo!” Khương Tề đẩy ca cơ kia ra, loạng choạng đi đến chỗ Lâm Trục Lưu.
Hôm nay Khương Tề mặc trường sam màu trắng ngà bằng tơ lụa, cổ áo nới lỏng rất sâu, lộ ra làn da trắng nõn trước ngực. Tướng mạo khôi ngô dáng người cao ráo, cho dù ở vùng Liễu Nam người đẹp như nước, thì hắn cũng là nam tử khiến các nữ tử vừa gặp đã yêu.
Tiêu Mị không giống vậy, nếu chỉ nhìn ngũ quan của y thì sẽ cảm thấy vừa tinh xảo vừa thanh tú khôi ngô, nhưng ánh mắt của y kiên nghị, dáng người rắn rỏi cao ráo, đứng đối diện với y sẽ cảm nhận được mùi vị nam tính bủa vây khiến người ta tim đập chân run.
So sánh hai người với nhau, Khương Tề lập tức trở nên yếu thế hơn đôi phần.
Lúc Khương Tề đi đến bên cạnh Lâm Trục Lưu, Tiêu Mị vẫn chưa nhìn thấy hắn. Bởi vì cảnh sắc về đêm của Liễu Nam cực kỳ đẹp, đom đóm rợp trời, nhành liễu đung đưa, y đang tập trung tinh thần thưởng thức cảnh sắc ngoài song cửa.
Lâm Trục Lưu thấy Khương Tề bước đến, không muốn chào hỏi với hắn trong tình cảnh này, cau mày không lên tiếng.
Khương Tề đến nơi, nện một quyền thật mạnh lên chiếc bàn thấp trước mặt hai người, bấy giờ Tiêu Mị mới quay đầu lại.
Tiêu Mị trông thấy hắn, sững sờ trong phút chốc, lịch sự hỏi: “Khương thế tử, ngài vẫn khỏe chứ?”
“Khỏe thế nào được, nay ngươi đã là hầu gia, ta chỉ là thế tử. Ta gặp ngươi, còn phải cung kính vái chào ấy chứ.” Khương Tề cười nhếch mép, rồi đột nhiên thay đổi sắc mặt, ném vò rượu trong tay vào mặt Tiêu Mị.
Tiêu Mị khẽ phất ống tay áo, hất vò rượu kia ra, cau mày hỏi: “Vậy Tiêu mỗ mạn phép hỏi một câu, tại hạ đắc tội với thế tử chỗ nào ư?”
“Tiêu Mị, ngươi là đồ khốn! Ngươi cưới nàng, tại sao không đối xử tốt với nàng, lại bắt nàng đến chốn này cùng ngươi, ngươi… ngươi làm vậy là sỉ nhục nàng, hay là đang sỉ nhục bản thân ngươi?!” Khương Tề lau vết rượu bên khóe miệng, sau đó nói tiếp: “Tiêu Mị, ngươi chẳng qua là dẫm lên vai A Trục để một bước lên mây mà thôi, nếu như…”
Hắn vẫn chưa dứt lời, thì chợt cảm thấy cả người bị nhấc bổng trên không trung, sau đó rơi tõm xuống lòng sông.
“Khương Tề, ngươi so ra cũng chỉ nhỏ hơn ta vài tuổi, có một số chuyện vẫn cần bản thân tự vấn thì hơn. Ta nói cho ngươi hay, nếu lần sau còn buông lời sỉ nhục tướng công ta, thì ta sẽ không tha cho ngươi đâu. Đây là lần đầu, nếu vẫn còn tiếp diễn, ta sẽ cho ngươi biết võ khôi của Qua Tỏa rốt cuộc mạnh cỡ nào.”
Lâm Trục Lưu dằn thỏi bạc mười lạng lên chiếc bàn thấp. Không thấy nàng ra sức mấy, nhưng thỏi bạc kia lại ghim sâu vào mặt bàn gỗ.
“Ma ma, chúng tôi muốn xuống thuyền.”
Như Ý ma ma nơm nớp lo sợ, nữ tử nãy không những vẻ ngoài trông giống đàn ông, mà ngay cả cử chỉ cũng thô bạo giống hệt đàn ông.
Khương thế tử là người Qua Tỏa, hai người này quen biết hắn, có lẽ cũng đến từ Qua Tỏa. Hơn nữa hai nam tử khôi ngô lại trở mặt với nhau chỉ vì một nữ tử như thế này, chẳng lẽ thành Qua Tỏa hết phụ nữ rồi sao?
Như Ý mà ma rùng mình, thầm nhủ nếu như chiếc thuyền hoa bà vất vả kinh doanh bấy lâu bị đập tan tành, chắc là bà ta có khóc cũng chẳng biết đi đâu mà khóc.
Bà ta vội vàng bảo người cầm lái cập thuyền vào bến, cung kính tiễn Lâm Trục Lưu và Tiêu Mị xuống thuyền, còn không quên nhét vào lòng Lâm Trục Lưu hai vò Liệp Nhân Hương, dường như sợ nàng tiếp tục nán lại trên thuyền lâu thêm một lúc nữa.
- Shen dịch -