Bởi vì cuộc tỉ thí hôm nay là trận so tài với người trong quân doanh, khi tỉ thí tuy rằng chiêu thức của các tướng sĩ được phát huy thấu triệt, nhưng để tránh ngộ thương, nên lúc xuất chiêu đều sẽ rất tự giác mà nương tay đôi phần.
Nhưng Ngụy Khởi xuất chiêu rất nặng, rõ ràng là muốn dồn người khác vào chỗ chết, Tiêu Mị càng nhượng bộ, hắn lại càng được nước lấn tới.
Đây nào phải tỉ thí, rõ ràng là đang đùa giỡn với tính mạng. Tiêu Mị cau mày, nghiêng Trục Lưu kiếm, chuẩn bị một đao giải quyết trận đấu.
Thế đao của Ngụy Khởi nóng nảy, chỗ nào cũng đều có sơ hở, Tiêu Mị tìm một cơ hội giơ kiếm trong tay lên, chọn một góc độ tuyệt diệu chuẩn bị tập kích Ngụy Khởi.
Chính vào lúc này, Ngụy Khởi bỗng nhiên lùi về phía sau vài bước, vung mạnh ống tay áo, vẩy một nắm hỏa li giấu trong ống tay áo vào mặt Tiêu Mị.
Tiêu Mị thấy vậy vội vàng vung kiếm chặn lại ám khí, hỏa li trong không khí tóe lên một đám tia lửa dữ dội. Nhân lúc y giơ ống tay áo lên chặn khói, thì trường đao trong tay Ngụy Khởi nhắm thẳng vào lồng ngực y.
Chuyện phát sinh đột ngột, võ phán quan và chấp lệnh trên Liên đài bỗng ngớ cả người, không có ai chạy tới giúp đỡ.
Chính vào lúc này, bỗng từ đâu có hai mũi tên bắn thẳng vào mu bàn tay của Ngụy Khởi. Sau khi Tiêu Mị xua tan làn khói trước mặt, thì thấy trường đao của Ngụy Khởi đã rơi xuống đất, tay trái bụm lấy tay phải, hai đầu lông mày nhíu chặt. Y nhìn lên Lưu Ly tháp, thì thấy Lâm Trục Lưu và Lăng Phong Hoa đều đứng thẳng dậy, Lăng Phong Hoa cầm một cây cung lưu ly mạ vàng lấp lánh, Lâm Trục Lưu cầm một cây nỏ màu tím bạc.
Hai người đứng trên tháp Lưu Ly trao đổi ánh mắt, Lăng Phong Hoa cười với Lâm Trục Lưu, Lâm Trục Lưu lại cảm thấy trong lòng buốt lạnh, tay cầm cây nỏ bất giác xiết chặt.
Khác với binh sĩ đội cung nỏ của Qua Tỏa thành, Lăng Phong Hoa thân là tế tự nàng ta dùng một cây cung tên mềm.
Cây cung của nàng ta có thể bắn chuẩn xác được ở khoảng cách xa như cây nỏ của Lâm Trục Lưu, thật sự vượt xa ngoài dự liệu của tướng sĩ Qua Tỏa.
Các tướng sĩ chỉ biết nàng ta là đại tế tư của Bất Quy sơn, địa vị cao, con người thần bí, nhưng không biết nàng ta lại có năng lực này. Người này nếu không làm tế tự mà ở trong quân doanh, nói không chừng cũng có thể là một nữ tướng quân.
Lúc này Lâm Trục Lưu không nghĩ những điều này, nàng chỉ nghĩ đến những chuyện trước đây, Khâu Thương phó tướng của nàng trong một lần bị tập kích, bởi vì nàng không kịp đến cứu mà hắn trùng hợp được Dao nữ đi ngang qua cứu về. Cũng vì nguyên nhân này, Khâu Thương mới phải lòng nữ tử đến từ đế đô kia.
Tiêu Mị, Khâu Thương… cảnh tượng này mẹ kiếp đúng là giống hệt mà!
Lăng Phong Hoa thấy sắc mặt nàng không thoải mái, cười nói: “Lâm Trục Lưu, động tác của ngươi cũng không chậm lắm.”
Lâm Trục Lưu giương cằm nói với nàng ta: “Đây cũng là lời lão tử muốn nói với ngươi.”
Trên Liên đài, sau khi võ phán quan và chấp lệnh trói Ngụy Khởi, thì dẫn hắn ta đến quân cơ doanh.
Trên người Ngụy Khởi giấu hỏa li, ám khí như vậy đương nhiên không thể dùng trong trận tỉ thí. Chuyện như thế này chưa từng xảy ra trong bất kỳ cuộc tỉ thí nào của Qua Tỏa, thế nên Trấn Bắc vương và Đại tướng quân vô cùng tức giận, thề sẽ nghiêm trị.
Tuy Tiêu Mị vẫn chưa bị trường đao đâm trúng, nhưng trên mặt bị hỏa li quệt vào nên vẫn hơi rát.
Lăng Phong Hoa và Lâm Trục Lưu đi vào trướng của Tử doanh, đúng lúc thấy Tiêu Mị được Tề Phong ấn vào sau ót, dùng khăn tay ướt lau khắp mặt.
“Thủ lĩnh, cô đến rồi? Mắt của Tiêu ca bị bụi bay vào, ta đang lau cho huynh ấy. Bắt nam tử hán thô lỗ như ta làm chuyện thế này, quả đúng là làm khó ta mà.” Tề Phong gãi đầu, đang định đưa khăn tay cho Lâm Trục Lưu.
“Ngươi bảo người thô lỗ như Lâm Trục Lưu làm chuyện này sao? Có khi còn làm khó nàng ta hơn cả ngươi nữa đấy. Để ta.” Lăng Phong Hoa giành trước một bước cầm lấy chiếc khăn trong tay Tề Phong, đi về phía Tiêu Mị.
“Chuyện trong nhà của lão tử, lão tử tự mình xử lý.” Lâm Trục Lưu nắm lấy tay của Lăng Phong Hoa, giành lấy chiếc khăn trong tay nàng ta, xoay người nói với Tiêu Mị: “Ngồi xuống, ta lau cho huynh.”
Tiêu Mị cũng không quan tâm Lăng Phong Hoa khó xử, y thấy dáng vẻ này của Lâm Trục Lưu, trong lòng chỉ còn lại sự thấp thỏm khi đã chọc giận tướng quân nhà mình.
Y biết Lâm Trục Lưu là một người say mê võ thuật, chuyện khác có thể chín bỏ làm mười, nhưng cầm thanh kiếm nàng chế tạo mà lá mặt lá trái tỉ võ, chắc là nàng giận lắm rồi. Thế là y ngoan ngoãn ngồi xếp bằng trên đất, cũng không dám lên tiếng, chỉ đợi Lâm Trục Lưu đến lau mặt cho y.
Lâm Trục Lưu quỳ xuống trước mặt Tiêu Mị, tay trái vịn lên vai y, tay phải cầm khăn tay lau lên gò má và mắt y, một lúc sau mới hỏi: “Còn khó chịu ở đâu nữa không? Mắt có đau không?”
“Không, đã đỡ hơn rồi.” Tiêu Mị cười ra vẻ lấy lòng nàng.
Lâm Trục Lưu không thay đổi sắc mặt, chỉ gật đầu, đứng dậy đi về phía Lưu Ly tháp.
Tuy nói giữa chừng có xử lý Ngụy Khởi, nhưng cuộc tỉ thí vẫn phải tiếp tục diễn ra. Đây là trận đấu long trọng một năm một lần, tâm trạng của bách tính và binh sĩ Qua Tỏa cũng không bị sự việc cỏn con này ảnh hưởng bao nhiêu.
Theo thông lệ, buổi tối của ba ngày diễn ra trận tỉ thí đều có đốt lửa trại tổ chức yến tiệc, là bữa tiệc náo nhiệt hiếm gặp trong năm ở Qua Tỏa.
Dù sao thì cũng phải chúc mừng điên cuồng ba ngày này chứ, cho dù có chuyện động trời thì cũng phải đợi ăn mừng xong rồi mới giải quyết. Vậy nên sau khi Tiêu Mị tỉ thí xong, thì hôm đầu tiên của trận đấu diễn ra rất thuận lợi, các tướng sĩ đứng xem cũng rất thỏa thuê.
Chuyện mất hứng duy nhất đó là khuôn mặt nơm nớp lo sợ của Tiêu Mị.
Tiêu Mị ngồi trong Tử doanh, thỉnh thoảng lại liếc về phía Lưu Ly tháp, lúc liếc thấy khuôn mặt khó chịu của Lâm Trục Lưu, y càng thấy trong lòng áy náy hổ thẹn.
Lần này thật sự khiến nàng ấy tức giận rồi…
Tính tình của Lâm Trục Lưu cực kỳ tốt, đối xử với y càng khỏi phải nói. Nhưng nếu so sánh vị trí của y và võ học trong lòng nàng, Tiêu Mị tự nhận thấy bản thân đương nhiên không thể sánh bằng, chọc nàng tức giận đúng là đáng đời mình mà.
Y nghĩ thế, định lên Lưu Ly tháp thăm tướng quân nhà mình, sau khi nói với Tề Phong bên cạnh một tiếng, thì đứng dậy đi lên Lưu Ly tháp.
Vừa mới vào đến cửa, Tiêu Mị liền bị hộ vệ mà Vĩnh Thái hầu gia phái đến bảo vệ tháp chặn lại.
“Tiêu Phó tướng, Lê soái, Phương soái cũng không được phép lên tháp, một phó tướng nho nhỏ như ngài mà cũng muốn lên Lưu Ly tháp ư?” Một hộ vệ khinh thường nói: “Ngài vẫn nên đợi thì hơn, đợi ngài và An Bình hầu thành thân, ta sẽ đích thân đón ngài lên tháp.”
Một hộ vệ khác phụ họa: “Còn tưởng mình ghê ghớm lắm hả? Nếu không phải nể mặt An Bình hầu, thì ngài còn chẳng xứng để nói chuyện với tiểu hầu gia nhà chúng tôi đâu.”
Tiêu Mị khẽ cau mày, cũng không so đo với bọn chúng.
Y không hề biết quy tắc của tháp Lưu Ly, chỉ là vì hồi còn là ẩn vũ ở đế đô, bị người ta làm khó quen rồi, nên cũng nghĩ rất thoáng. Y đang định chuẩn bị rời khỏi, thì nghe thấy sau lưng có người nói: “Để hắn vào, ta bảo hắn lên đấy.”
Y ngoảnh đầu, người lên tiếng chính là Lăng Phong Hoa, người ban nãy đã cứu y một mạng.
“Cô…” Tiêu Mị cau mày.
“Chẳng phải ngươi muốn lên đây tìm Lâm Trục Lưu à? Lên đi.” Lăng Phong Hoa cười với y, xoay người về chỗ của mình.
Tiêu Mị đi lên tháp Lưu Ly, thì trông thấy Lâm Trục Lưu ngồi trên chiếc ghế đá được đẽo từ ngọc thạch, nghiêm túc xem trận đấu dưới Liên đài.
“Tướng quân.” Tiêu Mị khẽ gọi sau lưng nàng.
“Sao huynh lại lên đây?” Lâm Trục Lưu cau mày, “Trong thời gian tỉ thí, binh sĩ từ cấp bậc tướng quân trở xuống không được tự ý lên tháp, mau đi xuống.”
Lâm Trục Lưu nói giọng rất nghiêm khắc, còn liếc nhìn về phía Vĩnh Thái hầu bên kia, thấy Khương Tề và Vĩnh Thái hầu đang tập trung toàn bộ sự chú ý vào trận đấu, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, khoát tay bảo y mau chóng rời khỏi.
“Tướng quân, ta…” Tiêu Mị định nói chuyện với nàng, nhưng bị nàng nhanh chóng ngắt lời.
“Đi mau!” Nàng quát khẽ, không cho Tiêu Mị cơ hội lên tiếng.
Tiêu Mị nhìn Lâm Trục Lưu một cái, ánh mắt khẽ toát lên vẻ buồn bã. Y lặng lẽ lui xuống, xoay người rời khỏi Lưu Ly tháp.
Trận đấu cả ngày hôm đó diễn ra rất thuận lợi, tối đến, theo thông lệ mỗi năm sẽ là bữa yến tiệc sau trận đấu.
Yến tiệc được tổ chức ở ruộng lúa mì phía tây ngoại ô, binh sĩ của qua Tỏa gom rơm rạ chất cạnh năm đống lửa trại khổng lồ, rồi dựa theo cấp bậc ngồi thành từng vòng xung quanh lửa trại.
Tháng mười vào thu, đã gặt xong vụ lúa mì, trận tỉ thí này vừa là một cuộc kiểm tra đối với các tướng sĩ trong quân và cũng coi như là khao thưởng cho bách tính trong thành và tướng sĩ canh giữ biên quan vì đã bận rộn suốt cả năm.
Lăng Phong Hoa dẫn theo tất cả tế tự, đi vòng quanh đống lửa ca hát nhảy múa cho các tướng sĩ xem.
“Tiêu Mị, huynh không biết đấy thôi, người nhảy múa giỏi nhất thành Qua Tỏa thật ra không phải Lăng tế tự.” Tề Phong ghé sát vào bên cạnh Tiêu Mị, khẽ nói với y.
“Ờ.” Tiêu Mị liếc Lâm Trục Lưu đang cúi đầu uống rượu giải sầu một mình, hiện giờ trong lòng y tất cả đều đang nghĩ đến nàng, còn về chuyện ai đang nhảy múa y vốn dĩ chẳng có hứng thú.
“Này, Tiêu ca, huynh đang làm gì thế? Huynh không tò mò xem ai là người nhảy đẹp nhất sao?”Tề Phong lay y.
Tiêu Mị bị y lay qua lay lại bực cả mình, cau mày, “Được rồi, ai?”
“Là thủ lĩnh của chúng ta!”
“Khụ khụ…” Tiêu Mị bị sặc một ngụm rượu, ho cả một lúc lâu mới nói: “Ngươi nói là ai? Tướng quân?”
“Đúng thế, huynh không biết đấy thôi, vốn dĩ thủ lĩnh được mọi người ở Qua Tỏa gọi là vũ khôi, vũ trong khiêu vũ. Hồi ấy đế tọa cũng thích xem ngài ấy khiêu vũ, sau đó khi phong võ khôi cũng dựa vào danh hiệu từ trước rồi sửa lại một chút.”
Hồi Lâm Trục Lưu còn nhỏ, vốn dĩ cũng theo học thầy dạy múa đến từ Duệ Ly cùng với Lăng Phong Hoa. Là vũ quan nổi tiếng nhất Qua Tỏa thời bấy giờ, Lăng Phong Hoa thạo về các điệu múa mềm mại thướt tha, còn Lâm Trục Lưu lại giỏi về các điệu múa phóng khoáng tự nhiên, nổi danh dáng điệu phong lưu.
Lớn hơn chút nữa, nàng được Lâm lão tướng quân dẫn đến thao trường, nhìn thấy quan binh tỉ võ vung kiếm ngút trời, tiếng gào thét rền vang, từ đó liền say mê võ học không lối về.
Lâm Tùy Ba lớn hơn Lâm Trục Lưu tròn mười tuổi, không muốn muội muội duy nhất của mình phải chinh chiến sa trường, thế nên vẫn bảo Lăng Phong Hoa lôi kéo Trục Lưu đi học múa. Nhưng Lâm Trục Lưu lúc bấy giờ đã bị võ học hấp dẫn, mới đầu lúc đi học thì học như kiểu ăn tươi nuốt sống không có chọn lọc, sau đó thì lén chạy đến thao trường tìm binh sĩ đánh nhau.
Lúc nàng mới đến thao trường, binh sĩ dưới trướng Lâm lão tướng quân không dám đụng đến nàng, sau đó bị nàng đánh cho bầm dập, chỉ đành bất đắc dĩ đánh trả.
Dần dà, vũ khôi trở thành kiêu binh, Lâm Trục Lưu liền triệt để vứt bỏ vũ đạo.
Tề Phong đang kể chuyện cho Tiêu Mị nghe, thì Hàn Tiểu Tứ bên cạnh bỗng tiếp lời: “Tiêu Mị, huynh chưa từng thấy thủ lĩnh nhảy múa đúng không? Sau khi ngài ấy trở thành tướng quân thì không nhảy nữa, ta hơi ngứa ngáy rồi đấy.”
Tân binh nhìn Hàn Tiểu Tứ với vẻ tò mò, binh sĩ lâu năm thì gật đầu lia lịa.
Hàn Tiểu Tứ nhận được khích lệ, gào toáng lên với Lâm Trục Lưu: “Thủ lĩnh, nhảy một điệu đi! Cô đã bao lâu chưa mặc váy tay đỏ rồi?”
“Nhảy cái…”Lâm Trục Lưu đang bực bội trong lòng, suýt chút nữa đã quẳng cả vò rượu trong tay đi, nhưng vì câu nói tiếp theo của Hàn Tiểu Tứ nên kìm lại.
“Thủ lĩnh, không phải tôi, là Tiêu ca muốn xem.”
Lâm Trục Lưu thấy vẻ mặt Tiêu Mị dường như hơi mong đợi, cúi đầu trầm ngâm phút chốc, rồi nện mạnh vò rượu trong tay xuống đất, xoay người đi vào trong trướng của mình.
- Shen dịch –