Cả ngày nếu không phải đang xử lý công vụ trong trướng của Tử doanh, thì là đang huấn luyện binh sĩ trên thao trường.
Vốn dĩ những công văn này phải do Trấn Bắc vương xem, nhưng lúc Lê Viễn Nhạc bắt gặp La Lưu làm phản đã bị thương, nên ông gửi một bức thư cho Lâm Trục Lưu đang ở Ẩn Vu xa xôi, sau khi thuật lại tình hình liền đến Tiểu Tây Uyển dưỡng thương.
Mọi chuyện lớn nhỏ trong thành Qua Tỏa, toàn bộ đều giao cho Tiêu Mị tiếp quản.
“Tiêu Mị, thế nào rồi? Huynh biết được ngày thường thủ lĩnh vất vả cỡ nào rồi chứ?” Tề Phong ngồi bên trái thư án cười híp mắt nói.
“Mẹ kiếp Tề Phong, ngươi còn không biết ngượng mà cười Tiêu ca hả, bình thường thủ lĩnh làm gì vất vả như chúng ta bây giờ? Một mình nàng ấy quản lý một doanh, có thêm ba người chúng ta phụ giúp. Còn Tiêu ca bây giờ một mình quản lý hai doanh, thêm vào đó bọn chúng còn cứng đầu cứng cổ nữa chứ.” Hàn Tiểu Tứ ngồi bên phải Tiêu Mị hung dữ trừng mắt lườm Tề Phong.
Tiêu Mị cười, “Không sao, vương gia đã viết thư cho tướng quân rồi, có lẽ nàng ấy sẽ về sớm thôi. Chúng ta cố gắng thêm mấy hôm nữa là được.”
Dứt lời y lại cúi đầu đọc công văn trong tay, Hàn Tiểu Tứ nhìn nét mặt chuyên tâm của y, vẫy tay với Tề Phong, ý bảo hắn ra ngoài quân trướng.
“Ngươi làm gì thế!” Tề Phong vừa ra khỏi doanh trướng, bèn gõ lên đầu Hàn Tiểu Tứ, gằn giọng nói: “Lão tử bận đến điên lên được, tốt nhất là ngươi phải bịa ra được một lý do gọi ta ra đây, nếu không ta tẩn cho ngươi một trận thật đấy!”
“Tề Phong à…” Hàn Tiểu Tứ đột nhiên nghiêm nghị: “Trước đây ta cứ sợ Tiêu ca phụ lòng thủ lĩnh, nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ này của huynh ấy, ta cảm thấy… ôi chao, dù sao thì cực kỳ không nhẫn tâm. Ngươi nói xem, bây giờ đi đâu để tìm được một tướng công tốt như vậy chứ, thế mà thủ lĩnh còn nghi ngờ huynh ấy, ta cảm thấy hơi không đáng cho huynh ấy rồi đấy.”
“Tiểu Tứ, ngươi nói vậy là trách thủ lĩnh ư?” Tề Phong cau mày.
“Cũng không phải là trách… ngươi cũng nghe ta kể rồi đấy, trước khi thủ lĩnh đi, thế mà cô ấy nói mấy lời ‘Nếu Tiêu Mị làm phản, hãy chém đầu huynh ấy treo ở cổng thành’, bản thân ta nghe thôi, đã cảm thấy không thể chịu nổi rồi, ngươi nói xem, nếu Tiêu ca nghe được, huynh ấy sẽ khó chịu thế nào chứ!”
Tề Phong vỗ vai Hàn Tiểu Tứ: “Tiểu Tứ, thủ lĩnh và chúng ta khác nhau, nàng ấy mới 20 tuổi đã được phong làm Võ khôi của Đoan Nguyệt, thành Qua Tỏa này với nàng ấy quan trọng biết nhường nào, có lẽ chúng ta không thể nào tưởng tượng được. Ta cảm thấy tình yêu nàng ấy dành cho Tiêu ca, không hề ít hơn tình yêu Tiêu ca dành cho nàng ấy. Vậy nên đôi khi ngươi không thể vì một câu nói của nàng ấy, mà phủ định tất cả những điều nàng ấy đã làm trước đây, thậm chí chỉ trích nàng. Tiêu ca là một người thông minh, huynh ấy hiểu rõ hơn ngươi thủ lĩnh đối xử tốt với huynh ấy đến mức nào, nên ta cảm thấy, huynh ấy sẽ không oán trách thủ lĩnh.”
Hàn Tiểu Tứ cúi đầu trầm ngâm trong giây lát, ngẩng đầu đang định đáp lời Tề Phong, thì trông thấy A Tài đang vội vàng chạy tới chỗ bọn họ.
“A Tài, mông ngươi bị cháy à? Chạy nhanh thế?” Tề Phong trêu hắn.
A Tài lau mồ hôi trên trán, hổn hển đáp: “Không đùa nhé, Tiêu ca đâu? Người của Dao Khê tới công thành! Ít nhất là khoảng mười vạn người đấy!”
“Mười vạn!” Hàn Tiểu Tứ trợn trừng mắt, “A Tài, đầu óc người vẫn ổn chứ? Phó Bắc Lăng sao có thể tập hợp được mười vạn đại quân trong thời gian ngắn ngủi như vậy?”
“A Tài, tin tức có chính xác không?” Tề Phong cũng cau mày, binh sĩ canh giữ của Qua Tỏa hiện tại không đến hai vạn người, nếu Phó Bắc Lăng quả thật đang dẫn theo mười vạn binh sĩ tiến đến, thì chỉ mỗi trận thế thôi đã có thể đánh sập thành Qua Tỏa.
“Nhóm quân tiên phong đã đến cửa khẩu, còn chính xác với không chính xác gì nữa…”
A Tài vừa dứt lời, thì Tiêu Mị vén mành trướng lên, nói với họ: “Tiểu Tứ, Tề Phong, điều tất cả tướng sĩ của Lam doanh đi Nam Ly quan với ta.”
“Tiêu ca, Tử doanh thì sao?” Tề Phong hỏi.
“Tử doanh tạm thời ở yên tại chỗ, ta với A Tài đến Nam Ly quan ổn định các tướng sĩ thủ thành trước, mọi người nhanh tay nhanh chân lên!” Tiêu Mị dứt lời, bèn cưỡi Thức Nhạc đến Nam Ly quan cùng A Tài.
Đứng dưới cổng thành Nam Ly quan, Tiêu Mị bỗng nhận ra sự khó khăn khi muốn giữ được thành Qua Tỏa.
Nhân mã do Phó Bắc Lăng Đại tướng quân của Dao Khê nhiều gấp năm lần so với binh sĩ thủ thành trong Qua Tỏa, cho dù là Nam Ly quan dễ thủ khó công, nhưng muốn giữ được thành trì tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.
Dưới chân thành, Phó Bắc Lăng nhìn Tiêu Mị đang đứng trên tường thành, cười gian xảo: “Tân binh à… thành Qua Tỏa hết người rồi ư?”
Phó Năng phó tướng của hắn đáp: “Tướng quân, đây là phó tướng của Lâm Trục Lưu.”
“À, Tiêu Mị là cái người mà La Lưu bịa đặt bảo là phản bội ấy hả?”
“Vâng, Trấn Bắc vương phái hắn đến thủ thành, chắc là La Lưu bị bại lộ rồi.”
Phó Bắc Lăng nhìn Phó Năng, cười đáp: “Bại lộ thì bại lộ, dù sao thì đó cũng là người của Hạ Lan Nhung Tương. Bọn người Phong Mộ cứ thích chơi mấy trò ly gián, để chúng ta được hời.”
“Tướng quân, lần này Phong Mộ không phải là để chúng ta được hời đâu, cho dù công phá được thành, thì chúng ta và đám sói Phần Khâu kia cũng phải một mất một còn.”
Phó Bắc Lăng đùa nghịch viên lưu ly trên nút thắt áo choàng, khinh thường nhìn Tiêu Mị đang đứng trên tường thành, nói với Phó Năng: “Phó Năng, ngươi phải nhớ rằng: thành Qua Tỏa không có Lâm Trục Lưu, thì chính là viên chân châu chui vào trong túi của Phó Bắc Lăng ta, chiếm hay không chiếm, chỉ cần xem ta có hứng hay không thôi.”
Phó Năng nhìn tướng quân nhà mình, khẽ cau mày, cuối cùng chỉ cúi đầu đáp phải.
Binh sĩ lần này Phó Bắc Lăng mang đến, không những số lượng đông, mà sức tấn công cũng cực kỳ dũng mãnh.
Tướng sĩ phòng thủ Nam Ly quan đều do một tay Lâm Trục Lưu dẫn dắt, đa phần đều là tay bắn nỏ với sở trường tấn công từ xa, cộng thêm việc họ thủ thành cực kỳ có chiến lược, vì vậy khiến binh sĩ của Phó Bắc Lăng nhất thời rất khó công hạ cửa khẩu.
Nhưng số lượng binh sĩ của Phó Bắc Lăng quá nhiều, mũi tên trong thành có hạn, sức lực thủ thành cũng có hạn.
Tiêu Mị vừa suy ngẫm phương thức công thành của Phó Bắc Lăng, vừa nghĩ làm thế nào để tăng viện binh mới có thể khiến tướng sĩ Nam Ly quan giữ được thành lâu và kiên cố hơn nữa.
Ngay lúc này, Trần Thanh – người phụ trách canh phòng hồ Minh Châu hôm nay phái người đến báo: “Tiêu ca! Phát hiện trên hồ Minh Châu có một số lượng lớn thuyền chiến của Phong Mộ, đã sắp qua sông rồi!”
Đây gọi là nhà đã dột còn gặp mưa rào! Lúc này Tề Phong đang mang binh sĩ của Lam doanh đến chi viện, nghe thấy lời này của Trần Thanh, chợt biến sắc: “Tiêu ca! Làm thế nào để thủ thành đây?!”
“A Tề, chớ hoảng loạn.” Tiêu Mị vỗ vai hắn, “Ngươi dẫn tất cả tướng sĩ đội cung nỏ và kỵ binh của Hàn Tiểu Tứ ở Tử doanh, bày bố sẵn đội bắn nỏ chờ ở bên hồ Minh Châu trước; bảo Tiểu Tứ dẫn tất cả binh sĩ của Lam doanh, bao gồm cả binh sĩ cung nỏ đến Nam Ly quan. A Tài, ngươi dẫn tất cả kỵ binh của ngươi, vận chuyển dụng cụ ném đá hiện có trong thành đến bờ hồ, còn một nửa thì vận chuyển đến Nam Ly quan. Ngoài ra bảo Trần Thanh thông báo với thành chủ, lệnh cho tất cả thanh niên trong thành bất kẻ nam nữ, toàn bộ tập trung vận chuyển đá tảng và dầu hỏa, tương tự, cũng một nửa đến bờ hồ, một nữa đến Nam Ly quan.”
“Tiêu ca, huynh định dùng đá lửa ư?” Hai mắt Tề Phong phát sáng, hỏi y.
Tiêu Mị gật đầu, “Người của chúng ta quá ít, đây là biện pháp tốt nhất. Chia làm hai hành động, phải nhanh chóng!”
- Shen dịch -