Vài món áo đen chìm chìm nổi nổi, theo nước sông trôi thẳng về phía trước, dần biến thành điểm đen nhỏ không thấy rõ.
Vệ Thập Nhị trơ mắt nhìn Tô Hồng Tụ ném chúng vào trong nước, đột nhiên ngực hắn đau nhức, bỗng dưng đưa tay bưng kín miệng vết thương.
Thanh Ngọc đứng ở cửa viện, tầm mắt của nàng không rời khỏi Vệ Thập Nhị một khắc.
Chỉ thấy sắc mặt Vệ Thập Nhị xanh mét, tay phải che chặt vết thương ở ngực, tay trái buông xuống nắm thành quyền, quanh thân tản ra khí lạnh kinh người.
Đầu tiên Thanh Ngọc kinh ngạc, theo đó, nàng nhìn theo tầm mắt Vệ Thập Nhị nhìn Tô Hồng Tụ vẻ mặt không sao cả, sắc mặt lạnh nhạt, trong nháy mắt đó, giống như có từng cây châm nhỏ đâm vào ngực Thanh Ngọc, khuấy đảo đến tim gan phèo phổi của nàng, ngũ tạng lục phủ đau nhức kịch liệt.
Đây là chưa bao giờ có...
Ở trong mắt Thanh Ngọc, cho dù xảy ra chuyện gì, dù trời sập đất vùi, Vệ Thập Nhị vĩnh viễn không biến sắc, kín kẽ và trầm ổn.
Thanh Ngọc chưa bao giờ nhìn thấy Vệ Thập Nhị bộc lộ nội tâm cảm xúc chân thật của mình trước mặt người khác?
“Vệ... Tướng quân, nàng ấy nói rất đúng, không còn sớm nữa, ngài vẫn nên về cùng Thanh Ngọc, Vệ Tướng quân, vết thương trước ngực ngài cần nhanh chóng chữa trị...”
Thanh Ngọc tâm hoảng ý loạn, thậm chí quên mất căm hận với Tô Hồng Tụ, tập trung tinh thần chỉ muốn nhanh chóng đưa Vệ Thập Nhị rời khỏi nơi này.
Trước kia nàng chưa bao giờ có cảm giác như thế, Vệ Thập Nhị cách nàng thật xa xôi, xa như sao sáng trên bầu trời chỉ có thể nhìn, lại sờ không tới, cho dù nàng ngưỡng mộ như thế nào, yêu say đắm hắn như thế nào, hắn vĩnh viễn không thuộc về nàng.
Ngày trước, Vệ Thập Nhị và Tô Hồng Mai hết sức thân mật, không, phải nói hắn chỉ thân mật với một người Tô Hồng Mai, nhưng mà Thanh Ngọc lại chưa bao giờ sinh ra cảm giác giống như hôm nay.
Vệ Thập Nhị và Tô Hồng Mai mối tình thắm thiết, hắn chỉ cười với một mình Tô Hồng Mai, nhưng hắn sẽ không khổ sở vì Tô Hồng Mai.
Ánh mắt Vệ Thập Nhị rơi lên bàn không có vật gì, lại liếc nhìn cửa sổ rộng mở, một hồi lâu, hắn chậm rãi ngẩng đầu, tròng mắt đen thâm thúy nhìn Tô Hồng Tụ.
“Ta biết rõ nàng hận ta, nhưng tội gì nàng phải trút giận lên đồ mẫu thân nàng để lại cho nàng.”
“Đồ” trong miệng Vệ Thập Nhị chính là số quần áo Tô Hồng Tụ vừa mới ném vào sông đào bảo vệ thành, cũng chính ban đầu do mẫu thân nàng từng cây kim từng sợi chỉ, tự tay may cho Vệ Thập Nhị.
Tô Hồng Tụ coi những di vật mẫu thân nàng lưu lại như bảo bối, bất kể gì đều cất giấu trong ngăn kéo, cất giấu đến ổn thỏa cẩn thận.
Nhưng hôm nay, nàng lại ném toàn bộ quần áo tự tay mẫu thân nàng may, cũng có thể thấy nàng có bao nhiêu n chán ghét với mấy món đồ này – hoặc nói đúng hơn là chủ nhân của những món đồ này.
“Nếu ngươi biết ta hận ngươi, không muốn nhìn thấy ngươi, còn đứng lỳ ở đây làm gì? A, đúng rồi, Vệ Thập Nhị, ta quên, ngươi đã đổi chủ tử, đã sớm không cần mọi chuyện đều nghe theo lệnh ta rồi. Cũng được, ai bảo ta không quyền không thế, nhà mẹ không giống như Tô Hồng Mai, trèo lên được quan hệ với Binh bộ Lại bộ, mọi chuyện đều có thể đến giúp Vệ Tướng quân.”
Tô Hồng Tụ đóng cửa sổ, xoay người lại, yên lặng nhìn Vệ Thập Nhị.
Bốn mắt nhìn nhau, hai phía nhìn nhau, tròng mắt Tô Hồng Tụ lạnh nhạt không chút tình cảm.
Vệ Thập Nhị đã thu lại cảm xúc, tối tăm mãnh liệt trong mắt dần lắng đọng, cho đến khi khôi phục bình tĩnh không sóng gió như thường ngày: “Thôi, Tô Hồng Tụ, ta lười phải đấu miệng với ngươi. Mấy năm không thấy, miệng lưỡi ngươi bén nhọn không ít. Ba ngày sau, ta sẽ phái người dời đồ qua giúp ngươi.”
Vệ Thập Nhị dứt lời, phẩy tay áo bỏ đi, giống như lúc hắn tới, khí thế kinh người, một thân khí phách.
Thanh Ngọc vội vàng đi theo, chỉ nghe phía sau một tiếng nổ đinh tai nhức óc, Tô Hồng Tụ khép cửa phòng lại, mảnh ngói trên nóc nhà cũng bị hành động vô cùng thô bạo này của nàng mà rơi xuống vỡ thành hai mảnh.
Thân thể Vệ Thập Nhị không thể cảm giác mà run lên, Thanh Ngọc vội vàng tiến lên, đưa tay đỡ Vệ Thập Nhị bởi vì thương thế quá nặng, xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ.
Thanh Ngọc âm thầm khổ sở, phẫn nộ đầy mặt nói với Vệ Thập Nhị: “Vệ Tướng quân, chúng ta không thể cứ bỏ qua cho nàng ta như vậy, Tướng quân, chỉ cần Tướng quân ra lệnh một tiếng, Thanh Ngọc bảo đảm, ngày mai sẽ khiến thần y đó, cả Tô Hồng Tụ đều biến mất khỏi cõi đời này!”
“Lại xen vào việc của người khác, ta sẽ khiến ngươi biến mất ở cõi đời này trước.” Giọng Vệ Thập Nhị lẫm liệt, cắt đứt lời Thanh Ngọc.
Trong lòng Thanh Ngọc đau nhức, buộc lòng phải lùi lại sau một bước, tránh ánh mắt lạnh lẽo vô tình của Vệ Thập Nhị.
“Dạ, Thanh Ngọc hiểu, xin lỗi, Vệ Tướng quân, Thanh Ngọc... Vượt khuôn rồi.”
Tô Hồng Tụ trong phòng lẳng lặng nghe, Vệ Thập Nhị và Thanh Ngọc rốt cuộc một trước một sau rời khỏi Tô phủ.
Tô Hồng Tụ soi gương vuốt vuốt mặt bản thân căng chặt, không chút biểu cảm, rốt cuộc chậm rãi, dần dần nở nụ cười chói lọi như ánh sáng mùa xuân, xinh đẹp tuyệt trần.
Theo một tiếng cười của nàng, quanh thân giống như bao phủ một tầng mây mù thật mỏng, mị thuật Hồ tộc bắt đầu thi triển, khóe mắt đuôi mày của Tô Hồng Tụ, một cái nhăn mày một nụ cười, một giơ tay, một uốn éo cũng toát ra vẻ xinh đẹp mị hoặc quyến rũ.
Trước khi Tô Hồng Tụ hóa thân thành người, mỗi ngày đều lắc lư trước Tô phủ, nàng đều tràn ngập tò mò với thời gian người trôi qua, đồ vật người dùng, tất cả về con người.
Tô Hồng Tụ vốn định sau khi hóa thành hình người, sẽ lên trên đường dạo một vòng, biết một chút về đủ loại người, xem dáng vẻ người khác như thế nào, cuộc sống của con người rốt cuộc ra sao, sau đó sẽ trở về Tô phủ từ từ giải quyết huyết chú trên người.
Ai ngờ Vệ Thập Nhị, Sở Dật Đình, Tô Hồng Mai... Một đám người liên tiếp ngăn nàng ở Tô phủ, để cho nàng hoàn toàn không cách nào bước ra một bước.
Hiện giờ thì tốt rồi, mọi người đi hết, rốt cuộc nàng có thể ra ngoài đi dạo một chút, dù sao Tô Phúc chưa bao giờ để ý xem nàng có ở trong phủ hay không, chính là đi ra ngoài hai ba ngày, chờ đến hôm Vệ Thập Nhị ước định mới trở về, cũng chưa hẳn không thể.