Thân thể bay ra như tia chớp, đảo mắt đã chen vào giữa hai người.
Sở Dật Đình ôm Tô Hồng Tụ bay ra, còn Oanh Oanh, bay theo hướng ngược lại, khóe miệng mang theo máu té trên thảm cỏ.
“Ngươi!” Trong mắt Oanh Oanh rưng rưng, vẻ mặt không thể tin nhìn Sở Dật Đình.
Nàng run rẩy nói: “Chàng lại có thể đánh ta!”
Sở Dật Đình lạnh lùng nhìn nàng ta, mặt không chút cảm xúc gì nói: “Tuổi còn nhỏ, lại ra tay ác độc như vậy!”
Oanh Oanh đột nhiên bị ý trung nhân nói như vậy, uất ức ngăn ở trong ngực đột nhiên phun ra khỏi miệng, phun một tiếng hộc ra máu tươi.
Lúc này, một nam tử vội vàng cất giọng gọi: “Oanh Oanh, muội làm sao vậy? A?”
Tống Liễn phi thân ra, bổ nhào đến trước mặt nàng ta đè mạch trên cổ tay.
Sau một lát, sắc mặt hắn chuyển thành bình thường, nhẹ giọng an ủi: “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
Hắn đứng lên, liếc mắt nhìn Sở Dật Đình và Tô Hồng Tụ trong ngực Sở Dật Đình. Không cần hỏi, cũng đã đoán được đã xảy ra chuyện gì, không khỏi tràn ngập áy náy ôm quyền về phía Sở Dật Đình: “Lục Vương gia, xin lỗi, muội muội của thê tử ta từ nhỏ bị trong nhà quản không nghiêm, đắc tội.”
Lúc này dường như Sở Dật Đình mới phản ứng kịp, mình đang ôm Tô Hồng Tụ, vội vàng để nàng xuống.
Sau khi buông Tô Hồng Tụ ra, hắn ôm quyền nói: “Nào có, là ta ra tay quá nặng. Tống huynh đừng thấy lạ.”
“Xảy ra chuyện gì?” Một giọng nói trầm thấp uy nghiêm truyền đến.
Mấy người quay đầu nhìn, đồng thời khom lưng nói: “Lý bá bá.”
Lý Băng khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn tình hình trong sân, ánh mắt chuyển sang Tô Hồng Tụ.
Lão nhìn hồi lâu, mắt dần tối tăm.
Khi mọi người đang không hiểu gì, Lý Băng chậm rãi hỏi: “Tiểu cô nương, cô nương tên họ là gì? Năm nay mấy tuổi? Nhà ở đâu? Phụ mẫu trong nhà là ai?”
Lời vừa thốt ra, khuôn mặt Oanh Oanh càng thêm vặn vẹo, không đợi Lý Băng hỏi xong, đã lạnh lùng cắt lời lão: “Nàng ta chẳng qua chỉ là một dã nha đầu Tô Hồng Tụ được Dật Đình ca ca nhặt về từ trên đường, phụ mẫu chẳng qua cũng chỉ là một tên khất cái xin cơm bên đường, Lý bá bá cần gì phải hỏi?”
Lý Băng không để ý đến Oanh Oanh, vẫn nhìn Tô Hồng Tụ không chớp mắt, ánh mắt tập trung này, phảng phất giống như muốn nhìn thấu triệt để Tô Hồng Tụ.
Thấy Lý Băng nhìn Tô Hồng Tụ như vậy, Sở Dật Đình nao nao, giống như có thứ gì đó nhanh chóng hiện ra trong đầu, nhưng nó biến mất quá nhanh, hắn chưa kịp bắt lấy.
Tô Hồng Tụ cảm thấy hơi kỳ quái, ánh mắt Lý Băng nhìn nàng giống như muốn nhìn thấu từ đầu đến chân nàng, vốn dĩ đây không phải là ánh mắt nhìn người không quen biết, mà càng giống tìm tòi gì đó đến cùng, giống như định nhìn thấu qua bề ngoài của nàng để tìm ra chân tướng gì đó.
Chẳng lẽ, Lý Băng kia biết nàng không phải người?
Nhưng mà, nàng vốn chưa từng gặp Lý Băng?
“Ta... Ta tên Tô Hồng Tụ, năm nay mười bảy tuổi, ta không phải người Đại Lương, ta là người Đại Chu, phụ thân ta là Thừa tướng Tô Phúc của Đại Chu, làm sao vậy?”
Mặc dù bị Lý Băng nhìn khiến trên dưới toàn thân đều không thoải mái, nhưng chú ý đến lão là khách nhân quan trọng của Sở Dật Đình, Tô Hồng Tụ cũng không giấu diếm, ngoan ngoãn trả lời lão.
“Cái gì? Không thể nào! Lý bá bá, bá bá đừng tin tưởng nàng ta, nàng ta nhất định đang nói bậy!”
Nghe Tô Hồng Tụ nói thân phận của nàng ta lại có thể cao quý hơn mình, nụ cười của Oanh Oanh vặn vẹo, nàng đưa tay chỉ Tô Hồng Tụ, toàn thân cũng bởi vì tức giận mà khẽ run.
Đáng tiếc cho dù nàng ta nói cái gì, làm gì, từ đầu tới cuối cũng không có ai hỏi đến nàng ta.
Từ đầu đến cuối ánh mắt của Lý Băng cũng không rời khỏi Tô Hồng Tụ, hoàn toàn hết sức chăm chú, hình như tìm tòi nghiên cứu gì đó, hoài nghi gì đó mà nhìn chằm chằm vào mắt Tô Hồng Tụ.
Trong lòng Sở Dật Đình đột nhiên “Lộp bộp”, trong nháy mắt đó, ngực của hắn giống như bị thanh đao sắc bén nhọn hung hăng đâm thủng, đột nhiên, toàn bộ huyết sắc trên mặt Sở Dật Đình mất hết, dung nhan tuấn mỹ trắng bệch như tờ giấy.
Lý Băng không chú ý đến sự khác thường của Sở Dật Đình, lão vẫn tập trung tinh thần, tỉ mỉ quan sát Tô Hồng Tụ.
“Cô nương nói thật? Cô nương thật sự mới mười bảy tuổi? Trước giờ cô nương chưa bao giờ tới Đại Chu sao? Chẳng lẽ cô nương tuyệt đối không cảm thấy Lục Vương gia khiến cho cô nương rất quen thuộc?”
Lý Băng vừa nói thế, Tô Hồng Tụ hơi kinh ngạc, quả thật nàng cảm thấy Sở Dật Đình hơi quen thuộc, đặc biệt là mỗi lần nhìn thấy bóng lưng của hắn, trong lòng nàng luôn sẽ có cảm giác vừa chua xót vừa không nỡ.
Cảm giác kia giống như đã từng quen biết, nhưng rồi nàng lại cảm thấy rõ ràng, Sở Dật Đình không phải là người nàng đã từng gặp kia.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ Lý Băng kia biết gì đó?
Trong khoảng thời gian ngắn lòng hiếu kỳ của Tô Hồng Tụ nổi lên, hai mắt tròn xoe sáng ngời mà trong suốt nhìn Lý Băng: “Đúng vậy đúng vậy, ngươi nói không sai, ta cảm thấy hắn khiến cho ta hơi quen thuộc. Nhưng tại sao ngươi biết? Chẳng lẽ ngươi biết ta trước đó?”
Khi Tô Hồng Tụ nói lời này, cực kỳ nhanh chóng lật tìm ký ức trong đầu, nàng rất xác định, nàng chưa bao giờ gặp Lý Băng kia. Trong đầu nàng hoàn toàn không lưu lại bất kỳ ấn tượng gì có liên quan đến lão.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Lý Băng lại tỏ vẻ rất quen thuộc với nàng, còn biết nàng cảm thấy đã từng quen biết Sở Dật Đình?
Chẳng lẽ hắn có thuật đọc tâm?
Lúc này, tất cả mọi người chung quanh đều để ý đến Sở Dật Đình khác thường, sắc mặt của hắn thật sự quá không bình thường rồi.
Lý Băng liếc nhìn Sở Dật Đình, hơi do dự nói: “Cái này... Nếu Tô cô nương muốn biết, có thể tới tìm ta, ở đây sợ rằng không tiện nói...”
Lời Lý Băng còn chưa nói hết, đã bị giọng nói lạnh lùng của Sở Dật Đình cắt đứt: “Đủ rồi! Lý bá bá, nàng không phải là người mà bá bá nghĩ, hai người chỉ có đôi mắt hơi giống, chẳng lẽ bá bá nhìn không ra? Nàng trẻ trung hơn người kia rất nhiều!”
Lý Băng hiển nhiên không tiếp nhận cách nói của Sở Dật Đình, nhíu nhíu mày, hạ thấp giọng nói: “Ngươi không hiểu, Dật Đình, ba năm trước đây ta đã từng gặp Tô cô nương ở Đại Chu, mặc dù ngươi dùng thuốc che phủ dung mạo của nàng, nhưng mà ta vẫn nhìn ra được, nàng và người ngày trước quả thật là hai người, nhất là đôi mắt của nàng. Dật Đình, khi đó ngươi còn nhỏ, cho nên không nhớ rõ, ánh mắt của mẫu phi ngươi vốn không như vậy, ước chừng khi người mười hai tuổi, ánh mắt đột nhiên biến thành như thế. Không riêng gì mắt, tính cách của người cũng thay đổi theo, người vốn buồn bực không thích nói chuyện, sau lại đột nhiên trở nên sáng sủa hoạt bát, quả thật là một người khác...”
“Câm mồm! Quản gia, tiễn khách!”
Sở Dật Đình tức giận cắt ngang lời Lý Băng, hai mắt hắn đỏ tươi, hai quả đấm nắm chặt, gân xanh trên trán mơ hồ hiện ra, nhìn vậy, cực kỳ giống một đầu thú bị thương.
Lý Băng lại trì trệ, cũng nhìn ra phản ứng của Sở Dật Đình rất không tầm thường.
Lý Băng nhìn Sở Dật Đình, lại nhìn Tô Hồng Tụ, nhất là cặp mắt Tô Hồng Tụ giống Thục phi như đúc, năm đó Lương đế bị chính đôi mắt như vậy mê hoặc, rồi lại bị ánh mắt hờ hững lạnh như băng này hấp dẫn, cái gọi là cha con, luôn có một vài thứ giống nhau, ví dụ như sở thích, chẳng hạn như thói quen, lại ví dụ như, nữ nhân yêu thích...
Lý Băng nghĩ tới nghĩ lui, không khỏi kinh ngạc trong lòng, lão bàng hoàng nhìn Sở Dật Đình, thái độ chậm chạp trở nên hơi trầm trọng.
“Dật Đình, ngươi không thể... Ngươi... Ngươi và nàng...”
Tiếng Lý Băng còn chưa hết, Sở Dật Đình đã kéo tay Tô Hồng Tụ, xoay người rời đi.
Mặc dù Tô Hồng Tụ không rõ chân tướng, nhưng nàng có thể nhìn ra, phản ứng của Sở Dật Đình rất không đúng.
Biết hắn lâu như vậy, nàng còn chưa bao giờ thấy sắc mặt hắn tái nhợt như thế, vừa rồi trong nháy mắt, cặp mắt của hắn tràn đầy bàng hoàng và đau đớn, ngay cả môi cũng run rẩy, nhìn ánh mắt của nàng có vẻ hoảng sợ và đau xót khó diễn tả bằng lời.
Tô Hồng Tụ không biết tại sao, nhìn dáng vẻ này của Sở Dật Đình, trong lòng đau ê ẩm, mặc dù nàng rất ngạc nhiên, rốt cuộc Lý Băng muốn nói gì với nàng, nhưng lúc Sở Dật Đình kéo tay nàng, nàng không hề giãy giụa, ngoan ngoãn đi theo hắn.
Sở Dật Đình không khống chế được như vậy, mọi người ở đây đều vô cùng kinh ngạc.
Những người quen Sở Dật Đình đều biết rõ, sau khi mẫu phi Sở Dật Đình chạy theo người khác, Lương đế đã có hai lần có ý nghĩ muốn xử tử hắn, đều do Lý Băng hết sức bảo vệ.
Lý Băng đối với Sở Dật Đình, tuyệt đối không dừng lại ở thúc bá hay đồng liêu, càng là trưởng bối, là ân nhân của hắn.
Mỗi lần hắn gặp Lý Băng, đều khách khí, cung kính lễ độ, nhưng lúc này đây lại giận dữ với Lý Băng.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều hiếu kỳ không biết Lý Băng muốn nói gì với Tô Hồng Tụ.
Bởi vì Lý tiểu thư là nữ nhi của Lý Băng, nên đi thẳng tới bên cạnh Lý Băng: “Phụ thân, rốt cuộc người muốn nói gì với Tô cô nương? Chẳng lẽ ngày trước Tô cô nương đã từng biết Lục Vương gia? Tại sao Lục Vương gia nghe được người nói những lời kia, sắc mặt khẩn trương rồi vậy? Còn có, người nói Lục Vương gia dùng thuốc che dung mạo Tô cô nương, điều này có thật không?”
Lý cô nương tràn ngập hiếu kỳ, tràn ngập mong đợi mà nhìn Lý Băng.
Nhưng sắc mặt Lý Băng chỉ nặng nề, không ngừng lắc đầu: “Oan nghiệt, oan nghiệt,tại sao sự việc lại biến thành như vậy? Không, có lẽ Dật Đình nói rất đúng, thật ra ta nhận lầm người!”
Lý Băng vừa nói, thở một hơi thật dài, cũng không quan tâm tất cả mọi người ở sau lưng đang chờ lão trả lời, một mình vào trong phòng, “Rầm” một tiếng khép cửa phòng lại.
Tô Hồng Tụ không biết hiện giờ Sở Dật Đình làm sao, chỉ biết hắn túm nàng thật chặt, tay của nàng bị hắn bóp đau, thân thể của hắn cứng ngắc, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, giống như còn đang khẽ run.
Trong lòng Tô Hồng Tụ đột nhiên toát ra một ý niệm như vậy, nàng muốn cùng Sở Dật Đình rời khỏi nơi đây, rời xa những nữ nhân khiến nàng sinh ghét, rời xa hết tất cả thị phi.
Ý nghĩ này mãnh liệt như vậy, thế cho nên tất cả hiếu kỳ với Lý Băng ở trong lòng nàng đều bị ép xuống.
“Dật Đình ca ca, chúng ta trở về Đại Chu có được không? Dù sao Tây Kinh gần Đại Chu như vậy, cũng không xa lắm.”
Tô Hồng Tụ lảo đảo đi theo sau lưng Sở Dật Đình, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, khẽ nói.