Tô Hồng Tụ nằm bên cửa sổ nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của hắn, nghĩ thầm thời gian này hắn thật sự rất bận, ban ngày buổi tối cũng không thấy bóng người, nhưng mới vừa rồi, khi nàng gặp nguy hiểm, hắn lập tức hiện ra.
Chẳng lẽ người này có cảm ứng tâm linh?
Phải rồi, chắc Thái tổ hoàng đế của bọn họ không phải người? Sao trên người lại tỏa ra lửa mạnh?
Đang miên man suy nghĩ, trăm mối vẫn không có cách giải, trong chốc lát, Tôn Kha tới, để Tô Hồng Tụ cùng hắn đi tìm đại phu cắt chút thuốc điều dưỡng thân thể.
Tô Hồng Tụ thầm nghĩ Tôn Kha này cũng không tránh khỏi quá chuyện bé xé ra to rồi, Sở Hiên nói nàng phát hỏa, hắn thật sự vội vàng đi tìm đại phu cho nàng.
Chỉ có điều, cho dù như thế nào, Tôn Kha vẫn quan tâm nàng, Tô Hồng Tụ không nói gì nữa, đàng hoàng đi cùng Tôn Kha.
Dọc theo đường đi, Tôn Kha vẫn khẽ cau mày, Tô Hồng Tụ nhìn gò má anh tuấn và thanh niên của hắn, không biết sao, trước mắt lại hiện lên bóng dáng Sở Dật Đình.
Dù sao, khi lần đầu tiên nàng thấy Tôn Kha, chính là lúc ở chung một chỗ với Sở Dật Đình.
Nhớ tới Sở Dật Đình, trong lòng Tô Hồng Tụ lại khổ sở.
Nàng nhìn mặt Tôn Kha, lại nhìn bước chân nhỏ bé trên đất của mình, lại nhìn mặt Tôn Kha, nhịn lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, nhỏ giọng, lặng lẽ hỏi Tôn Kha: “Ngươi vẫn luôn chạy bên ngoài, có tin tức của Sở Dật Đình không? Hắn trở về Tây Kinh rồi sao?”
“Ngươi vẫn còn nghĩ đến hắn?”
Tôn Kha sững sờ, nhìn Tô Hồng Tụ nói: “Nhưng bây giờ ngươi đã gả cho Sở Hiên, ngươi nên biết, với tính khí của dfienddn lieqiudoon Sở Hiên, sẽ không cho phép trong lòng ngươi nhớ đến nam nhân thứ hai. Ta khuyên ngươi, tốt nhất vẫn không nên nghĩ tới Sở Dật Đình, nếu không...”
Tôn Kha còn chưa dứt lời, Tô Hồng Tụ đã không kịp chờ đợi cắt lời hắn: “Ta nói rồi, ta bị ép buộc, không phải bản thân ta muốn gả cho Sở Hiên, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, bây giờ Sở Dật Đình đang ở đâu?”
Tôn Kha yên lặng nhìn Tô Hồng Tụ hồi lâu, hất mặt, giọng khàn khàn nói: “Tình trạng bây giờ của Sở Dật Đình... Không tốt lắm. Hắn rơi vào trong tay Phong Lăng Thiên, còn bị làm mất trí nhớ. Đại Chu và Đại Lương đang khai chiến, không biết công phu Sở Dật Đình như thế nào, đột nhiên tăng mạnh, mấy trận chiến đều do hắn đánh tiên phong, Đại Lương ăn ba trận thua liên tiếp, khiến cho Sở Hiên hiện giờ loay hoay sứt đầu mẻ trán.”
Vừa nghe nói tình trạng hiện giờ của Sở Dật Đình không tốt, còn chưa nghe rõ là không tốt như thế nào, nước mắt của Tô Hồng Tụ đã tràn ra.
Nàng đưa tay nhỏ bé, kéo lấy quần áo Tôn Kha: “Hắn bị làm mất trí nhớ, còn liên tiếp tiên phong ba lượt? Vậy hiện giờ rốt cuộc hắn như thế nào? Ngươi cũng đừng gạt ta, hắn không bị thương chứ?”
Thấy Tô Hồng Tụ kích động như thế, Tôn Kha tỏ vẻ buồn bã, qua hồi lâu, mới cúi đầu nhìn đất, giọng khàn khàn mà nói: “Không có, hắn không bị thương gì, chỉ có điều không biết Phong Lăng Thiên làm gì hắn, hiện giờ hắn không nhớ cái gì cả, Phong Lăng Thiên để cho hắn làm gì thì hắn làm cái đó, hình như cũng thành một dạng binh khí trong tay Phong Lăng Thiên.”
“Vậy giờ phải làm sao?”
Tô Hồng Tụ nắm tay Tôn Kha, đang gấp đến không biết làm sao cho phải, đi tới đi lui, đột nhiên va vào một người, người tới mặt đối mặt với Tô Hồng Tụ, không nói bất cứ điều gì, tay giơ lên –
Dĩ nhiên định làm một chưởng hung hăng chụp lên đầu Tô Hồng Tụ.
Tôn Kha đã ra tay đúng lúc, ngăn đối phương lại, Tô Hồng Tụ chưa tỉnh hồn, ngẩng đầu lên nhìn, muốn đánh nàng không phải ai khác, chính là Oanh Oanh.
Thấy Tôn Kha và Tô Hồng Tụ thân cận như vậy, Oanh Oanh giận tím mặt, chỉ vào Tô Hồng Tụ lạnh lùng quát nói: “Tôn Kha, ngươi đừng nói với ta ngươi thích nữ nhân này! Muốn ngực không có ngực, muốn mông không có mông, giống như cây đậu khô quắt, rốt cuộc nàng ta có chỗ nào tốt hơn ta?”
Tô Hồng Tụ vừa nhe Oanh Oanh mắng nàng như vậy, lo lắng và buồn bực trong lòng lập tức không cánh mà bay, thay vào đó, tràn đầy đều là lửa giận muốn nứt vỡ phổi mỗi lần nàng chung đụng với Sở Hiên.
Tô Hồng Tụ nhìn Oanh Oanh chằm chằm, vừa định phát tác, Tôn Kha lại đi trước một bước, tỉnh bơ không biến sắc tách hai người ra.
Tôn Kha nhìn Oanh Oanh, mặt không có cảm xúc gì, thản nhiên nói: “Oanh Oanh, có phải ngươi để ý nhiều quá không? Hiện giờ ta và ngươi đã không phải vợ chồng chưa cưới rồi, ta cùng ai một chỗ, không cần ngươi tới quan tâm.”
Tôn Kha vừa nói như vậy, giống như đổ thêm dầu vào lửa, Oanh Oanh động chút lại bộc phát: “Tôn Kha, ngươi đừng quên, nàng ta là Thái tử phi, là phu nhân của Sở Hiên. Nếu như Sở Hiên biết ngươi có mập mờ với phu nhân của hắn, hắn nhất định sẽ giết ngươi!”
Oanh Oanh nổi trận lôi đình, chỉ vào Tô Hồng Tụ và Tôn Kha, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Tô Hồng Tụ ở sau lưng Tôn Kha nhìn nàng ta, bật cười trong lòng.
“Oanh Oanh, ngươi nhìn lầm rồi, ta chẳng qua đang tâm sự cùng Tôn đại nhân, không cần nghĩ ai cũng giống như ngươi, đều có quan hệ mập mờ không nói rõ ra được với nam nhân bên cạnh!”
Oanh Oanh nổi trận lôi đình, xông lại muốn túm tóc Tô Hồng Tụ, lại bị Tôn Kha đưa tay ngăn lại, cau mày nói: “Oanh Oanh, đừng náo loạn. Ban đầu là ngươi rời khỏi ta trước, chuyện cho tới bây giờ, mặc dù có nàng ấy hay không, ngươi và ta đã không có khả năng rồi.”
Tôn Kha nói như vậy, Oanh Oanh giống như bị đánh cho tỉnh ngộ, ngơ ngác nhìn Tôn Kha cản trước Tô Hồng Tụ, nước mắt trong mắt tí tách rơi xuống.
Thật ra thì Oanh Oanh chỉ say mê Sở Dật Đình nhất thời, nơi sâu nhất trong đáy lòng nàng, người nàng thích nhất vẫn là Tôn Kha.
Cho nên nàng mới có thể vừa thấy Tôn Kha ở chung với nữ nhân khác thì không chịu được, tháy Tôn Kha tỏ vẻ ôn hòa, lộ vẻ mặt cưng chiều dịu dàng với nữ nhân khác thì trong lòng đau đến giống như dao cắt.
Đáng tiếc chính bản thân nàng lại không phát hiện ra điểm này.
Mặc dù ánh mắt Tôn Kha nhìn nàng lạnh lẽo như băng, vô cùng xa lánh, nhưng Oanh Oanh vẫn không muốn buông tha, nàng không tin tình cảm của nàng và Tôn Kha nhiều năm như vậy, Tôn Kha nói buông bỏ thì buông bỏ.
“Ta không tin, Tôn Kha, ngươi lừa ta, trong lòng ngươi nhất định còn có ta, bằng không sao ngươi vẫn còn treo miếng ngọc bội ngươi đưa ta trên người?”
Oanh Oanh chỉ vào ngọc bội màu xanh lá Tôn Kha đeo bên hông, lệ rơi đầy mặt mà nói.
Tôn Kha lập tức tháo ngọc bội ra, trả lại cho Oanh Oanh: “Ngươi không nói, ta lại quên. Cái này, vật về chủ cũ, ngươi lấy về đi.”
Oanh Oanh và Tôn Kha mặt đối mặt, một nước mắt lưng tròng, lưu luyến không rời, một ánh mắt lạnh lùng, không tỏ vẻ gì, hình như có chuyện nói không hết.
Tô Hồng Tụ ở bên cạnh chờ đợi, khó tránh khỏi không nhịn được.
Hơn nữa, mưa càng lúc càng lớn, vũng nước trên mặt đất lại bắt đầy tràn lên, Tô Hồng Tụ đi về một gian phòng cách đó không xa, định đi vào tránh mưa trước.
Đi tới cửa, Tô Hồng Tụ phát hiện kỳ quái, cửa phòng bị người khóa từ bên ngoài.
Chỉ có điều, mặc dù cửa phòng bị người khóa lại, nhưng chìa khóa vẫn ở trong lỗ khóa, hình như người nhà này không lo lắng tới việc người khác sẽ xông vào.
Đã như vậy, Tô Hồng Tụ cũng không khách khí, cắm chìa khóa vào trong lỗ khóa, cạch một cái, mở cửa đi vào phòng.
Không gian trong nhà đen kịt, đưa tay không thấy được năm ngón, khiến Tô Hồng Tụ không rét mà run, không khỏi run rẩy, định xoay người ra ngoài.
Đúng lúc này, một cây nến sắp tắt đột nhiên bùng lên, mượn ánh sáng lờ mờ, Tô Hồng Tụ thấy bên trong phòng này không bày biện gì, trên đất chất đầy quyển tranh, bốn bề vách tường treo đầy bức họa, đầy bên bức họa tất cả đều vẽ Thao Thiết màu đỏ thắm bản lĩnh hùng tráng, ngửa mặt lên trời thét dài, tát cả động tác dáng vẻ đều khác nhau, nhưng lại rất sống động, có thể thấy được người vẽ có lòng bao nhiêu.
Tô Hồng Tụ bị Thao Thiết trong bức tranh hấp dẫn, bất tri bất giác đi về trước, giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve Thần thú uy phong lẫm liệt trên bức tranh.
Không biết vì sao, Tô Hồng Tụ luôn cảm thấy Thần thú trong bức tranh giống như đã từng quen biết, khiến Tô Hồng Tụ cảm thấy hết sức quen thuộc.
Thoáng nhìn, nó cho nàng cảm giác rất giống Sở Hiên, đều là dáng vẻ lạnh lẽo như băng, bễ nghễ thiên hạ không ai bì nổi.
Nhưng nhìn tỉ mỉ, nó lại có vài phần giống Tôn Kiệt, bởi vì trong tròng mắt lạnh lẽo của nó toát ra vẻ dịu dàng như nước.
Từ bên trái nhìn sang, nó lại hơi giống Sở Dật Đình, gò má bên trái cũng yêu mị khác thường. Nhưng từ bên phải nhìn sang, nó dường như lại cực kỳ giống Vệ Thập Nhị, đôi mắt bên phải mang theo nét đỏ cực kỳ đẹp đẽ.
Mới vừa nhìn bức tranh này, cả người Tô Hồng Tụ giật mình, trong lòng thình thịch thình thịch đập loạn.
Trong bức tranh Thao Thiết giằng co với thượng tiên nhìn quen quen, giống như đã từng gặp ở đâu, dáng vẻ áo trắng bồng bềnh kiêu căng lạnh lẽo đó của hắn khiến Tô Hồng Tụ rất quen thuộc.
Nhìn một chút, Tô Hồng Tụ thấy bức cuối cùng, mỹ nam áo trắng đó đưa lưng về phía nàng, liều chết tranh đấu với Thao Thiết há miệng to như chậu máu, diện mạo dữ tợn, toàn thân đẫm máu, trong lòng Tô Hồng Tụ hồi hộp, trong nháy mắt, có cảm giác đau như bị đao nhọn chọc phải.
Bóng lưng thượng tiên áo trắng kia trông rất quen mắt, hắn rõ ràng... Rõ ràng chính là người lúc nào cũng xuất hiện trong mộng của nàng.
“Ta dường như biết ngươi...”