Đi tới nửa đường, lúc này mới phát hiện hai tay mình trống trơn, thứ gì cũng không mang, vì vậy hết nhìn đông lại nhìn tây, chạy đến trong vườn bắt thỏ.
Gõ cửa phòng, Tôn Kiệt thấy người tới là Tô Hồng Tụ, định đứng lên nghênh đón, Tô Hồng Tụ thấy thế, vội để cho hắn không cần đa lễ, đỡ ngồi lại giường, mình cũng xách ghế ngồi xuống.
Nhìn ra tinh thần Tôn Kiệt không phải rất tốt, Tô Hồng Tụ vui rạo rực đưa thỏ mới bắt được cho Tôn Kiệt, định mở miệng nói muốn hầm bồi bổ thân thể cho Tôn Kiệt, lại thấy Tôn Kiệt đưa tay ôm thỏ vào trong ngực, mặt ôn hòa nói: “Con thỏ nhỏ thật đáng yêu, tạ ơn phu nhân, thuộc hạ nhất định sẽ nuôi dưỡng tốt nó.”
Nuôi nó? Được rồi, hắn thích nuôi thì nuôi đi.
Tô Hồng Tụ ngồi bên giường Tôn Kiệt, đưa mắt nhìn, vừa vặn thấy túi thơm bị rách treo trên hông Tôn Kiệt, nàng tháo túi thơm hoa mẫu đơn treo bên hông mình do Sở Hiên tặng cho Tôn Kiệt.
“Tặng cho ngươi, buổi tối ngửi, sẽ tương đối dễ dàng chìm vào giấc ngủ.”
Tô Hồng Tụ ôn hòa nhìn Tôn Kiệt nói.
Tầm mắt Tôn Kiệt rơi trên túi thơm không dời, sau đó hiểu ý cười cười: “Tâm ý này của Thái tử phi thật sự khiến thuộc hạ cảm động.”
Thấy Tôn Kiệt định đứng dậy treo túi thơm trên người, Tô Hồng Tụ đưa tay nhận lấy, treo giúp hắn.
“Phu nhân, món cá ngày hôm qua phu nhân phái người đưa cho tại hạ ăn thật ngon, hôm nay có thể...”
Đột nhiên, Tôn Kiệt cúi đầu, ánh mắt lóe lên, không dám nhìn Tô Hồng Tụ, nhẹ nhàng nói.
“Thật sao? Ngươi cảm thấy nó ăn ngon? Không thành vấn đề, hôm nay ta sẽ làm hai món cho ngươi!”
Nghe Tôn Kiệt nói mình làm cá ngon, Tô Hồng Tụ cực kỳ hả hê rồi, nghĩ thầm mình quả nhiên thông min, chỉ nhìn Sở Hiên làm một lần, làm cá lại được người người khen ngợi.
“Phu nhân, chúng ta ra phòng ngoài đi một chút, thuộc hạ nằm quá lâu, muốn đi lại chút.”
Một lát sau, Tôn Kiệt nhẹ giọng nói với Tô Hồng Tụ.
Ra khỏi sân, Tôn Kiệt vừa đi vừa nói: “Đa tạ phu nhân ngày hôm qua làm món ăn vì thuộc hạ, thuộc hạ đã lâu không được ăn món ngon hợp miệng như vậy.” Tròng mắt Tôn Kiệt lóe lên tia sáng.
Nghe Tôn Kiệt nói như vậy, Tô Hồng Tụ lập tức nhớ lại, hiện giờ Tôn Kiệt đã không phải là kẻ eo quấn vạn bạc, nhà giàu có nhất tài đại khí thô sáu nước như trước, toàn bộ gia sản của hắn đã bị Sở Hiên vơ vét cạn sạch.
Nhất thời không khỏi tiếc hận, lại hơi đồng tình với Tôn Kiệt nói: “Nếu như ngươi thích, sau này ta làm cho ngươi ăn mỗi ngày. Tôn quản sự, thật sự cám ơn ngươi, ngày đó ở trong hang núi, nếu không phải là ngươi, ta đã sớm chết rồi.”
Tôn Kiệt ôn hòa nói: “Vết thương của tại hạ đã khép lại, phu nhân không cần chú ý.”
Đi không bao lâu, thấy Tôn Kiệt lộ vẻ hơi mệt mỏi, Tô Hồng Tụ ôn hòa săn sóc mà nói: “Tôn quản sự, thân thể của ngươi chưa khỏi hẳn, không nên đi lại quá nhiều, chúng ta nghỉ ngơi ở đây một chút.”
Tôn Kiệt gật đầu, Tô Hồng Tụ dìu hắn ngồi xuống bên cạnh gốc cây cổ thụ.
Tôn Kiệt ngẩng đầu nhìn cây cổ thụ, im lặng không lên tiếng.
Cây này có gì cổ quái sao? Tô Hồng Tụ ngẩng đầu nhìn cẩn thận lần nữa, thì ra là một cây trúc đào chỉ nở hoa không kết quả.
Thấy Tôn Kiệt lộ vẻ buồn bã nhìn bụi cây trúc đào này, chẳng biết tại sao, Tô Hồng Tụ đột nhiên nhớ tới ban đầu mình nhẫn tâm cự tuyệt Tôn Kiệt.
Trong lúc nhất thời trong lòng vừa áy náy vừa hối hận, định mượn cớ nói xin lỗi Tôn Kiệt, lại thấy trước mắt có một người vội vội vàng vàng chạy tới, “Uỵch” một tiếng đụng vào người Tôn Kiệt.
Định thần nhìn lại, không phải người khác, chính là Thúy nhi.
Tiểu nha đầu này, không phải đang dựa theo lời nàng đi quyến rũ Tôn Kiệt chứ?
Tô Hồng Tụ đang trợn to hai mắt hoài nghi nhìn Thúy nhi chằm chằm, quả nhiên, Thúy nhi vừa đụng vào ngực Tôn Kiệt, thân thể mềm nhũn luôn xuống, yêu kiều nũng nịu, yếu ớt không ra được gió mà túm lấy bả vai Tôn Kiệt.
“Ôi, Tôn quản sự, xin lỗi, vừa rồi nô tỳ không nhìn đường. Cái đó, chân của nô tỳ bị vấp, Tôn quản sự, làm phiền ngài, ngai có thể đỡ nô tỳ về phòng không?”
Thúy nhi nhìn Tôn Kiệt, vẻ mặt thẹn thùng, giọng nói như muỗi kêu.
“Phu nhân, xin lỗi, dường như thuộc hạ đụng phải chân nàng ấy, thuộc hạ phải đưa nàng ấy về.”
Theo đó ngồi xổm xuống, để Thúy nhi nằm trên lưng hắn, cõng Thúy nhi về phòng.
Tô Hồng Tụ ở phía sau ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Tôn Kiệt, nghĩ thầm người này thật sự là một người quá tốt, đại ngốc nghếch, khó trách bị Sở Hiên lừa hết toàn bộ gia tài, cứ thế mãi, sau này hắn bị người khác lừa mạng cũng không phải không có khả năng.
Tô Hồng Tụ ngơ ngác nhìn Tôn Kiệt hồi lâu, xoay người sang chỗ khác, vừa định trở về phòng, lại bất ngờ va phải một lồng ngực cứng như sắt đá.
Hốc mắt Tô Hồng Tụ đỏ lên, lỗ mũi đau xót, ngẩng đầu lên, vừa định mắng, lại nhìn thấy khuôn mặt chết âm trầm lạnh lùng, không biết thế nào, trong miệng “Ực” một tiếng nuốt hết vào.
“Nhìn cái gì vậy? Người đã đi hết, còn không bỏ được?”
Sở Hiên cực kỳ kỳ quái, mặc dù hắn ra sức kiềm chế, giả bộ bình tĩnh, nhưng Tô Hồng Tụ vẫn nghe ra một chút tức giận, một chút sát ý trong lời nói bình lặng không gợn sóng của hắn.
Không phải chứ? Chẳng lẽ về sau nàng thật sự không thể nói chuyện cùng nam nhân khác?
Tô Hồng Tụ trừng mắt liếc Sở Hiên, tức giận nói: ‘Ta tới nói cám ơn hắn, không có hắn, hiện giờ ta cũng không thể đứng đây! Ngược lại ngươi, ngươi tìm ta làm gì vậy? Lại muốn để ta bán mạng cho ngươi sao?”
Tô Hồng Tụ vừa nói như vậy, Sở Hiên hơi sững sờ, đôi mắt thâm thúy nhanh chóng xẹt qua vẻ ân hận không dễ cảm thấy.
“Cơm tối hôm nay do ngươi làm. Ta tới đưa ngươi đi phòng bếp.”
Sở Hiên nhìn mắt Tô Hồng Tụ, thản nhiên nói.
“Không làm, ta không muốn làm cho ngươi.”
Tô Hồng Tụ không cần nghĩ ngợi, quả quyết từ chối.
“A, ngươi có biết không, Đại Lương hiện đang khai chiến với Đại Chu, trước mắt tướng sĩ không đủ, có lẽ ta nên đưa Tôn Kiệt lên chiến trường.”
Lời Sở Hiên vừa nói ra, Tô Hồng Tụ lập tức nổi giận, xoay người sang chỗ khác, trợn to hai mắt hung dữ nhìn Sở Hiên chằm chằm.
“Nói cho ta biết, có phải ngươi thích Tôn Kiệt không, hả?”
Cũng không biết trải qua bao lâu, đột nhiên Sở Hiên không nhìn Tô Hồng Tụ nữa, đưa tầm mắt về phía không trung, giống như tùy ý hỏi.
Nếu không phải Tô Hồng Tụ ở cùng một chỗ với hắn trong thời gian đã lâu, nói không chừng sẽ cho rằng hắn chỉ tùy tùy tiện tiện hỏi, bị hắn lừa.
Mỗi khi Sở Hiên nổi giận, đều có một động tác theo thói quen, ánh mắt của hắn sẽ vô ý thức phóng lên không trung.
Giây phút này, ánh mắt của hắn lại như vậy, hơn nữa, hắn càng giả bộ không thèm để ý, rất có thể, lửa giận trong lòng hắn ngược lại càng lớn, phát tác cũng càng kinh khủng hơn.
“Không thích! Nhưng hắn đã cứu ta, ta rất cảm kích hắn! Ngươi cứ nói ta thích hắn, ta cung hết cách rồi!”
Tô Hồng Tụ nhìn chằm chằm vào Sở Hiên, hung tợn, qua hồi lâu, cuối cùng Sở Hiên cúi đầu xuống, giống như tìm tòi tới cùng nhìn thẳng Tô Hồng Tụ.
Tô Hồng Tụ xem xét ánh mắt Sở Hiên, biết ngay hắn tin lời nàng, không khỏi thở ra một hơi dài trong lòng.
Vốn là vậy, nàng vốn chỉ có áy náy và cảm kích Tôn Kiệt, Sở Hiên này, không biết là ánh mắt gì, lúc hoài nghi nàng thích Tôn Kha, lúc lại nói nàng thích Tôn Kiệt, không biết có phải mắt có vấn đề không!
“Không thích là tốt rồi!”
Sở Hiên hạ thấp tầm mắt, thì thầm một tiếng, đột nhiên nhẹ nhàng dẩu môi lên, trên môi nở rộ nụ cười nhẹ nhõm khoan dung.
Đây là lần đầu tiên Tô Hồng Tụ thấy Sở Hiên cười, không khỏi sửng sốt, chỉ cảm thấy hắn cười lên dường như biến thành người khác, chói mắt không nói ra được, ánh mặt trời không nói ra được.
Vào phòng bếp, vì cả bụng không vui, Tô Hồng Tụ định coi muối thành đường, coi đường thành muối, nêm loạn vào trong thức ăn.
Sở Hiên đứng bên cạnh nhìn, Tô Hồng Tụ cho rằng hắn sẽ tức giận, không ngờ hắn chỉ lẳng lặng nhìn, lại không nói một lời.
Thật vất vả, Tô Hồng Tụ tùy tiện làm mấy món ăn, hoàn toàn không thể so sánh được với lúc trước nàng làm cho Tôn Kha và Tôn Kiệt.
“Cạch” một tiếng, Tô Hồng Tụ đẩy cả bàn món ăn lung tung tới trước mặt Sở Hiên, cuối cùng khẽ thì thầm một câu: “Ngươi muốn ăn hay không!”
Sở Hiên lẳng lặng nhìn một bàn đồ ăn bị cháy, lẳng lặng cầm đũa lên, lẳng lặng ăn tất cả mấy món ăn cháy khét này vào trong bụng.
Lúc đi ra khỏi phòng bếp, Tô Hồng Tụ kinh ngạc phát hiện, không biết ngoài trời mưa như thác đổ từ khi nào, nước đọng đã sâu đến nửa thước.
Tiểu hồ ly mặt thầm buồn bực nhón chân lên vòng tới vòng lui trước cửa bếp.
Làm thế nào? Nàng ghét trời mưa nhất, nàng sợ nước.
Đang mặt ủ mày ê, không biết làm sao cho phải, đột nhiên, Sở Hiên đi tới đưa lưng về phía Tô Hồng Tụ, từ từ ngồi xổm xuống.
“Đi lên, ta cõng ngươi về.”
Sở Hiên đưa lưng về phía Tô Hồng Tụ, giọng trầm thấp nói.
Từ trong đáy lòng Tô Hồng Tụ không muốn thiếu nợ nhân tình của Sở Hiên, không khỏi ngẩng cao đầu, không để ý tới hắn.
Sở Hiên nhìn Tô Hồng Tụ, không nói gì, duỗi chân một cái, đá văng một bao bố dùng để ngăn nước ở cửa.
Lập tức, “Ào” một tiếng, giống như thác lũ, nước mưa lạnh như băng nhanh chóng tràn vào phòng bếp theo khung cửa.
Tô Hồng Tụ giật mình, “A” một tiếng nhảy lên lưng Sở Hiên.
Cánh tay nhỏ mềm mại trắng như phấn vừa vòng lên cổ bền chắc màu lúa mạch của Sở Hiên, Tô Hồng Tụ cảm thấy Sở Hiên ở dưới người mình khẽ run rẩy không dễ cảm thấy.
Được Sở Hiên cõng đi tới nửa đường, Tô Hồng Tụ trong lúc lơ đãng cúi đầu xuống nhìn nước trên mặt đất. Ah, quái, Sở Hiên này, hắn cười như vậy từ lúc nào?
Không thật thà giống như vừa rồi, không cười thuần thục và trúc trắc, trên mặt giống như núi băng ngàn năm của Sở Hiên lại hiện lên nụ cười mát mẻ chói mắt như tuyết liên.