Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Puck

Sau khi Sở Dật Đình đi, Tô Hồng Tụ theo Sở Hiên trở lại hậu viện Thải Hoa lâu.

Lần này, bởi vì nhận được tin tức chính xác của Sở Dật Đình, hắn sẽ nhanh chóng đón nàng đi, buồn bực và phiền não trong lòng Tô Hồng Tụ hóa thành hư không, khó có được đầy mặt cười tươi, thấy ai cũng đều cười híp mắt, gương mặt hân hoan và kích động.

Khi quay lại Thải Hoa lâu, Sở Hiên đã không còn nhẹ nhõm như trước lúc ra cửa, có vẻ hơi cố hết sức, cái trán cũng dần có mồ hôi hột rỉ ra, xem ra hết sức khổ sức.

Sở Dật Đình nói hắn đã hạ thuốc trên người Sở Hiên, Sở Hiên sẽ bị thương ba năm ngày, như vậy Sở Hiên sẽ không tìm đến nàng gây phiền toái.

Tô Hồng Tụ mượn cơ hội oán trách lão đại của Sở Dật Đình một trận, hắn không ở đây, Sở Hiên ức hiếp nàng như thế nào, thiếu chút nữa đưa nàng đi tìm chết, thậm chí còn cưỡng hiếp nàng.

Tô Hồng Tụ vốn muốn Sở Dật Đình trút giận giúp nàng, trừng trị thích đáng Sở Hiên, cũng không biết vì sao, Sở Dật Đình nghe xong lời của nàng, trầm mặc thật lâu, lâu sau, chỉ cúi đầu hỏi nàng một câu: “Lúc hắn hôn nàng, nàng có cảm giác gì?”

Tô Hồng Tụ lập tức kể khổ, không thích gì cả chỉ có chán ghét, suýt ói, nói một tràng liên thiên, cuối cùng còn đỏ bừng mặt mà kéo cánh tay Sở Dật Đình, giống như làm nũng nói với Sở Dật Đình: “Ta chỉ thích một mình ngươi hôn ta.”

Tô Hồng Tụ vốn tưởng rằng Sở Dật Đình nghe nàng nói như thế, sẽ cao hứng, hoặc hắn sẽ nổi trận lôi đình, tiến lên đánh Sở Hiên một trận, nhưng không ngờ Sở Dật Đình không hề nhúc nhích, từ đầu đến cuối vẫn đứng đó, lặng yên nhìn nàng.

Tô Hồng Tụ chưa bao giờ thấy Sở Dật Đình dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng, giống như hơi chua xót, lại hơi xót xa nồng đậm, mà nhiều hơn, là bất chấp tất cả, chấp niệm lợi hại như mũi đao lại lạnh như băng.

“Là sao? Không thích, chán ghét, khiến nàng muốn ói? Đây là cảm giác của nàng với ta?”

Sở Dật Đình cúi đầu, giống như cả người đều bị đau đớn đậm đặc đến tan không được vây chặt xung quanh, thì thào nói nhỏ.

Tô Hồng Tụ cực kỳ quái lạ, rõ ràng là nàng đang phàn nàn về Sở Hiên, vốn không phải nói hắn? Sao dáng vẻ của Sở Dật Đình, lại giống như nàng đang mắng hắn, thương tâm như vậy, tuyệt vọng như vậy?

Tô Hồng Tụ khó hiểu trong lòng, cẩn thận kéo tay áo Sở Dật Đình, không ngờ Sở Dật Đình dùng sức kéo, thoáng cái rút ống tay áo từ trong bàn tay mềm mại trắng như tuyết của Tô Hồng Tụ ra.

“Đợi ta ba ngày nữa, ba ngày sau, ta sẽ dẫn nàng đi Đại Chu.”

Đây cũng là câu nói sau cùng Sở Dật Đình lưu lại cho Tô Hồng Tụ trước khi rời đi.

Sau khi đưa Tô Hồng Tụ về phòng, Sở Hiên đầy bụng tâm sự mà thẳng bước đi.

Nhớ tới vài ngày nữa mình rời khỏi đây, Tô Hồng Tụ vội vàng nhét miếng ngọc bội mới mua vào trong lòng, chạy đến phòng bếp làm vài món ăn sở trường cho Tôn Kiệt.

Chia tay lần này, không biết khi nào die nda nle equ ydo nn mới có thể gặp lại Tôn Kiệt, có lẽ từ nay về sau sẽ không có cơ hội gặp lại.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Hồng Tụ khó tránh khỏi hơi phiền muộn.

Bận rộn trong phòng bếp hồi lâu, Tô Hồng Tụ đã làm hơn mười món sở trường, đều dặn dò bọn nha hoàn cho vào trong hộp, theo nàng đi tới chỗ Tôn Kiệt ở.

Lúc đi đến ngoài viện, vừa vặn nhìn thấy Tôn Kiệt đã sửa sang lại cây cối trong viện, hắn cất hoa héo vào trong vải bố, miệng than nhẹ:

“Linh lạc thành nê triển tác trần,

Chích hữu hương như cố.” *

(*) Trích trong “Bốc toán tử - Mai” của Lục Du

Dịch nghĩa: Héo rụng thành bùn tan ra bụi,

Chỉ có hương như vẫn còn nguyên.

Sau đó, lại nhẹ nhàng dùng cây nhỏ gạt giun trên đất thả vào vườn hoa, nét mặt dịu dàng mà tập trung, khi thấy Tô Hồng Tụ đến đây, Tôn Kiệt ngẩng đầu lên nở nụ cười ấm áp với nàng, không biết vì sao, trong lòng Tô Hồng Tụ đột nhiên rung động, ngẩn ngơ với Tôn Kiệt.

Tôn Kiệt tiến lên đón thức ăn trong tay Tô Hồng Tụ, vội vàng đặt lên bàn trong viện, sau đó lại mang chén đũa tới.

Vừa ngồi xuống, Tô Hồng Tụ khách khí nói: “Tôn quản sự, ta về trễ, ngươi nhất định đã ăn xong cơm tối rồi, nhưng những món này đều là tấm lòng của ta, cho dù như thế nào, ngươi nhất định phải nếm thử một chút.”

Tôn Kiệt đưa chén đũa cho Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ đều gắp mỗi món một ít, cho vào trong chén, cầm chén đặt trước mặt Tôn Kiệt.

Tôn Kiệt ngẩn người, giống như không ngờ Tô Hồng Tụ sẽ gắp thức ăn cho hắn, trên mặt chậm rãi ửng đỏ lên.

Tôn Kiệt nhận lấy chén đũa, bắt đầu cúi đầu chậm rãi nhấm nháp, trên mặt toàn vẻ thỏa mãn.

Tô Hồng Tụ vừa ăn vừa nhìn phản ứng của Tôn Kiệt, không để ý nhét thức ăn ra ngoài miệng, Tôn Kiệt móc một chiếc khăn tay từ trong ngực ra đưa cho nàng.

Tô Hồng Tụ lau miệng, đưa mặt gần sát, hỏi: “Tôn quản sự, trên miệng ta còn gì nữa không?”

Tôn Kiệt cười lắc đầu, Tô Hồng Tụ tiếp tục vừa ăn vừa nói: “Ngại quá, Tôn quản sự, ta biến thành người không lâu, lại không biết dùng đũa, khiến ngươi chê cười.”

Giây phút này, Tô Hồng Tụ đã hoàn toàn quên, Tôn Kiệt không biết nàng là hồ ly.

Nghe vậy, Tôn Kiệt tỏ vẻ kinh ngạc, ngẩng đầu die~nda4nle^qu21ydo^n lên nhìn Tô Hồng Tụ trong chóc lát, không nói một lời, lại bắt đầu cúi đầu gắp thức ăn.

“Không có vấn đề gì, từ từ học sẽ được, phu nhân còn có gì không biết, có thể tới tìm tại hạ, bất cứ lúc nào tại hạ cũng có thể dạy cho phu nhân.”

Nói đến đây, trên mặt Tôn Kiệt lại ửng đỏ lên, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, ấp úng: “Phu nhân làm món ăn ngon thật, nếu sau này mỗi ngày Tôn mỗ đều được ăn thì thật tốt.”

Nhìn dáng vẻ tràn ngập thấp thỏm chờ mong của Tôn Kiệt, Tô Hồng Tụ không khỏi khổ sở trong lòng.

Nàng đi đến thế giới này, người trong lòng đầu tiên là Sở Dật Đình, người thứ hai cảm thấy thân thiết, từ trong lòng nguyện ý muốn thân cận với đối phương, chính là Tôn Kiệt.

Bây giờ sắp chia tay, cảm giác trong lòng hết sức chua xót, mơ hồ như hơi đau đớn co rút.

Vì hóa giải không khí thê lương này, Tô Hồng Tụ quay đầu, nhìn xung quanh, muốn tìm vài lời để chuyển hướng.

Vừa vặn, nàng vừa quay đầu đã nhìn thấy hoa tươi Tôn Kiệt trồng, Tô Hồng Tụ chọn một chuỗi hoa trong đám hoa màu vàng nhạt, đĩnh đạc đưa cho Tôn Kiệt: “Tôn quản sự, cắm lên chính giữa búi tóc giúp ta.”

Đầu tiên Tôn Kiệt hơi do dự, sau đó nhận lấy chuỗi hoa nhẹ nhàng cắm vào trong búi tóc cho Tô Hồng Tụ.

Chờ đến gần, Tô Hồng Tụ mới ngửi thấy hình như trên mùi Tôn Kiệt cũng tỏa ra mùi đàn hương quen thuộc và thanh nhã, mùi thơm nhẹ hơn trên người Sở Dật Đình, nhưng lại giống nhau như đúc.

Thật kỳ quái, mùi này hình như không phải mùi nhang, mà là mùi thơm cơ thể trời sinh.

Lại nói, không riêng gì Sở Dật Đình và Tôn Kiệt, trên người Sở Hiên cũng có mùi thơm giống vậy.

Mùi trên người Sở Hiên và Sở Dật Đình giống nhau, vẫn thôi đi, dù sao bọn họ vốn chính là huynh đệ, nhưng sao mùi dieendaanleequuydonn trên người Tôn Kiệt cũng giống mùi trên người Sở Dật Đình, cái này quá kỳ quái, Tôn Kiệt họ Tôn, Sở Dật Đình họ Sở, hai người bắn đại bác cũng không tới?

Tô Hồng Tụ mơ hồ, suy nghĩ hồi lâu, thật sự không nghĩ ra, nên cũng không suy nghĩ tiếp, lấy miếng ngọc bội uyên ương nghịch nước từ trong ngực ra, đưa đến trước mặt Tôn Kiệt: “Tôn quản sự, chuyện này... Cái này, ta đưa cho ngươi!”

Tô Hồng Tụ ấp úng, hơi ngượng ngùng nói, Tôn Kiệt kinh ngạc, còn chưa kịp nói gì, đúng lúc này, một bàn tay sức lực to lớn đột nhiên nắm lấy tay Tô Hồng Tụ, khiến Tô Hồng Tụ cảm giác cổ tay giống như sắp bị cắt đứt.

Tô Hồng Tụ quay đầu nhìn lại, lập tức đối diện với cặp mắt tức giận mà ghen tỵ tới đốt cháy mất lý trí.

Sở Hiên!

Tô Hồng Tụ thầm nghĩ không xong! Mặc dù nàng hóa thân thành người không được bao lâu, không rành việc đời, nhưng  tốt xấu cũng biết, ngọc bội uyên ương nghịch nước không thể tùy tiện đưa cho người.

Nếu không phải Tôn Kiệt cứu  nàng nhiều lần, nếu không phải miếng ngọc bội này thật sự có linh khí, có thể cản tai họa thay người, nói gì Tô Hồng Tụ cũng sẽ không mua miếng ngọc bộ này đưa cho Tôn Kiệt.

Vậy phải làm sao mới được? Nếu như giải thích cho Sở Hiên, nàng mua miếng ngọc bội này đưa cho Tôn Kiệt, chỉ vì cảm kích ơn hắn hai lần cứu mạng, Sở Hiên sẽ tin sao?

Ngay cả chính nàng cũng không tin.

Thôi! Hắn muốn tin hay không, nàng thích mua cái gì, thích đưa cho ai, đều là tự do của nàng, hắn không xen vào được!

“Buông ta ra, ngươi nắm ta đau.” Tô Hồng Tụ liều mạng muốn tránh thoát khỏi tay Sở Hiên, lại khiến cho tay mình càng đau.

Sở Hiên tức giận nhìn về phía Tôn Kiệt, ánh mắt hung ác giống như muốn xé Tôn Kiệt thành từng mảnh nhỏ, đảo mắt thấy một đống lớn thức ăn trên bàn, ngay sau đó một cước đá văng bàn.

Tô Hồng Tụ lập tức nổi trận lôi đình, sao hắn lại đá đổ những món ăn nàng làm cho Tôn Kiệt rồi hả? Vì làm những món ăn này, nàng đã loay hoay trong phòng bếp bận rộn nửa canh giờ.

Thấy Sở Hiên xoay người định ra chưởng về phía Tôn Kiệt, Tô Hồng Tụ đầy máu nóng chặn trước Tôn Kiệt, nhìn Sở Hiên chằm chằm, lớn tiếng nói: “Là ta tự chủ trương mua miếng ngọc bội này cho Tôn quản sự, để tạ ơn cứu mạng của hắn. Ngươi có ý kiến gì sao? Còn nữa, món ăn ta làm trêu chọc ngươi hả?”

Tròng mắt Sở Hiên đã bắt đầu ửng đỏ, hàm răng vang lên kèn kẹt, căm hận nói: “Nàng có biết nàng đưa miếng ngọc bội có ý nghĩa như thế nào cho hắn không?”

Ngọc bội gì? Không phải ngọc bội có linh khí, ngọc bội uyên nương nghịch nước ý nghĩa tương đối mập mờ sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK