Mạnh Kim Ngọc giúp đỡ chị dâu cả Khương cầm bát bỏ vào trong chậu, nói: “Chị dâu cả, những cái bát này vất vả chị rồi, ngày mai đến em.”
Mọi người trong nhà chính tản đi, Mạnh Kim Ngọc đi đến bên cạnh Khương Thiện, chỉ thấy Dữu Dữu cảnh giác nắm tay nhỏ bé của em trai, dáng vẻ trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Cô ta ý tứ sâu xa liếc Dữu Dữu một cái, xoay người đi đến ngoài phòng.
Sân nhỏ ngoài phòng, truyền đến tiếng vang “Loảng xoảng loảng xoảng” có quy luật.
Khương Thành là một đứa nhỏ có lòng trách nhiệm, từ trường học trở về mấy ngày nay, mỗi ngày đều làm việc, ban ngày xuống ruộng giúp đỡ, còn lên núi phía sau núi nhặt ít củi lửa, buổi tối sẽ bổ thành miếng nhỏ, tích trữ ngày hôm sau nhóm lửa nấu cơm dùng.
“Khương Thành, nghỉ ngơi một lát, để mẹ bổ đi.” Mạnh Kim Ngọc lấy cổ tay lau mồ hôi cho Khương Thành, làm bộ muốn lấy đao bổ củi trong tay cậu bé.
“Không cần, con làm được.” Khương Thành không đồng ý, chém vào càng thêm ra sức.
Mạnh Kim Ngọc nở nụ cười: “Con đó, cái đứa nhỏ này…” Cô ta kéo ghế nhỏ ngồi xuống: “Vậy mẹ ở đây trò chuyện với con.”
Khương Thành nhếch môi cười cười, sang sảng lên tiếng.
Mạnh Kim Ngọc trò chuyện với Khương Thành, đơn giản là một vài thứ mà đứa nhỏ cảm thấy hứng thú, vui lòng nghe.
Như là mẹ con ngày thường treo vấn đề học tập ở bên miệng, hoặc là những lời bảo cậu ta đừng ham chơi như vậy, Mạnh Kim Ngọc đương nhiên hoàn toàn không nhắc tới.
“Mẹ, con cảm thấy gần đây hình như mẹ thay đổi.” Khương Thành nói.
Mạnh Kim Ngọc nghiêng đầu, mỉm cười cười: “Đó là thay đổi tốt?”
Trên gương mặt tuấn tú của thiếu niên tràn đầy rối rắm, sau khi cân nhắc một lúc lâu mới đáp: “Không thể nói rõ tốt xấu, có chút kỳ quái.”
Khóe miệng Mạnh Kim Ngọc giật giật, đang muốn tiếp tục nói chuyện, khóe mắt nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của Khương Quả.
Cô ta dịu dàng nói: “Quả Quả rất giống con, nhưng tính tình không thành thục bằng con, con nhường con bé, bảo vệ con bé nhiều hơn. Khương Thành, con và Quả Quả, hai anh em các con nhất định phải thật tốt.”
Khương Quả nghe thấy, khóe miệng giương cao, tràn đầy sức sống chạy tới, rúc vào bên cạnh Mạnh Kim Ngọc.
Mạnh Kim Ngọc xoa tóc cô bé.
Khương Thành gật đầu, ngón tay thon dài ra dấu củi đốt, đo đạc vị trí hạ xuống đao chặt củi: “Con là anh trai, có thể bảo vệ tốt em trai em gái, bốn người chúng ta đều phải tốt.”
“Sao giống nhau được? Hai người các con là một thai đi ra, hai anh em tâm liền tâm, trong tình cảm hẳn là tốt hơn bọn họ một chút.” Mạnh Kim Ngọc cười, ngược lại nhìn về phía Khương Quả, giọng điệu ôn hòa êm dịu: “Quả Quả, con không phải vẫn cảm thấy mẹ thương Dữu Dữu nhất sao? Thật ra, con và Khương Thành là thai đầu tiên của mẹ, lúc ấy cái gì cũng đều không hiểu, cẩn thận từng li từng tí, lại vô cùng chờ mong… Con và anh trai con có ý nghĩa trọng đại với mẹ, không chỉ anh em các con tâm liền tâm, mẹ và các con cũng tâm liền tâm.”
Khương Quả tò mò mở to hai mắt.
Thật ra cho tới nay, cô bé cứ cảm thấy mẹ càng để bụng Dữu Dữu, có hơi bất công, nhưng trước kia mẹ luôn nhấn mạnh mình công bằng trong mọi việc, cũng không thiên vị ai.
Đây là lần đầu tiên, mẹ nói mình mới là đứa con gái được yêu thương nhất.
Khương Quả biết mình nghĩ vậy không đúng, nhưng đáy lòng vẫn sinh ra vài sự vui sướng nho nhỏ.
Con gái, chính là thích được cưng chiều, cho dù chỉ là lừa gạt cô ấy, cũng đủ cô ấy vui vẻ thật lâu.
“Mẹ, nghe nói sinh thai long phượng, cái đó đều có di truyền, nhà chúng ta cũng có sao?” Đột nhiên, Khương Thành tò mò hỏi.
Gió nhẹ hiu hiu, Mạnh Kim Ngọc vén sợi tóc của mình ở sau tai, vốn là hình ảnh thích ý ấm áp, lúc này cả người lại sửng sốt một hồi.
Cô ta lập tức tới gần Khương Thành, giọng điệu trầm xuống: “Vì sao đột nhiên hỏi như vậy? Ai nói với con cái gì?”
Khương Thành bị dọa đến sửng sốt: “Giáo viên chúng con nói, nói đây là gen di truyền, trong nhà cha mẹ có thai song sinh hoặc thai long phượng anh em chị em, nên ——”
“Bất cứ việc gì đều có ngoại lệ, nhà của chúng ta không có gen này. Không có, con đừng nói hưu nói vượn.” Mạnh Kim Ngọc lạnh mặt, nói xong lời này, lập tức vào nhà.
“Sao mẹ đột nhiên tức giận vậy?” Khương Thành kỳ quái hỏi.
Khương Quả nhún vai: “Không biết, có thể là cảm thấy anh quá ngu?”
“Khương Quả!” Khương Thành liếc mắt trừng cô bé một cái.
Khương Quả “cười khúc khích” một tiếng, cười tủm tỉm quay về phòng.