Bảo mẹ kế đánh cô bé!
Từ nhỏ đến lớn, Dữu Dữu ngoan ngoãn thế nhưng cho tới bây giờ chưa từng có ai đánh!
Khương Dữu Dữu nghe thấy khóe miệng trề xuống, tay nhỏ bé sờ sờ về sau, bảo vệ mông nhỏ của mình.
Khó trách chị Nhị Ny nói, có mẹ kế còn có cha kế!
“Là em quá dung túng đứa nhỏ.” Mạnh Kim Ngọc nháy mắt, vẻ mặt khổ sở lại dịu ngoan: “Về sau đều nghe lời anh.”
Khương Hoán Minh đối mặt với biểu cảm yếu đuối của cô ta, trong lòng run rẩy, mi tâm dần dần giãn ra.
Khóe miệng Mạnh Kim Ngọc mím lại, lại nhẹ nhàng rúc vào trong lòng anh ta.
Dữu Dữu mím cái miệng nhỏ nhắn, nghiêm trang nhìn chằm chằm cha và mẹ kế.
Đứa nhỏ không nổi bão, bọn họ còn tưởng rằng cô bé dễ bắt nạt!
“Nói dối!” Tiểu bánh bao dùng hết sức lực cả người, non nớt hô một tiếng.
Giọng nói này đánh vỡ bình tĩnh và ấm áp trong phòng, Mạnh Kim Ngọc và Khương Hoán Minh ngoài ý muốn nhìn về phía Dữu Dữu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Dữu Dữu ngửa lên, giải thích từng chữ một cho mình: “Bánh đào đã ở nhà nhiều ngày, cũng không còn xốp, Dữu Dữu vốn chính là chờ mẹ tỉnh lại, đưa bánh đào cho mẹ ăn. Nếu không, bánh đào sớm đã ở trong bụng nhỏ của con rồi.”
Cô bé vừa nói, vừa giậm chân ngắn nhỏ, bước đi thong thả bước tới giữa Mạnh Kim Ngọc và Khương Hoán Minh, ngăn hai người họ ra.
“Không thể bởi vì Dữu Dữu nhỏ, mà ức hiếp Dữu Dữu.” Dữu Dữu nghiêm túc nói.
Nghe vậy, anh trai chị gái ban đầu đã buồn bực cũng mở miệng.
“Đúng vậy, Dữu Dữu có gì ăn ngon đều sẽ nghĩ mẹ!”
“Em gái không phải quỷ hẹp hòi!”
Em trai nghe vậy, cũng nhìn lại đây, trong con ngươi sáng trong suốt tràn đầy lo lắng đối với Dữu Dữu.
Mạnh Kim Ngọc không có khái niệm với tuổi tác của con nít, vốn tưởng rằng Dữu Dữu còn nhỏ, chắc chắn là tùy ý mình vê dẹt vo tròn, cũng không nghĩ đến, mồm mép của đứa nhỏ này lại vô cùng trôi chảy.
Đến lúc này, nếu cô ta lại tiếp tục tích cực, mấy đứa nhỏ chị một lời em một tiếng, lại khó có thể chống đỡ.
Con nít rất dễ đối phó, trước thăm dò tình cảnh hiện tại, tương lai lại giải quyết vấn đề cũng không muộn.
Khóe miệng của Mạnh Kim Ngọc hơi cứng đờ, đi đến trước mặt Dữu Dữu, thật có lỗi nói: “Dữu Dữu, mẹ hiểu lầm con sao? Thực xin lỗi, mẹ đụng đầu, đầu có hơi choáng.”
Quả nhiên, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc lên của Dữu Dữu rốt cuộc hòa hoãn.
Nhưng mà, đương lúc Mạnh Kim Ngọc thở phào nhẹ nhõm bả vai bị vỗ nhẹ.
“Không sao đâu, về sau làm một người lớn thành thực là được rồi!” Giọng nói non nớt đáng yêu của Dữu Dữu vang lên.
Bốn lạng đẩy ngàn cân, rồi lại tận tình khuyên bảo.
[Bốn lạng đẩy ngàn cân 四两拨千斤: Ở đây có thể hiểu là mượn lực.]
Hoàn toàn xác nhận Mạnh Kim Ngọc vừa rồi là đang nói dối.
“Ba” một cái, sắc mặt của Mạnh Kim Ngọc hoàn toàn thay đổi.
Khương Hoán Minh bất đắc dĩ nhìn Mạnh Kim Ngọc, vẻ mặt không vui.
Chuyện nhỏ như vậy, cũng phải ầm ĩ một hồi?
Cô ta quả nhiên…
Chuyện gì cũng làm không tốt.
Đồng thời, hiện tại Dữu Dữu mới sẽ không lấy bánh đào của mình hời cho người ngoài đâu.
Cô bé mở giấy gói dầu ra, chóp mũi nhỏ ghé sát vào ngửi bánh đào, lập tức mở lớn miệng, dùng sức cắn một ngụm.
Thì ra vẫn rất xốp, răng rắc!
…
Dữu Dữu và các đồng bọn nhỏ chơi ở sân phơi một buổi chiều, sau cơm chiều, quen thói tính quay về trong phòng.
Bình thường anh trai chị gái và cha cũng không ở nhà, Dữu Dữu đều sẽ đi vào trong phòng nhìn mẹ thêu thùa may vá
“Đến phòng anh chị ngủ đi.” Mạnh Kim Ngọc thản nhiên nói.
Dữu Dữu chớp mắt mấy cái, phát hiện mẹ kế chải tóc chỉnh tề, còn bôi mùi thơm.
Đó là mùi của dầu con sò, cha đã sớm mua, nhưng trước kia mẹ ruột cô bé không nỡ bôi, để phía dưới gối ngửi mùi.
Tiểu bánh bao lấy lại tinh thần, cô mới không cần ngủ chung với mẹ kế đâu!
“Ba” một cái, Dữu Dữu xoay người bước đi, bóng dáng tự nhiên thoải mái.
Con thứ ba của nhà họ Khương có bốn đứa con, anh cả và chị hai là thai long phượng, năm nay 12 tuổi, em trai thì nhỏ hơn Dữu Dữu hai tuổi.
Tình cảm của mấy anh chị em tốt lắm, mỗi lần khi anh trai chị gái sắp xuất phát đi học, Dữu Dữu luôn lưu luyến không rời, còn lặng lẽ thề ở trong đầu – cô bé cũng muốn mau mau lớn lên, đuổi kịp bước chân đi học của anh trai chị gái!
“Em gái, xem anh mang gì về cho em này.” Giọng nói thanh thúy vang lên, anh cả Khương Thành thần bí mở ra túi xách quân đội màu xanh biếc, dùng sức móc không ngừng.
Là khoai lang khô!