Khương Thành sững sờ cúi đầu nhìn hai chân mình, rồi cắn răng đáp: “Cháu cứ đi bộ thôi, phải tìm được em gái.”
Hứa Vi Vi bình tĩnh đáp: “Trời mưa to như vậy, đường núi lại trơn trượt, nếu như cháu không cẩn thận ngã thành một người tàn tật vậy cháu nó xem trong lòng Dữu Dữu làm sao trải qua được? Sau này có phải con bé còn phải hy sinh tất cả mọi thứ của mình để chăm sóc cháu hay không?”
Đây là chuyện mà Dữu Dữu đã nhờ Hứa Vi Vi làm giúp, tuy rằng cô bé không nói ra kết cục của anh cả trong mơ nhưng theo quan điểm của Hứa Vi Vi, sự lo lắng của đứa trẻ cũng là hợp tình hợp lý, nhà họ Khương đã đủ loạn rồi, nếu như Khương Thành xảy ra chuyện giữa đường đi tìm em gái, nghĩ tới thôi cũng khiến người muốn đau đầu.
“Cháu thương em gái thì chắc hẳn sẽ tin em ấy vô điều kiện chứ không phải giống như bây giờ vừa trách con bé vừa lo cho con bé. Tối hôm qua người đi theo hai người bọn dì ở trong thôn là cháu đúng không? Làm như vậy cũng không có tác dụng gì hết, chỉ khiến trong lòng cháu cảm thấy ổn hơn một chút mà thôi, còn Dữu Dữu nên đói vẫn sẽ đói, nên lạnh vẫn sẽ lạnh.” Hứa Vi Vi bảo.
Khương Thành cúi đầu: “Vậy dì biết bây giờ Dữu Dữu đang ở đâu không?”
“Con bé đi tìm mẹ rồi, dì sẽ đi xem, rất an toàn.” Hứa Vi Vi đáp.
Vừa dứt lời, lại đối diện với ánh mắt khó xử và nghi ngờ của Khương Thành, cô ta hiểu ra: “Cháu vẫn không tin người ở trong nhà hiện tại đó không phải là mẹ ruột của cháu sao? Lớn như vậy rồi còn không bằng em gái của em trai út của cháu, ngay cả mẹ ruột của mình mà cũng không nhận ra, mẹ thật của cháu thương hai đứa các cháu đúng là uổng phí.” Cô ta đã hết sạch kiên nhẫn, vung tay bảo: “Về nhà đi, đừng rước thêm phiền phức cho bọn họ nữa.”
Vất vả lắm Hứa Vi Vi mới đuổi được Khương Thành về nhà họ Khương, lúc này mới xuất phát đến thôn Tường Ngọc.
…
Nhà trưởng thôn có xe đạp nhưng trưởng thôn vẫn luôn cất giấu nó như bảo bối, bình thường sẽ không tùy tiện đạp ra ngoài, vì vậy chiếc xe đạp mà Khương Hoán Minh đã mua cách đó không lâu mới khiến người dân trong thôn hiếm lạ.
Lúc này Hứa Vi Vi đạp xe đến thôn Tường Ngọc.
Mưa đã nhỏ hơn, cô ta đi thẳng đến căn nhà nhỏ ở cuối thôn đó, vốn cho rằng từ bên ngoài nhà sẽ nghe thấy tiếng hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở, nhưng không ngờ cô ta đã đoán lầm.
Trong nhà lại phả ra hương thơm, có người đang nấu cơm?
Cửa nhà bị khóa trái từ bên ngoài, Hứa Vi Vi đi tìm một vòng, nhìn thấy một cánh cửa sổ để hở mới bò vào trong, vừa vào nhà đã thấy có hai mẹ con ngồi bên cạnh bàn vuông.
Khi nhìn thấy Mạnh Kim Ngọc chân chính, Hứa Vi Vi sững sờ không nói được lời nào, hai chị em sinh đôi này thật sự lớn lên giống nhau như hai giọt nước.
Chẳng qua, bên cạnh Mạnh Kim Ngọc chân chính là Dữu Dữu ngoan ngoãn đáng yêu, thích làm nũng.
Vừa rồi khi hai mẹ con cùng nhau thổi lửa nấu cơm đã tìm hết những thứ có thể ăn được ở trong nhà ra.
Nhưng điều điều kiện trong nhà kém nên thứ có thể tìm ra được chỉ có bánh bột ngô và bánh hai loại bột, vốn dĩ thức ăn mặn không có chút nào nhưng cũng may Mạnh Kim Ngọc nhớ ra thịt muối của bà cụ Lý, cô ấy lục trong tủ bát một lúc cũng thật sự tìm ra được.
Nếu như là bình thường, Mạnh Kim Ngọc rất tiết kiệm chắc chắn sẽ không nỡ ăn nhiều thịt như vậy nhưng bây giờ thì khác. Cô ấy rất yếu, lại thêm bà cụ bất nhân khiến cô ấy cũng phải bất nghĩa.
Một nồi thịt muối đựng trong tô sức dày, Dữu Dữu thèm ăn nuốt nước miếng, cô bé nhón mũi chân muốn ăn, khóe miệng giương lên thật cao nở nụ cười lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào.
Cho đến lúc này Mạnh Kim Ngọc mới nhìn thấy Hứa Vi Vi.
Vừa rồi Tiểu Bánh Bao ở bên tai cô ấy nói rất nhiều chuyện đã xảy ra trong mấy ngày này, Mạnh Kim Ngọc nghe đến mơ hồ, nhưng từ trong miệng đứa trẻ cô ấy biết được Hứa Vi Vi đã giúp không ít.
Trước đây Hứa Vi Vi không qua lại với các phụ nữ trong thôn, lại thêm Miên Miên qua đời khiến cho cô ta càng ngày càng khép mình, vì vậy Mạnh Kim Ngọc cũng không thân với cô ta.
Lúc này hai người lớn trừng mắt nhìn nhau, Mạnh Kim Ngọc chỉ biết cảm ơn người ta.
“Có thể tìm được cô là tốt quá rồi.” Hứa Vi Vi nói: “Đứa trẻ cần mẹ.”
“Dì Vi Vi tới ăn cơm đi, mẹ cháu nấu cơm ngon lắm!” Dữu Dữu giống như một chủ nhân nhỏ gọi Hứa Vi Vi.
Hứa Vi Vi ngồi xuống và nói ra những lời mà mình đã nghe được từ xưởng chế biến thịt đó ra, cũng cân nhắc tiền căn hậu quả của toàn bộ sự việc.