“Không có việc gì, đều là vì đứa nhỏ.” Mạnh Kim Ngọc nghiêng người nằm xuống, nhẹ nhàng vòng qua Thiện Thiện, kể chuyện ở bên tai đứa nhỏ.
Đèn dầu dập tắt, Khương Hoán Minh nghe giọng nói mềm mại từ bên tai truyền đến, càng cảm thấy trong lòng dường như buồn phiền gì đó.
Anh ta buồn bực lắc đầu.
Người nằm trên giường chính là người vợ thất học anh ta luôn luôn chướng mắt, anh ta đây là làm sao vậy?
“Phanh” một cái, một cái chân nhỏ nặng nề đặt ở trên bụng Khương Hoán Minh.
Anh ta ăn đau, lập tức ngồi lên.
Dưới ánh trăng, Mạnh Kim Ngọc ngồi dậy.
Ôm Khương Thiện lại đây nằm ở giữa bọn họ, thật ra không phải bởi vì thẹn thùng.
Nhưng cô ta rất hiểu rõ Khương Hoán Minh, một người thanh cao ngạo khí như vậy, từ trước đến nay đều xem thường vợ…
Cô ta thay đổi ý nghĩ, kéo lên lòng ham muốn của anh ta.
“Nhóc Thiện này ngủ cùng không tốt. Nếu không thì ——” Mạnh Kim Ngọc cân nhắc mở miệng.
…
Liên tiếp nhiều ngày, Dữu Dữu đều suy nghĩ cách cướp em trai về.
Giữa trưa, cô bé chạy bước nhỏ đến ngoài phòng mẹ kế, đầu nhỏ ngó vào, nghĩ vẫy tay nhỏ bé ôm em trai đi.
Nhưng mà, mẹ kế không cho cô bé vào, đi đến cạnh cửa, lãnh đạm nói: “Em trai phải ngủ.”
Nói xong, Dữu Dữu đã bị đẩy ra ngoài.
Tiểu bánh bao không cam lòng, lại quay đầu lại, thấy mẹ kế đã một lần nữa lên giường, ôm em trai kể chuyện.
Truyện thiếu nhi rất thú vị, mẹ kế kể thật kỳ diệu, mà em trai cũng mở to mắt to, nghiêm túc nghe.
Cũng không biết nghe hiểu hay không.
Nhìn thấy con ngươi sáng ngời và vẻ mặt tò mò của em trai, Dữu Dữu có chút khổ sở.
Em trai còn nhỏ như vậy, ai đối xử tốt với cậu bé, cậu bé sẽ ỷ lại người đó.
Thế nhưng, cậu bé nào biết những người này làm bộ đối xử tốt với cậu bé, thật ra chính là sói già vẫy đuôi.
Quả nhiên, làm con nít không thể quá thành thật, nếu không sẽ chịu thiệt!
…
Lúc cơm chiều, Khương Quả đẩy Khương Thành, Khương Thành thì cúi đầu, hai anh em vừa thấy chính là không thích hợp.
Mọi người khó hiểu nhìn về phía hai người bọn họ.
Khương Quả đè thấp giọng nói: “Nói đi.”
Khương Thành mím môi, gương mặt trắng nõn trướng đến đỏ bừng, ấp úng, nói không nên lời.
Khương Quả trừng anh trai: “Đồ nhát gan!”
“Đây là làm sao vậy?” Mạnh Kim Ngọc dịu dàng hỏi.
Khương Quả quan sát nét mặt của Mạnh Kim Ngọc, đoán cô ta cũng không giống lúc trước dễ dàng sốt ruột bực tức như vậy, lập tức có đủ dũng khí nói: “Cha, mẹ, chúng con không muốn đi học!”
Mạnh Kim Ngọc mở to hai mắt: “Là bạn học bắt nạt các con hả? Hay là giáo viên không chú trong các con? Khoảng thời gian này hai người các con học những cái gì ở trường học rồi?”
Khương Thành và Khương Quả không người có năng khiếu học, tâm cũng không ở trên học tập, đột nhiên bị hỏi như vậy, đương nhiên là tránh né trả lời.
Mạnh Kim Ngọc thở dài: “Cha các con kiếm tiền vất vả, nhưng tạo điều kiện cho các con đến trường cũng không có một chút oán hận nào, các con còn luôn ồn ào không đi học, rất không hiểu chuyện. Làm trí thức rất tốt, sao các con lại không thể học giống cha các con, làm một trí thức chứ?”
Khương Hoán Minh ngoài ý muốn nhìn Mạnh Kim Ngọc, đáy lòng ấm áp, đồng thời còn có chút đắc ý.
“Mẹ, lao động quang vinh nhất, thật ra xuống ruộng kiếm công điểm cũng rất tốt.” Khương Quả lập tức nói.
Khương Thành cũng mở miệng: “Đây là lần trước lúc ở đại hội chúng con nghe đại đội trưởng đội sản xuất nói.”
Khương Hoán Minh trầm ngâm một lát: “Nếu có thể học tốt, nên đào tạo vẫn phải đào tạo, nhưng anh thấy điểm số ấy của Khương Thành và Khương Quả——” nói xong, anh ta nhìn về phía bà Khương: “Mẹ, mẹ thấy thế nào?”
Khương Dữu Dữu trợn tròn mắt.
Ở trong mơ, anh trai chị gái chính là bỏ học như thế.
Lúc sau hai người bọn họ không còn đi học nữa, sau nhiều năm còn bị người ta chê cười là mắt mù.
Hiện tại anh trai chị gái ham chơi, không muốn ngồi ở trên lớp học, nhưng tương lai bọn họ sẽ phải hối hận!
Những lời này, lúc trước Dữu Dữu luôn nghe mẹ nhắc, đã sớm thuộc lòng như cháo.
Không đợi bà Khương mở miệng, đầu nhỏ của Dữu Dữu lắc như trống bỏi: “Trước kia mẹ từng nói, tri thức mới có thể thay đổi vận mệnh!”
Mạnh Kim Ngọc hơi nhíu mày, không dấu vết quét qua liếc Dữu Dữu một cái, ngược lại bất đắc dĩ nói: “Học phí không thấp, nếu có thể tiết kiệm ít tiền, cũng không phải không thể…”