Edit: Bồng Bồng
Trong tiếng pháo rộn rã, từ con hẻm sát vách lái ra hỉ kiệu đặt xuống đất, tân nương do lão bà chưởng quỹ tửu quán cùng con gái lớn nâng đi ra.
Mục Thanh Nhã thân mặc bộ đại bào màu hồng, đảm nhiệm nâng dây hồng nương, nhẹ nhàng lôi kéo Thúy Hoa lại đây lạy trời đất.
“Ta đến xướng từ.” Hỗ Vân Thương lần thứ nhất tham gia loại tiệc mừng này, cái si nhân này cũng cảm thấy phi thường thú vị. Người khách mời hô lời kịch nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái.
Hắn một điểm không luống cuống, cũng là rất thích hợp với hình ảnh người chủ trì hôn lễ.
Cha mẹ Thúy Hoa ngồi ngay ngắn vị trí cao đường, đại biểu nhà gái. Theo lẽ thường, gia quyến nhà gái không được xuất hiện ở đây, mà phải để cho nhà chồng đảm nhiệm cao đường. Nhưng cha mẹ nhà trai từ lâu đã không còn trên đời, cũng là để cho hai ông bà tới ngồi lên.
Bọn họ tuy rằng tham tài, nhưng cũng biết tâm ý của con gái. Bây giờ lầm tưởng trái cây đã chín, cũng chỉ có thể khuôn mặt tươi cười tiếp nhận, ngồi ở trên ghế cao tiếp nhận Vương Đại Chùy kính trà.
Tông Trí Liên vui cười hớn hở ngồi ngay ngắn ở vị trí người chứng hôn nhà trai.
Cái trấn này người đến tham gia góp vui không ít. Tuy rằng đại đa số đều là lần đầu gặp gỡ gia đình này, nhưng thông lệ cụng chén rượu mừng vẫn có, hiện trường cũng không quạnh quẽ.
Đã lạy thiên địa, đưa tân nương vào động phòng. Lễ kết hôn, không lo lắng có người đến đoạt, bằng không thực sự là phạm vào tối kỵ.
Trên tiệc cưới, tân lang Vương Đại Chùy trước tiên kính Tông Trí Liên một chén rượu lớn, sau lại tới đứng ở trước người Ngô Minh chúc rượu.
Mục Thanh Nhã nhìn Vương Đại Chùy bưng rượu, không nhịn được âm thầm cười trộm.
Vương Đại Chùy quả nhiên giống như trong tượng thả ra hào* ngôn: “Tiêu cô nương đại ân, ta Vương Đại Chùy giờ khắc này lấy rượu cảm tạ!” (*lời của anh hùng hào kiệt)
Ngô Minh cũng không có đối với hắn ẩn giấu thân phận thực sự của mọi người, thợ rèn có thể gọi ra tên của nàng.
Ngô Minh cũng vội vã bưng lên một cái bát.
“Cô nương có thể dùng chén nhỏ, không cần như hán tử dùng bát lớn như vậy.” Tiểu nhị phụ trách rót rượu ở tửu quán nhắc nhở.
Ngô Minh nhưng không thèm để ý.
Tông Trí Liên ở bên cạnh thầm nói: “Các ngươi không biết nàng có biệt hiệu là nữ hán tử a.”
“Cô nương thực tốt! Có thể cùng chư vị quen biết, coi quả thật là chuyện may mắn của một đời người.” Vương Đại Chùy thấy Ngô Minh sau khi được nhắc nhở vẫn bưng cái này chén lớn, còn tưởng rằng chỉ là nàng trọng tình nghĩa, chịu bát lớn đối với bát lớn, từ tận đáy lòng khen một câu.
Tông Trí Liên ở bên lắc cây quạt: “Các ngươi có bản lĩnh đem nàng quá chén, ta liền cho các ngươi thêm một bộ hạ hôn lễ nữa!”
Vương Đại Chùy ngẫm lại một cái tiểu cô nương có năng lực tửu lượng lớn bao nhiêu, đáp một tiếng hảo: “Không phải tham phần này lễ của ân công, mà là tự nhiên nên tiếp rượu như vậy!”
Ngô Minh thì lại khuyên nhủ: “Ngươi thương thế huyền khí chưa khôi phục hẳn, hay là uống ít thôi.”
Vương Đại Chùy nói chuyện không đáng ngại, ôm tới một vò rượu, dự định phụng bồi.
Tông Trí Liên ở bên khà khà cười lần theo chân tường tránh đi: “Dám cùng Nhược Dao đấu rượu, tân lang nhất định phải uống gục. Tân nương đêm nay nhất định cô quạnh rồi. Ha ha, ta đi trộm hoa phòng!”
Trong hơi thở tiếp theo, hắn liền bị tai tặc Ngô Minh gạt ngã.
“Nhìn ngươi chỉ có điểm ấy tiền đồ!” Ngô Minh cả giận nói, quay người lại lén lút đối với Mục Thanh Nhã nhỏ giọng: “Đợi lát nữa chúng ta cùng đi nghe hai cái người bọn họ…”
“…” Mục Thanh Nhã không nói gì.
Cạch cạch cạch —— liên tục ba bát cùng Vương Đại Chùy cụng vào uống cạn, Ngô Minh tất cả đều dễ dàng uống vào.
“Hảo ————” Người tham gia tiệc mừng không ít, đứng dậy vỗ tay khen hay.
“Nữ hán tử! Nữ hán tử!” Tông Trí Liên ồn ào.
Mục Thanh Nhã nhẹ nhàng lôi kéo góc quần Ngô Minh một thoáng, ra hiệu chớ đem tân lang quá chén.
Ngô Minh rõ ràng ý của nàng, vội vã biểu thị chính mình đã chịu không nổi tửu lực, không thể uống nữa.
Tông Trí Liên ở bên rầm rì: “Giả bộ cái gì a, liền với cái tửu lượng kia của ngươi, chút rượu như thế phỏng chừng liền tế ngũ tạng nhất miếu* cũng đều không thỏa mãn.” (*ngũ tạng miếu là cách gọi khác của thân thể. Đôi lúc “Đi ăn” còn có thể gọi với ý đùa giỡn là “Tế ngũ tạng miếu”. Ngoài ra có ý muốn nhắn nhủ thân thể đóng vai trò rất quan trọng trong cuộc đời mỗi người, vì vậy có người đùa rằng thiên hạ đệ nhất miếu chính là “Ngũ tạng miếu” – Baidu)
Ngô Minh xoay mặt sang ngang một cái, tự yêu mình công tử nhất thời im bặt, phe phẩy cây quạt nghiêng má trái, để phơi bày ra nửa cái tấm mặt đẹp trai nhất của hắn kia.
Ngươi sợ đưa má phải người ta không nhận ra sao? Ngô Minh thầm nhủ trong lòng.
Cùng tân lang khách khí vài câu, tiệc cưới tiếp tục. Ngô Minh không dám ăn nhiều, dự trữ thể năng thân thể đã tiếp cận một cái điểm giới hạn, ăn nữa liền muốn phong nhũ mông lớn.
Lần này tiệc cưới vội vàng, không có quá nhiều thân hữu. Đại đa số là người xa lạ trên trấn đến uống một chén rượu mừng, cụng rượu cũng không hăng hái. Tân lang Vương Đại Chùy tuy rằng trên người còn có nội thương, nhưng võ công vững chắc, ngược lại cũng không đáng lo lắng.
Qua ba tuần rượu, Ngô Minh hỏi Tông Trí Liên yêu cầu một ít ngân lượng, cùng Mục Thanh Nhã làm bạn đi đến hiệu thuốc.
Hiệu thuốc ở cái thời đại này, đại thể tuân theo truyền thống trị bệnh cứu người, hoàn toàn dốc lòng tiếp đón.
Ngô Minh chỉ rõ yêu cầu một ít nguyên liệu phối chế tốt, thuận tiện mượn dùng chày và cối giã trong điếm đảo* chế ngay tại chỗ.
Tiểu nhị hiệu thuốc nhìn đến con mắt đều trợn tròn, từ trước tới nay chưa từng gặp qua một vị thiếu nữ trẽ tuổi chỉ có hai bảy chi linh* lại biết đảo dược. (*7×2=14)
Hơn nữa nghiền dược cũng không biết tên gọi là gì, nhưng sau khi đảo chế sẽ phát sinh mùi thuốc, hiển nhiên không phải thứ trộn lung tung mà thành.
Tiểu cô nương này có môn đạo a. Tiểu nhị trong lòng hơi chút tính toán, lặng lẽ nhớ kỹ loại hình nguyên liệu và số lượng mà Ngô Minh mua.
Sau khi chờ thiếu nữ hoàn thành đảo dược rời đi, tiểu nhị chính mình thử một hồi.
Thất bại? Làm sao có thể?
Tiểu nhị tiệm thuốc làm sao cũng đều không ra được thành phẩm tỏa ra mùi thơm của dược liệu như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không làm rõ được, tiểu nhị chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.
Hắn không biết, loại chuyện lén học trộm này Ngô Minh đã sớm có phòng bị. Nàng mua dư thêm mấy vị thuốc, ở trong lúc đảo chế lén rút lại không có bỏ vào trộn cùng. Hơn nữa còn có khống chế lượng dược liệu thêm bớt một chút, phân lượng sai biệt căn bản là không cách nào phục chế.
Như vậy, dược điếm tiểu nhị trộm học phối phương dược tự nhiên thất bại.
Ngô Minh cùng Mục Thanh Nhã mang theo dược hoàn mới chế thành trở về nơi động phòng, giao cho Thúy Hoa mới vừa được tiếp thu kiến thức tân nương xong.
“Dược?” Thúy Hoa ở dưới khăn trùm đầu vừa thấy Ngô Minh đưa ra đồ vật, nhìn một viên tròn tròn như là đại lực hoàn, rất nhanh đỏ mặt nói: “Đại chùy hắn thể trạng cường tráng, đêm động phòng hoa chúc tối nay hẳn là không cần dùng đến.”
May là có khăn trùm đầu tân nương ở đây, không cần lo lắng Ngô Minh nhìn thấy.
“Hả?” Ngô Minh sững sờ, rất nhanh cười ha ha: “Ngươi muốn nghĩ đi nơi nào, đây là thuốc trị thương cho hắn. Bắt đầu ngày mai mỗi ngày một hoàn, có lợi cho việc hắn khôi phục lại huyền khí.”
Mục Thanh Nhã cũng hé miệng cười đến không ngậm miệng lại được.
“A…” Gò má Thúy Hoa càng thêm đỏ thấu, mắc cỡ quả thực muốn che mặt độn thổ.
Vừa nãy mấy cái lão phụ nhân dạy nàng không ít thứ, còn phải nhìn rất nhiều cái xuân cung đồ gì kia, giờ khắc này tự nhiên đầy đầu đều là những thứ đó.
Ngô Minh liếc nhìn tranh vẽ bày đặt bên giường, nắm tới nhìn qua nói: “Quá thô ráp, trình độ loại này cũng gọi là tranh dạy học? Trình độ quá kém.”
Loại kỹ xảo họa bút đơn giản này, Ngô Minh đã nhìn quen tranh ảnh manga, anime, series game H* Nhật Bản rồi, làm sao còn có khả năng để vào mắt? (*hentai)
“Ta giúp ngươi vẽ một chút.” Ngô Minh hỏi tiểu nhị đưa tới giấy bút, ở dưới ánh nến tân phòng xoạt xoạt xoạt vẽ một truyện ngắn《 phu thê và cái chuyện ấy trưởng thành nhật ký 》.
Có tiến hóa khung máy móc siêu cường trí nhớ phụ trợ, Ngô Minh không chút phí sức mà như photo vậy đem bản truyện tranh Nhật Bản này vẽ ra. Đương nhiên chỉ là chừng mười trang một phần, vị trí then chốt cũng là che đi…
Thúy Hoa chưa kịp xem, Mục Thanh Nhã ở bên quả thực đã nhìn đến mặt đỏ tim đập, một trái tim hầu như theo cổ họng nhảy ra, kéo Ngô Minh ra hiệu ngươi từ nơi nào xem được không ít thứ như thế?
“Trong sách tự có nhan như ngọc*, trong sách tự có thất long châu**, chờ ta thêm vào đối thoại.” Ngô Minh thuận miệng thầm nói, kỳ thực nàng còn muốn họa《 kỳ lân cái kỳ sinh sôi nẩy nở kia 》, nhưng sợ quá khích, không chịu nổi… (*xuất xứ từ 1 bài thơ của Tống Trân Tông Triệu Hằng ý nói dùi mài kinh sử tự khắc sẽ có vợ đẹp nhà cao, **là từ bộ truyện bảy viên ngọc rồng – Dragon Ball, Ngô Minh nói hai cầu này đều có nghĩa ẩn dụ là tự mày mò tìm hiểu nên biết)
Mục Thanh Nhã càng xem càng là tâm hoảng ý loạn, mắc cỡ thực sự không chịu được loạch xoạch hai cái đem một tờ giấy họa kéo lại đây, theo cửa sổ khách điếm ném ra ngoài, không biết bay đi nơi nào.
Đương nhiên, bức trang tràn ngập phong tình kiểu mới này, sau khi phất phơ bay khỏi đây, có một phen cố sự khác…