Edit: Bồng Bồng
“Nàng xuất ra lại là roi, mà không phải là chuôi bảo kiếm ban nãy!” Râu quai nón nha tướng hưng phấn mà thấp giọng kêu.
Thị vệ xung quanh cũng giống như là phát hiện được cái nhược điểm gì vậy, hưng phấn mà hoan hô một trận trầm thấp.
“Vậy là các huynh đệ chúng ta không cần lên chịu chết!” Không ít người vui vẻ vung quyền đầu.
“Thế nhưng nàng muốn chạy trốn thì sao đây?”
“Nếu như nàng chạy theo hướng khác, chúng ta không cần bận tâm. Nếu là hướng đông, trái lại cần đuổi theo truy cản.” Có thị vệ cực kỳ nhỏ giọng nói.
Những lời này chỉ nói với thị vệ có giao tình quá mệnh với mình, thậm chí cũng không dám nói cho vị quan chỉ huy râu quai nón tạm thời kia.
Người luôn luôn có tư tâm. Đặc biệt loại chuyện tác chiến đánh trận này, thường xuyên chú ý một loại hòa khí.
Binh sĩ chủ doanh, bọn thị vệ cùng Ngô Minh dây dưa quá lâu, liên tục gặp phải đả kích sĩ khí, đã sớm không còn sức lực đánh tiếp. Hiện tại Tuyên vương tử đã không còn ở đây, lại vừa không có đại tướng ở đây chủ trì, bọn họ tự nhiên bắt đầu nổi lên suy nghĩ lung tung.
Dù sao Tuyên vương tử cũng đã bỏ qua lệnh bắt giết nàng, chúng ta làm sao phải khổ công? Tiền thưởng cũng không phải là dễ cầm, mấy chục danh thị vệ đã nằm ở nơi đó vẫn chưa có người nào nhặt xác đây.
Bọn thị vệ âm thầm rút lui có trật tự, nhưng nhóm sĩ binh lại không thể đi. Tại trong lúc lệnh kỳ còn lay động, đao binh, thương binh các đội trưởng bắt đầu từng người mang theo thủ hạ tiến lên phía trước tạo thế ép bức.
Thân ảnh của Ngô Minh như gió, trên không trung hơi co lại rất nhanh liền vung roi ra.
Ba ba ba ——
Một mảnh tiếng cán thương bị bẻ gãy.
“Cầm chắc trường thương!” Có tiểu đội trưởng kinh động lên tiếng nhắc nhở thủ hạ.
Thế nhưng sức nắm của đại đầu binh bình thường có thể bao lớn? Tại dưới lực đạo nhuyễn tiên được gia tăng huyền khí, từng cái hổ khẩu* một nứt toác, cán thương bị ngạnh sinh sinh mà cưỡng chế thoát khỏi khống chế. Đầu trung của không ít thị vệ đang đội bị mảnh cán thương đánh bay, cũng có mấy cây trường thương bị nhuyễn tiên của Ngô Minh cuốn lấy. (*từ tượng hình, tả lòng bàn tay khi nắm chắc vật gì đó giống như miệng hổ ngoạm)
Thân hình Ngô Minh trên không trung, cánh tay nhoáng lên, trường tiên cuốn mấy cây thương vào trong tay của nàng.
Sưu sưu sưu ——
Cán thương vào tay, nàng gần như nhìn cũng không nhìn vung tay ném ra.
mũi thương tại dưới ánh dương quang chiều tà lóng lánh tia sáng chói mắt, sưu một tiếng bị vứt đi xa xa.
Mấy cây trường thương rơi xuống đất có thứ tự, cự ly cách nhau hai mươi mấy bước cắm trên mặt đất.
Kỹ thuật nàng cầm trường thương ném ra cực chuẩn. Mắt thấy phóng vào trong đám người, nhưng không có tạo thành bao nhiêu thương tổn, mỗi một cán đều là chuẩn xác mà cắm đến trên mặt đất.
Nhưng binh sĩ lân cận lại chỉ nghe vèo một tiếng.
Theo hào quang cùng bóng đen lóe lên, một cây trường thương dài hơn bảy xích liền xuất hiện ở bên cạnh. Hiểm hiểm lướt qua da thịt, tà tà cắm trên mặt đất, cán hãy còn rơi rung động.
Nhặt lại một cái mạng! Có binh sĩ sợ đến ngồi dưới đất, càng thêm mồ hôi lạnh thấu lưng. Mũi trường thương bay tới đã hoàn toàn xuyên vào trong bùn đất. Sâu chừng nửa thước. Cái này nếu như vừa nãy bay đến trên thân người, tất nhiên xuyên thấu mà qua a.
Cảnh tượng như thế diễn ra tại nhiều chỗ, khi vô số trường thương phi thường chằng chịt vô cùng thích thú mà cắm vào mặt đất sau, không có đại đầu binh nào thương vong.
Ngô Minh từ trên không vung roi, đến rút về mấy cây trường thương thậm chí là sau khi ném ra ngoài, thân hình của nàng vẫn là trên không trung. Ngoại trừ hơi đong đưa tự nhiên ra, quả thực giống như là đình chỉ ở giữa không trung vậy.
“Nàng dừng lại ở trên không trung a?!”
“Nguyệt giai thánh giả?”
“Chí ít cũng là nửa bước nguyệt cấp thánh giả a?”
Có không ít binh sĩ kinh hô.
Một ít thị vệ ở vào chỗ cao trong lòng lại âm thầm kêu một tiếng hảo thân thủ, hảo nhãn lực!
Làm một huyền khí võ giả, dùng roi cuốn lấy trường thương không có gì hiếm lạ, nhưng vị cô nương này là ở giữa không trung xuất thủ, cuốn lên bắt lấy trong nháy mắt, thân hình không lay động không rơi, quả thực làm người ta hoài nghi nàng có khả năng đứng trên không trung tương tự như nguyệt giai thánh giả lăng không mà đứng vậy.
Có người cao tay nhìn ra được. Đây là nàng có thể dùng lực đạo vừa đúng lúc, khiến phát lực cùng lực cản tạo thành một loại lực cân bằng, mới có cảm giác gần như là ngưng trệ trên không vậy.
“Loại lực khống chế tỉ mỉ này, có thể cân bằng lực ngưng trệ trên không trung, Tiêu Nhược Dao đã vô cùng tới gần nửa bước nguyệt giai thánh giả!” Có một gã cửu tinh thị vệ nhẹ giọng khen.
Có thị vệ nghi hoặc nói: “Nhưng cảm giác huyền khí ở hạch tâm nàng chỉ là thất tinh, là ta cảm ứng sai rồi sao?”
“Ta cảm nhận nàng cũng là thất tinh hạch tâm, ngươi không có sai. Nhưng thời gian dài ác chiến như vậy lại có thể không có nửa điểm suy kiệt, chỉ sợ là dùng một loại phương pháp bảo trì thể lực nào đó.” Có thị vệ tự cho là thông minh suy đoán.
Bọn họ bên này vẫn còn đang rãnh rỗi ung dung đánh rắm. Ngô Minh bên kia thế nhưng không khách khí.
Trường thương đã ném ra, Ngô Minh xác nhận không có sai lầm sau thân hình đã rơi xuống đất, trong nháy mắt lại lần nữa bắn lên.
Kèm theo dáng người vũ động thướt tha, thân hình của nàng tựa như một đóa bạch sắc thải vân. Bọn binh sĩ mắt thấy nàng phiêu động hướng về phía một cây cán thương đứng vững, không ít người nhất thời đều không có phản ứng lại kịp.
“Lưu ý nàng rời đi!” Trong đám thị vệ có người già dặn kinh nghiệm đột nhiên bắt được suy nghĩ của Ngô Minh, lớn tiếng nhắc nhở mọi người.
Hắn cũng không có hô nàng muốn chạy trốn, bởi vì ý niệm trong lúc nhất thời chính là như vậy. Trong tiềm thức cái thị vệ này cũng không cho rằng có thể bắt được nàng, cho nên hắn căn bản là không tính nàng chạy trốn, mà chỉ là ly khai.
“Ngăn cản nàng!” Rất nhiều thị vệ cao giọng kêu. Bởi vì thân hình Ngô Minh nhảy đi chính là hướng đông.
“Không thể để cho nàng cùng quân đội Tề Quốc hội hợp!” Cũng có thị vệ cả tiếng la lên.
Thế nhưng bọn thị vệ vừa rút lui ra, trong lúc nhất thời nơi nào tới kịp để vây kín? Hơn nữa một hai người căn bản cũng không phải là tam hợp chi địch* của Ngô Minh. (*hai đánh một không chột cũng què)
Ngô Minh huy vũ hai đường roi. Đã đem ba gã thị vệ nhảy tới thử ý đồ cản đường rút trở lại, ngay sau đó nàng đã tại phần đuôi cán thương thứ nhất nhẹ nhàng nhún một bước, thân hình nhất thời lại lên.
Bởi trường thương vốn rất dài, mà nhóm sĩ binh nhất thời phản ứng chưa kịp, Ngô Minh nhún người phóng đi quả thực tựa như cờ nhảy vậy, tại giữa rừng binh khí trường thương cùng đại đao nhảy lên.
“Thân hình bộ pháp của nàng rất tinh chuẩn!” Có thị vệ vừa tụ tập qua đây, vừa phát ra tiếng tán thán.
Chỉ thấy thân ảnh màu trắng của nữ hài tại giữa quân mã Vũ quốc nhấp nhô, thẳng đến trên cái cán thương thứ ba sau khi đạp một cước lấy thế, vòng eo lắc một cái tránh thoát ra mấy cây thương.
Mấy cái cây thương này là một ít binh sĩ phản ứng khá dựng lên. Nhưng thân thủ của bọn họ làm sao có thể cùng Ngô Minh so sánh với, thậm chí động tác của bọn họ tại trong nhãn lực Ngô Minh cơ hồ đều là động tác quay chậm vậy.
Giáo binh chỉ tại khi dựng thẳng rừng thương trận lên, lấy đơn vị trăm làm căn bản tiến hành tấn công, mới có thể đối với huyền khí võ giả sản sinh uy hiếp.
Tại trước lực khống chế, cùng sức quan sát đều kinh người của Ngô Minh, rừng thương trận mặc dù là dựng thẳng lên tới, cũng khó mà đối với nàng tạo thành thương tổn thực sự.
Đương nhiên trong lòng những đại đầu binh này cũng có phỏng tính trước.
Trước đó vừa xảy ra chuyện gì? Vị tiểu cô nương này thế nhưng tại trong mưa tên khiêu vũ a! Mũi tên nhọn lao nhanh như mưa rơi xuống cũng không thể thương tổn được nàng, huống hồ lâm thương trận của chúng ta?
Ở trong vô số ánh nhìn chòng chọc của Vũ quân, Ngô Minh nhảy nhót ngang dọc thoát ra. Mỗi một chỗ nhảy đến, liền có vô số trường thương thành rừng, đại đao thành núi. Từ lúc mới bắt đầu cái rừng thương núi đao này đối với cái thân ảnh màu trắng kia không sản sinh một chút ảnh hưởng, ngược lại còn cung cấp một ít vị trí dừng chân.
Thậm chí có rừng thương bị một roi của nàng đánh lệch, tiếp đó mắt thấy mũi chân của nàng điểm một cái, tại trên cán thương thật dài hơi chút mượn một điểm lực, liền lần nữa nhảy lên.
“Nàng làm sao lấy hơi nhanh như vậy?!” Có huyền khí võ giả kinh ngạc.
“Quái a, huyền khí của nàng thật giống như không có hạn chế, tựa hồ ngay cả hô hấp cũng không thay đổi vậy.”
Có thị vệ ôm đầu bi ai kêu lên: “Nàng thế nhưng bị chúng ta vây công sắp nửa cái canh giờ a! Thế nào một điểm dáng vẻ mệt nhọc cũng không có?”
Đúng là như thế, Ngô Minh bây giờ huyền khí tiến triển, đã đạt đến trạng thái khi đối mặt với đối thủ ngang cấp đã có thể miểu sát. Mà thời điểm gặp gỡ cửu tinh, mới miễn cưỡng coi như là nghiêm túc đánh. Chỉ tại lúc đụng phải đối thủ là nguyệt giai thánh giả có thực lực xa xa cao hơn nàng, nàng mới có thể cảm thấy mệt nhọc.
Một phen chém giết, Ngô Minh lại lấy huyền khí giết chết vài tên thị vệ liều mạng.
Càng ngày càng nhiều binh sĩ bắt đầu chú ý tới tình huống Ngô Minh không giết đại đầu binh.
“Nàng, nàng hình như là không thèm giết chúng ta?”
“Không, nàng là cố ý tránh ra.” Một gã đại đầu binh cầm nửa đoạn dao bị chặt đứt, hồi tưởng vừa mới nãy nhuyễn tiên hầu như đánh tới trán mình trong nháy mắt lại đột nhiên chuyển hướng, lẩm bẩm nói: “Nàng là không muốn giết chúng ta. Ta, ta nghĩ nàng giống như có điểm từ bi…”
“Vì sao? Vì sao lại từ bi với chúng ta?” Rất nhiều người không hiểu.
Mặc dù là bọn họ nhất thời không hiểu rõ cô bé này vì sao đối với đại đầu binh không hạ sát thủ, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến một loại sợ hãi mà bọn họ có đối với nàng.
Hơn nữa khi tra ra nàng tựa hồ nhẹ dạ sau, nhóm đại đầu binh bắt đầu có một loại tâm lý là lạ: Cô gái này tựa hồ cũng không phải một cái người yêu thích giết chóc, mà là một vị nữ hiệp từ bi.
Con người là một loại sinh vật rất quái lạ, phi thường giỏi tìm lý do để cho hành vi mình được hợp lý hoá.
Tuyên vương tử thoát ly, trung giai tướng lĩnh vắng mặt, suy đoán huyền vũ nữ thần, còn có tướng mạo Ngô Minh ôn nhu động lòng người, cũng làm cho người rất dễ sản sinh một loại cảm giác không muốn đối với nàng động thủ. Hơn nữa nghĩ đến vị Tiêu Nhược Dao này rõ ràng có thực lực cường đại, cũng không đối với đại đầu binh hạ thủ, rất nhiều binh sĩ bắt đầu lặng yên thả vũ khí.
“Các ngươi đang làm cái gì? Mau nhanh ngăn cản nàng!” Không ít thị vệ lớn tiếng quát mắng.
Trong lòng nhóm binh sĩ lại thầm nhũ, các ngươi làm thị vệ đều là cao thủ huyền võ, còn vô lực ngăn trở vị nữ thiếu hiệp này, lại tới quát tháo chúng ta làm chi?
Tại thời điểm khuyết thiếu lực thống suất đủ chấn nhiếp, loại bất đồng nội bộ này liền phi thường dễ phát sinh.
Bọn thị vệ hiện tại cũng là có tư tâm của mình.
Chủ tử không ở nơi này, mặc dù bản thân xuất lực có thể biểu hiện ra cái gì? Đến lúc đó chủ tử có biết mình cống hiến hay không còn không nói được. Hơn nữa cái Tiêu Nhược Dao này là dễ bắt giết sao?
Đặc biệt thị vệ có huyền khí tương đối cao, vừa nghĩ tới vũ đạo nàng trình diễn trong mưa tên, đã cảm thấy da đầu tê dại, tự thẹn bản thân có đạt được đến nguyệt cấp chỉ sợ cũng khó mà làm được. Mặc dù là Lộc lão, cũng đã ở trên đầu môi thừa nhận qua bản thân không đạt được loại trình độ động tác tỉ mỉ này.
Cho nên không ít thị vệ nghĩ, ta còn là thành thật một chút a, quay về với chính nghĩa dù có ló đầu ra thì khả năng sẽ là đi tìm chết, mà không ló đầu ra cũng không ai bị nghiêm phạt gì lớn…
Ngay sau đó, tại trong tình huống nhóm sĩ binh tiêu cực biếng nhác, bọn thị vệ đều có tư tâm, Ngô Minh thật đúng là phá vây rồi!
Thế giới kia trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Triệu Vân bởi vì một câu của Tào Tháo [ ta muốn Triệu Vân sống không để Tử Long chết ] mà ở trong vạn quân mã thoát ra. Còn Ngô Minh lại là ở trong vòng vây của đám người có các loại tiểu tâm tư nhỏ mọn mà thoát ra.
Ừ, cũng không nên gọi là đào thoát. Bởi vì ai cũng đều không nghĩ ra nàng lớn mật đến trình độ nào…
Nàng muốn chặn đường ngăn trở truy binh của Tuyên vương tử!