Edit: Bồng Bồng
Tề quốc đại doanh biên cảnh Tấn; Tề.
Ngô Minh tại bên trong lều vải, cùng Mục Thanh Nhã và Hỗ Vân Kiều bên cạnh đàm tiếu nói: “Ai, ta đột nhiên nghĩ đến một việc.”
Mục Thanh Nhã lén lút ngăn chặn Ngô Minh tại chỗ vạt áo bản thân nỗ lực loạn động chạm, hơi có ý giận mà nói: “Thế nào không hảo hảo ngủ, còn đang chơi đùa cái gì?”
Nàng tự nhiên là một lời hai ý nghĩa. Hỗ Vân Kiều dọc theo đường đi đã sớm nhìn ra Ngô Minh cùng Mục Thanh Nhã mắt đi mày lại, cũng không biết thế nào liền sinh một cổ hờn dỗi trẻ con, cố ý làm mấy chuyện xấu kiểu mà phải là ba người cùng tẩm*. (*ngủ)
Kết quả Hỗ Vân Kiều thành một cái bóng đèn.
Hoàn hảo Ngô Minh là ngủ ở giữa hai người bọn họ, trái lại khiến người ta ảo tưởng nghĩ tựa hồ là có tề nhân chi phúc*. (*chỉ cuộc sống mãn nguyện)
Hỗ Vân Kiều ngủ không được, vặn vai Ngô Minh một chút, tò mò hỏi: “Nhược Dao ngươi đang nghĩ tới điều gì?”
Ngô Minh chuyển thành ngửa mặt, buồn bã nói: “Các ngươi nói, Cung Tiểu Lộ bây giờ đang tắm, là tự mình rửa hãy tìm người khác hầu hạ?”
Cung Tiểu Lộ tự nhiên là nói thế tử, mọi người hiện tại đã tiếp nhận cái tên mới này của hắn (nàng) rồi.
Mục Thanh Nhã ngạc nhiên nói: “Đương nhiên là tự mình tắm rửa a? Thế nào tắm còn khiến người ta hầu hạ? Ta từ lúc lên sáu tuổi mẫu thân liền không giúp ta tắm.”
“Ha ha, ngươi làm sao nghĩ người có thân phận như vậy lại tự mình tắm?” Hỗ Vân Kiều lại biết rất nhiều người nhà giàu đều là hạ nhân hầu hạ chủ tử tắm, giải thích: “Thời điểm ca ca của ta tắm, nghe nói có mấy người người làm nam phó hầu hạ, bất quá ca ta cũng không quá bằng lòng. Không biết người nọ sẽ tắm rửa thế nào.”
Ngô Minh cười nói: “Cho nên ta nghĩ Cung Tiểu Lộ là để cho nam nhân hầu hạ tắm? Hãy là để cho nữ nhân hầu hạ tắm?”
Mục Thanh Nhã mặt đỏ, nhưng cũng không khỏi bật cười.
“Bảo Tông Trí Liên đi hầu hạ a.” Hỗ Vân Kiều e sợ thiên hạ không loạn mà loạn nghĩ kế: “Xem bọn hắn mấy ngày nay dính cùng một chỗ, không ra điểm mờ ám mới là lạ.”
“Vậy thì càng chọc người suy nghĩ, ngươi nói khi tắm nàng (hắn) là cái trang phục gì?”
“Ha ha ha ——” Hỗ Vân Kiều nghĩ như thế nào đều thấy thú vị.
“Ngươi thật là.” Mục Thanh Nhã nắm tay nhẹ nhàng gõ Ngô Minh một chút: “Cứ loạn tưởng mấy thứ gì đó không đứng đắn, còn có muốn hay không một điểm phong phạm thục nữ?”
Ngô Minh hì hì cười nói: “Ta không nghi vấn nàng (hắn) rốt cuộc là đứng đi tiểu. Hay còn là ngồi chồm hổm đến đi tiểu, liền đã rất có phong phạm thục nữ.”
Nghe cái này Hỗ Vân Kiều trực tiếp vui vẻ che cái bụng, Mục Thanh Nhã cũng không kềm được.
Cười cười nói nói, ba người cũng cũng dần dần đi vào giấc ngủ.
Ban đêm, bởi vì tiếng ngựa hí. Ngô Minh vốn mẫn cảm khiến nàng tỉnh một lần.
Đương nhiên không có tình huống gì ngoài ý muốn, nàng cũng liền ôm người bên cạnh ngủ tiếp.
Ngô Minh là đem nữ hài trước mặt kéo vào trong lòng, tại hạ phương một tay phi thường thuần thục trước thân, từ góc áo lót nữ hài hạ sát biên giới đi vào, hướng về phía trước mò lấy địa phương mình muốn.
Hình như lớn không ít a, Ngô Minh thầm nghĩ. Cũng không có suy nghĩ nhiều. Nhu nhu thật tốt vài cái, còn nhéo nhéo, tiếp tục đã ngủ.
Thế nhưng, Hỗ Vân Kiều lại tỉnh.
Bởi vì Ngô Minh ôm sai người rồi, đương nhiên tay cũng sờ lộn.
Lớn không ít? Khẳng định lớn không ít a. C cùng B khác biệt còn là rất dễ phát hiện. Hơn nữa tay Ngô Minh bây giờ nhỏ, căn bản là không cách nào một tay nắm giữ. Dĩ nhiên ngủ hồ đồ đều phát giác không được.
Hỗ Vân Kiều chợt giật mình tỉnh giấc, muốn thét lên sợ hãi, chợt phát giác trước mắt ôm mình là Ngô Minh.
Tu vi huyền khí của nàng rất cao, hơi mượn một ngọn đèn nhỏ trong lều, đã có thể thấy rõ khuôn mặt của Ngô Minh.
Gò má của hai người đối nhau, đây đó gần trong gang tấc. Hỗ Vân Kiều có thể cảm thấy Ngô Minh hít thở. Dán với trên gương mặt mình cảm giác ấm áp ẩm ướt.
Tiếng kinh hô thứ nhất, là nàng cố kiềm nén lại. Kế tiếp cũng suýt lần nữa phát ra thanh âm.
Ngô Minh mơ mơ màng màng. Lại dường như làm bậy đưa tay xoa nhẹ vài cái ngắt mấy cái, nhất thời làm Hỗ Vân Kiều chưa từng có trải qua loại cảm giác này khiến hơi thở nàng đột nhiên trở nên gấp gáp.
Hỗ Vân Kiều liền vội vàng đem tay bụm miệng, chỉ cảm thấy gò má của mình nóng bỏng.
Phải biết rằng thủ pháp của Ngô Minh bây giờ tinh diệu thế nào? Vốn có lực khống chế tỉ mỉ của tiến hóa khung máy móc tại trên thủ pháp đấm bóp chính là tuyệt nhất, có tri thức y thuật phụ trợ nên rất tốt về mặt sức khỏe, hơn nữa sau khi có Mục Thanh Nhã làm kinh nghiệm thực tế, kỹ năng vuốt ve của nàng tuyệt đối là thuộc về một bước tiêu chuẩn nâng cao.
Ngô Minh lại đã ngủ, Hỗ Vân Kiều lại không ngủ được.
Chẳng lẽ các nàng len lén lút lút đã làm nhiều lần chuyện như vậy đi? Trong lòng Hỗ Vân Kiều suy nghĩ miên man.
Dư vị của cảm giác vừa nãy, Hỗ Vân Kiều cảm thấy mình trong cái chớp mắt đó gân cốt mềm nhũn tê dại. Chỉ là vài cái liền làm cả thân mình như nhũn ra, nếu là cử động vài cái nữa còn phải?
Một lúc lâu, Hỗ Vân Kiều muốn lấy tay của Ngô Minh ra. Rồi lại có điểm cảm giác không bỏ được.
Loại cảm giác theo bản năng này càng làm nàng ngượng ngùng, cứng rắn dụng tâm đem tay làm ác của Ngô Minh lôi ra ngoài.
Hoàn hảo tiến hóa khung máy móc đối với nàng cũng không có ý thức phòng bị gì, cũng không có thấy nguy hiểm, nên không có khiến Ngô Minh tỉnh lại.
Lôi đi tay của Ngô Minh sau, Hỗ Vân Kiều lúc này mới cảm giác trên da mình đã mờ mờ rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Trong lúc nhất thời. Nàng như cũ ngủ không được.
Ngày hôm sau, trong quân doanh dán lên bảng cáo thị.
Có người biết chữ đọc to lên cho đám đông vây xem: “Phàm là người có thể lưu loát tụng niệm văn tự sau đây, phần thưởng mười mai đồng tiền, cũng có tư cách để tranh tiền thưởng cao hơn.”
“Tiền thưởng mười mai đồng tiền?”
“Tư cách tranh tiền thưởng lớn hơn?”
“Hình như là nữ tham quân dán bảng cáo thị a.”
“Trong văn tự này nói cái gì?”
“Hảo líu lưỡi, cái gì đòn gánh trường, băng ghế rộng, đòn gánh không có băng ghế rộng, băng ghế… Ai nha, ta cắn phải đầu lưỡi.”
“Những lời này nghe thú vị, thế nhưng quá không xuôi.”
Tư cách giành tiền thưởng cao hơn? Cái này ngược không nóng nảy, chỉ cần là mười mai tiền làm tiền thưởng liền đủ để cho đám binh sĩ tranh nhau niệm tụng.
Hơn nữa các binh sĩ còn nghe nói, cái này là dựa theo yêu cầu nữ tham quân Tiêu Nhược Dao, triệu tập một nhóm binh sĩ, tính tích cực liền cao hơn.
Để nhiều binh sĩ miệng truyền miệng là không đủ, thời đại này người nhận thức chữ là rất ít, chớ nói chi là văn tự nhiễu khẩu lệnh*. Ngô Minh an bài đám phó tham quân trình độ văn hóa khá cao, bắt đầu chọn binh sĩ trúng tuyển phân thành nhiều khu phát tán bài vè. (*đoặn văn tự mà khi chúng ta đọc nhanh sẽ dễ bị líu lưỡi)
Đám người Dương tướng quân ở trong quân trướng nhìn Ngô Minh chơi đùa lăn qua lăn lại. Bọn họ tại hôm qua đã lăng lăng nghe xong Ngô Minh giảng thuật, từng người đều chưa từng có nghĩ tới, còn có cái phương thức tuyên truyền ấy.
“Đội tuyên truyền rất trọng yếu a, ta muốn triệu tập người mồm miệng linh hoạt, cầm hai mảnh bản trúc này bắt đầu tuyên truyền sự trọng yếu khi phải xuất chinh nước Tấn.”
“Đi về phía trước, bước đi nhanh, phía trước đi thông đường nước Tấn. Nước Tấn nghìn dặm phong cảnh đẹp, làm sao Vũ quốc quá độc ác. Tàn sát bừa bãi Tấn đô máu vương khắp nơi trên đất, hàng vạn hàng nghìn bách tính hóa xương khô…” Bài vè trên dưới tung bay, Ngô Minh tập hợp tới một đội ngũ sóc chuột*, nội dung chính là môi hở răng lạnh, tuyên truyền sự tất yếu về việc Tề giúp đỡ Tấn. (*mấy bé sóc chuột trong phim Alvin and the Chipmunks)
Dương tướng quân bọn họ có điểm không rõ cái thứ như bài vè này từ đâu tới, thế nhưng nghe hiểu được đây là khiến binh sĩ lý giải sự tất yếu chính của việc xuất chinh.
Trong doanh trại bầu không khí tương đối muộn phiền, có thứ này, ngược là có thể làm không khí sinh động không ít. Khả dĩ các binh sĩ sẽ không cự tuyệt thêm điểm việc vui.
Đội tuyên truyền chính trị đầu tiên tại dị giới bắt đầu được thành lập dưới bàn tay Ngô Minh.