Edit: Bồng Bồng
“Không dám.” Ngô Minh hớn hở nói: “Nhưng ta có một điều kiện. Ta không biết dùng huyền khí, ngươi cũng không thể dùng huyền khí.”
“Cái này là đương nhiên, Lâm Triêu Dĩnh ta nếu như cùng ngươi một cái tạp dịch đấu võ, còn cần phải vận dụng huyền khí, nếu mà truyền ra ngoài không phải thành trò cười lớn sao.” Nói rồi Lâm Triêu Dĩnh đem lợi kiếm bên hông chậm rãi rút ra.
Náo nhiệt rồi đây, Lâm gia đại tiểu thư muốn cùng cái nữ tạp dịch này lấy kiếm thử đao!
Mọi người vây xem lập tức tránh ra một mảnh đất trống, kéo ra khoảng cách làm thành một vòng tròn, cũng chờ xem trò vui.
“Này? Ngươi nói xem ai sẽ thắng?” Có người nhàm chán nhỏ giọng nghị luận.
“Khẳng định là Lâm Triêu Dĩnh a, cái này còn phải hỏi. Đệ tử nội môn đối phó với một cái tên tạp dịch, dù cho không dùng tới huyền khí, vậy cũng là sự khác biệt một trời một vực.”
“Không phải một vực, mà là bằng cái miệng giếng.” Có người nọ tương đối không coi trọng trận giao đấu với tạp dịch này.
“Ta cảm thấy, cái tạp dịch này không phải là tạp dịch bình thường, các ngươi cũng đừng quên, nàng là ngày hôm qua cái vị ức thuật kinh người Tiêu Nữ kia a.”
“Ức thuật có lợi hại đến thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ là con mọt sách.”
“Đúng đúng, ức thuật lại không thể chống lại võ kỹ, động tới vũ lực vẫn là Lâm Triêu Dĩnh chiếm ưu thế toàn diện.”
“Lâm Kiếm môn há lại là ngồi không, đại tiểu thư của bọn họ chí ít cũng có bản lĩnh mười mấy năm kinh nghiệm cầm kiếm. Mà cái tiểu nữ tạp dịch này có thể tiếp xúc với võ kỹ mới bao lâu?”
“Không không, các ngươi lý giải sai rồi, trận này lấy kiếm thử đao không phải là phân định thắng thua, mà là muốn chứng minh cái Tiêu Nữ này căn bản là không biết đao pháp.”
“A?”
“Tất cả mọi người đều hiểu, lần này Lâm Triêu Dĩnh là vì muốn cùng Hỗ Vân Thương cắt đứt quan hệ. Chỉ cần chứng minh cái Tiêu Nữ này không biết đao pháp, dĩ nhiên là có thể chứng thực bọn họ có quan hệ không minh bạch. Các ngươi nghĩ đi, tuy rằng khó tránh khỏi có chút tỳ vết, nhưng lý do biện giải của Hỗ Vân Thương không đủ thuyết phục, như thế nào đi nữa cũng để cho Lâm gia tìm được một cái lý do đàng hoàng để hủy hôn.”
“Ồ —— đúng vậy, đúng vậy.” Một đám người vây xem xung quanh đều dồn dập gật đầu tán thành.
Lúc này, bên trong vòng vây của đám người, Ngô Minh nhưng lại kháng nghị nói: “Lâm gia đại tiểu thư, không phải là người định dùng lợi kiếm tới thử thụ đao trong tay ta chứ?”
Ngô Minh còn muốn khuếch đại mà cầm cành cây cong cong xiêu vẹo trong tay lên vẫy vẫy.
Lâm Triêu Dĩnh nhưng lại không đỏ mặt chút nào, trái lại còn châm chọc nói: “Nếu ngươi có thể mượn được đao đến, liền tùy ý ngươi dùng. Chẳng lẽ ngươi coi đây là cái cớ, muốn ăn vạ phải không?”
Có người lén lút cười: “Một thanh đao cực kỳ phổ thông thôi, cũng phải trị giá 20 lạng bạc. Ít nhất là nửa năm tiền công của một cái tên tạp dịch. Bên người cái nữ tạp dịch này có thể mang theo bao nhiêu tiền, mà giờ này lại đi nơi nào mua?”
Có người phụ họa: “Nếu nói là có thể tìm người mượn một thanh đao, nhưng cái tiểu nữ tử tạp dịch này cùng Lâm gia đại tiểu thư phát sinh hiềm khích, ai chịu đắc tội Lâm gia đến giúp đỡ nàng một cái tiểu nha đầu không có quyền không có thế như vậy?”
Không nghĩ tới cái Lâm gia đại tiểu thư này da mặt thật dày, lại đồng ý chiếm cái tiện nghi như thế. Ngô Minh cũng ý thức được điểm này, khẽ cau mày.
Khóe miệng Lâm Triêu Dĩnh hàm chứa nụ cười nhạt, nhìn Ngô Minh xấu mặt.
“Kẻ hèn này nhưng thật ra có một thanh phá đao, nếu như cô nương không chê, liền cầm dùng một lát đi.” Giọng một người đàn ông trung niên đúng lúc này vang lên.
Là ai? Ai lại vào lúc này chen ngang một câu, không sợ Lâm gia đại tiểu thư ghi hận sao? Đệ tử ngoại môn nhà ai lớn mật như thế. Mọi người vội vã theo tiếng nói nhìn lại.
Lâm Triêu Dĩnh giận dữ, trừng mắt căm tức nhìn qua.
Lại là ngoại môn Tàng Kinh Các Thư quản sự!
Chỉ thấy Thư quản sự tung người mà đi, không tới mười cái hô hấp đã xách theo một thanh đao trở về, tiến vào trong vòng người hai tay nâng lên khẽ cười dâng cho Ngô Minh.
Chờ một chút, hai tay nâng đao?!
Vì sao hắn đối với cái nữ tạp dịch nho nhỏ này cung kính như thế?!
Cái Tiêu Nữ này là tạp dịch quét rác ở ngoại môn Tàng Kinh Các, cái vị Thư quản sự này vốn là thượng cấp của nàng, làm sao có thể làm ra động tác như thế? Thậm chí là vì thế mà không tiếc đắc tội với Lâm gia đại tiểu thư?! Rất nhiều người cẩn trọng cảm thấy khiếp sợ trong lòng.
“Thư Tín! Ngươi…” Lâm Triêu Dĩnh giận dữ, nhưng nói được nửa câu cũng không tiện phát tác thêm cái gì.
Thư Tín làm quản sự ngoại môn Tàng Kinh Các, thân phận cũng không thấp hơn so với phụ thân mình là chưởng môn ngoại môn bao nhiêu. Thế nhưng, vì sao hắn chịu ra mặt vào lúc này?
Thư quản sự mở ra hai tay: “Tiêu Nữ chính là tạp dịch của ngoại môn Tàng Kinh Các ta, ta hỗ trợ cho mượn thanh đao, có cái gì không thoả đáng?”
Lý do này đích xác không thể cãi lại.
Lâm Triêu Dĩnh trong lòng nổi giận đùng đùng, tuy rằng cảm thấy không đúng, nhưng không có chú ý tới động tác Thư quản sự hai tay nâng đao.
“Đa tạ Thư quản sự trợ giúp.” Ngô Minh quăng bỏ cành cây, hơi khom người lấy hai tay tiếp nhận đại đao.
Hồng anh đại đao*, bề ngoài hết sức tầm thường nhưng mà… (*chuôi đao có buộc tua rua đỏ)
Trong nháy mắt khi tiếp nhận đại đao, hai tay Ngô Minh đột nhiên trầm xuống phía dưới.
Nặng a!
Bề ngoài cây đao này trông thế nào cũng thấy rất bình thường, không nghĩ tới lại nặng như vậy. Ngô Minh trong lòng kinh ngạc.
“Hảo đao.” Hỗ Vân Thương ở bên cạnh thán phục một tiếng. Cây đao này và bảo kiếm trên tay Lâm gia đại tiểu thư tuyệt đối là lợi khí cùng một cấp bậc.
Cây đao này là Thư quản sự lúc còn trẻ xách theo bên mình bôn ba giang hồ mà thành danh, giờ khắc này cấp tốc mang tới.
Lâm Triêu Dĩnh thấy hai tay Ngô Minh trầm xuống phía dưới, nhất thời đem nghi ngờ trong lòng vứt bỏ, bật cười nói: “Tiểu cô nương, ngươi ngay đến lực cầm đao cũng không có, còn muốn cùng ta lấy kiếm thử đao?”
“Cảm tạ tiểu cô nương ngươi quan tâm.” Ngô Minh thuận miệng đáp lại vị tiểu bằng hữu cùng lứa tuổi này một câu, trong đầu đã vang lên tiếng kim loại trợ giúp:
( vũ khí tới tay, đang điều chỉnh lực cánh tay. Xin mời hướng về phía trước mặt vung vẩy, để khung máy móc có thể thích ứng đạt đến khả năng điều khiển tối ưu hóa nhất.)
Ngô Minh hướng về Thư quản sự gật gật đầu, sau khi chờ hắn lui lại, hai tay cầm đao vung vẩy hai lần.
Thân thể nhu nhược, cánh tay nhỏ nhắn, vung lên đại đao có chiều dài bằng nửa người nàng, thực sự có chút hỉ cảm* (xúc động).
“Thư quản sự, hóa ra là ngươi đứng ở phía bên ta. Cho nàng dùng cây đao này, là vì muốn chọc ta cười đúng chứ?” Lâm Triêu Dĩnh đối với Thư quản sự liếc mắt một cái, lại hướng Ngô Minh châm chọc nói: “Cẩn thận không cầm chắc là vung ra ngoài đó.”
Các đệ tử ngoại môn xem trò vui xung quanh vang lên một trận tiếng cười.
Thư quản sự không để ý tới Lâm Triêu Dĩnh, ở bên cạnh một lần nữa đứng thẳng người, trong lòng cầu khẩn: Tiêu Nữ, vì ngươi lần này đắc tội với Lâm gia đại tiểu thư, tiền đặt cược nhưng có hơi lớn, tuyệt đối đừng làm ta nhìn nhầm…
Hỗ Vân Thương cũng nhìn ra Ngô Minh dùng cả hai tay mà cơ hồ đều không nắm vững được chuôi đao này, nhíu mày.
Nhưng không nghĩ tới, sau khi vung vẩy hai lần, Ngô Minh đem đao đặt vào tay phải, lại dám to gan lấy một tay cầm đao bắt đầu vung vẩy.
Hỗ Vân Thương nhíu chặt lông mày, không phải đối với Ngô Minh lo lắng quá mức, mà là phát hiện quái dị.
Hắn là hành gia dùng đao, sớm nhận định dùng lực cả cánh hai tay còn không đủ để cầm đao, một tay vốn nên là cầm còn không nổi chứ đừng nói là vung vẩy. Nhưng vì sao lần này tiểu nha đầu xoay chuyển chuôi đao lại không có tuột tay?
Mới vừa nghĩ tới đây, “Ai nha” một tiếng, thanh âm mềm mại đó chính là do Ngô Minh phát ra.
Đại đao bay ra ngoài, nàng không giữ nổi.
Thân đao ở giữa không trung xoay tròn hơn nửa vòng, đầu đao hướng xuống dưới phốc xích một tiếng cắm sâu vào trên mặt đất.
Cách những đệ tử ngoại môn xem trò vui bên cạnh chỉ ba, bốn bước.
Tuy rằng đệ tử ngoại môn không đến nỗi bị đao lạc chém trúng, nhưng tất cả mọi người đều một phen mướt mồ hôi.
Đối với cái nữ hài có can đảm khiêu chiến thiên tài Lâm gia đại tiểu thư này, lại chơi đao có thể tuột tay mà thẹn thùng toát mồ hôi…
Đại đao chênh chếch cắm trên mặt đất, chuôi đao vẫn còn hơi lay động, phảng phất như đang phát sinh từng tiếng rên rỉ thống khổ.
Bảo đao của ta a… Trong lòng Thư quản sự vô cùng đau xót.
“Ha ha ha ha ——” vang lên một trận tiếng cười.