Tai hắn rất thính, đã nghe được ngoài tường có tiếng bước chân hỗ loạn, có rất nhiều người đang chạy tới chỗ này, hò hét liên tục, trận hỏa hoạn này hình như đã kinh động tới quan binh.
Phía sau chợt oành lên một tiếng, cả tòa lầu các đã sập xuống, Tiêu Bố Y nhíu mày, vừa suy nghĩ vừa đi ra phía cửa...!
An Già Đà tuy đã chết, trong lầu các phảng phất như bị một loại lực lượng thần bí tràn ngập bao phủ không thể nhúc nhích.
An Già Đà lại nói hắn là người chết, nói hắn là thiên cơ, điều này làm cho Tiêu Bố Y kinh hãi không hiểu, với tướng thuật của Viên Thiên Cương, có thể nhìn ra hắn năm trước gặp nạn, chẳng lẽ lấy tướng thuật của An Già Đà, lại có thể nhìn ra hắn là người đã chết?
Mình là một người chết? Tiêu Bố Y khi nghĩ như vậy, tuy bị ngọn lửa vây quanh, lại cảm thấy không rét mà run, hắn chưa bao giờ nghĩ mình không xem như là người sống, hoặc là hắn sống bất quá chỉ là linh hồn?
Tiêu Bố Y hiểu được, nếu dùng cách nói của người cổ đại, loại tình huống của hắn chính là quỷ thượng thân, bằng không Tiêu Đại Bằng cũng sẽ không tìm đạo sĩ khu quỷ cho hắn, buộc hắn uống tro nhang phù thủy, nếu dựa theo cách nói hiện đại, hắn hiện tại xem như ký ức còn sót lại, hoặc là bệnh thần kinh, còn vấn đề ký ức làm thế nào mà xuyên qua không gian thời gian thì ngay cả niên đại của hắn cũng không thể hiểu được.
Tiêu Bố Y tự nhiên sẽ không trông cậy vào người thời đại này có thể có sự giải thích, nhưng An Già Đà là một phương sĩ, thường xuyên xem thiên cơ, tróc quỷ thỉnh thần, chẳng lẽ thực có thể thấy được tình huống quỷ thượng thân?
Lửa lớn hừng hực, mắt thấy đã muốn cháy tới bên cạnh Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y cảm thấy nhiệt độ chung quanh đã khó có thể kháng cự, rốt cuộc bừng tỉnh lại, cũng không quên nhìn thoáng qua trên bàn, nhớ An Già Đà có nói đưa cho hắn mấy quyển sách, chỉ sợ bên trong sẽ có bí mật, phất tay áo thu hết mấy quyển sách đó, rồi theo cửa sổ nhảy xuống lầu, chợt có chút ngạc nhiên.
Tai hắn rất thính, đã nghe được ngoài tường có tiếng bước chân hỗ loạn, có rất nhiều người đang chạy tới chỗ này, hò hét liên tục, trận hỏa hoạn này hình như đã kinh động tới quan binh.
Phía sau chợt oành lên một tiếng, cả tòa lầu các đã sập xuống, Tiêu Bố Y nhíu mày, vừa suy nghĩ vừa đi ra phía cửa.
Vốn khi bắt đầu hắn còn nghĩ tới nhảy qua tường mà đi, nhưng nghĩ An Già Đà bị người đâm chết, khó tránh hung thủ không ở lại âm thầm xem động tĩnh, hắn nếu nhảy tường mà đi, nói không chừng sẽ bị người bắt lấy nhược điểm, ngược lại có vẻ có tật giật mình.
Một khi đã như vậy, cứ quang minh chính đại mà đi ra ngoài, ngược lại sẽ không sinh ra tình huống gì phức tạp.
Mới vừa ra khỏi cửa, trường mâu đã lố nhố đâm tới trước mặt Tiêu Bố Y, có binh sĩ quát lên: "Đứng lại, ngươi là ai?"
"Lớn mật, còn không lui ra, lại dám vô lễ với Tiêu đại nhân" Không đợi Tiêu Bố Y đáp lời, một người đã gạt mọi người đi ra, quát lui binh sĩ cầm mâu, có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Bố Y nói: "Tiêu đại nhân, người sao lại ở chỗ này?"
Người nọ dáng người cao lớn, tuổi chừng trung niên, bộ dạng thong dong không bức bách, đúng là Giám môn phủ Trung Tướng Tư Mã Trường An đã gặp tại Phúc Thuận điện!
"Ta ngẫu nhiên đi qua chỗ này, nhìn thấy lửa bốc lên, nhất thời muốn đi cứu người" Tiêu Bố Y nhíu mày nói: "Không nghĩ đến An Già Đà đã bị người giết chết ở trong lầu các! Thế lửa hung mãnh, ta đến thì đã không kịp đem thi thể của hắn ra".
Tư Mã Trường An kinh ngạc nói: "An Già Đà đã chết?"
Tiêu Bố Y nhìn thấy hắn dẫn theo vệ binh không đi cứu hỏa, chỉ đứng ở bên ngoài, nhịn không được hỏi: "Trung Tướng chẳng lẽ không cần đi cứu hỏa?"
Tư Mã Trường An cười khổ nói: "Ta không phải là không cứu, nhưng Tiêu đại nhân người xem hỏa thế như vậy, cứu hỏa còn có ý nghĩa gì chứ? Ta hiện tại có thể làm chính là cho thủ hạ khống chế hỏa thế, không cho hỏa thế lan tràn ra các nhà khác.
Trong này phương sĩ không có việc gì làm thì thắp hương đốt lửa, luyện đan cầu thần gì gì đó, cho nên Thánh Thượng đặc ý phân ra Đạo Huấn phường này để cho bọn họở.
Lại sắp xếp các căn nhà cách xa nhau, để tránh khỏi vạn nhất xảy ra hỏa hoạn".
"Vậy An Già Đà làm sao bây giờ?" Tiêu Bố Y cũng không muốn nghe hắn nói về phép cứu hỏa, trong lòng chỉ cân nhắc, là ai giết An Già Đà? Là người của Lý phiệt phẫn nộ, hay là Vũ Văn Thuật muốn giết người diệt khẩu, hay là An Già Đà tiết lộ thiên cơ, cho nên mới bị trời phạt?
Tư Mã Trường An rất kỳ quái nhìn Tiêu Bố Y nói: "Một phương sĩ chết thì có gì to lớn, dù sao bọn họ không bị người khác giết chết, cũng sẽ uống thuốc mà chết".
Tiêu Bố Y liếc nhìn Tư Mã Trường An, lại cúi đầu nhìn bảo kiếm bên hông Tư Mã Trường An, khẽ cười nói: "Trung Tướng nói rất có đạo lý, một khi đã như vậy, ta cũng không quấy rầy Trung Tướng cứu hỏa, xin phép đi trước một bước" Nhìn thấy Tư Mã Trường An nhìn quyển sách trên tay mình, Tiêu Bố Y cười cười nói: "Đây là mấy quyển sách ta lấy từ trên bàn của An Già Đà, vốn định tra xem có manh mối gì hay không, xem ra cũng không có quan hệ gì?"
Tư Mã Trường An cười nói: "Đích xác là không có gì quan trọng, cũng làm khó đại nhân xem hiểu được sách của bọn họ, người nếu không cảm thấy phiền thì cứ lấy đi".
Tiêu Bố Y không hề khách khí, cầm lấy sách rời đi, khi đi đến đầu ngõ, quay đầu nhìn lại lầu các, phát hiện lửa càng lúc càng lớn, một cổ khói đậm đặc xông lên tận trời, phảng phất như yêu khí dâng lên, giương nanh múa vuốt đang nhìn mình! Thấy Tư Mã Trường An cũng đang nhìn mình, cười phất tay, dưới ánh lửa cũng có chút dữ tợn.
Tiêu Bố Y hướng tới Tư Mã Trường An phất tay chào, khi quay người đi trong lòng chợt cân nhắc.
Tư Mã Trường An xử dụng kiếm, hắn kịp thời dẫn người đi tới, hắn đối với việc An Già Đà chết cũng không ngạc nhiên, bản thân hắn cũng không lưu ý mũi chân hắn có dính chút màu đỏ, rất có thể chính là máu của An Già Đà.
Từ các loại dấu hiệu cho thấy, Tư Mã Trường An này rất có thể là người giết An Già Đà, hắn một khi đâm trúng tim, chỉ nghĩ An Già Đà hẳn phải chết, phóng hỏa đốt nhà xong thì bình yên rời đi, sau đó dẫn binh đuổi tới xem xét tình huống.
Chỉ là, Tư Mã Trường An nếu là hung thủ, hắn vì sao phải giết An Già Đà, chẳng lẽ là được Vũ Văn Thuật sai bảo? Vũ Văn Thuật vì sao muốn giết người diệt khẩu, chẳng lẽ sợ An Già Đà lại nói ra cái gì?
Thiên cơ, nhân ý? Tiêu Bố Y nghĩ vậy chậm rãi lắc đầu, chỉ cảm thấy trong này che dấu một âm mưu kinh thiên, bản thân cũng phải cẩn thận ứng phó mới được.
Mới ra khỏi ngõ, Lý Thuần Phong liền khiếp đảm đi tới đón, lo lắng nói: "Tiêu đại nhân, ta thấy quan binh nhiều lắm, liền trốn ra đây, người cũng đừng trách".
Tiêu Bố Y vỗ vỗ vai hắn, an ủi nói: "Ta nếu là ngươi, chỉ sợ đã sớm chạy mất bóng rồi".
Lý Thuần Phong tinh thần chấn động nói: "Tiêu đại nhân, An Già Đà có phải chết rồi không?"
"Ngươi làm sao biết?" Tiêu Bố Y cũng có chút kỳ quái.
"Sư phụ nói" Lý Thuần Phong có chút tự hào nói: "Sư phụ xem tướng người cực chuẩn, người nói mấy ngày trước đây thấy An Già Đà ấn đường chuyển đen, nhất định có đại nạn, An Già Đà lại vẫn nói với người khác, mình tiết lộ thiên cơ, nhất định sẽ bị trời phạt, cho nên ông trời nhất định sẽ thu thập hắn".
Tiêu Bố Y trầm mặc hồi lâu mới nói: "Thì ra là như thế".
Hai người về lại chỗ Viên Thiên Cương ở, phát hiện Viên Thiên Cương vẫn ở đó uống rượu.
Tiêu Bố Y bật cười nói: "Viên đạo trưởng, bên ngoài náo nhiệt như thế, ngươi vẫn an ổn ngồi ở đây".
"Ta tính nhất định các ngươi không có việc gì, người khác thì ta làm sao mà quản được" Viên Thiên Cương khẽ cười nói: "Nếu phải ở trong băng tuyết xem náo nhiệt, vậy thì ta chẳng thà lựa chọn ở trong nhà uống rượu".
Tiêu Bố Y liên tục lắc đầu, "Xem ra ta là người ngu ngốc rồi".
"Tiêu công tử thì khác, ta biết Tiêu Bố Y mỗi lần ra tay tất có mục đích" Viên Thiên Cương nhìn sách ở trên tay Tiêu Bố Y, có chút kinh ngạc nói: "Đây là từ chỗ An Già Đà, chẳng lẽ An Già Đà thực chết rồi?"
Tiêu Bố Y gật đầu, đem sách đưa cho Viên Thiên Cương, "Phiền đạo trưởng xem giúp ta, nội dung trong này có ghi lại gì về thiên cơ không? "
Viên Thiên Cương mở ra xem, trong mắt có chút kinh ngạc, lật xem hồi lâu, lúc này mới khép sách lại, có chút không nỡ đưa cho Tiêu Bố Y nói: "Không có, là phép mạc cốt (sờ xương)".
"Ồ?" Tiêu Bố Y cũng không tiếp nhận, chỉ hỏi: "Đạo trưởng cũng không xem hết sách này, có phải cảm thấy sách này không đáng xem? Phép mạc cốt cũng là một loại tướng thuật sao?"
Viên Thiên Cương cười nói: "Mạc cốt Xưng cốt (xem xương) đều là tướng thuật, bần đạo tuy cùng An Già Đà không quen, lại biết người này chỉ nghiên cứu trên trời, mỗi một lời đều rất cao thâm.
Ta vốn nghĩ hắn chỉ nghiên cứu thiên cơ, không nghĩ đến hắn đối với tướng người cũng có nghiên cứu.
Sách này không phải là không dáng xem, bần đạo đang nghiên cứu Xưng cốt, chỉ sợ sau khi đọc sách xong thì lại không nỡ đưa lại cho Tiêu công tử, nên đành phải không xem".
Tiêu Bố Y chồm người dậy, cười lớn nói: "Một khi Viên đạo trưởng đã thích, dù sao ta giữ cũng vô dụng, vậy không bằng đưa cho đạo trưởng dùng.
Sắc trời đã muộn, ta cũng phải trở về.
Đạo trưởng cùng vị huynh đệ này nếu thích, khi rảnh có thể đến Thái Phó phủ chơi, ta rất hoan nghênh".
"Tiêu công tử chờ một chút" Viên Thiên Cương đột nhiên nói.
"Ồ?" Tiêu Bố Y dừng bước, "Đạo trưởng có chuyện gì?"
"Người có nhớ ta từng nói người trên trán có mây đen bao phủ, mấy ngày tới chỉ sợ có huyết quang tai ương?" Viên Thiên Cương trầm ngâm nói: "Bần đạo cũng không phải là nói nghe cho vui tai".
Tiêu Bố Y nhướng mày, "Dám hỏi đạo trưởng làm sao để phá giải?"
Viên Thiên Cương cười khổ nói: "Phép phá giải chính là rời xa Đông Đô, đối với Tiêu đại nhân mà nói quá nửa là không làm như vậy được".
Tiêu Bố Y chậm rãi gật đầu, "Trước mắt ta có muốn chạy, cũng không thể được.
Không biết đạo trưởng có thể nhìn ra cụ thể huyết quang tai ương của ta ứng ở nơi nào không?"
Viên Thiên Cương mắt lộ vẻ khó khăn nói: "Tiêu công tử, không phải bần đạo ra vẻ thần bí, mà là bần đạo cũng không biết.
Người phải biết rằng mệnh là do mình, phúc do tâm sinh, mà họa cũng là do tâm sinh mà phản ứng lên mặt.
Bần đạo nhìn tướng người mà phỏng đoán, nhưng bất quá cũng là lo con người mà ra.
Tiêu công tử tuy khoát đạt, lơ đãng thì cau mày co rút rất nhanh, sát khí dấu diếm.
Điều này thuyết minh Tiêu công tử bản thân đã không thể không ứng phó với cơn lốc này, bần đạo nói là lời tiên đoán, thật ra chẳng qua chỉ là nhắc nhở mà thôi.
Nhưng ta nghĩ làm thiện tất sẽ được thiện báo, Tiêu công tử đối với thầy trò chúng ta thuần túy là giúp đỡ, không cầu hồi báo, ngày thường nói vậy cũng như thế, nếu như vậy, thiện nhân đắc thiện quả, vào lúc mấu chốt sẽ có quý nhân ra tay hỗ trợ hóa giải hoạn nạn, cho nên cũng không thể nói chính xác được".
"Ta chỉ mong ngươi về sau, nếu có khi nào rảnh rỗi, lăn qua lộn lại thì nhớ đến tên của ta là được" Bối Bồi sau khi nói xong những lời này, cắn răng một cái, xoay người bước đi không có quay đầu lại.
Tiêu Bố Y sửng sốt, không nghĩ đến Bối Bồi lại cầu hắn một chuyện như vậy...!
Tiêu Bố Y biết hắn nói thật ra cũng giống như chưa nói, nhưng nghĩ lại, cũng là đạo lý làm người ngày thường, xem ra Viên Thiên Cương cũng không phải như trong truyền thuyết, rất nhiều khi chỉ dùng trí tuệ để suy đoán ra mệnh, "Đa tạ đạo trưởng nhắc nhở, chẳng qua ta nghĩ sinh tử do mệnh, phú quý tại thiên, Tiêu mỗ không cầu hại người, nhưng cầu tự bảo, chỉ cần cẩn thận ứng đối là được".
"Tiêu công tử thắng ở tại khoát đạt, mạnh ở tại trí thân sự ngoại (đưa bản thân nằm ngoài sự việc)," Viên Thiên Cương mỉm cười nói: "Người một khi cố chấp, họa tất sinh ra, rất nhiều chuyện, công tử thuận theo tự nhiên là được".
Tiêu Bố Y gật đầu cảm ơn Viên Thiên Cương, rồi cất bước rời đi.
Sau khi Tiêu Bố Y rời đi, Lý Thuần Phong có chút hâm mộ nói: "Sư phụ, ta vẫn cảm thấy Tiêu đại nhân cùng ta tuổi không sai biệt lắm, nhưng hắn sao lại có hào khí như thế, còn ta lại không có?"
"Không cần nói ngươi không có, trên đời này người giống như Tiêu công tử, ta chỉ sợ cũng cực kỳ ít, vạn người không có một!" Viên Thiên Cương trong mắt như có hàm nghĩa khó có thể giải thích, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Hắn thở dài rất nhẹ, Lý Thuần Phong tâm thần vẫn mê hoặc nhìn theo hướng Tiêu Bố Y đi xa, ảo tưởng bản thân sẽ có một ngày có thể uy phong tám hướng như Tiêu Bố Y, cũng không có phát hiện vẻ mặt cổ quái của sư phụ.
***
Tiêu Bố Y sau khi về lại Thái Phó phủ, lập tức vào trong phòng, thầm nghĩ sẽ lấy miếng mai rùa ra đập, nhưng khi mới tới trước cửa phòng, có chút sững sờ, hắn đầu tiên là cảm giác trong phòng có người, ngẫm nghỉ một chút rồi đẩy cửa đi vào, phát hiện Bối Bồi đang ngồi ở trong phòng.
Đối với kiểu không mời mà tới này của Bối Bồi, Tiêu Bố Y đã sớm không có gì lạ.
Mai rùa bảo kiếm của hắn đều tiện tay quẳng vào trong tủ quần áo ở đầu giường, trong mắt của người trong thiên hạ thì rất quan trọng, nhưng trong mắt hắn chẳng qua chỉ là đồ tầm thường mà thôi.
Bối Bồi nhìn thấy Tiêu Bố Y đi vào, ngẩng đầu lên nói: "Ngươi đã trở lại".
Tiêu Bố Y biết đây là vô nghĩa, chỉ là hôm nay hết người chết lại đến thiên cơ, nói hắn không bận tâm thì cũng là giả, chỉ là hắn so với người khác biết nhiều hơn, lá gan cũng lớn hơn so với người khác, còn có thể trấn tĩnh đi ngủ.
Một khắc khi nhìn thấy Bối Bồi ngẩng đầu lên, lại cảm thấy trong mắt hắn như ẩn giấu cái gì.
Hắn biết Bối Bồi là nữ nhân, cũng không có vạch trần, Bối Bồi này cũng vẫn ở lại bên cạnh hắn, nhưng lại rất ít khi nói chuyện, điều này làm cho Tiêu Bố Y vẫn không rõ hắn rốt cuộc nghĩ cái gì.
"Bối huynh có việc?"
"Khi ra quan ngoại, Tiêu huynh đã cứu ta một mạng" Hôm nay Bối Bồi cũng không có bức người, chỉ quay đầu đi nhìn nến đỏ.
"Nếu không có Bối huynh, khi đó ta cũng đã sớm chết dưới tay Lịch Sơn Phi rồi, còn đâu mà sau đó cứu ngươi?" Tiêu Bố Y chậm rãi tìm ghế ngồi xuống, "Ta biết Bối huynh tuy tính tình kém một chút, nhưng đối với ta mà nói, tình cảm quan tâm cũng không giả chút nào".
Bối Bồi không có quay đầu lại, thật lâu sau mới đứng lên, đưa tay cầm một món đồ nho nhỏ màu đen đưa đến trước mặt Tiêu Bố Y, "Thứ này tặng cho ngươi" Trầm ngâm một chút rồi mới nói: "Cái này là vì cảm tạ ơn cứu mạng của ngươi, ta khi ra tay đều là có mục đích, ta biết ngươi cứu ta cũng xuất phát từ nội tâm, kể từ đó, ta cũng cảm thấy thiếu ngươi một phần nhân tình, thứ này cho ngươi, chúng ta về sau không thiếu gì của nhau".
"Là cái gì?" Tiêu Bố Y đưa tay nhận lấy thứ đó, mới phát hiện rất nhẹ, mềm mại như bông, mở ra xem, mới phát hiện hình như là một cái áo lót.
Bối Bồi cũng không nhiều lời, rút chủy thủ đâm lên trên ái hai cái, chủy thủ của hắn sắc bén phi thường, thế nhưng vẫn đâm không thủng áo, Tiêu Bố Y không khỏi kinh ngạc, "Đây là thứ gì làm ra vậy?"
Bối Bồi thu chủy thủ nói: "Đây là giáp hộ thân do ngoại vực tiến cống, ta cũng không biết làm bằng vật liệu gì.
Bọn họ làm ra được thứ cổ quái làm cho người ta ngạc nhiên, loại giáp hộ thân này có thể kháng cự đao kiếm, nhưng không ngăn được nội kình, lần trước ta bị Lục An Hữu chém một đao, ngoại thương thì không có chính là bởi vì xuyên không qua được giáp hộ thân này.
Chỉ là đao chưởng của hắn có chứa nội kình, ta tuy đao kiếm không gây thương tổn, nhưng cũng khó tránh bị nội thương.
Hôm nay đem nó tặng cho ngươi, chỉ hy vọng ngươi về sau có thể bình an vô sự".
Tiêu Bố Y khinh ngạc, "Đây là giáp hộ thân của ngươi, ngươi tặng cho ta, ngươi dùng cái gì?"
"Ta tự nhiên có biện pháp của ta" Bối Bồi vốn nhu tình, trong giây lát lại biến thành lãnh đạm.
"Ta không cần" Tiêu Bố Y lắc đầu nói, rồi đẩy hộ giáp trở về.
"Vì sao?" Bối Bồi ngạc nhiên.
"Ngươi phải đi?" Tiêu Bố Y đột nhiên hỏi.
Bối Bồi do dự một lát rồi mới gật đầu, "Có thể phải đi".
"Ngươi lại có nhiệm vụ?" Tiêu Bố Y nhẹ giọng hỏi.
"Ngươi làm sao biết?" Bối Bồi ngạc nhiên, lộ ra vẻ kinh hãi.
"Ta biết ngươi đến Thái Phó phủ, không phải bởi vì không có chỗở, mà là muốn bảo vệ cho ta" Tiêu Bố Y cảm khái nói: "Ta còn chưa cảm ơn ngươi".
Bối Bồi trong mắt có vẻ phức tạp, "Ngươi so với tên mập kia thông minh hơn nhiều, hắn chỉ muốn đuổi ta đi.
Bất quá ngươi nói cũng có vấn đề, không phải ta mà là Bùi tiểu thư bảo ta đến kinh thành bảo hộ cho ngươi, chỉ là hiện tại, ngươi đã không cần ta bảo hộ".
Hắn nói tới đây có chút ảm đạm, Tiêu Bố Y nếu không biết hắn là nữ nhân, quá nửa sẽ không phát giác ra sựthương cảm trong đó, "Sao lại không cần, ta cảm thấy cần sự bảo hộ của ngươi nhất từ trước đến giờ"
"Thực sao?" Bối Bồi trước mắt sáng ngời, trong giây lát lại ảm đạm, lắc đầu nói: "Chỉ là, chỉ là cho dù có người bảo hộ cho ngươi, cũng sẽ không phải là ta.
Tiêu Bố Y, mấy ngày này tại Đông Đô, ta vĩnh viễn sẽ không quên" Cảm thấy cảm tình nhiều ít đã có chút biểu lộ, Bối Bồi lại chuyển sang thanh âm khàn khàn, "Ta sẽ không quên sự nhàn nhã ở Đông Đô, ngươi đừng hiểu lầm".
"Nhiệm vụ của ngươi hình như có nguy hiểm rất lớn, cho nên ngươi mới cáo biệt cùng ta? Bối huynh, ta biết, ngươi vốn không phải người không nắm chắc như vậy" Tiêu Bố Y nhíu mày nói.
"Nhân sinh có lúc không có nguy hiểm sao?" Bối Bồi thản nhiên nói một câu, sau đó xoay người đi, lại bị Tiêu Bố Y kéo tay lại, Bối Bồi thân mình có chút cứng ngắc, lạnh lùng hỏi: "Ngươi còn muốn hỏi cái gì?"
"Ngươi so với ta càng cần hộ giáp này hơn" Tiêu Bố Y cũng không buông tay Bối Bồi ra, đem hộ giáp nhét vào trong tay hắn.
"Tiêu Bố Y, ngươi có đôi khi có thểthông minh một chút hay không, vì sao lần nào cũng đều ngu ngốc như vậy?" Bối Bồi nhìn hộ giáp trên tay, đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt lóe sáng, "Ngươi có biết hộ giáp này ngàn vàng khó cầu không? Ngươi có biết có bao nhiêu người tập võ nằm mơ cũng không có được loại hộ giáp này? Ngươi có biết với võ công của ngươi, sau khi có thêm hộ giáp này, về sau cho dù đụng Lịch Sơn Phi cũng không sợ hãi? Ngươi có biết ta cho ngươi hộ giáp này, thật ra, thật ra là bởi vì Bùi tiểu thư đối với ngươi cực kỳ tôn trọng, tặng một món hộ giáp như vậy mà ngươi lại không nhận?"
"Ta biết" Tiêu Bố Y cũng gật đầu.
"Ngươi thật ra cái gì cũng không biết, ngươi bất quá chỉ là một kẻ ngu xuẩn" Bối Bồi cắn răng, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Bố Y, xem ra có chút đau thương, cũng không có vẻ bức người nào.
"Ta biết hộ giáp này trân quý, ta cũng biết hộ giáp này thật ra là do Bối huynh tặng ta, ta càng biết hộ giáp này trong mắt Bối huynh trân quý, ngươi đem hộ giáp tặng cho ta, thật sự là bởi vì trong mắt Bối huynh, tình nghĩa của ta và ngươi so với hộ giáp này càng trân quý hơn" Tiêu Bố Y cầm tay Bối Bồi nói: "Nhưng nếu phải chọn giữa hộ giáp cùng sự an nguy của Bối huynh, ta tình nguyện lựa chọn cái sau.
Bối huynh, vô luận tiền đồ có nguy hiểm thế nào, ta cuối cùng vẫn hy vọng về sau còn có thể nhìn thấy ngươi, chứ không phải là di vật của ngươi!"
Bối Bồi sửng sờ đứng tại chỗ, cúi đầu dậm chân một cái, đưa tay chụp lấy hộ giáp xoay người rời đi, để lại một câu, "Tiêu Bố Y, ngươi là một kẻ ngu ngốc không hơn không kém".
Tiêu Bố Y nhìn Bối Bồi lắc mình biến mất trong màn đêm, bất đắc dĩ lắc đầu, rồi đóng cửa phòng, chợt lại truyền đến tiếng gõ cửa.
Tiêu Bố Y mở cửa phòng, nhìn thấy đôi mắt thâm trầm như bóng đêm của Bối Bồi, "Bối huynh còn có chuyện gì?"
"Ta nếu chết đi, ngươi về sau có thể nhớ tới ta không?" Bối Bồi thấp giọng hỏi.
"Ngươi nếu còn sống, ta nghĩ quên cũng khó" Tiêu Bố Y lại cười nói.
Bối Bồi buồn buồn thở dài một hơi nói: "Có đôi khi ta chẳng qua chỉ là một quân cờ, chết sống làm sao ta có thể không chế được? Tiêu Bố Y, cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi hôm nay nói chuyện với ta, ta trước khi đi, có thể thỉnh cầu ngươi một chuyện hay không?"
Bối Bồi vốn vẫn là người lặng như băng, không cầu ai, chữ cầu phát ra từ trong miệng hắn thật sự là chuyện cực kỳ hiếm thấy.
Tiêu Bố Y không chút do dự nói: "Ngươi nói đi, chỉ cần ta có thể làm là được".
"Ta chỉ mong ngươi về sau, nếu có khi nào rảnh rỗi, lăn qua lộn lại thì nhớ đến tên của ta là được" Bối Bồi sau khi nói xong những lời này, cắn răng một cái, xoay người bước đi không có quay đầu lại.
Tiêu Bố Y sửng sốt, không nghĩ đến Bối Bồi lại cầu hắn một chuyện như vậy.
Hắn nghĩ Bối Bồi cầu người ta, vấn đề quá nửa là sẽ nghiêm trọng đến bước không thể giải quyết được, lăn qua lộn lại nghĩ đến tên hắn, cái này xem như là thỉnh cầu sao? Sau khi đóng cửa ngồi xuống giường, Tiêu Bố Y thì thào lẩm bẩm: "Bối Bồi, lăn qua lộn lại? Bối Bồi, lăn qua lộn lại, Bồi Bối, Bùi Bội?" Nghĩ đến Bối Bồi là người của Bùi phiệt, chẳng lẽ hắn cũng họ Bùi? Hắn bảo mình lăn qua lộn lại đọc tên của hắn, chẳng lẽ chính là để biết được tên thật của nàng ta? Bối Bồi tên là Bùi Bội? Khi nghĩ như vậy Tiêu Bố Y khó hiểu lắc đầu, chỉ cảm thấy tâm tư nữ nhân khó có thể hiểu được, một việc đơn giản cũng cố tình làm cho phức tạp, IQ mà hơi thấp một chút là đời này cũng chỉ biết khó hiểu.
Chỉ là Bối Bồi giống như là vĩnh biệt vậy, lần này Bùi Minh Thúy kêu hắn đi làm việc gì đây?
***
Tiêu Bố Y đối với hành tung Bối Bồi cũng không thể hiểu được, nhưng cũng không quên mình tính làm cái gì, tới tủ quần áo ở đầu giường lấy ra cái túi, mở ra xem, mai rùa vẫn ở trong đó.
Đối với Bối Bồi có lục qua hay không, hoặc biết hắn có mai rùa, Tiêu Bố Y rất là hoài nghi, nhưng Bối Bồi tuy tính tình ngang ngạnh, lại là nữ nhân, nhưng rất nhiều khi thật sự so với quân tửcòn quân tử hơn.
Suy nghĩ cầm hai khối mai rùa, Tiêu Bố Y có chút trầm ngâm, lấy ra một khối đặt lên trên bàn, ngưng khí tại chưởng, một chưởng vỗ xuống.
Hắn nhiều ít có chút khẩn trương, nhớ tới Lý Huyền Bá làm rất nhẹ nhàng, không biết mình rốt cuộc cùng hắn kém bao nhiêu.
Tuy cùng Lý Huyền Bá cho đến giờ vẫn chưa từng giao thủ, Tiêu Bố Y lại đối với người này rất là kiêng kị.
Hắn một chưởng chụp xuống, mai rùa vỡ vụn, quả nhiên bắn ra một khối thép, chỉ là hắn dùng sức, miếng thép cùng mai rùa đều bị hắn đánh lún vào trong mặt bàn, như khảm vào vậy.
Vũ nữ khi di chuyển qua bàn của Tiêu Bố Y thì khẽ liếc mắt nhìn Tiêu Bố Y, giây lát lại múa đi về phía trước, Tiêu Bố Y khi nhìn thấy trong ánh mắt màu xanh của nàng giống như ẩn giấu cái gì đó, không khỏi có chút kinh ngạc, ánh mắt khi nhìn theo thân hình của nàng ta, đột nhiên trong lòng chấn động...!
Tiêu Bố Y có chút khó có thể tin chưởng lực của mình tùy tâm sử dụng như vậy, hắn tập luyện Dịch Cân kinh cho tới bây giờ chưa từng lơi lỏng, chỉ vì biết đang ởthời đại cá lớn nuốt cá bé, võ công không thể thiếu được.
Nhưng hôm nay khi luyện tập tinh khí cũng không tràn ngập như trước nữa, mà biến thành khí huyết bình thản, nhưng cảm giác thấy càng thêm sắc bén, lúc trước hắn nhớ rõ Cầu Nhiêm Khách từng nói qua, Dịch Cân kinh phải cửu khởi cửu lạc (chín lần lên chín lần xuống) mới đại thành, Cầu Nhiêm Khách bản thân tu luyện hơn bốn mươi năm, chẳng qua chỉ luyện đến thất trọng, hắn nói Tiêu Bố Y mới bắt đầu từ động hóa tĩnh, thì mới tính là luyện khí nhập môn, chính là lấy căn cơ của Tiêu Bố Y, ước chừng phải ba năm mới có thể thành đệ nhất trọng.
Tiêu Bố Y cảm giác bàn thân hình như đã tính là nhất khởi nhất lạc, nhưng cái này làm sao có thể?
Cũng không nghĩ võ công rốt cuộc luyện đến bước nào nữa.
Tiêu Bố Y đưa tay vỗ lên mặt bàn, lực tùy ý động, đã chấn miếng thép bay lên khỏi mặt bàn, Tiêu Bố Y đưa tay bắt lấy, phát hiện mặt trên miếng thép chỉ có một chữ, còn lại đều là đường nét chằng chịt, cho dù Tiêu Bố Y ánh mắt sắc bén, nhìn cũng phải cố hết sức.
Trên miếng thép ghi một chữ ‘Tàng’, cũng là giản thể.
Tiêu Bố Y thấy chữ Tàng này, lại nhìn thấy đồ hình chi chít ở trên đó, không thể không liên tưởng đến đây thật ra có thể là một tàng bảo đồ!
Nhìn tàng bảo đồ kia hồi lâu, Tiêu Bố Y mờ mịt không rõ, khóe miệng cười khổ, ánh mắt nhìn về phía khối mai rùa còn lại, lại là một chưởng vỗ xuống, lực đạo lần này vừa phải, không chút gợn sóng đã vỗ nát mai rùa, lấy bên trong ra một miếng thép, phát hiện lại là một chữ một bản đồ.
Chữ là chữ ‘Giáp’, bản đồ cũng phi thường phức tạp.
Tiêu Bố Y trầm ngâm, chữ Giáp này đại biểu cho ý tứ gì, cùng chữ Tàng, Lý thị đương vi thiên tử liên hợp lại thì có ý gì? Nghe nói mai rùa có bốn miếng, vậy miếng thép cuối cùng sẽ có cái gì? Nếu Tàng là tàng bảo đồ, Giáp chẳng lẽ có nghĩa là khải giáp khí giới? Cái này cũng rất có thể.
Tiền không thể ít, khải giáp khí giới đương nhiên cũng phải có, Thiên thư đã xuất, lại cung cấp cho thế nhân vật để tạo phản, cái này thật sự có chút buồn cười! Thiên thư đương nhiên không phải do ông trời lưu lại, căn cứ heo lời của Lý Huyền Bá, là có người cố ý, nhưng hắn nếu có tiền có giáp, vì cái gì bản thân không đi tạo phản, lại đem dâng lên cho người khác? Chẳng lẽ hắn biết Lý thị tất sẽ là thiên tử, lúc này mới nghĩ có làm cũng vô dụng? Nhưng nếu không muốn làm chuyện vô dụng, vì cái gì lại hao hết khí lực đưa ra lời tiên đoán, còn chuẩn bị tàng bảo đồ cùng khải giáp khí giới đưa cho người khác? Tàng bảo đồ tuyệt khong phải là chuyện một hai đồng, là là một sự tích lũy rất lớn, làm sao có một người nào chịu xuất ra không không như thế?
Tiêu Bố Y nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ đưa ra một kết luận, người này có bệnh!
Nghĩ vậy Tiêu Bố Y đương nhiên biết kết luận này cũng không chính xác, Thiên thư xuất hiện quỷ dị, chỉ xem hai miếng thép này là biết người này thông minh hơn nhiều so với rất nhiều người, chỉ là mấu chốt rốt cuộc là cái gì, hắn hiện tại đánh vỡ đầu cũng không nghĩ ra.
Tiêu Bố Y có được chỗ tốt, nghĩ không rõ cũng không đi nghĩ nữa, đem hai miếng thép có lẽ quan hệ đến tài phú cực lớn tùy ý ỏ vào trong bap, hơi chút thu thập lại lên giường tiếp tục khoanh chân ngồi xuống, trong lòng suy nghĩ, cách mạng vô tội, tạo phản có lý, thiên hạ này ai được thì mình đểở trong làm cái gì, mình cũng không có vĩ đại đến mức đi làm đấng cứu thế, cũng không muốn đi phí đầu có, chỉ là Bách liêu yến mấy ngày nữa là bắt đầu, không biết Dương Quảng còn có thể bắt hắn đi giải đáp gì gì đó không?
***
Đông Đô Bách liêu yến xem như là một sự kiện lớn của Đông Đô.
Từ khi Đông Đô hoàn thành, Dương Quảng chính là thích sự kiện này, hàng năm đều mở Bách liêu yến.
Trước đây, hàng trăm nước cũng có, đương nhiên nước có lớn có nhỏ, có xa có gần.
Nói là một quốc gia, có đôi khi chỉ là một bộ tộc vài ngàn người.
Bất quá Dương Quảng vẫn thích náo nhiệt, nên chỉ có thể đến là được trọng thưởng.
Kể từ đó, rất nhiều nước bị lợi lộc dụ, không quản ngàn dặm tới, bỏ sức mà có thu hoạch trở về, thu hoạch thậm chí có thể nuôi sống cả nước nửa năm.
Chẳng qua năm nay bởi vì gió mây tứ khởi, cũng thiếu đi rất nhiều quốc gia, nói bách liêu, bất quá chỉ có sứ thần mấy chục quốc gia đến mà thôi.
Nhưng cho dù những người này trong mắt Tiêu Bố Y, đã coi như là đông đúc lắm rồi, Đột Quyết, Tân La, Mạt Hạt, Lưu Cầu đều là nơi hắn có chút quen thuộc, còn có một số nước từ Tây Vực đến, còn cái gì là Tào Quốc, Hà Quốc, Mục Quốc, Y Mật, vân vân, thì Tiêu Bố Y cũng không biết, càng không biết bọn họ là ở nơi nào trên địa cầu.
Bách liêu yến cử hành tại Tứ Phương quán, Đông Đô tối nay hủy bỏ tiêu cấm, dân chúng có thể tùy ý ra vào mà vui chơi ca hát, để thể hiện cho các sứ thần ngoại quốc sự thanh bình của nước lớn.
Chỉ là rất nhiều sứ thần ngoại quốc trên đường đi tới đây bị đánh cướp, thì đối với loại ca múa thang bình này ít nhiều cũng có thái độ hoài nghi, chỉ muốn nói cho Thiên tử Đại Tùy vài lời hay, mang chút vàng bạc trở về, đương nhiên có hộ tống mới là tốt nhất.
Tứ Phương quán tại Thái Vi thành, Thái Vi thành đến Thiên Tân kiều ánh lửa hừng hực, chiếu sáng bốn phương như ban ngày, bất quá Thái Vi thành ngoại trừ sứ thần ngoại quốc đại thần ra, dân chúng cũng không thể tiến vào.
Tuy thiếu rất nhiều dân chúng, nhưng người ngoại quốc ở tại Đông Đô lại có thể ra vô không ngăn trở, có thể thấy được tác phong sùng ngoại đã thịnh hành từ xưa.
Tiêu Bố Y ở tại Tứ Phương quán, cũng không cần lo lắng lại bị người tra khảo cân não gì, bởi vì Bách liêu yến này ngoại trừ ăn uống ra, chỉ lấy các tiết mục biểu diễn của các sứ thần ngoại quốc làm chủ, không có chuyện của hắn.
Nhưng văn võ bá quan nếu vô sự, đều phải tham dự, hắn Thái Phó Thiếu Khánh quan tứ phẩm trước mặt dân chúng cũng không nhỏ, nhưng khi đến trong này mới phát hiện, thì ra cũng chẳng là gì.
Trừ Bùi Củở tại Trương Dịch xa xôi ra, thì toàn bộ ngũ quý còn lại đều ở đây, ở trên bọn họ đương nhiên còn có Lý Hồn cùng Lý Mẫn, trên Lý Hồn Lý Mẫn đương nhiên chính là Hoàng đế Dương Quảng cùng Tiêu Hoàng hậu.
Tiêu Bố Y hỗn loạn trong đám sứ thần ngoại quốc, nghe bọn họ kỷ lý cô lỗ cũng không hiểu gì, cũng may hắn làm người dể hòa nhập, thấy người nó tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, nhìn thấy đám sứ thần ngoại quốc này tuy nói không được tiếng nước ngoài, nhưng cũng hừ hừ ha ha mỉm cười gật đầu, khiến cho cả đám xem như là tri kỷ.
Mục dân Lão Ai Cơ lại cũng ở đây, đối với Tiêu Bố Y có chút thân thiết, lôi kéo hắn đi bốn phía giới thiệu, Tiêu Bố Y quản hắn là người hay là quỷ, đều kính một ly, tuy không có truyền đạo thụ nghiệp, tửu lượng cũng làm cho người ta bội phục không thôi.
Lúc trước sứ thần ngoại quốc tại Tứ Phương quán ở trong này cũng không ít, biết hay không biết Tiêu Bố Y nhưng khi nghe được giới thiệu là Tiêu Bố Y đều là hô hào lên.
Bất quá Lôi Tát Khắc kia thật ra cũng không thấy bóng dáng, làm cho Tiêu Bố Y rất kỳ quái, Dương Tiếu Phật cũng ở đây, ngồi tại chỗ khi nhìn thấy Tiêu Bố Y nhìn qua, nâng ly mỉm cười chào.
Tiêu Bố Y cũng cạn ly, lại nghe được cung nhân cao cao giọng hô: "Hiện tại do nước Ba Tư vì Đại Tùy dâng len ca múa biểu diễn".
Cung nhân thanh âm khá lớn, thanh âm ồn ào trong Tứ Phương quán có chút tạm ngưng, ngay sau đó âm nhạc nổi lên, có chút khác với âm nhạc của Trung Nguyên.
Tiêu Bố Y cảm giác cùng âm nhạc Tây Dương có chút tương tự, tràn ngập không khí vui vẻ, quay đầu nhìn lại thì thấy trước mặt có một vũ nữ đang vặn vẹo eo múa đi tới.
Phía sau vũ nữ còn có bốn nữ tử cùng múa, tuy cũng diễm lệ, nhưng cho dù là ai ánh mắt đều tập trung vào thân hình cô gái đi đầu.
Vũ nữ đi đầu tóc đen mắt xanh, dáng người thướt tha, quần áo mặc khá kỳ lạ, lộ ra cặp đùi thon dài trắng như tuyết cùng vòng eo nhỏ nhắn.
Nàng ta trên mặt có che mạng, làm cho người ta thấy không rõ dung nhan thật, nhưng chỉ có loại tư thái mơ mơ hồ hồ này mới làm cho người ta cảm thấy ngứa ngáy, khó mà dằn nổi, nữ nhân dáng người rất tốt, cả người xoay chuyển, theo âm nhạc cứ như con quay mà di chuyển, vũ kỹ cực cao làm cho người ta xem mà cảm thán, tự nhiên làm cho người ta im lặng mà xem.
Cho dù là hai người Dương Quảng Lý Hồn đều gật gù vuốt râu, đều bị phong tình của dị vực đánh động.
Vũ nữ khi di chuyển qua bàn của Tiêu Bố Y thì khẽ liếc mắt nhìn Tiêu Bố Y, giây lát lại múa đi về phía trước, Tiêu Bố Y khi nhìn thấy trong ánh mắt màu xanh của nàng giống như ẩn giấu cái gì đó, không khỏi có chút kinh ngạc, ánh mắt khi nhìn theo thân hình của nàng ta, đột nhiên trong lòng chấn động.
Hắn cảm thấy mình hình như quen với người này, chỉ là người này là cô gái Ba Tư, xa cách ngàn dặm, hắn làm sao mà quen được?
Thanh âm khúc nhạc đột nhiên trở gấp, vũ nữ đột nhiên tiến lùi thân hình linh hoạt tinh xảo, Tiêu Bố Y chỉ nhìn động tác của nàng ta, nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên nghĩ đến một người, thiếu chút nữa giật mình nhảy dựng lên, hắn không biết dáng người của người này, lại nhận ra thân pháp của người này, chính là bởi vì trực giác của hắn sắc bén phi thường.
Lúc trước trong đêm mưa khổ đấu Lịch Sơn Phi, chính là bóng người này đã dứt khoát che ở phía trước hắn, một bước không lùi!
Cô gái này chính là Bối Bồi! Nàng ta lại xinh đẹp như thế, nhưng lại hóa thân thành nữ nhân Ba Tư, tới nơi này để làm cái gì?!
Danh Sách Chương: