Mọi người khi nghe được là Khả Đôn chủ hôn, đều vui vẻ, cảm thấy việc này quả quyết sẽ thành.
Đợi khi nghe nói Mông Trần Tuyết cũng đến, Tiêu Bố Y có chút trợn mắt há hốc mồm, thế nhưng cũng không biết làm sao cho phải.
"Sĩ Cân cưới công chúa Đại Tùy, Bố Y cưới cách cách thảo nguyên" Dương Thổ Truân cũng rất là đắc ý, "Chủ ý này cũng chỉ có Khả Đôn mới có thể nghĩ ra được, ta cùng Sĩ Cân cấp tốc chạy về, Sĩ Cân là vì hôn sự của mình, ta lại là vì báo tin mừng cho Tiêu đại nhân" Nói tới đây Dương Thổ Truân lại kéo một người ở phía sau, có chút bất mãn nói: "Mã Cách Ba Tư, ngươi làm sao vậy, chẳng lẽ ngươi không cao hứng vì Tiêu đại nhân? Nghe nói Khả Đôn muốn dẫn Tuyết Nhi cách cách tới, ngươi chẳng phải xung phong đi trước báo tin vui sao".
Tiêu Bố Y nhìn người phía sau Dương Thổ Truân, có chút kinh ngạc nói: "Mụ Cá Ba Tử, sao lại là ngươi?"
Người ở phía sau Dương Thổ Truân rõ ràng chính là Mã Cách Ba Tư cùng Tiêu Bố Y từng có vài lần duyên nợ!
Mã Cách Ba Tư cùng Tiêu Bố Y cũng xem như là sinh tử chi giao, hắn lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Bố Y, chính là lấy bảo kiếm tiếp đón, Tiêu Bố Y đối với hắn tha không giết, hắn lại thay mận đổi đào thế Tiêu Bố Y uống nước trà do Bùi Bội hạ độc, nếu không có thuốc giải của Cầu Nhiêm Khách, hắn giờ phút này không là đứng, mà quá nửa là nằm ở trong phần mộ.
Tiêu Bố Y cũng không nghĩ đến Mã Cách Ba Tư lại đến chúc mừng hắn, bởi vì hắn sau khi nghe được Mã Cách Ba Tư đã chuyển tốt, thật ra cũng không có gặp lại hắn.
Mã Cách Ba Tư xem ra có chút xấu hổ, chậm rãi đi lên, liếc nhìn Tiêu Bố Y, cúi đầu nói, "Tiêu đại nhân, nghe nói Khả Đôn chẳng những vì Sĩ Cân chủ hôn, nhân tiện còn muốn đem Tuyết Nhi cách cách gả cho ngươi.
Ta đặc ý tới đây để chúc mừng ngươi".
Dương Thổ Truân lại đẩy Mã Cách Ba Tư ra, cười mắng: "Tiểu tử ngươi không giống như chúc mừng, mà lại như là ghen tị.
Bố Y, ngươi cũng biết, hắn vốn vẫn thích Khắc Lệ Ti tháp cách, từ khi Khắc Lệ Ti tháp cách xuất giá, hắn cả ngày cứ như là người mất hồn vậy".
Tiêu Bố Y nhẹ nhàng thở dài, cũng đi tới vỗ vỗ vai Mã Cách Ba Tư, "Mã Cách Ba Tư, không cần quá khổ sở, nhất định phải có mất mác, có duyên phận cũng chưa chắc là sẽ có kết quả, quý trọng trước mắt mới là chuyện mà chúng ta nên làm".
Mã Cách Ba Tư chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Tiêu Bố Y thấp giọng nói: "Đa tạ Tiêu đại nhân an ủi".
"Bố Y, hiện tại ngươi là Tứ hôn sứ, lại là chú rể, nhất định là không thể trở về báo tin mừng.
Chuẩn bị thế nào mới là việc ngươi nên lo lắng, không bằng cho phó của ngươi trở về gặp Thánh Thượng, sớm ngày để cho Thánh Thượng đưa Vô Ưu công chúa tới có được không?" Dương Thổ Truân đã sớm thay đổi cách xưng hô để càng thêm thân nật, phảng phất như Tiêu Bố Y cưới Tuyết Nhi tháp cách, hắn cũng cùng Tiêu Bố Y trở thành thân gia, ở một bên cười ha hả.
Tiêu Bố Y do dự nói: "Vậy chỉ sợ không ổn".
"Có cái gì mà khôngổn, pháp lý không ngoài tình người.
Thánh Thượng thông tình đạt lý, biết tâm ý của Khả Đôn, tuyệt đối sẽ không trách cứ ngươi".
"Nhưng ta dù sao cũng là Tứ hôn sứ, hôm nay cũng có chút hương vị nhân việc công làm chuyện tư".
Dương Thổ Truân cùng Sất Cát Thiết nhìn nhau, đều gật đầu nói: "Tiêu đại nhân làm việc công chính, nói cũng có đạo lý".
Tiêu Bố Y cười nói: "Một khi các ngươi cũng đã cảm thấy ta làm việc công chính, hiện tại mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu đưa công chúa đến thôi, không bằng ta lập tức quay về Trung Nguyên, bẩm cáo Thánh Thượng tất cả đều thuận lợi, xin Thánh Thượng định đoạt có được không?"
Dương Thổ Truân do dự nói, "Bố Y, ta cũng biết ngươi muốn mọi chuyện toàn vẹn, bất quá về phía Khả Đôn kia dù sao cũng chưa có tin tức, không bằng đợi vài ngày nữa có được không?"
"Còn phải đợi vài ngày nữa?"
"Ta nghĩ nhanh thì năm sáu ngày, chậm thì mười ngày" Dương Thổ Truân giải thích: "Từ đây đến Đột Quyết nha trướng cũng có chút xa xôi, Khả Đôn lúc này chỉ sợ mới đến nha trướng, nhưng ta nghĩ vô luận thế nào, Tuyết Nhi cách cách cũng nội trong mười ngày sẽ đến đây, ta biết nàng đối với ngươi rất là nhớ nhung".
Nói tới đây Dương Thổ Truân lại cười đầy thiện ý, rất là ôn nhu, cũng có chút chờ mong.
"Vậy ta sẽ đợi mười ngày nữa" Tiêu Bố Y không chút do dự nói.
Dương Thổ Truân cùng Sất Cát Thiết liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt gật đầu nói: "Như thế thì quá tốt".
***
Trước trướng Sất Cát Thiết, Sát Hãn đứng như đầu gỗ, dẫn theo hơn mười binh sĩ bảo vệ trước trướng, đề phòng nghiêm ngặt.
Trong đại trướng, Sất Cát Thiết cùng Dương Thổ Truân ngồi đối diện, trên mặt đều có một loại vẻ mặt rất kỳ quái.
"Mấy ngày nay Tiêu Bố Y làm cái gì?" Dương Thổ Truân trên mặt đã không còn nụ cười, mà thay bằng một vẻ mặt âm trầm như dê chết vậy.
"Hắn cùng Lý Tĩnh vẫn đều là săn bắn mua vui, sau đó lại ở trước binh doanh của bọn họ thịt nướng ăn".
"Bọn họ có hành động gì khác thường không?"
"Không có, ta xem ra Tiêu Bố Y đã bị lời hứa hôn của Khả Đôn làm cho mê muội".
Dương Thổ Truân nhấp ngụm nước trà, lắc lắc đầu nói: "Sĩ Cân, ngàn vạn lần không được xem thường bất kỳ địch thủ nào của ngươi, như vậy ngươi sẽ thất bại rất thảm.
Tiêu Bố Y nổi danh Phó Cốt, nhẹ nhàng hóa giải nguy cơ, không phải là một nhân vật đơn giản, hiển nhiên bọn họ tuy đã vào bẫy, nhưng chúng ta vạn vạn lần cũng không thể xem nhẹ".
"Bọn chúng bây giờ còn có thể có lực phản kích sao? Dương Quảng hôn quân kia vọng tưởng lấy tứ hôn để ly gián tình cảm huynh đệ của ta cùng Khả Hãn, đáng tiếc hắn đã có suy nghĩ sai lầm, hắn nên vì sự tính kế của mình mà trả giá đắt" Sất Cát Thiết khẽ cười nói: "Khả Đôn thực không có hứa hôn, Khả Đôn thậm chí còn không biết lần hành động này của chúng ta, Tuyết Nhi cách cách còn cách xa cả ngàn dặm, không muốn nói mười ngày, cho dù mười năm cũng sẽ không đi tới chỗ này.
Chúng ta chỉ cần đem bọn chúng kéo dài thời gian, đợi khi thời cơ vừa đến, bọn chúng cho dù không chết, cũng không có tác dụng".
"Bọn chúng nhất định phải chết" Dương Thổ Truân trầm giọng nói: "Mọi chuyện ngươi đã chuẩn bị tốt hết chưa?"
Sất Cát Thiết cười nói: "Đương nhiên đã chuẩn bịổn thỏa, Nhất Trận Phong khinh địch nên thảm bại, chúng ta chủ mưu đã lâu, không muốn nói cái gì dụng binh như thần, ta cho tới bây giờ cũng không tin, bọn chúng chỉ có mấy trăm người, có thể đối kháng với mấy ngàn quân của chúng ta sao?"
"Vậy là tốt rồi" Dương Thổ Truân nhẹ nhàng thở ra một hơi nói: "Để cho bọn họ tùy thời chuẩn bị đợi mệnh, ta cảm thấy Tiêu Bố Y quá nửa là đã có nghi ngờ rồi, khi đó chó cùng bứt dậu, mọi chuyện đều phải dựa vào thực lực mà nói chuyện".
***
"Băng" một thanh âm vang lên, một mũi tên sắc bén bắn ra, trúng ngay một con chim trĩ mới bay lên.
Tiêu Bố Y dương dương đắc ý thu hồi trường cung, nhìn về phía Lý Tĩnh nói: "Nhị ca, tiễn pháp của ta thế nào?"
"Không tệ".
"Đáng tiếc phụ cận này không có con mồi nào lớn" Tiêu Bố Y ghìm ngựa nhìn mọi nơi nói, "Chỉ có chút chim trĩ, gà, thỏ, hươu sói đều đã nhìn không ra, đại ca, chúng ta đến nơi xa hơn xem thử?"
Hắn thúc ngựa đi trước vài bước, nhìn thấy Lý Tĩnh vẫn ghìm ngựa đứng bất động tại chỗ, quay đầu lại hỏi: "Nhị ca, sao vậy?"
Lý Tĩnh nhìn mọi nơi, ba trăm binh sĩ vẫn luyện tập ở xa xa, hơn mười cấm vệ vẫn đứng ở bốn phía, chỉ nhìn về phía này.
Bọn họ đã đến phạm vi săn bắn, nhưng con mồi hiển nhiên không nhiều như tưởng tượng.
"Bố Y, ngươi nghĩ cái gì?" Lý Tĩnh nhíu mày hỏi.
"Nghĩ tới săn thú, nghĩ con mồi vì sao ít như vậy, nghĩ rốt cuộc ai là con mồi…"
"Ta cảm thấy chúng ta đã biến thành con mồi!" Lý Tĩnh trầm giọng nói: "Ta trước tiên đem phát hiện của ta nói ra một chút, điểm đầu tiên là, Dương Thổ Truân không thể tin được.
Hắn cùng Mã Cách Ba Tư thật sự có chút quá trùng hợp, có lẽ chính là muốn kéo dài thời gian chúng ta quay về".
Tiêu Bố Y cười cười, "Có đạo lý".
"Tiếp theo là, Khả Đôn chưa chắc đã biết ngươi ở nơi này, cái gọi là hứa hôn nói không chừng chỉ là lâu đài trong không trung, có những người trầm mê trong hưng phấn cùng tình dục, có lẽ không phát hiện ra điểm ấy".
"Nhị ca đang nói ta?"
Lý Tĩnh không đáp, tiếp tục nói: "Đã nhiều ngày san thú cũng là giả, ta cũng đã cho binh sĩ mở rộng phạm vi trinh sát.
Ta phát hiện một hiện tượng rất kỳ quái, đó là nơi này là lãnh địa của Sất Cát Thiết, nhưng kỵ binh thủ vệ cũng cực kỳ thiếu, hơn nữa chúng ta một đường đi tới, du kỵ binh (kỵ binh nhẹ) của Đột Quyết cũng rất ít khi gặp, quân Đột Quyết trong khoảng thời gian này hình như đều đi làm nông hết rồi".
Tiêu Bố Y lập tức nợ nụ cười, "Du kỵ binh đi làm nông, nhị ca cũng khéo nói đùa, chẳng lẽ Đột Quyết gần đây cũng dùng Phủ binh chế của Đại Tùy hay sao?"
Lý Tĩnh không có cười, hắn chỉ nghiêm túc nhìn Tiêu Bố Y, "Còn có một điểm kỳ quái nhất, đó là ngươi vốn không phải là người sơ suất xem thường như thế, lại càng không phải là người bị hôn sự làm cho mụ mị đầu óc, nhưng ngươi lại có vẻ rất vội vàng, mọi nghi ngờ đều mặc kệ, chỉở chỗ này săn thú, tựa hồ ngồi chờ Mông Trần Tuyết từ trên trời giáng xuống, lại giống như căn bản không có nhận ra nguy cơ trước mắt, điều này không giống phong cách của ngươi.
Tam đệ, chuyện mà vi huynh có thể làm được thì đã làm, hiện tại muốn nghe xem lời giải thích của ngươi".
Lý Tĩnh nói xong, ánh mắt lấp lánh im lặng chờ đợi Tiêu Bố Y trả lời, trên đời này hắn nếu còn có mấy người đáng giá để hắn tin tưởng, thì một trong đó đương nhiên chính là Tiêu Bố Y.
Hắn xem Tiêu Bố Y là huynh đệ, hắn biết Tiêu BốY cho dù có khi làm việc không thể nói lý, nhưng cuối cùng cũng sẽ cho hắn một giải thích!
Tiêu Bố Y rốt cuộc thu liễm nụ cười, nhìn về phương xa nói: "Nhị ca, thật ra ta một khắc tiếp chỉ tại Tấn Dương cung kia, ta đã biết lần này tứ hôn không có khả năng thành công.
Vô Ưu đi tìm ta, thống hận ta làm Tứ hôn sứ này, ta chỉ nói cho nàng, Tứ hôn sứ nếu không phải ta làm, thì cũng có người khác làm, huynh có biết vì sao không?"
Lý Tĩnh ngược lại nở nụ cười, hắn đang đợi giải thích, nhưng Tiêu Bố Y chỉ nói hai câu này, hắn cũng đã biết, mình hiển nhiên không cần lo lắng, Tiêu Bố Y vẫn hết sức tỉnh táo.
"Nhị ca còn nhớ ta có hỏi huynh đối với tứ hôn có đề nghị gì không?" Nhìn thấy Lý Tĩnh gật đầu, Tiêu Bố Y trên mặt xuất hiện nụ cười ấm áp, "Ta nhớ rõ nhị ca đề nghị là, trở về khuyên Thánh Thượng không cần chinh phạt Triều Tiên, nghỉ ngơi dưỡng sức vài năm, không cần hòa thân, trước tiên làm cho Đột Quyết thần phục là tốt nhất".
"Trí nhớ của ngươi tốt lắm".
"Ta còn nhớ rõ một câu mấu chốt nhất, nhị ca nói muốn dẫn quân chinh phạt Đột Quyết?" Tiêu Bố Y quay đầu lại, trầm giọng hỏi.
Lý Tĩnh tuy là phi thường trầm ổn cũng không khỏi sắc mặt khẽ biến, "Vậy ý của ngươi là gì?"
"Đây là một lần đi sứ nhất định thất bại, nhưng ta nghĩ, có thể theo sự thất bại mà tìm được chút gì đó, mới là chuyện ta nên làm" Tiêu Bố Y cười xa xăm, đột nhiên đổi đề tài, "Nhị ca, nếu cho người chọn chinh phạt Đột Quyết cùng Liêu Đông thì người sẽ chọn đánh nơi nào?"
Lý Tĩnh nhẹ nhàng vuốt ve Hỗn thiết thương, cũng không chút do dự nói: "Đương nhiên là Đột Quyết.
Liêu Đông hiện tại đã là dân tộc lấy nông canh làm chủ, không phải là loại dân tộc du mục như Đột Quyết.
Quân Đột Quyết không tự sản xuất, rất nhiều khi lấy chiếm đoạt để sống, hết tài nguyên, không công tự loạn.
người Liêu Đông nông canh du mục hỗn tạp, dựa vào núi mà sống, làm ruộng săn bắn, tiến có thể công xa, lùi có thể thủ thành.
Đánh Liêu Đông phải có kiên nhẫn, còn đánh Đột Quyết, cho ta kỵ binh tinh duệ là có thể dể dàng chiến thắng".
"Liêu Đông không cần đánh sao?"
"Đương nhiên là cần, Liêu Đông hiện tại đối với Đại Tùy đã tạo thành uy hiếp rất lớn.
Bách Tể, Hồi Hột, Mạt Hạt phụ cận nơi này đều có sự kết minh, nhưng muốn nói tính uy hiếp bách thiết lại không có, Đại Tùy chinh phạt Liêu Đông gian truân, Liêu Đông trước mắt muốn xâm lấn Trung Nguyên lại càng là si tâm mộng tưởng" Lý Tĩnh hơi cau hai hàng lông mày, "Đột Quyết tuy lớn, nếu chuẩn bị sung túc, từ góc độ chiến sự mà suy xét, an tâm tích trữ nghỉ ngơi, nội trong ba năm có thể diệt Đột Quyết, nhưng nếu muốn đánh Liêu Đông, Đại Tùy chúng ta ít nhất phải chuẩn bị mười năm".
Tiêu Bố Y gật đầu, "Nhị ca có thể nói ra mấy cái này, ta đã biết mình tuyệt không có nhìn lầm người.
Huynh nói rất đúng, chúng ta không phải là thần, quân Đột Quyết đương nhiên cũng sẽ không rảnh rỗi mà đi làm ruộng, quân Đột Quyết này nói không chừng đã tề tụ nơi biên cảnh chờ đợi Thánh Thượng đến".
Nhìn thấy Lý Tĩnh sắc mặt khẽ biến, Tiêu Bố Y thản nhiên nói: "Ta không phải là thần, ta cũng không thích Vô Ưu, nhưng Vô Ưu xuất giá Đột Quyết cũng không phải là ý của ta, không có Tiêu Bố Y ta làm Tứ hôn sứ, thì cũng có người khác.
Ta làm chưa chắc đã tốt hơn người khác, nhưng cũng không thua kém gì ai.
Ta không phải thần, càng ngăn cản không được quân Đột Quyết nam hạ, thậm chí còn gia tốc để bọn chúng nam hạ.
Sất Cát Thiết cũng tốt, Dương Thổ Truân cũng thế, hơn nữa Mã Cách Ba Tư kia chẳng qua chỉ là kéo dài thời gian mà thôi, ta sao lại không biết? Quân Đột Quyết tề tụ biên cảnh, nơi này tự nhiên là thiếu đi.
Nếu đã đánh nhau, chuyện hòa thân tự nhiên không cần nhắc tới, Thánh Thượng cũng có thể thức tỉnh mà nhìn nhận tình hình trước mắt, Đột Quyết mới là vấn đề, hắn cũng sẽ không nghĩ chinh phạt Triều Tiên, chỉ cần nhị ca có thểở thảo nguyên xuất một phần lực, thì nguyện vọng có thể thành".
Lý Tĩnh thất thanh nói: "Thì ra ngươi đã dự tính tất cả, chẳng qua chỉ vì một đề nghị của ta?"
Tiêu Bố Y nói một câu làm Lý Tĩnh rất kỳ quái, "Không phải vì đề nghị của huynh, ta chỉ là nghĩ cho Đại Tùy, ta có lẽ thực ngu xuẩn, bất quá mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, ta cũng thật không hiểu hậu quả sẽ như thế nào!"
"Ta lúc trước nói như vậy, cũng rất nặng lời, tam đệ, ta trách lầm ngươi, nhưng ngươi vì sao không giải thích?" Lý Tĩnh than nhẹ một tiếng, ý tứ đã hiểu lầm Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y chân thành nhìn Lý Tĩnh, "Vô luận nhị ca nói nặng tới cỡ nào, thì cũng biết huynh chỉ nghĩ tốt cho ta, cái này là đủ rồi!"
***
Cảnh đêm thảo nguyên rất đẹp, gió nhẹ lất phất, cỏ xanh phập phồng như biển, trên bầu trời đầy sao, ánh trăng chiến trên chiên trướng an tĩnh, hòa nhã và điềm tĩnh.
Một bóng đen đứng ở trên thảo nguyên thật lâu, cho đến khi phía sau hắn hơi động, lúc này mới trầm giọng nói: "Mã Cách Ba Tư, hiện tại ngươi nên ra tay rồi".
Mã Cách Ba Tư một thân áo xanh, đầu đội mũ da, sắc mặt dưới ánh trăng chiếu rọi lộ vẻ tái xanh, "Dương đại nhân, đã chuẩn bị tốt chưa?"
Dương Thổ Truân gật đầu nói: "Ngươi hôm nay có thể chính tay đâm cừu nhân của ngươi, chỉ cần ngươi ám toán Tiêu Bố Y, hơn mười đao phủ thủ mai phục bên ngoài nhất định có thể đem hắn trảm thành tương thịt".
"Cái này Khả Đôn có biết không?" Mã Cách Ba Tư do dự hỏi.
"Khả Đôn đương nhiên không biết," Dương Thổ Truân nhíu mày nói: "Mã Cách Ba Tư, ngươi phải biết rằng, nếu không có Tiêu Bố Y, ngươi cũng không trúng độc, nếu không có Tiêu Bố Y, Khắc Lệ Ti tháp cách ngươi thầm mến nói không chừng cũng không xuất giá! Chỉ bằng hai điểm này, cũng đủ để ta đem cơ hội hôm nay cho ngươi.
Ngươi muốn quy thuận Khả Hãn, thì nhất định phải tỏ rõ sự trung tâm, hôm nay là cơ hội tốt nhất của ngươi".
Mã Cách Ba Tư gật gật đầu, "Phía Lý Tĩnh kia thì sao?"
Dương Thổ Truân cười cười, "Cái đó không cần ngươi quan tâm, ngươi nếu có thể giải quyết Tiêu Bố Y, ngươi sẽ lập công đầu".
Mã Cách Ba Tư trỉnh trang lại y phục, sờ sờ chủy thủở thăt lưng, chậm rãi đi về phía lều của Tiêu Bố Y ở.
Chiên trướng Tiêu Bố Y bên trong đèn vẫn sáng, Mã Cách Ba Tư đi đến trước doanh trướng, có chút chần chờ, giây lát thấp giọng kêu lên: "Tiêu đại nhân có đó không?"
"Mời vào" Trong chiên trướng truyền đến thanh âm của Tiêu Bố Y.
Mã Cách Ba Tư vén màn che lên đi vào, trong chiên trướng yên lặng, bên ngoài chiên trướng hơn mười bóng đen vây quanh chiên trướng mà đi tới, Dương Thổ Truân đứng ở cuối cùng, nghiễm nhiên như là Đại tướng quân, ai nói chỉ có Đáp Ma Chi là có thể lĩnh quân đánh giặc, Dương Thổ Truân hắn cũng có thể.
Tiêu Bố Y võ công cao minh thì thế nào, có thể ngăn được lòng người ám toán.
Đao phủ thủ cách chiên trướng không xa đều ngừng lại, toàn thân đề phòng, chỉ chờ động tĩnh trong chiên trướng.
Chừng một chén trà nhỏ, trong chiên trướng đột nhiên truyền ra một tiếng quát thảm, Dương Thổ Truân trong lòng mừng rỡ, bởi vì hắn nghe ra đó là tiếng kêu của Tiêu Bố Y.
Chiên trướng đèn đột nhiên phụt tắt, một bóng người từ trong chiên trướng vọt ra, áo xanh mũ da, dưới ánh trăng che mất nửa mặt.
Người nọ tay đầy máu tươi, khi vọt ra chỉ tay lại, thanh âm khẩn trương có chút lạc đi, thất thanh hô: "Mau ngăn Tiêu Bố Y lại!"
Dương Thổ Truân không nhìn người nọ, Mã Cách Ba Tư có chết hắn cũng không đểở trong lòng, chỉ giương mắt nhìn về chiên trướng, Dương Thổ Truân gấp giọng hỏi: "Tiêu Bố Y thương thế ra sao rồi?"
Đao phủ thủ đột nhiên đứng lên, đao đã ở nơi tay, ánh sáng lấp lóa, ánh mắt sáng ngời nhìn chiên trướng, trong chiên trướng cũng không một tiếng động.
Dương Thổ Truân giương mắt nhìn chiên trướng, không biết vì sao, trong lòng đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, chậm rãi quay đầu nhìn lại, thấy một cánh tay đầy máu đặt ở trên vai hắn.
Loại hành động này của Mã Cách Ba Tư hiển nhiên rất không lễ phép, cũng không có quy củ, Dương Thổ Truân khi cảm giác được cánh tay đầy máu kia đặt lên cổ hắn, thì hắn đã ‘ặc ặc’ nói không nên lời.
"Dương đại nhân, ngươi ở chỗ này làm cái gì?" Mã Cách Ba Tư xốc mũ lên, ánh mắt sáng ngời, tràn đầy vẻ chế nhạo nhìn Dương Thổ Truân.
Hắn đương nhiên không phải Mã Cách Ba Tư, hắn là Tiêu Bố Y!
Đao phủ thủ đột nhiên xoay người, nhìn thấy một thanh đoản kiếm tinh quang lập lòe đặt ở trên cổ Dương đại nhân, đều nhìn nhau, bọn họ chỉ nghĩ Tiêu Bố Y đã bị thương, người thoát ra trước mặt là Mã Cách Ba Tư, toàn bộ tâm thần đều đặt ở trong chiên trướng, không nghĩ đến thoát ra lại là Tiêu Bố Y!
Dương Thổ Truân đã muốn hôn mê bất tỉnh, "Tiêu, Tiêu đại nhân, Mã Cách Ba Tư là phản đồ, hắn muốn giết người…"
"Cho nên ngươi liền dẫn theo những người này chuẩn bị giết hắn cứu ta?"
Dương Thổ Truân mừng rỡ nói: "Không sai, đúng là như thế" Nhưng lại nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Bố Y.
Dương Thổ Truân đã hiểu được giải thích đã là dư thừa, rốt cuộc thở dài nói: "Thì ra Mã Cách Ba Tư thực đúng là phản đồ, chỉ là hắn phản bội lại chính là ta".
Màn cửa giở lên, Mã Cách Ba Tư chậm rãi đi ra, mặt không chút biểu tình, "Dương đại nhân, ta tuy không phải người tốt, nhưng vẫn còn biết là ai tốt với ta".
"Các ngươi từ khi nào thì bắt đầu liên hệ" Dương Thổ Truân con mắt loạn chuyển.
"Thật ra khi ta nhìn thấy Mã Cách Ba Tư, ta đã biết có vấn đề" Tiêu Bố Y cười nói: "Dương đại nhân, ngươi thật sự lộng xảo thành chuyên.
Ngươi phản bội Khả Đôn, Sất Cát Thiết cho ngươi tới kéo dài thời gian để ta không quay về, ngươi chỉ sợ một mình không đủ phân lượng, nên lúc này mới tìm Mã Cách Ba Tư, nhưng không nghĩ đến hắn biết mưu kế của ngươi, đã thầm báo tin cho ta.
Hắn không cần cùng ta liên hệ, ta chỉ cần từ ánh mắt áy náy của hắn là có thể nhìn ra, hắn có chuyện muốn nói".
"Tiêu Bố Y, xem ra ta đã xem thường ngươi" Dương Thổ Truân đột nhiên lên tiếng cười to, "Nhưng ngươi không dám giết ta".
"Ồ, phải không?"
Tiêu Bố Y đoản kiếm khua nhẹ, Dương Thổ Truân sắc mặt đột nhiên tái nhợt, ‘thịch’ một tiếng, một ngón tay út đã rơi xuống đất, Dương Thổ Truân trên tay máu tươi đầm đìa, tuy bị Tiêu Bố Y huy kiếm chém ngón tay, nhưng vẫn lạnh giọng nói: "Ngươi giết ta, Lý Tĩnh cùng hủ hạ của hắn, còn có các cấm vệ hẳn phải chết, chỉ là sau đó, ta chỉ sợ ngươi có bản lĩnh thông thiên, cũng chống cự không được ba ngàn đại quân của Sất Cát Thiết!"
***
Ngựa bịt mõm, người ngậm cỏ, ba ngàn đại quân đã súc thế chờ phân phó.
Sất Cát Thiết xem ra là người văn nhã lịch sự, cùng Dương ThổTruân nói chuyện tuy cuồng vọng, nhưng hắn cũng là một người cẩn thận, khi hắn dẫn theo ba ngàn nhân mã vô thanh vô tức đi tới trước quân doanh của Lý Tĩnh, cũng có chút đắc ý.
Trước quân doanh ngoại trừ binh sĩ canh gác ra, thì đều yên lặng, hiển nhiên các binh lính còn lại đều đang ở trong mộng đẹp.
Mọi việc đều đúng theo dự kiến, không có gì sai sót, Sất Cát Thiết tuy là một người Đột Quyết, lại cảm thấy bản thân rất am hiểu đạo lý bác đại tinh thâm của Trung Nguyên.
Chuyện này hắn đã chuẩn bị mười phần đầy đủ, cho nên hắn cảm thấy nhất định sẽ thành công.
Cách quân doanh Lý Tĩnh đã không xa, thậm chí binh lính canh gác ở trước doanh trại hắn cũng đã có thể trông thấy, hắn biết đây là cơ hội thật tốt để xung phong, xuất kỳ bất ý đánh vào lúc không phòng bị, chẳng phải đúng là tinh yếu của Tôn Tử binh pháp sao?
"Xuất kích, không chừa một ai".
Ba ngàn đại quân thoát khỏi trói buộc, giống như mãnh hổ xuống núi, thế không thể ngăn cản đánh tới doanh trại của Lý Tĩnh.
Trên thực tế bọn họ đích xác cũng không có bị bất cứ cái gì ngăn cản, binh sĩ canh gác nhìn thấy kỵ binh đen đặc xông tới, sợ đến ngẩn ra tại chỗ, không thể cử động.
Binh sĩ tiên phong trường mâu vung lên, đã đâm xuyên qua thân thể một binh sĩ canh gác, trường mâu vung lên, lại đem binh sĩ kia hất tung lên không trung.
Đó chẳng qua chỉ là một người cỏ mặc phục trang binh sĩ!
Sất Cát Thiết trong lòng đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác bất an, hắn cảm giác được có gì đó không đúng, nhưng lúc này đợt xung phong đã không thể làm cho tư tưởng của hắn yên tĩnh được một lát.
Mấy trăm binh sĩ tiên phong đã xông bào bên trong quân doanh, đột nhiên tiềng ngựa hí vang lừng, như ma thuật lúc xuống dưới.
Rất nhiều binh sĩ kềm không được thế xông tới, cơ hồ đã giẫm lên đầu binh sĩ phía trước mà vọt vào trong quân doanh, lập tức vang lên tiếng doanh trướng bị trường mâu của binh sĩ đâm xuyên xé rách.
Ngựa hí dài bất an, binh sĩ mờ mịt không rõ chuyện gì, doanh trại không biết từ khi nào đã xuất hiện một đường rãnh vừa rộng vừa sâu, binh sĩ phía trước không để ý nên đa số đều lọt vào trong rãnh, đa số binh sĩ là cưỡi ngựa giẫm lên những người này mà vọt qua.
Trừ các binh sĩ xung phong ra, bên trong doanh trại tĩnh lặng chết chóc, Sất Cát Thiết rốt cuộc đã hiểu không ổn, binh sĩ phía trước đã cao giọng hô: "Đại nhân, chúng ta trúng kế, đây là doanh trống".
Theo tiếng hô của binh sĩ, giữa không trung đột nhiên hiện ra hoa lửa sáng lạn, sáng rực át cả ánh trăng.
Vô số tên dài mang theo lửa bắn tới, cắm ởtrên mặt đất, trên chiên trướng, trên thân người, ánh lửa đùng đùng sáng ngời, đại doanh trong một lát đã biến thành biển lửa.
Ngựa hí lên sợ hãi, binh sĩ kêu thảm thiết, Sất Cát Thiết đã rối loạn phân tấc, Tôn Tử binh pháp mà hắn học đã sớm không biết quên ở nơi nào, hắn cũng không rõ vì sao mình chuẩn bị đầy đủ, xem ra đã muốn thất bại.
Lão tổ tông Trung Nguyên nói chẳng lẽ có sai sót? Hắn muốn khống chế binh sĩ, vội kêu lên: "Chớ có bối rối".
Chỉ là lửa lớn đốt tới trên người, trừ Nê Bồ Tát ra, không ai còn có thể trấn định bất động.
Doanh trại cũng không phải là không có gì, ít nhất đã chuẩn bị rất nhiều vật dẫn hỏa, hỏa tiễn vừa phóng tới, cả doanh trại giây lát đã biến thành biển lửa, mọi binh sĩ bất chấp đạp lên người bị thương, đều tỏa ra bốn phía mà bỏ chạy.
Ngoài doanh trại tuy có hàng rào sừng hươu trải rộng, nhưng đối với bọn họ mà nói cũng không coi là cái gì, chỉ mong thoát khỏi biển lửa, không nghĩ đến binh sĩ không đi đường chính mà chạy lại liên tục kêu thảm thiết, ngã xuống ngựa, bị chông sắt mai phục đâm thủng khắp cả người, cực kỳ thảm thiết.
Sất Cát Thiết thầm kêu may mắn, kiệt lực khống chế hậu quân, trở lui theo đường cũ, khi rời khỏi doanh trại bị hỏa thiêu, khi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên trong đã biến thành A Tì địa ngục, vô số binh sĩ không thể chạy trốn cả người là lửa, bốc cháy như ngọn đèn lồng liên tục kêu thảm thiết.
Lửa lớn hừng hực, đem bầu trời chiếu sáng như ban ngày, đỏ hồng cả bầu trời đêm, khói đen đặc, biểu thị trận tàn sát này chỉ mới là bắt đầu.
Sất Cát Thiết còn chưa kịp kiểm lại số binh sĩ đã chết, thì chợt nghe phía sau truyền đến thanh âm oành oành ầm ầm, như sấm động ngày hè làm cho người ta hãi hùng khiếp vía.
Mặt đất một khắc này cũng vì đó mà run rẩy, ngay cả bầu trời đêm cũng run rẩy theo.
Ngay sau tiếng sấm động là ba trăm thiết giáp kỵ binh xông tới, an ổn phóng nhanh, nhanh như điện xẹt, mạnh như sóng thần.
Viên tướng quân cầm đầu, mặt trầm thương sắt, người vững như núi, khống chế chặt chẽ tiết tấu của sóng sóng thần, không đợi đám người Sất Cát Thiết gương cung lắp tên, đã trầm giọng quát: "Xé".
Trên chiến trường biến hóa chỉ tích tắc, quân lệnh cầu đơn giản rõ ràng, bằng không chờ ngươi phát quân lệnh xong, thời cơ đã sớm qua.
Lý Tĩnh tuy nói chẳng qua chỉ một từ, lại hơn cả vạn ngôn ngàn ngữ.
Hắn lời vừa nói ra, Sất Cát Thiết đã nhìn thấy địch quân tấn công đập thẳng vào mặt, uy thế vượt quá ba ngàn binh sĩ phóng tên.
Binh sĩ phía trước tuy không nhiều lắm, nhưng ngưng kết lại như núi, binh sĩ không ngừng bắn tên ra, hỗn loạn trong cung tên còn có trường mâu của hậu đội phóng tới.
Tên cùng trường mâu thế như bài sơn đảo hải không thể đỡ, Sất Cát Thiết còn chưa kịp phản ứng, mấy trăm quân mã hậu quân biến tiền quân đã bị cơn hồng thủy đánh trúng, giây lát đã có gần cả trăm người gục xuống.
Mọi người trong một khắc này máu cơ hồ ngưng kết, Lý Tĩnh vẫn bình tĩnh như nước, Hỗn thiết thương lại vung lên, "Đâm".
Hắn vừa nói ra, cả đội ngũ liền như một mũi nhọn đâm thẳng vào trong trận địa địch, các binh sĩ phía trước thế tới hung mãnh, sớm đã đưa khiên lên, trường mâu cầm trong tay vọt tới trước, đâm thẳng vào trận địa địch.
Binh sĩ phía sau cũng nhanh chóng tản ra, giương cung tấn công từ xa, mấy trăm binh sĩ tuy lúc tụ lúc tản, trận hình lại biến hóa không loạn, giây lát đã thành một thanh trường thương, một nhát đã đâm thật sâu vào trong quân trận của Sất Cát Thiết, đem binh sĩ quân địch chia cắt ra.
Sất Cát Thiết nhìn thấy lĩnh quân của đối phương chính là Lý Tĩnh, trong khoảnh khắc đã hiểu được Nhất Trận Phong vì sao lại không chịu nổi một kích, ba ngàn binh sĩ của hắn dưới một nhát trùng kích của Lý Tĩnh đều đã biến thành như giấy mỏng, Nhất Trận Phong chỉ có hơn trăm người thì ăn thua gì?
Ba ngàn binh sĩ của Sất Cát Thiết lớp bị giết, lớp bị chết cháy, lớp lại bị chông sắt đâm bị thương, hiện lại bị Lý Tĩnh chia cắt, đâm chết một mớ nữa, nhưng ít nhất vẫn còn chừng hai ngàn, nếu tụ tập lại, cùng ba trăm kỵ binh của Lý Tĩnh cũng có thể chiến một trận.
Nhưng hắn phát hiện đội ngũ đã bị Lý Tĩnh chi cắt, đã biến thành ruồi bọ không đầu hỗn loạn, căn bản không có chút ý thức chiến đấu, lập tức đưa ra một quyết định, trốn!
Hắn quay đầu ngựa lại, nhằm hướng ngược lại mà chạy vội đi, binh bại như núi, tướng soái bỏ trốn, còn có ai sẽ liều mạng?
Quân Đột Quyết binh đều tản mát đi, đa phần là bám sát theo Sất Cát Thiết.
Sất Cát Thiết phóng ngựa chạy như điên, lại nghe được phía sau cách đó không xa tiếng vó ngựa oành oành ầm ầm như sấm, áp bức hắn cơ hồ không thể hô hấp.
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy được một đám đen bán sát đội ngũ hỗn loạn của hắn, chính là thiết giáp kỵ binh làm cho người ta lạnh người.
Lý Tĩnh cầm đầu không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Sất Cát Thiết, thiết giáp kỵ binh theo sát sau như bóng với hình.
Sất Cát Thiết run sợ kinh ngạc, tự xưng là quen thuộc văn hóa Trung Nguyên đều đã quên sạch, mọi binh pháp đều trở thành cái rắm, trong đầu chỉ nghĩ một chữ trốn, trong lòng chỉ mong không bị Lý Tĩnh bắt được.
Thiết giáp kỵ binh như hồng thủy tràn tới, không có dấu hiệu suy kiệt, áp bức làm cho người ta cơ hồ phát cuồng, rốt cuộc có binh lính chạy trốn không chống cự được loại áp lực này, từ từ tụt lại, chỉ là binh sĩ tụt lại này trong giây lát đã bị cơn hồng thủy thiết giáp bao phủ, không thấy bóng dáng, không ảnh hưởng thì đến thế trùng kích của cơn hồng thủy.
Càng ngày càng nhiều binh sĩ bị giẫm nát, không biết là ai đột nhiên hô to, rất nhiều binh sĩ bắt đầu hướng sang hai bên chạy trốn, cơn hồng thủy cũng không để ý tới các binh sĩ chạy trốn này, chỉ đuổi sát Sất Cát Thiết không tha.
Càng nhiều binh lính rốt cuộc phát hiện đi theo Sất Cát Thiết không phải chạy trốn, mà là mất mạng, không khỏi có chút do dự, chỉ là khi quay đầu nhìn lại, thấy binh lính tụt lại bị cơn hồng thủy giẫm nát, trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa, không khỏi hạ quyết tâm, bỏ mặc Sất Cát Thiết một mình chạy trốn.
Một người mở đầu, càng nhiều người đi theo, binh sĩ bên cạnh Sất Cát Thiết dần dần giảm bớt, dần dần chỉ còn lại có hơn mười người.
Lý Tĩnh cũng không buông tha, tiếp tục giục ngựa đuổi theo, binh sĩ phía sau cũng theo sát sau chủ tướng, bám sát thân ảnh phía trước đang chạy trốn kia.
Sất Cát Thiết một đường chạy như điên, thủy chung vẫn không thoát khỏi diêm vương đòi mạng ở phía sau, ý thức cũng đã có chút trống rỗng, đột nhiên phía trước có ánh sáng phản xạ, Sất Cát Thiết trong lòng ngạc nhiên, thầm nghĩ chẳng lẽ trời đã sáng?
Đợi khi nghe được tiếng nước chảy xiết, Sất Cát Thiết mới ý thức được đã chạy trốn đến bờ Độc Lạc Hà, ánh sáng chẳng qua chỉ là ánh trăng phản xạ lên nước sông, hắn chạy trốn một hơi cũng đã chạy cả trăm dặm, vẫn là đêm dài thăm thẳm!
Nước sông phía trước cuồn cuộn, mặt sông rộng lớn chắn ngang đường hạy trốn của Sất Cát Thiết, Sất Cát Thiết vòng ngựa hướng lên thượng du Độc Lạc Hà mà phóng đi, hắn đối với địa hình nơi này cũng quen thuộc, biết ở phía trước có cầu đi qua, qua được Độc Lạc Hà là có cứu binh.
Khi nhìn mọi nơi, Sất Cát Thiết đột nhiên trong lòng lạnh lẽo, hắn chạy như điên cả nửa đêm, bên người có hai ngàn người đi theo giờ đã còn không đến mười người, hắn muốn khóc cũng không nổi, lại phát hiện muốn khóc còn là ở sau, đợi khi hắn chạy vội tới bên cầu, mới phát hiện có hơn mười hán tử đang đứng thủ cầu, trường đao ra khỏi vỏ, lạnh lùng nhìn hắn.
Sất Cát Thiết rốt cuộc đã nghìm chiến mã lại, trù trừ không tiến lên, mấy hán tử này hắn đương nhiên biết, đây là thủ hạ của Tiêu Bố Y, cấm vệ Đông Đô, mỗi người đều võ công cao cường, hắn dẫn theo mấy người thế này làm sao xông qua được sự phong tỏa của bọn họ? Mà làm cho hắn sợ hãi chính là, Lý Tĩnh ngay cả đường lui của hắn cũng đã tính chuẩn xác, mấy cấm vệ này ở đây, có phải thuyết minh là phía Dương Thổ Truân cũng đã có việc ngoài ý muốn?
Tiếng sấm oành oành rốt cuộc đã ngừng lại, Sất Cát Thiết quay chiến mã lại, nhìn Lý Tĩnh ở trước mặt, còn có mấy trăm binh sĩ ở phía sau hắn, không có hoảng loạn, đột nhiên cười lên khá thoải mái, "Lý Tĩnh, ngươi là người tài, ta bại trong tay ngươi cũng là kiếp số.
Chỉ là hôm nay ngươi nhân số đông, bất quá cũng là lấy nhiều thắng ít, ngươi nếu là hán tử, cùng ta đơn đả độc đấu, ta thua lúc này mới tâm phục khẩu phục".
Lý Tĩnh cười cười, "Ta cần chi ngươi phục hay không?"
Hỗn thiết thương của hắn giơ lên, binh sĩ phía sau đột nhiên gương cung, đầu tên dày đặc hào quang lập lòe băng hàn, Sất Cát Thiết chỉ cảm thấy một sự hoảng sợ lạnh lẽo truyền tới, rốt cuộc đã chịu không được áp lực, trở người xuống ngựa, quỳ rạp xuống đất, run giọng nói: "Mong tướng quân tha cho ta một mạng!".
Danh Sách Chương: