Phương nam đã tràn đầy màu xanh biếc, phương bắc thì băng tuyết mới bắt đầu tan, lộ ra mặt đất màu nâu.
Vó ngựa tung bay, bụi đất bay lên, có ba kỵ sĩ đang theo Hoàng Hà nam hạ, tới Hà Nội Thiệu thì mới dừng lại.
Nếu đi tiếp về hướng đông, chính là giao giới Sơn Đông Hà Bắc, mà hướng nam qua Hoàng Hà, chính là phạm vi thế lực Ngõa Cương.
Một nữ tử thanh tú ghìm ngựa không đi nữa, đưa mắt nhìn mọi nơi, nhẹ giọng nói: "Tô tướng quân, Lưu thúc thúc, chúng ta đến đây, tạm thời sẽ tách ra một đoạn thời gian".
Ba người đúng là Đậu Hồng Tuyến, Tô Định Phương cùng Lưu Hắc Thát, gió nhẹ hây hây, ba người vẻ mặt khác nhau, nhưng thoạt nhìn đều có chút uể oải.
Lưu Hắc Thát cau mày nói: "Hồng Tuyến, vô luận như thế nào, lần này cuối cùng… thảo nguyên cũng có thể tương trợ, hôm nay Trung Nguyên đại loạn, vạn vật hồi phục, đúng là thời cơ tốt để khởi sự, hơn nữa Khả Đôn phong Đậu đại ca là Trường Nhạc vương, chúng ta hẳn là phải nhanh chóng trở về, nói cho lệnh tôn, sớm ngày xưng vương, để sánh với Ngõa Cương… Hiện tại Ngõa Cương thanh thế nổi trội có một không hai, ta chỉ sợ chậm trễ, Trung Nguyên này sẽ về tay Ngõa Cương".
Đậu Hồng Tuyến lắc đầu nói: "Chúng ta khi đi tới thảo nguyên lúc, vừa lúc gặp Dương Nghĩa Thần tấn công tới, còn không biết cha ta bây giờ như thế nào.
Bất quá, cha ta phân phó ba người chúng ta đều tới thảo nguyên, chính là đối với thảo nguyên rất là để tâm.
Cũng may… cũng may chuyện chúng ta làm ở thảo nguyên cũng xem như thành, hiện tại… ta còn có một chút chuyện muốn làm".
Nàng nói xong do do dự dự, Tô Định Phương lại lớn tiếng nói: "Tiêu Bố Y tiểu tử nọ trợ giúp chúng ta, lại có ích lợi gì? Hồng Tuyến, hắn nghĩ cho cô đó…"
Đậu Hồng Tuyến trên mặt ửng đỏ, "Tô tướng quân, người cứ nói đùa, Tiêu Bố Y tuyệt không có ý này".
"Vậy hắn tại sao lại hỗ trợ hướng tới Khả Đôn cầu tình, đáp ứng cũng cấp ngựa cho chúng ta?" Tô Định Phương cau mày nói: "Hắn bây giờ cũng là đạo tặc, chúng ta cũng vậy, lấy tâm cao khí ngạo của hắn, quá nửa sẽ tự lập môn hộ, sẽ không đầu nhập chúng ta.
Hắn nếu không có coi trọng Hồng Tuyến ngươi, người này làm việc quả thật không thể nắm bắt.
Bất quá… hắn có thể làm cho Thủy Tất Khả Hãn không phạm Trung Nguyên, từ điểm đó cho thấy, ta rất phục hắn!"
Lưu Hắc Thát ở một bên nói: "Định Phương nói không sai, nam nhi phải như Tiêu Bố Y! Mặc dù là loạn thế, nhưng chỉ bằng cử động ở thảo nguyên này, sẽ làm cho Trung Nguyên tiêu tan không biết bao nhiêu tai họa, theo ta thấy, dân chúng khắp thiên hạ đều phải cảm ơn hắn mới đúng, nếu mượn quân Đột Quyết khởi sự, vậy thật sự làm cho tổ tông hổ thẹn… bất quá người Đột Quyết phản phục vô thường, chỉ sợ bọn họ cho dù thề cũng không chắc là thật!"
Đậu Hồng Tuyến nghe đến đó, sắc mặt ửng đỏ, biết Lưu Hắc Thát đang bất mãn chuyện hướng tới thảo nguyên cầu trợ giúp, nhưng lại ra vẻ không biết, nói tránh đi: "Lưu thúc thúc, người Đột Quyết tuy phản phục vô thường, nhưng lời hứa Khả Hãn đáng giá nghìn vàng, nếu trước mặt mọi người thề, tuyệt đối không thể đổi ý, huống chi hắn nếu đổi ý, chẳng những người Thiết Lặc sẽ mượn minh thệ này làm ra hành động lớn, mà chỉ sợ cho dù người Đột Quyết cũng bất mãn hắn, vị trí Khả Hãn này cũng không thể ngồi được".
Tô Định Phương lại thở dài một tiếng, "Tiêu Bố Y này, rốt cuộc có ý niệm gì trong đầu? Hắn không cho Khả Hãn xuất binh, vậy chính mình cũng không thể… ài… hắn là nhân vật như vậy, nếu mà chịu đầu nhập vào Đậu đại ca, thật sự là tiếc nuối".
Đậu Hồng Tuyến cũng thở dài, nhẹ giọng nói: "Hắn hiện tại lực bản thân mặc dù không tính là gì, nhưng nếu người nào thật có thể được hắn tương trợ, lấy được thiên hạ nắm chắc hơn rất nhiều".
Ba người đều không nói gì nữa, trong lúc nhất thời đều trầm mặc xuống.
Tiêu Bố Y tin tức tuy linh thông, nhưng người bên ngoài lại không được như thế.
Tiêu Bố Y nhập chủ Tương Dương, Ba Lăng, Nghĩa Dương các quận, ban bố Quân điền lệnh, xé bỏ cờ hiệu Hữu kiêu vệ Đại tướng quân không phải ai cũng biết được, trong lúc nhất thời cũng mơ mơ màng màng không rõ, có người thậm chí còn tưởng rằng Tiêu Bố Y vẫn là Đại tướng quân triều đình.
Tin tức chỉ truyền bá ở dọc hai bờ sông Trường Giang, xa hơn cũng chưa tới Hoàng Hà, đám người Đậu Hồng Tuyến cuộc sống gần đây vẫn lui tới phía bắc Hoàng Hà, nên đều không biết, nhìn thấy hắn đi tới thảo nguyên, cũng đoán không ra dụng ý của Tiêu Bố Y.
Nếu biết rằng Tiêu Bố Y đã sớm chiếm cứ Tương Dương, quá nửa sẽ không có cái nhìn như thế.
Thì ra dưới sự thỉnh cầu của Tiêu Bố Y, Khả Đôn, A Sử Na còn có các tộc Thiết Lặc uy hiếp thỉnh cầu, Thủy Tất Khả Hãn bất đắc dĩ phải thề.
Thủy Tất Khả Hãn tuy rất không cam lòng, nhưng có thể thấy được quân tâm đã động, biết có muốn chinh chiến, thì không đợi Thiết Lặc ra tay, thì chính binh lính thủ hạ đã muốn phản lại mình, không khỏi hào tình bỗng nhiên tiêu tan.
Lại bởi vì ái tử huynh đệ cua mình đều bị lệ quỷ lấy mạng, đơn giản phải nghe theo Tiêu Bố Y phân phó.
Tiêu Bố Y được Khả Hãn, Khả Đôn ủy thác, lúc này mới bắt đầu sơ tán mọi người, tạm thời cấm trong tộc gặp gỡ, cách ly nguồn bệnh, giết chuột cùng thiêu những thi thể đã chết.
Các phương pháp này đều là phương pháp khống chế ôn dịch, Tiêu Bố Y thật ra cũng biết, xử lý gọn gàng ngăn nắp, nhưng không có tới sựủng hộ của Khả Hãn, Khả Đôn, chỉ bằng hắn cùng Tôn Tư Mạc, cũng làm không được những cái này, bởi vì chỉ việc thiêu thi thể, chính là đã không phù hợp với quy củ của người thảo nguyên, người thảo nguyên chú ý thiên táng, thiêu cháy thi thể chính là bất kính đối với người chết, nhưng mã thần cùng người đứng đầu thảo nguyên đã có lệnh, cho dù có bất mãn cũng chỉ có thể tuân lệnh.
Còn lại chính là do Tôn Tư Mạc kê đơn thuốc trị liệu ôn dịch, các tộc cứ án theo đơn mà làm thuốc.
Mặc dù không thể một lần là khỏi, nhưng có Tôn Tư Mạc tọa trấn, phạm vi truyền bá ôn dịch cũng đã được hạn chế đi rất nhiều.
Tiêu Bố Y ở bên này bề bộn ngập đầu, đám người Đậu Hồng Tuyến lại cảm thấy không thú vị, mắt thấy Tiêu Bố Y tại thảo nguyên thanh thế lên cao, như thần tiên vậy, cho dù Khả Đôn Khả Hãn đều phải nghe hắn chỉ huy.
Còn bên mình thì lại đang cầu Khả Đôn, so sánh ra thì cách biệt một trời một vực.
Khả Đôn bề bộn cứu chữa ôn dịch, nhân cơ hội tạo uy tín mượn sức lòng người, nàng cũng biết, lần này nàng được Tiêu Bố Y tương trợ, mặc dù chiếm thượng phong, nhưng cùng Khả Hãn tranh chấp cũng không có nghĩa là chấm dứt, không dám khinh thường, thật ra cũng không đoái hoài đến đám người Đậu Hồng Tuyến.
Mấy người Đậu Hồng Tuyến ở đó mấy ngày, Tô Định Phương nhịn không được, chủ động đi tìm Tiêu Bố Y, quanh co lòng vòng nói về chuyện cầu ngựa, vốn xem như là cử chỉ cầu may, thật không ngờ Tiêu Bố Y sau khi nghe xong đã dẫn theo hắn gặp Khả Đôn nói chuyện này, Khả Đôn đương nhiên biết bọn họ mượn ngựa để làm cái gì, nhưng lúc này thiên hạ đại loạn, chẳng những Tùy thần đối với Dương Quảng tin tưởng hầu như đã không còn, mà cho dù Khả Đôn tin tưởng cũng đã dần dần mất đi, thầm nghĩ Dương Quảng tự thân khó bảo toàn, nếu còn mất đi sựủng hộ của Trung Nguyên, nàng ở tại thảo nguyên còn có thể chống đỡ bao lâu? Nhìn thấy Tiêu Bố Y vì đám người Tô Định Phương cầu tình, xuôi dòng đẩy thuyền, chẳng những đồng ý bán ngựa cho Đậu Kiến Đức, lại còn phong cho Đậu Kiến Đức làm Trường Nhạc vương.
Vốn Khả Đôn phong thưởng cũng không tính là gì, nàng dù sao cũng chỉ có thể tại thảo nguyên hô phong hoán vũ, Đậu Hồng Tuyến trong lòng lại mừng rỡ, thầm nghĩ nếu như phụ thân thiết đàn xưng vương, lần này cũng là danh chính ngôn thuận, cũng miễn trừ được quan binh tấn công.
Chuyện tại thảo nguyên đã ổn, Tiêu Bố Y còn đang bận rộn, ba người cũng rời khỏi thảo nguyên, nhanh chóng quay về.
Dọc theo đường đi nói chuyện về Tiêu Bố Y, đều không khỏi tiếc nuối, thầm nghĩ Đậu Kiến Đức mặc dù cũng có thể gọi là bá chủ một phương, nhưng so với Tiêu Bố Y, Lý Mật mà nói, hình như còn kém nhiều.
"Lưu thúc thúc, hôm nay tới đây, mong người nhanh chóng quay về, nói cho cha ta biết chuyện ở thảo nguyên" Đậu Hồng Tuyến ánh mắt nhìn về phía núi xa, trong ánh mắt chợt có vẻ buồn vô cớ, "Tô tướng quân, nơi này nam hạ Hoàng Hà, chính là tới địa phận của Ngõa Cương, mong người đi Ngõa Cương một chuyến, dựa theo kế hoạch mà chúng ta thương lượng trước đó mà làm việc".
Tô Định Phương gật đầu, Lưu Hắc Thát cũng khó hiểu hỏi: "Hồng Tuyến.
Chẳng lẽ ngươi không cùng chúng ta quay về Nhạc Thọ sao?"
Đậu Hồng Tuyến lắc đầu, "Lưu thúc thúc, ta còn có chút việc, xử lý xong sẽ quay về Nhạc Thọ".
Tô Định Phương cùng Lưu Hắc Thát cũng không hỏi nhiều, cùng Đậu Hồng Tuyến nói lời từ biệt, thẳng đường mà rời đi.
Đậu Hồng Tuyến nhìn hai người đi xa, lại buồn buồn thở dài, giục ngựa nhằm về hướng nam mà đi.
Ngõa Cương từ khi phá Kim Đê quan, công chiếm Huỳnh Dương, phục giết Trương Tu Đà, uy thế đã tăng nhiều, đạo phỉ Hà Nam đều đến đầu nhập.
Có thể xem như đã trở thành bá chủ quần phỉ Trung Nguyên! Huỳnh Dương ngoại trừ Huỳnh Dương thành còn có Dương Khánh thủ vững ra, thì toàn bộ các huyện thành đều bị vây hãm.
Huỳnh Dương thành đã trở thành một tòa cô thành, tấn công vẫn khó khăn.
Ngõa Cương cũng không nóng lòng tấn công, chỉ vây khốn Huỳnh Dương thành, nhưng lại kiệt lực phát triển thế lực Hoàng Hà nam ngạn.
Mấy ngày này, các quận quanh Huynh Dương, ví dụ như Dĩnh Xuyên, Tể Âm, Lương Thiệu các quận đều ở trong phạm vi tấn công của Ngõa Cương.
Quân tiền trạm thậm chí thẳng bức đến Hổ Lao quan.
Bất quá Hà Nội quận tại Hoàng Hà bắc ngạn, Ngõa Cương trong lúc nhất thời vẫn không rảnh để bận tâm.
Nhưng cho dù là như thế, trong Hà Nội quận cũng là nơi đạo phỉ hoành hành ngang ngược, nhìn thấy Đậu Hồng Tuyến một nữ tử đơn độc, khó tránh khỏi nổi lên tâm tư.
Đậu Hồng Tuyến võ công không kém, cũng không đem mấy đạo phỉ này đặt ở trong mắt, chỉ là trong lòng có chuyện, chỉ lo giục ngựa đi trước, nếu có đạo phỉ chặn đường, cho ăn một trận roi ngựa, đánh cho bọn chúng ôm đầu trốn chui như chuột.
Tới buổi trưa, đã tới Ôn huyện lân cận Hà Nội quận, nơi này núi non liên miên, đụng tới Hoàng Hà, trời đông giá rét mới qua, khắp nơi đều là một màu xám thê lương.
Đậu Hồng Tuyến tới chân núi, ngẩng đầu nhìn lên, thấy mặt trời trên cao, chiếu vào thân thể làm cho ấm áp, nhưng cảnh trời mênh mông, núi non rộng lớn mà một người sống cũng không có, tràn đầy thê lương.
Đậu Hồng Tuyến tựa hồ đối với nơi này có chút quen thuộc, kiếm đường núi mà đi lên trên núi, qua khe suối nhỏ, trực tiếp nhằm đỉnh núi là lên.
Đường núi gập ghềnh, dần dần không thể cưỡi ngựa, Đậu Hồng Tuyến đem ngựa buộc vào một gốc cây bên cạnh sườn núi, tùy ý để nó ăn cỏ, bản thân cất bước tiếp tục đi, tới giữa sườn núi, thì đã ngừng bước.
Nơi đây có một gian nhà tranh, rất là đơn sơ, bên cạnh nhà tranh có một phần mộ, trước phần mộ đang quỳ một nam tử, vẫn không nhúc nhích, không biết sống chết.
Tuy giữa ban ngày, nhưng nơi này khuất bóng, mặt trời cũng chiếu không tới, từng trận gió núi thổi qua đầy sự âm u, nếu như người bình thường, nhìn thấy loại cảnh tượng quỷ dị này, chỉ sợ thoáng qua sẽ quay đầu chạy trối chết.
Đậu Hồng Tuyến lại không chút kinh ngạc, chậm rãi đi tới, cũng không che dấu tiếng bước chân, đứng ở phía sau người đang quỳ xuống chừng ba trượng, không nhúc nhích, chỉ là trong đôi mắt đẹp, đã có sự thương cảm, nhiều ít còn kèm theo một chút áy náy.
Người đang quỳ dướ đất vẫn bất động, phảng phát như biến thành một khối mộ bia, cứng ngắc lạnh lẽo.
Từ sau lưng nhìn qua, chỉ thấy hắn quần áo đơn bạc, tóc để xỏa tùy ý, bừa bộn không chịu nổi, tựa hồ đã lâu không có rửa mặt.
Hắn chỉ quỳở nơi nào, gió núi kéo tới, tay áo tung bay, lúc này mới nhiều ít làm cho người ta tin tưởng hắn là người, chứ không phải từ gỗ đá khắc nên.
Đậu Hồng Tuyến trong mắt vẻ thương xót càng đậm, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, muốn nói cái gì đó, rốt cục lại ngừng.
Ánh mắt từ dáng người như tấm bia đá kia, rơi qua tấm bia đá ở trước phần mộ.
Trên tấm bia đá chỉ khắc mấy chữ lớn, Trương Tu Đà chi mộ!
Đậu Hồng Tuyến ngực kịch liệt nhảy lên vài cái, nàng đương nhiên không phải lần đầu tiên chứng kiến mộ bia, nhưng mỗi lần chứng kiến, lại không nhịn được kích động.
Trương Tu Đà, ba chữ tầm thường, tự thân nó mang theo mị lực vô tận, cho dù chưa từng chứng kiến con người thật của hắn, cho dù nghe được chuyện của hắn, nghe đến tên của hắn, cũng làm cho rất nhiều người nhiệt huyết sôi trào, không thể tự chủ.
Ba chữ này vốn đại biểu cho một truyền kỳ bất bại!
Trương Tu Đà không phải bất bại, trong cuộc đời hắn thật ra thất bại một lần, lần thất bại nọ, kết quả đã muốn tính mạng của hắn.
Hắn không phải bại bởi kẻ địch, mà bại bởi bản thân, ít nhất trong mắt Đậu Hồng Tuyến, nàng cho rằng như vậy.
Một người nếu đã không có hy vọng, đã không có mục tiêu, đã không có chỗ dựa, vậy hắn so với đã chết cũng không có gì khác biệt!
Thảm thiết trước Đại Hải tự, nàng bản thân cũng khó quên, người từng chính mắt nhìn thấy đều khó quên.
Tô Định Phương, Lưu Hắc Thát mỗi lần đề cập đến Đại Hải tự, đều bất giác dời đề tài đi.
Đậu Hồng Tuyến biết, bọn họ không muốn nhắc tới, bọn họ cùng Trương Tu Đà vốn là như nước với lửa, nhất định phải phân ngươi chết ta sống, lần này tính kế tầng tầng lớp lớp cũng là bình thường, nhưng khi Trương Tu Đà thật sự đã chết, Tô Định Phương cùng Lưu Hắc Thát trong lòng rốt cuộc nghĩ như thế nào, thì cũng không ai có thể biết được.
Ít nhất, bọn họ cũng không thể cao hứng!
Một người đã chết, hắn còn có thể sống ở trong tim trong mắt rất nhiều người, cho dù kẻ địch cũng kính ngưỡng, hắn ít nhất cũng không sống uổng phí!
Đậu Hồng Tuyến nghĩ tới đây, đột nhiên dâng lên một ý niệm cổ quái trong đầu, nếu như có một ngày mình chết đi, không biết có người nào nhớ tới không?
Người trước mắt cả đời này, đều quên không được Trương Tu Đà, nhưng ba chữ Đậu Hồng Tuyến này, ở trong lòng hắn thì chiếm cứở vị trí nào?
Hai người một quỳ một đứng, đều lẳng lặng bất động, từ chính ngọ cho tới hoàng hôn.
Trời chiều rốt cuộc từ mặt kia núi vòng qua, rãi lên sườn núi một màu hồng đẹp mắt, giống như máu đã đổ ra trước Đại Hải tự năm ngoái, gió núi lất phất, mặt trời lặn chiếu xuống, trong ánh hồng mang theo nỗi buồn vô cớ, còn có sự thảm thiết cùng sám hối khắc ghi vào cốt tủy!
Người quỳ xuống đất rốt cuộc đã động, mái tóc khẽ run, Đậu Hồng Tuyến đã sớm nhìn thấy, gấp giọng nói: "Sĩ Tín, ngươi có khỏe không?"
Người nọ cũng không có xoay người lại, nhưng lại chậm rãi té xuống.
Khi hắn té trên mặt đất, mới nhìn thấy hắn dung tần tiều tụy, mắt hõm sâu, hai mắt vô thần, chẳng khác gì người chết.
Nhưng khuôn mặt Đậu Hồng Tuyến vẫn nhớ kỹ, đây là khuôn mặt của La Sĩ Tín mà nàng đã cố ý rẽ lối khác mà đến đây, chỉ muốn gặp mặt một lần!
La Sĩ Tín gầy đi rất nhiều, tiều tụy được không nhận ra được hình người, bất chợt vừa nhìn, đã không còn vẻ anh tư bừng bừng phấn chấn như lúc đầu, hắn hiện tại không những không thể xông pha ngàn quân, mà chỉ là một người chờ chết.
Nhưng Đậu Hồng Tuyến đương nhiên sẽ không quên, có ai có thể quên mối tình đầu khắc cốt minh tâm?
Nàng tiến lên vài bước, đỡ lấy La Sĩ Tín, lớn tiếng kêu lên: "Sĩ Tín, Sĩ Tín, ngươi tỉnh lại!"
La Sĩ Tín đôi mắt mặc dù vẫn mở to, nhưng lại không có thần quang, thoạt nhìn như đang hấp hối, tùy thời có thể mất mạng.
Đậu Hồng Tuyến trong lòng kinh sợ, thầm nghĩ mình cũng may quay về kịp, lần trước rời đi, làm sao nghĩ đến La Sĩ Tín sẽ tự đoạn sinh kế? Nếu muộn mấy ngày, trên đời này chỉ sợ sẽ không có nhân vật La Sĩ Tín này nữa.
Vội phấn khởi khí lực, đem La Sĩ Tín đỡ dậy, nhưng lại cảm giác một hán tử vốn cao lớn như vậy, giờ nhẹ tới làm cho người ta sợ hãi.
Đậu Hồng Tuyến trong lòng chua xót, đở hắn vào trong nhà tranh, phát hiện nhà tranh chỉ còn cái khung, đừng nói là mưa, cho dù là tuyết cũng che đỡ không được.
Cũng may lúc này là đầu mùa xuân, không có mưa xuống, nếu không lại càng gian nan.
Nhà tranh trừ cái khung, phòng dĩ nhiên không có chỗ nghỉ ngơi, chỉ là núi đá bùn đất, ướt át không chịu nổi, Đậu Hồng Tuyến nhìn mọi nơi cảm thấy trong đầu một trận mờ mịt, không thể làm gì khác hơn là trước đem La Sĩ Tín đặt trên mặt đất, sau đó chạy vội ra ngoài thu nhặt cây cỏ khô.
Chờ khi thu nhặt cây cỏ khô quay về, La Sĩ Tín vẫn nằm yên trên mặt đất, không có nhúc nhích.
Đậu Hồng Tuyến trong lòng hoảng sợ, chỉ tưởng rằng hắn đã mất mạng, đưa tay thăm dò hơi thở của hắn, cảm giác vẫn còn nhiệt khí, tâm trạng cũng an tâm một chút.
Nàng thời khắc này tim như bị đao cắt, cảm giác được La Sĩ Tín biến thành bộ dáng như hôm nay, cùng với nàng thật sự có quan hệ rất lớn, nếu cứu không sống La Sĩ Tín, đời này cũng không thể nào an tâm.
Dìu La Sĩ Tín nằm lên trên cỏ khô, lại dùng cỏ khôg đắp lên người La Sĩ Tín, lại nhìn mọi nơi, phát hiện lương thực một mảnh cũng không có, thật sự không rõ mấy ngày qua, La Sĩ Tín làm thế nào mà sống.
Đậu Hồng Tuyến rời nhà tranh, chừng một nén hương đã săn được một con thỏ, một con gà rừng quay trở về, ở bên ngoài nhà tranh đốt lửa nướng thỏ, cuối cùng ở trong nhà tranh tìm ra được một cái nồi sắt cũ kỹ, một cái bát sứt mẻ, liền đem con gà rừng đi nhổ lông móc nội tạng, tìm mấy khối đá lớn đỡ cái nồi, lại lấy nước ở khe suối mà nấu canh gà.
Nàng tuy nóng lòng, nhưng động tác vẫn thuần thục, thật sự là bởi vì nàng vẫn theo phụ thân khởi nghĩa, mọi việc đều phải tự mình mà làm lấy.
Không ngừng bận rộn ở trước phòng La Sĩ , rốt cuộc đợi được con thỏ đã chính, nước đã sôi, con gà rừng đã mềm, Đậu Hồng Tuyến dùng cái chén bể múc nửa bát canh gà tiến vào, nâng La Sĩ Tín dậy, nhẹ giọng nói: "Sĩ Tín, tỉnh tỉnh lại, uống chút nước này".
Nàng biết La Sĩ Tín cũng không phải là bị bệnh, quá nửa là do đói quá, chỉ trong mấy tháng, hắn đã gầy đi mấy chục cân.
Nàng nấu canh gà, chỉ hy vọng bồi bổ thân thể cho hắn, việc này làm cũng là tự nhiên.
Giờ khắc này, La Sĩ Tín chính là mạng của nàng.
La Sĩ Tín chậm rãi mở mắt, ánh mắt rơi vào trên người Đậu Hồng Tuyến, có chút mờ mịt.
Đậu Hồng Tuyến nhìn thấy hắn mở mắt, rất vui mừng nhẹ giọng nói: "Sĩ Tín, ta là Hồng Tuyến, ta là Hồng Tuyến đây…"
La Sĩ Tín nghe mà như không nghe thấy, ánh mắt tuy rơi ở trên người Đậu Hồng Tuyến, nhưng lại như là không nhìn thấy.
Đậu Hồng Tuyến vẫn bận rộn, bất chấp chua xót, thời khắc này nhìn thấy bộ dáng của hắn, nước mắt giống như những hạt châu tích tích rơi xuống, rơi lên trên mặt La Sĩ Tín.
La Sĩ Tín vẫn đờ ra, mím chặt đôi môi, mơ hồ đã nhìn thấy sự cao ngạo năm đó.
Đậu Hồng Tuyến nhìn thấy hắn hô hấp yếu ớt, chỉ sợ gặp chuyện không may, đem bát đến sát miệng La Sĩ Tín, rưng rưng khuyên nhủ: "Sĩ Tín, ta là Hồng Tuyến.
Người bây giờ thân thể suy yếu, hãy uống canh gà này đi".
La Sĩ Tín vẫn mím chặt đôi môi, nước canh tới bên mép, theo khóe miệng chảy xuôi xuống, một giọt cũng không tới trong miệng.
Đậu Hồng Tuyến lo lắng, "Sĩ Tín, ngươi vô luận như thế nào, không thể vứt bỏ bản thân như thế, nhanh mở miệng… nghe lời…"
Nàng kiên nhẫn nói, dùng trăm phương ngàn kế, La Sĩ Tín vẫn không nhúc nhích, lại càng không ăn canh, Đậu Hồng Tuyến nước mắt lại chảy xuống, nức nở nói: "Sĩ Tín, ngươi chớ có như thế, nếu như Trương tướng quân ở trên trời có linh thiêng, hắn cũng không hy vọng ngươi như vậy".
La Sĩ Tín nghe những lời này, trong đôi mắt ánh sáng chợt hiện, đột nhiên mở miệng ra, bắt đầu từng ngụm từng ngụm nuốt canh gà, thịt gà bên trong cứ như vậy mà nuốt xuống, trên mặt cũng không có vẻ mặt gì.
Đậu Hồng Tuyến mừng rỡ, nhìn thấy hắn uống hết nửa bát canh gà, vội vàng đi ra ngoài múc nữa.
Chỉ là khi quay trở lại, nhìn thấy hắn đã mơ màng ngủ, không đành lòng đánh thức, bưng canh gà đứng ở một bên, trong lòng ngàn vạn suy nghĩ, đầy bụng phiền muộn.
Quay ra ngoài nhà cỏ, ăn chút thịt nướng, nhưng vị như sáp đèn cầy, suy nghĩ ngẩn ngơ, nhìn thấy màn đêm phủ xuống, không yên lòng La Sĩ Tín, nên dựa vào một cây cột gần chỗ hắn nằm mà ngồi.
Cả ngày thể xác lẫn tinh thần tiều tụy, rất nhanh mơ mơ màng màng mà ngủ.
Trong mơ mơ màng màng, đột nhiên nhìn thấy La Sĩ Tín cả người đầy máu đứng ở trước mặt mình, ngực cắm một thanh trường kiếm, cũng không nói tiếng nào, Đậu Hồng Tuyến trong lòng kinh sợ, bỗng nhiên mở hai mắt, thì thấy trăng đã mọc giữa bầut rời, trong trẻo nhưng lạnh lùng, xuyên thấu qua nóc nhà tranh rải ánh sáng xuống dưới, có một chút sầu bi.
Ánh trăng vẫn như trước, nhưng La Sĩ Tín ở bên cạnh cũng đã không thấy bóng dáng.
Đậu Hồng Tuyến thất kinh, vội vàng đứng lên, đưa mắt trước tiên hướng về phần mộ của Trương Tu Đà nhìn qua, chỉ thấy được dưới ánh trăng, trước mộ phần có hai cái mộ bia, một cái đương nhiên chính là La Sĩ Tín.
La Sĩ Tín vẫn cố gắng quỳ thẳng ở đó, không nói được lời nào, Đậu Hồng Tuyến đi ra ngoài, đạp nát sự yên lặng của bóng đêm, lại phảng phất như đạp nát trong lòng, nhưng sự yên lặng còn có thể phục hồi như cũ, nhưng cõi lòng tan nát, thì không thể chuyển lại tốt đẹp.
Nàng chỉ là đứng ở sau lưng La Sĩ Tín, biết có khuyên cũng vô dụng, nhưng cũng không đành lòng rời đi, chỉ ngơ ngác mà đứng đó đến hừng đông, lại đợi mặt trời mọc, trời đã sáng.
Tới giữa trưa, Đậu Hồng Tuyến lại bận rộn nhóm lửa nấu cơm, đem canh gà hôm qua ăn chưa xong hâm lại một chút.
Nàng thân là con gái của Đậu Kiến Đức, từ lúc còn nhỏ tới giờ, vẫn đều là vì phụ thân mưu tính đại nghiệp, liên lạc Vô Thượng vương, cùng Ngõa Cương liên minh, đi tới thảo nguyên, chưa từng có lúc tạm nghỉ.
Nhưng như hôm hay, trong lòng vì một nam tử mà nấu cơm cho hắn, thay hắn lo lắng, thật ra cũng là chuyện chưa có từ trước đến giờ.
Nàng cùng La Sĩ Tín thật ra đã sớm quen biết, tình cũng ngầm có, nhưng đây là lần đầu tiên phát hiện, thì ra trong lòng nàng, La Sĩ Tín phân lượng lại nặng như thế.
Nàng chỉ đang suy nghĩ, vô luận như thế nào cũng phải làm cho La Sĩ Tín sống sót.
Trong lòng lại có chút hối hận, nếu biết rằng hôm nay hắn sẽ như thế, lúc đầu cũng sẽ không tìm hắn.
Trong khi suy nghĩ miên man, La Sĩ Tín lại cử động, Đậu Hồng Tuyến khẩn trương nhìn qua, chỉ sợ hắn lại ngã xuống.
La Sĩ Tín không có lần nữa ngã xuống đất, chỉ chậm rãi dập đầu, khấu ba lần, mỗi một lần tuy không tiếng động, nhưng ở trong lòng Đậu Hồng Tuyến, vẫn cảm thấy kinh tâm động phách, đất rung núi chuyển.
La Sĩ Tín dập đầu xong, lảo đảo đứng lên, hắn thân thể mặc dù suy yếu, nhưng rốt cuộc vẫn đứng lên, chậm rãi xoay người lại, ánh mắt rơi vào trên người Đậu Hồng Tuyến, một lúc thật lâu.
Lúc này đây, ánh mắt cũng không phải là hờ hững.
"Cô đã đến…"
Tuy chỉ ba chữ vô cùng đơn giản, Đậu Hồng Tuyến một khắc nọ, chỉ cảm thấy ánh nắng sáng ngời, khí trời tươi mát, trong lòng tràn đầy vui sướng, gật mạnh đầu, "Sĩ Tín, ta đã tới".
La Sĩ Tín lại nhìn nàng một lúc lâu, chậm rãi ngồi xuống, tiện tay từ trong canh nóng nắm lên nửa con gà, chậm rãi nhai nuốt.
Hắn ăn rất chậm rất cẩn thận, Đậu Hồng Tuyến trong lòng lại dâng lên ý nghĩ vui mừng, lại đưa đến một chén nước, đau lòng nói: "Sĩ Tín.
Cẩn thận, nước mới sôi, rất nóng".
La Sĩ Tín không nói một lời, chỉ ăn xong nửa con gà, trong hai mắt rốt cuộc có điểm thần thái, lẩm bẩm nói: "Ngày hôm qua vốn là ngày cuối cùng ta thủ mộ cho Trương tướng quân".
Đậu Hồng Tuyến gật mạnh đầu, "Ta biết, cho nên ta…"
"Nhưng ta lại hôn mê bất tỉnh, cho nên hôm nay lại thủ thêm một lúc.
Ta không thể không uống canh gà của cô, bởi vì ta nói được, thì sẽ làm được.
Không uống canh gà, không có khí lực thủ mộ".
Chuyện đơn giản, hắn cũng nói đơn giản, nhưng thâm ý trong đó lại làm cho Đậu Hồng Tuyến lệ rưng rưng hốc mắt, "Sĩ Tín, ta biết người trong lòng khổ sở, nhưng dù sao người chết cũng không thể sống lại…"
Nàng nói tới đây, trông thấy vẻ mặt đờ đẫn của La Sĩ Tín, cũng nói tiếp không được.
La Sĩ Tín không nhìn Đậu Hồng Tuyến, tự nói: "Ta phải đi".
Hắn chậm rãi đứng dậy, liếc nhìn mộ bia Trương Tu Đà một cái, xoay người lảo đảo hướng tới chân núi mà đi xuống.
Đậu Hồng Tuyến bỗng nhiên đứng lên, lớn tiếng kêu lên: "Sĩ Tín!"
La Sĩ Tín ngừng bước, nhưng không quay đầu lại, cũng không lên tiếng, chỉ yên lặng mà đứng.
Đậu Hồng Tuyến đi tới, ân cần hỏi." Sĩ Tín, huynh muốn đi đâu?"
La Sĩ Tín nhìn về phương xa, lắc đầu nói: "Không biết".
Đậu Hồng Tuyến ôn nhu nói: "Sĩ Tín, ta biết huynh bây giờ tâm tình rất không tốt chịu, ta cũng hiểu huynh… nếu như huynh thật sự không có chỗ có thể đi, huynh có thể cùng ta ở một chỗ… cùng đi tới chỗ cha ta.
Cha của ta đối với huynh cũng rất có hảo cảm".
La Sĩ Tín trên mặt không có bất cứ vẻ gì.
Đậu Hồng Tuyến cố lấy dũng khí nói: "Sĩ Tín, tâm ý của ta… huynh… huynh… còn không rõ sao?"
"Ta không rõ" La Sĩ Tín thanh âm giống như băng lạnh.
Đậu Hồng Tuyến vốn trên mặt ửng đỏ, giống như ánh bình minh, nhưng khi nghe câu nói đó, đột nhiên mất đi huyết sắc, tái nhợt hẳn đi.
"Sĩ Tín, ta biết huynh còn đang trách ta… trách ta lúc đầu không nên tìm huynh.
Ta biết là ta sai, nếu như thật sự trời cao có trừng phạt, thì trừng phạt một mình ta là được rồi, không nên đổ hết lên trên đầu huynh".
La Sĩ Tín khóe miệng có chút co quắp, "Đậu Hồng Tuyến, cô nói sai rồi".
Đậu Hồng Tuyến sửng sốt, "Ta nói cái gì sai?" Nhưng nghe được La Sĩ Tín gọi thẳng tên ra, một khắc này tim như bị đao cắt, hai tay nắm lấy góc áo, tim đập chợt nhanh chợt chậm.
La Sĩ Tín vẫn nhìn về núi non ở phương xa, thanh âm lại mờảo như mây trắng, "Sai chính là sai, không cần người khác đảm đương ; làm chính là làm, cũng không cần người khác đảm đương".
Đậu Hồng Tuyến khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, thấp giọng nói: "Ta biết… huynh vốn là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, cho nên mới quỳ gối trước phần mộ của Trương tướng quân nhận sai.
Lúc đầu tại Đại Hải tự, huynh trước mặt mọi người, độc thân đoạt lấy thi thể của Trương tướng quân, cho dù tất cả mọi người của Ngõa Cương cũng không dám ngăn cản, huynh làm cái này cũng đã đủ rồi, ta nghĩ sau này ai nói đến cái tên La Sĩ Tín, đều nói một tiếng, La Sĩ Tín thị trang hán tử".
La Sĩ Tín thở nhẹ một hơi, lẩm bẩm nói: "La Sĩ Tín là trang hán tử?" Hắn đột nhiên nở nụ cười, cười đến ngã tới ngã lui, cười đến nước mắt dàn giụa, một khắc này thần sắc của hắn tựa hồ có chút điên cuồng, tiếng cười truyền đi, núi xa phản hồi về, trong lúc nhất thời trong thiên địa chỉ có tiếng cười điên cuồng.
Đậu Hồng Tuyến có chút kinh hãi, đã không thể nói gì.
La Sĩ Tín tiếng cười rốt cuộc đã ngừng, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Đậu Hồng Tuyến, lạnh như băng nói: "Chúng ta là nhỏ đã quen nhau, xem như thanh mai trúc mã, cách nhau đã lâu, ta biết cô nhất định đã cho rằng ta thích cô".
Đậu Hồng Tuyến trong đôi mắt có lệ quang, nhẹ giọng nói: "Ta không có nghĩ đến huynh thích ta, mà ban đầu từ khi huynh giúp ta đánh cường đạo, làm cho ta khỏi bị khuất nhục, ta đã thích huynh rồi!"
La Sĩ Tín lẳng lặng nghe xong, trong mắt thoáng mê man, thoáng qua lại biến mất, "Cô nhất định cho rằng ta rời Trương tướng quân, không đi Đại Hải tự cứu viện Trương tướng quân cũng là bởi vì cô?" Đậu Hồng Tuyến nhẹ giọng nói: "Ta thà rằng…"
"Thật ra cô sai rồi" La Sĩ Tín lạnh lùng nói: "Ta phản bội Trương tướng quân, cũng không bởi vì Đậu Hồng Tuyến cô, nên mong cô không nên tự tác đa tình, cho nên cô cũng không cần có bất cứ gánh nặng gì.
Ta đã cứu mạng của cô, cô hôm nay cũng đã cứu ta một mạng, cái gì cũng đã hoàn lại, từ nay về sau Đậu Hồng Tuyến là Đậu Hồng Tuyến, La Sĩ Tín là La Sĩ Tín, không có bất cứ qua lại gì nữa!"
Hắn nói tới đây, lảo đảo đi về phía trước, tựa hồ muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Đậu Hồng Tuyến lớn tiếng nói: "Sĩ Tín, ta còn muốn nói một câu".
La Sĩ Tín chậm rãi dừng bước lại, thản nhiên nói: "Cô còn muốn hồi lại nồi thịt gà sao?"
Đậu Hồng Tuyến móng tay cũng đã bấm sâu vào thịt, nhưng vẫn trấn tĩnh nói: "Sĩ Tín, ta chỉ muốn nói với huynh, vô luận huynh sau này đi nơi nào.
Nhớ kỹ, Trương tướng quân ở trên trời có linh thiêng, nhất định đã tha thứ cho huynh, huynh không cần làm chuyện khờ dại!"
La Sĩ Tín nhếch miệng cười, trong nụ cười có sự thê lương cùng trào phúng nói không nên lời, từng chữ từng chữ nói ra: "Ta sớm biết rằng Trương tướng quân sẽ tha thứ cho ta, chính bởi vì vậy, ta mới không thể tha thứ cho chính mình!"
Hắn nói xong những lời này, không do dự nữa, mà hướng xuống chân núi mà bước đi.
Hắn không biết có khí lực từ nơi nào, đi cực nhanh, nhưng do quá mức suy yếu, bước chân loạng choạng, cất bước không ổn, lảo đảo một cái đã từ trên núi lăn xuống.
Đậu Hồng Tuyến lấy làm kinh hãi, mới muốn đi xuống nâng hắn dậy, không ngờ La Sĩ Tín trong khi lăn xuống, đụng vào một gốc đại thụ, rốt cuộc ngừng lại, giãy dụa bò lên, rốt cuộc đã tới chân núi, biến mất không thấy nữa.
Từ đầu chí cuối, La Sĩ Tín đều không quay đầu lại, Đậu Hồng Tuyến nhìn La Sĩ Tín rốt cuộc biến mất không thấy, nước mắt cũng ức chế không được, cuồn cuộn lăn xuống.
Trời xanh mây trắng, là một ngày nắng đẹp.
Đậu Hồng Tuyến lại cảm thấy tuy mặt trời chiếu khắp nơi, nhưng trên thân thể của nàng không chỗ nào cảm thấy ấm áp!
Ánh mặt trời mặc dù rơi trên người La Sĩ Tín, nhưng trong lòng hắn lại lạnh như băng, mấy tháng qua, gió gió tuyết tuyết, trời đông giá rét, nhưng cũng không làm cho lòng hắn lạnh đến như vậy!
La Sĩ Tín không ngừng đi tới, trong đầu trống rỗng, hắn chỉ muốn đi cho xa, cách Đậu Hồng Tuyến càng xa càng tốt.
Đi qua núi, lội qua khe suối nhỏ, tiếp theo qua một vùng cây cối, không biết đi bao lâu, phía trước bỗng nhiên sáng sủa, nước sông cuồn cuộn.
Hoàng Hà chảy vào biển đông, không có trở lại, La Sĩ Tín lại có chút mờ mịt nhìn nước sông đối diện, trong lúc nhất thời ngơ ngác không có chủ ý.
Đất trời to lớn, hắn lại cảm thấy đã không có chỗ cho hắn dung thân!
Ở trên núi mấy tháng tuy khổ hàn, nhưng hắn cuối cùng cũng có chỗ ký thác, có thể sám hối, nhưng khi xuống núi thì tâm tư mịt mờ, giống như nước sông.
Phía sau có tiếng bước chân vang lên, La Sĩ Tín cũng không quay đầu lại, đã biết người nọ có võ công.
Hắn từ nhỏ tập võ, thân kinh bách chiến, mười bốn tuổi nhập ngũ, cũng là vạn người khó ngăn.
Hiện tại tuy thân thể suy yếu, nhưng nhĩ lực vẫn còn, nghe được cao thủ tới gần, nhưng không có nửa phần đề phòng, cho dù đối phương có đẩy hắn vào dòng sông cuồn cuộn, hắn cũng không thèm để ý.
Tiếng bước chân đến phía sau hắn chừng trượng thì dừng lại, một thanh âm vang lên: "Sĩ Tín, ngươi có khỏe không?"
La Sĩ Tín thân thể chợt cứng ngắc lại, nắm chặt nắm tay, cũng không quay đầu lại, chỉ cười chua chát nói: "Trình Giảo Kim?"
Người nọ chậm rãi đi tới trước mặt La Sĩ Tín, da mặt đen đúa, râu mép rối tung, dung nhan uy vũ hung mãnh, đúng là một trong ba tướng thủ hạ Trương Tu Đà - Trình Giảo Kim!
La Sĩ Tín cùng Trình Giảo Kim rất là quen thuộc, chỉ nghe thanh âm, cũng đã đoán ra là hắn.
"Sĩ Tín, đã lâu không gặp, ngươi gầy đi rất nhiều" Trình Giảo Kim thở dài một hơi.
"Ngươi thật ra mập lên" La Sĩ Tín hờ hững nói.
Trình Giảo Kim trên mặt có chút mất tự nhiên, hồi lâu mới nói: "Ta thật ra ở chỗ này, chính là muốn gặp ngươi".
"Ta tới nơi này, cũng không muốn gặp ngươi" La Sĩ Tín đối với chiến hữu ngày xưa sóng vai tác chiến cũng không có sắc mặt gì tốt.
Trình Giảo Kim khẽ cau mày, "Ta biết ngươi đang trách ta, ngươi đang trách ta lúc trước không có cầu được cứu binh, ngươi trách ta…"
La Sĩ Tín nở nụ cười, tràn đầy vẻ trào phúng, cắt đứt lời hắn, "Ta có tư cách gì mà trách ngươi?"
Hai người nói không ăn nhập, thoạt nhìn một lời không hợp thì sẽ xuất thủ, Trình Giảo Kim thở dài một hơi, đột nhiên nói: "Sĩ Tín, ngươi nói cả đời này của ngươi là vì cái gì?"
La Sĩ Tín không đáp, Trình Giảo Kim đã tự đáp, "Có người vì danh, có người vì lợi.
Người không vì danh lợi, thì sống ở trên đời này làm gì? Ta hiểu không tính là nhiều, nhưng cũng biết, khi nắm tay người khác đánh tới, ta nhất định sẽ không đưa mặt ra đỡ.
Ta cũng tập võ, rất thích tàn nhẫn tranh đấu, lúc ấy bất quá chỉ muốn ở tại Đại Tùy làm một vệ binh, lên tới tướng quân, uy phong lẫm lẫm áo gấm về nhà… nhưng sau đó, đạo phỉ tới, đạo phỉ càng nhiều, ta không đợi đi làm tướng quân, trước hết phải tổ chức tập hợp gia hương phụ lão chống cự đạo phỉ, lúc này, ta gặp phải Trương tướng quân! Trương tướng quân dũng mãnh vô địch, đối người khác rất tốt, đối với dân chúng rất tốt, đối với ta cũng rất tốt, kết quả là…"
"Kết quả ngươi bán đứng người?" La Sĩ Tín lạnh lùng một câu.
Trình Giảo Kim nhướng mày, "Sĩ Tín, ta phản bội Trương tướng quân, vậy còn ngươi?" Hắn vốn tính tình không tính quá tốt gì, La Sĩ Tín lại luôn châm chọc, khó tránh khỏi nổi giận, nếu không bởi vì có việc muốn tìm La Sĩ Tín, lập tức xoay người mà đi.
La Sĩ Tín cười cười, "Ta cũng bán đứng tướng quân, tội nghiệt sâu nặng, sẽ không bởi vì ngươi cũng bán đứng mà giảm bớt nữa phần".
Trình Giảo Kim ngóng nhìn La Sĩ Tín, một hồi lâu mới nói: "Ta đi theo tướng quân đánh Đông dẹp Bắc, lúc bắt đầu cũng cảm thấy sảng khoái, nhưng từ từ, ta phát hiện ta đã không biết mình đang làm cái gì.
Bảo vệ gia viên sao? Không phải, ta rời nhà càng ngày càng xa, vì giang sơn Đại Tùy sao? Dường như cũng không phải, bởi vì Đại Tùy gió mưa phiêu diêu, Hoàng đế cũng bỏ đi Dương Châu, không để ý tới giang sơn Đại Tùy này, chúng ta còn chinh chiến vì đất nước này, vậy chẳng phải là chuyện buồn cười sao?"
La Sĩ Tín lần này lại trầm mặc, Trình Giảo Kim thở dài nói, "Thật ra ta sớm đã muốn đi, lưu lại chỉ bởi vì Trương tướng quân nhân nghĩa, nhưng người lại đánh Ngõa Cương, ta chỉ có thể đi, bởi vì ta không biết rốt cuộc lúc nào mới là điểm dừng.
Hơn nữa, Trương tướng quân dũng mãnh vô địch, dù không có Trình Giảo Kim thì cũng là vô địch! Người đã chết, là bởi vì người muốn chết mà thôi.
Người nếu không muốn chết, trên đời này có người nào có thể giết được người? Cho nên Sĩ Tín, ngươi cũng không nên quá mức áy náy!"
La Sĩ Tín lại nở nụ cười, lại càng trào phúng, "Trương tướng quân muốn sống hay không là một chuyện, chúng ta có phản bội hay không lại là chuyện khác, tuyệt đối không thể nhập chung với nhau được! Trình Giảo Kim, người khác làm sai, cũng không có nghĩa ta cũng làm được, đạo lý này, ngươi chẳng lẽ còn không rõ?"
Trình Giảo Kim thở dài một hơi, trầm ngâm nói: "Vô luận như thế nào… lần này ta đến, thật ra là tìm ngươi có việc thương lượng".
"Ngươi cứ nói…"
"Ngõa Cương hiện nay thế lớn, có thể nói là bá chủ Trung Nguyên, Bồ Sơn Công Lý Mật cầu tài như khát nước, sớm biết đại danh của Sĩ Tín ngươi, lúc này mới bảo ta ở đây chờ, chỉ muốn mời ngươi trừ bỏ những hiềm khích trước đây, đi tới Ngõa Cương, cộng mưu nghiệp lớn" Trình Giảo Kim thành khẩn nói: "Sĩ Tín, Đại Tùy hôm nay cũng đã không thể vãn hồi, sớm mưu tính đường lui mới là chánh đạo, ngươi và ta quen biết đã lâu, chớ bởi vì nghĩa khí mà chậm trễ tiền đồ".
"Ngươi có thể, nhưng ta không thể" La Sĩ Tín đột nhiên nói.
Trình Giảo Kim ngạc nhiên, "Ngươi có ý gì?"
La Sĩ Tín từng chữ nói ra: "Ngươi có thể có muôn vàn lý do, danh chính ngôn thuận đầu nhập vào Ngõa Cương, nhưng ta cũng không thể diệt đi một tia áy náy cuối cùng trong lòng".
Hắn nói xong những lời này, đã chặn lại một chiếc thuyền đang xuôi dòng, nhảy lên cho thuyền phu trực tiếp rẽ về bờ bên kia, cũng không quay đầu lại.
Nước sông cuồn cuộn, mênh mông chảy về hướng đông, đưa mắt nhìn lại, thiên cổ vẫn không dừng!.
Danh Sách Chương: