Tiêu Bố Y nghe được Vân Thủy giãi thích, tuy giặt minh nhưng lòng lại có ưu tư.
Phương pháp hạ độc hắn đà thấy qua nhiều, nhưng xảo diệu không thể tưởng tượng được như Vân Thủv.
hắn lại lẩn đầu tiên nhìn thấy.
Lúc trướcBùi Bội hạ độc.
chi là độc tính cương mãnh, Lại Tam đến chết, cũng làm cho người khác thấy mà kinh hài.
nhưng so với Vân Thủv hạ độc.
hiển nhiên thua kém rất nhiều.
Vân Thủv ung dung thản nhiên giết chết hơn mười người, lòng dạ độc ác thật sự khác người thường.
Nhưng mà Tiêu Bổ Y nghe nàng giải thích, đà rò ràng rất nhiều.
A Tú hít vào Kim tẳm phấn thật có chút tai bav vạ gió.
nếu bọn họ không có ý nghĩ cứu Vân Thủy trong đầu.
bọn họ căn bản sẽ không tráng độc.
Điều này làm cho Tiêu Bố Y dỡ khóc dỡ cười, lẩn đầu phát hiện thì ra cứu người cũng là sai lầm.
Nhưng không trung tràn đầy Kim tẳm phấn mà nói.
A Tú bởi vi cách xa hơn một chút, cho nên hít vào không đủ để trí mạng, chính mình lại hãm sâu vào trong đó.
theo lý thuvết sớm nên trúng độc.
nhưng vì sao đến bây giờ vẫn binh yên vô sự? Tiêu Bố Y nghĩ mài mà không rõ, thẩm nghĩ chẳng lẽ lại là công lao của Dịch Cân kinh?
Nghĩ đến khi ờ thảo nguvên.
Lò lào Tam cùng Thủv Linh đều trúng òn dịch, không thể mav mắn thoát khỏi, bản thân lại binh vên vô sự.
lúc trước Tôn Tư Mạc đà từng nói qua.
mình tặp luvện Dịch Cân kinh, tà khí bất xàm.
không cách nào sinh sôi tặt bệnh, có lẽ đối với loại kim tẳm cổ này cùng có khả năng miễn dịch, nghĩ tới đâv.
cùng hơn cảm thấy an tâm.
Tiêu Bổ Y thoáng an tâm.
Vân Thủy nhưng lại lo sợ bất an.
trong lòng đối với người như Tiêu Bố Y có chút sợ hài.
nàng còn chưa bao giờ thắv qua có người trúng sau khi Kim tẳm phần vẫn bình chân như vại.
Tiêu Bố Y đoán không sai, A Tú cũng không phải là mục tiêu của nàng, lại bởi vì cách xa hơn một chút, cho nên số lượng Kim tẳm phấhít vào n không đủ để trí mạng.
Kim tẳm cục kỳ khó nuôi, coi như là nàng, đều có chút quv trọng, cho nên khi hạ cổ, chi sử dụng số lượng vừa phải, không muốn làng phí Nàng là cháu gái Đại Miêu Vương thương yêu nhất, những năm gần đãv này, vẫn chuvên xử lv chuvện tranh đấu trong nội bộ Miêu trại.
Đại Miêu Vương có ba người con.
nhưng Vân Thủv cũng đã dần dần có địa vị ngang bẳng ba người nàv.
Người Miêu cũng không phải như Trung Nguvên, nam tôn nữ ti.
phụ nữ nếu có năng lực.
thậm chí so với nam nhàn còn muốn uv phong hơn.
Vân Thủv nhìn như thiên chán vô tà.
chi là bởi vì tập quán của Miêu nữ.
nhung mà nàng có thể điều đình tranh chắp trong Miêu trại, thì sao có thể dùng hai chữ khờ dại mà hình dung? Trẽn đường có người cướp giết nàng, nàng lặp tức bẳng thủ đoạn tàn khốc đánh trả.
Nàng tuv thân thủ nhanh nhẹn, nhưng mà lợi hại nhất hiển nhiên vẫn là bản lãnh hạ độc.
cổ độc có đủ các kiểu các loại, nàng khi người nọ vung đao.
trong nháv mắt đã bắn ra Kim tẳm phần vô cùng lợi hại.
đến khi trông thắv hai bén có hơn mười người lao xuống, lại ung dung thản nhiên hạ thêm phân lượng, cố ý nói chuvện kéo dài thời gian.
Cũng bởi vì cổ độc phát tác còn cần thời gian, nàng lại trông xinh đẹp.
nhin bộ dáng khờ dại, lại phối hợp trang sức bạc leng keng, Kim tẳm phẩn vô sắc vô vị.
bọn cướp vẫn bất tri bắt giác mà nhập cốc, hồn nhiên không biết đă tráng cổ độc.
Vốn tất cả đều dựa theo kế hoạch của Vân Thủv.
không ngờ tự nhiên nảv sinh chi tiết, Tiêu BÓ Y bỗng nhiên đánh ra.
Vân Thủv nhìn thấv thân thủ của Tiêu Bố Y, không khòi bị dọa cho nhảv dựng, thẳm nghĩ loại còng phu này.
Trong Miêu trại ngoại trừ đại tế tự ra.
chi sợ ba Tư cũng không là đối thủ.
không biết người này là từ nơi này chui ra.
Xem hắn phục sức.
lại là đồ bản địa người Ba.
Nàng nhin thấy khi Tiêu Bổ Y giải cứu lúc.
vốn muốn nhắc nhỡ.
nhưng nghe được Tiêu Bố Y bảo A Tú bảo vệ mình, lại đột nhiên cải biến ý niệm trong đầu, tùy ý để Tiêu Bố Y trúng độc.
Đơn giản là Tiêu Bố Y mới mờ miệng thì nàng đã nghe ra cũng không phải là người địa phương, nàng trí nhớ không kém, ban đầu ở chợ đă cảm thắv khuôn mặt Tiêu Bố Y xa lạ.
thòi khắc này nhớ lại, đã nhận định Tiêu BÓ Y là giả trang, theo dòi nàng đến đây.
tâm địa bắt chính.
Bời vì một chuvện xưa của Miêu trại, đổi với người Trung Nguvên.
nàng thật sự không có nửa phẩn ấn tượng tốt.
thậm chí có thể nói là căm thù đền tận xương tủy, cho nên thờ ơ lạnh nhạt, chờ mọi người độc phát.
Bọn cướp hơn mười người đều không ngoại lệ trúng Kim tẳm phấn, lại vận kình chạv trốn, cồ độc theo máu công tâm, lặp tức mất mạng.
Cho dù là A Tú vốn không phải đổi tượng Vân Thủy hạ độc.
vừa vặn cùng ờ trong hoàn cảnh nàv.
thời gian vừa đến, cũng để kháng không nổi, ngă xuống đắt ngất đi.
Vân Thủv khi nhìn thấy Tiêu Bố Y vẫn uy phong bát diện, còn tưởng 1ẳng hắn thể chất khác hắn người thường, hơn nữa hắn dù sao vẫn đền chậm một lát.
cho nên cổ độc một mực không có phát tác.
Nào đàu nghĩ đến cho tới bây giờ.
Tiêu Bố Y vẫn không có dấu hiệu trúng độc cổ độc.
điều này làm cho Vân Thủv không khỏi kinh hài khó hiểu, giống như gặp quv vậy.
Có thể giải độc Kim tẳm phấn của nàng Miêu Cương cũng không phải là không có, nhưng mà bất quá cũng chi có ba người.
Tiêu BÓ Y là một người ngoại tộc.
làm sao có thể phá giải được Kim tẳm phấn của nàng?
Vân Thủy cùng không biết trên đời còn có loại công phu như Dịch Cân kinh, cùng không biết Tiêu Bổ Y sau khi tập luvện Dịch Cân kinh, trước dịch khí huvết tinh, sau cải mạch tủy cốt.
sau khi đền cảnh giới cực cao.
cho dù đổi lại một người khác cũng không thành vấn đề.
Tiêu Bố Y cằn cù luvện tặp không ngớt, hơn nữa thể chất cùng tinh thẩn khác hắn người thường, cho nén Dịch Cân kinh tu tập đột nhiên tăng mạnh, sớm qua cảnh giới khí huvết tinh ba tằng, hôm nav đà đến cảnh giới hoán tùy biến cốt, Kim tẳm phấn đến trẽn người hắn, cũng như òn dịch vậy, hoàn toàn không có tác dụng.
Nhưng mà nàng trời sinh tính quặt cường, dưới sự cưỡng bức của Tiêu Bố Y thực sự hoàn toàn không sợ.
cho đến khi trông thấy hắn thu đao, ân cằn nhìn sang A Tú, nói đến chuvện cứu Tiêu Vũ.
mới khiến cho Vân Thủv hơi cải biến ấn tượng.
Vò luận như thế nào, Tiêu Bố Y này luôn biểu hiện như một nam nhân.
Đưa tay lẻn tóc lấy xuống một cái ngân châm, Vân Thủv cũng ngồi xuống, nhìn sang sắc
mặt A TÚ.
Tiêu Bố Y chi cảm thấy một cỗ hương khí xông vào mũi.
nhịn không được hơi ngửa ra sau.
Vân Thủy lại cười nói: “Thế nào...!Loại ngưỡi như ngươi cũng sợ ta hạ độc sao?”
Tiêu Bổ Y đối với Vân Thủy dùng lễ đối đài.
chi sợ cùng Vân Thủy không được rõ ràng, sinh thêm sự cố.
Cho nén mới né đi như vậy, nhưng không có nghĩ đến chuyện cổ độc.
Nghe được Vân Thủy cưỡi nhạo, có chút đỏ mặt.
thoáng qua cưỡi nói: “Nghe nói cổ độc Miêu trại nổi tiểng thiên hạ.
tại hạ sao có lý nào mà không sợ?” Sau khi nói xong càu đó.
hắn mới âm thầm suv nghĩ, thẳm nghĩ vết xe đổ còn đó.
hơn mười người chết ở chỗ này, chính minh không biết tại sao lại không trúng độc.
thực sự phải cẩn thận, để tránh lặt thuyền trong cống rãnh, nhưng vừa rồi vi sao đối với Vân Thùv cùng không nửa phần có ý đề phòng? Hắn không biết người Miêu hạ độc.
thật ra cũng là một mòn học vấn cực kỳ cao thâm, các loại phối hợp nhịp nhàng ăn khớp.
Vân Thùy dùng trang sức bạc.
nụ cười, giọng điệu, nói chuyện đểu là thủ đoạn mê hoặc người khác, hắn trong lúc nhắt thòi không thể cảnh tinh tự trách, nhưng không biết Vân Thùv càng cảnh tháy kinh hài hơn.
thẩm nghĩ Tâv Lương vương có loại thủ hạ này, thật sự không thể khinh thường.
Vân Thủy tuy cảnh giác, nhưng vẫn cầm châm nhìn khí sắc A Tú, Tiêu Bố Y khó hiểu ý, nhưng cùng không dám cắt ngang Vân Thùy.
Sau một lúc làu.
Vân Thủy rốt cuộc hạ chàm, tại Nhĩ Mòn.
Giác Tôn.
Lô Tức ba chồ đâm xuống.
Ngân châm của nàng không ngắn, đâm vào cả nửa cây, lần cuối cùng rút mang theo chút máu.
dưới ánh dương lại phát ra màu vàng nhạt.
Vân Thủy đưa ngán châm lên ngửi, rồi mim cười gặt đầu.
“Tốt lắm.
không việc gì”.
A Tú rên rỉ một tiếng, đà tinh dậv.
mờ mịt nhìn chung quanh nói: “Lào đại...!có chuyện gi vậy?”
Tiêu Bố Y đứng lên thi lễ nói: “Đa tạ quận chủ giải cứu, tại hạ cảm ơn vô cùng” Nhĩ môn.
Giác Tôn, Lô Tức ba huyệt đạo đều ờ xung quanh tai.
quán lý tam tiêu kinh.
Tiêu BÓ Y nhìn thấy âm thẳm càn nhắc, chẳng lẽ trị liệu cổ độc này phải theo tam tiêu kinh mà ra tav sao? Hắn tại thảo nguyên cùng Tôn Tư Mạc học chút ít V thuật, thòi gian mặc dù ngắn ngủi, nhưng vẫn hiểu không ít V lý, nhìn thấv Vân Thủy thi pháp, tắt nhiên theo V lý mà suy nghĩ.
Nhưng trong lúc cấp thiết, cùng không thể nghĩ rò ràng được.
Thẩm nghĩ nếu Tôn Tư Mạc ờ đâv.
quá nửa rõ ràng đạo lý.
Nghĩ lại, Tôn Tư Mạc đơn giản cho Du Khiếu Phong giải độc của Vô Ư1Ị nếu như hắn ờ đâv, đổi phó cổ độc cùng không thành vấn đề.
chi là biển người mênh mông, thiên hạ to lớn, Tôn Tư Mạc giỡ phút này đang đi nơi nào?
Vân Thủy nghe được Tiêu Bố Y cảm kích, lại cười nói: “Ngươi cũng thật là kỳ quái.
Độc là ta hạ.
ta giải độc vì sao còn phải cảm ơn ta?”
A Tú vẫn nẳm trên mặt đất.
chi thấy được dưới ánh mặt trời chiếu sáng, trên người Vân Thùy trang sức bạc sáng ngời chói mắt.
làm cho trên người nàng bao phủ một tằng hào quang, xinh đẹp không gi sánh được, không khòi ngẩn ra.
Nghe được là Vân Thủy hạ độc.
quên trách cứ.
hồi làu mới lúng ta lúng túng nói: “Quận chủ.
chúng tôi cùng ngươi không cừu không oán.
người vi sao phải hạ độc đối với tôi?"
Vân Thủy đối với hắn lại không đễ ý tới, đà xoav người nhảy lên ngụa, “Tiêu Bổ Y...!Ngươi đã cứu ta một mạng, ta cùng trả lại cho ngươi một nhân tình, đà như vặv.
ta và ngươi không thiếu nợ nhau”.
Tiêu Bố Y vốn muốn đề cặp tỡi chuyện Tiêu Vù, nghe nàng nói như vậy.
trong lúc nhất thời cùng không cách nào mờ lời.
Vân Thủy lại mim cười, không nói thêm gi nữa.
phóng ngựa chạy ra ngoài núi.
A Tú chống đờ đứng lẻn.
nhìn về bóng lưng Vân Thủy nơi xa, hồi làu mới nói: ‘‘Đẹp như đào lý, tâm như...”
“Tâm nhưbọ cạp sao? A Tú, ngươi biết là tốt rồi” Tiêu Bố Y cười rộ lẻn.
cùng hắn đi về phía ngoài núi.
Lần nàv lại không phải theo dõi Vân Thủy, mà là quay lại chỗ nghi chán cùng các huynh đệ thương lượng bước tiếp theo sẽ làm như thế nào.
Mọi người chia làm vài nhóm đi ra ngoài tìm hiểu tin tức.
chỗ Tiêu Bố Y xem như không có thu hoạch gì, chi có thể trông cậy vào mấy người còn lại có thể có tin tức gì đó.
Bọn họ cùng Vân Thủy một đường đi xuống chân núi.
nhìn thấv Vân Thùy lại bị một đám người vây lại.
A Tú kinh hãi nói: ‘‘Không hav.
thi ra bọn họ còn có hậu thủ” Tiêu BÓ Y thị lực nhạy cảm.
cũng đà thấv rò đối phương là người Miêu, người cằm đẩu lại là Tát Ngòa thủ hạ của Đan Ba Cửu.
Những người kia tụ cùng một chồ thương nghị cái gì.
Tiêu Bổ Y vì tránh hiềm nghi, ỡ xa xa chờ.
Qua thòi gian uống cạn chung trà, Vân Thủy tiếp tục đi về phía ngoài núi, bên người lại đi theo hơn mười người Miêu.
Hiển nhiên là bọn họ biết có người muốn bắt cóc quặn chủ, tăng mạnh hộ vệ đối với Vân Thủv.
Vân Thủy đi xa, vẫn quay đầu lại ngắm nhìn, tiểng cười khanh khách truvền tới.
phối hợp với tiếng trang sức bạc đinh đinh đang đang, Tiêu Bố Y nghe xong lại cau mày.
Tát Ngòa lại dẫn theo thủ hạ đi về phía trong núi.
khi đi ngang qua hai người Tiêu Bố Y, Tiêu Bổ Y không muốn nhiều chuyện, lôi kéo A Tú vọt sang một bén.
Tát Ngòa lại hung dữ trừng mắt liếc nhìn bọn họ.
muốn nói cái gì, rốt cuộc vẫn dẫn theo thủ hạ rời đi.
A Tú cho 1ẳng những người này muốn sinh sự, hừ lạnh một tiếng, “Tính bọn chúngthức thời”.
Tiêu Bố Y chân mày cau lại, “A Tú.
những người này chi là nhân vật nhò.
không đáng nhắc tới.
nhưng đánh chó phái xem chủ nhân, nếu cùng bọn họ có xung đột.
chi sợ đắc tội với người Miêu.
Trước mắt Lý Hiếu Cung giảo hoạt, kiệt lực lôi kéo người Miêu, nhưng lại âm thẳm phá hỏng quan hệ của chúng ta cùng người Miêu, từ chuyện hôm nay có thể thấy được.
Trước mắt chúng ta thân ở thế yếu.
không cằn phái tức giận mà làm việc, phái cẩn thận là trên hết”.
A Tú gật đầu nói: “Lão đại, ta hiểu rò đạo lý.
Nhưng vẫn nhịn không được cơn tức này, cái đám con cháu nhà rùa tránh ờ chỗ tối, toàn sừ ám chiêu, lào tử ngẫm lại hận không thể một đao chém chết hắn”.
Tiêu Bố Y cười khổ.
“Ta thật ra cũng muốn giết hắn, nhưng Lý Hiếu Cung phi thường cẩn thận, muốn giết hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy”.
“Tia vẫn cảm thấy chuyện hôm nay có điểm thật trùng hợp” A Tú đột nhiên nói.
“Ngươi cảm thấy không đúng chỗ nào?” Tiêu Bố Y nhíu mày hòi.
“Chúng ta là từ chợ bắt đằu theo dõi Vân Thùy.
nhung mà những sát thủ này lại có chuần bị, không biết là từ nơi nào tim được tin tức?” A Tú vừa đi vừa nói chuyện.
Tiêu Bố Y gật đầu.
“Bọn cướp này đến thật có chút cổ quái”.
“Tiệp theo chính là đám người Tát Ngõa đến vừa lúc, bọn cướp nếu bắt cóc Vân Thủy, quá nừa sẽ theo đường đó mà bò chạy, chẳng phải sẽ đụng Tát Ngõa sao.
ta nghĩ cho dù chúng ta không ra tay, Vân Thủy cũng sẽ không bị bắt, Vân Thủy cho dù bị bắt, cũng sẽ không bị cướp mang đi, bởi vì đã có TátNgõa ờ bên ngoài chờ”.
“ở bên ngoài chờ?” Tiêu Bố Y lẳmbầmnói: “Chờ? A Tú.
khỏngngờ ngươi phân tích rất có đạo lý.
Đầu ngươi tại sao đột nhiên thông suốt vậy?”.
A Tú trên mặt ùng đò, nhưng mà bời vì trên mặt vốn chính là màu nâu.
nên cũng nhìn không ra chân tướng.
“Cho nên ta cảm thấy ờ đây có khả năng là một âm mưu.
chính là bắt cóc Vân Thủy, vốn là Lý Hiếu Cung cùng Tát Ngõa...!Không, hẳn là Lý Hiếu Cung cùng Đan Ba Cừu hợp mưu, Tát Ngõa là thù hạ của Đan Ba Cừu.
Tắt nhiên đối với Đan Ba Cửu bảo sao nghe vậy.
Lý Hiếu Cung muốn đả kích chúng ta, cho nên phái người giả mạo thù hạ lào đại người...”
“Đan Ba Cừu ? Vì sao phải ra tay đối với Vân Thủy?” Tiêu Bố Y nhíu mày hòi.
A Tú chỉ là hơi trầm ngâm rồi nói: “Lúc trước lão đại người cũng có nói, Đại Miêu Vương có ba con trai, xưa nay cũng không hòa thuận.
Đan Ba Cừu này ra tay đối với Vân Thủy, có khả năng là muốn đả kích Lang Đô Sát Sát?” A Tú vốn tuyệt không phải người thông minh nhưthấ Đi theo bên người Tiêu Bố Y, nghe được rất nhiều chuvện nhung tai trái vào, tai phải ra, nhưng một khắc bị Vân Thủy cứu tinh, trên mặt đất nhìn thấy Vân Thủy lúm đồng tiền như hoa, giống như tiên tử vậy, tim chợt đập thình thịch, chán ghét trước đây lại biến thành lo lắng.
Vừa rồi luôn cân nhắc tình trạng của Vân Thủy, thuận tiện đem tất cả hoải nghi nói ra
Tiêu Bố Y nghe được A Tú nói đạo lý rô ràng, tán thưởng nói: “A Tú.
ngươi quả thực tầông minh, ta thật ra cũng có hoài nghi.
Ngươi vừa nói như vậy, ta lại cũng cảm thấy, Lý Hiếu Cung cùng Đan Ba Cửu cấu kết ẹó khả năng thật lớn.
Nhưng mà ở đây đà có một vấn đề, Lý Hiếu Cung hướng về phía Vân Thủy cầu hôn, Vân Thủy lại là con của Lang Đô Sát Sát, Lý Hiếu Cung lại cùng Đan Ba Cừu cấu kết muốn bắt cóc Vân Thủy, chẳng phải có điểm tự mâu thuẫn sao?”
A Thủy gài gài đầu nói: “Ta nói quá nừa là sai rồi”.
Tiêu Bố Y mỉm cười, “Vậy cũng chưa chắc”.
Hai người vừa đi vừa nói, sau khi ra khỏi đường núi thì đi về phía đông, nơi đó là Linh sơn, cũng là noi bọn họ.
Tiêu Bố Y chỉ cân nhắc quan hệ giữa ba con cùa Đại Miêu Vương cùng Lý Hiếu Cung.
A Tú lại quay đầu nhìn về phía Vân Thủy biến mất, chỉ thấy mây trắng trôi đi, suối nước róc rách, giống như cử chỉ cùng trang sức bạc ờ trên người Vân Thủy đinh đang rung động, không khỏi có chút ngây người.
Nhưng hắn cũng hiểu rõ, Vân Thủy ở nơi này thản phặn tòn quý.
cho dù là Lý Hiếu Cung gặp cũng phải tất cung tất kính, một nhân vật nhò như mình có thể nhìn thấy đã là phúc khí, si tâm vọng tường thật sự là không nên.
Tiêu Bổ Y đột nhiên lại nói: “Ta hiểu rồi”.
“Hiểu cái gì?” A Tú thuận miệng hòi.
Tiêu Bố Y con mắt hàn quang chợp động.
“Ta nghe nói Đại Miêu Vương tuổi tác đà cao.
sau này bảy quận mười ba trại sớm muộn sẽ cấp cho ba con trai quản lý, trước mắt là thòi cơ thế lực luân chuyền.
Nếu nói là chuyển giao quyền lợi.
người có thể khống chế Miêu trại nói nhiều thi không nhiều, nói ít cũng không ít.
Trong đó đương nhiên là có ba con trai của Đại Miêu Vương, còn có đại tế tự ít người gặp kia, ba Tư thù hạ cùa Đại Miêu Vương.
Vân Thủy cũng có khả năng, dù sao nàng cũng rất được Đại Miêu Vương yêu thương.
Lý Hiếu Cung muốn lấy Ba Thục, đầu tiên phải được Miêu trại ủng hộ.
muốn được Miêu trại ủng hộ, thi phải cùng nhân vật tuyệt đối có thực quyền liên thủ.
Nhưng mà tình thế trước mắt cũng không rò làng.
Lý Hiếu Cung trong lòng cũng không chắc, nếu như ta là hắn mà nói, phương phép sẽ là cùng Vân Thủy kết thân, sau đó nhân cơ hội âm thẳm bồi dường một phương thế lực đoạt được quyền khống chế tuyệt đối Miêu trại”.
“Tiểu từ Lý Hiểu Cung này chân đạp hai thuyền, thật sự đáng giận, nói như vậy, hắn hướng về phía Vân Thùy cẩu hôn cũng không phải thật tình?” A Tú oán hận nói.
Tiêu Bố Y mỉm cười, “Chân tình giả ý, ai có thể nói rõ?” Hắn cùng A Tú một đường tới đây.
đà đem tình thế Ba Tây phân tích rõ ràng, những cái này thực sự không phải tự nhiên mà phán đoán, mà là Tiêu Bổ Y sưu tập rất nhiều tư liệu, sắp xếp chỉnh lý lại mà được.
Dù sao những hoạt động này hắn trước kia cũng đã làm không ÍỊ.
Thầm nghĩ Lý Hiếu Cung nếu thực sự cấu kết Đan Ba Cừu, vậy rất có thể sẽ không bồi dưỡng Đan Ba Cừu, đạo lý đứng trước chịu đòn hắn cũng hiểu được.
Hai người đều có đăm chiêu, cũng đã đi tới Linh sơn.
Linh sơn không tính là rất cao.
nhưng cây cối rậm rạp xanh tốt um tùm, làm cho người ta vừa nhìn tâm tinh sảng khoái.
Hai người dọc theo dư mạch đi lên, đến bên cạnh một giòng suối nhỏ.
theo dòng suối nhỗ ngược dòng lên, đi tới trước mấy căn nhà sàn.
Nhà sàn chính là cách gọi kiến trúc kiền lan thức của người Miêu, phía trên là mấy gian phòng trúc, phía trước cột gỗ chống đỡ, gió nhẹ thổi qua, nước chảy róc rách, xa xa nhìn qua, giống như tiên cảnh vậy.
Tiêu Bố Y đạp trên đá vụn bờ sông đi qua, trong lúc nhắt thời đà quên tất cả ưu phiền.
Nhưng khi lên trúc lâu, sắc mặt khẽ biến, thất thanh nói: “Tẳn huynh, ngươi bị thương?”
Trong trúc lâu chi có hai người.
Tẳn Thúc Bảo cùng Sừ Đại Nại.
Sừ Đại Nại vẫn còn không bị sao cả, Tần Thúc Bảo thì lại lộ ra nừa cánh tay.
đang băng bó cho mình.
Trên băng vải vết máu loang lổ, rõ ràng là bị thương không nhẹ.
Bước nhaiihtới, Tiêu Bố Y vội hòi:“BỊ thươngthế nào?”
Tần Thúc Bảo ngẳng đầu lên, lắc đầu nói: “Không sao”.
“ở đây ai có thể gây tổn thương được cho Tẳn huynh?” Tiêu Bố Y nhíu mày hỏi.
Tần Thúc Bảo trong lòng cảm kích, Tiêu Bố Y hỏi thương thế của hắn trước, rồi mới hỗi đối thủ, có thể thấy được người này đối với bằng hữu ân cần.
Bản thân lại không nghĩ tới mới ra ngoài, thân đà trúng một kiếm, thật sự thẹn với tín nhiệm của hắn.
Nhìn thấy Tẳn Thúc Bảo nhất thời im lặng, Tiêu Bố Y ngược lại cảm thấy hòi hơi đường đột.
thầm nghĩ
Danh Sách Chương: