Lưu Văn Tình sắc mặt thê lương, trông như lệ quỷ, muốn bồ nhào qua, nhưng lại khỏng có khí lực.
Trong lòng cùa hắn hoảng sợ khó có thể binh an, năm đó Lý Uyên khi muốn giết hắn, hắn cũng không có không tự tin như vậy.
Hắn vẫn cho là mình tính toán không bỏ sót, vẫn cho là Khả Đôn không thể ròi hắn, vẫn cho là nam nhân như hắn, có thể đơn giản đem nữ nhân đùa bỡn ưor trong lòng bàn tay, nhung Khả Đôn lại độc hại hắn?
Hắn không tin, cho nên không chút nào đề phòng mà uống chén trà này, nơi này là địa bàn của Khả Đôn, Khả Đôn muốn giết hắn, Lưu Văn TMi căn bản không có đường hoàn thù, cho nên hắn cần thận, nhìn mặt mà nói chuyện, lưu ý cừ động của Khả Đôn, nhung từ trước tới nay, Khả Đôn căn bản đối với hắn không có bất kỳ ý tứ bất màn.
Khi hắn đắc ý nhất, muốn thi triển thân thù, tiiì đã bị một kích trí mạng.
Lưu Văn Tình cho dù chết, cũng không nhắm mắt.
Khả Đôn không hề dấu hiệu hạ độc, hắn thật nghĩ không ra.
Hắn trừng mắt hai con mắt, khóe miệng đà tràn ra máu tươi, hiểu rằng cách cái chết không xa, còn có thể hòi: “Vì sao?”
“Ngươi bày mưu tírih kế cho ta, để cho ta liên hợp Hiệt Lợi.
buông tay đánh cược một lần, ta rất cảm kích ngươi” Khả Đôn thản nhiên nói, trước sau vẫn hoa quý, trấn tĩnh tự nhiên như vậy.
Lưu Vàn Tĩnh cười thảm nói: “Nàng cảm kích ta như vậy sao?”
Khả Đôn nói: “Nhưng Hiệt Lợi Khả Hàn khi biết ngươi ờ bèn cạnh ta, nói muốn hiển lộ thành ý, còn có một điều kiện phụ gia”.
“Điều kiện gì?” Lưu Văn Tĩnh từng chữ nói ra.
“Trước mắt Lý Uyên xưng đế.
Tiêu Bố Y hiệp thiên từ hiệu lệnh thiên hạ.
Thoạt nhìn đăng cơ cũng là chuyện sớm muộn.
Ta cầu bọn họ, không bằng dựa vào chính minh” Khả Đôn lạrih nhạt nói: “Khả Hàn đảp ứng cùng ta bắt tay.
Thậm chí có thể bồi dưỡng Dương Chính Đạo làm Tùy vương.
Quan viên dân chúng Trung Nguyên tại Đột Quyết toàn bộ do Dương Chính Đạo quản lý.
Vùng Định Tương do Chính Đạo định làm quốc đô.
dùng để phục hưng Đại Tùy”.
Dương ChírihĐạo là dòng dõi Tùy thất nhưng tuồi còn nhỏ.
Sau khi GiangĐô biến động thi lưu lạc đến thảo nguyên, được Khả Đôn thu lưu.
Cũng coi là hậu duệ Tùy thất còn lại không nhiầi lắm.
Lưu Văn Tĩnh đối với nhừiig cái này đều biết được.
Nhưng mà không rò cùng mình có liên quan gì!
“A.
Quên nói cho ngươi biết” Khả Đôn nói: “Điều kiện Hiệt Lợi Khã Hãn chính là...!giết ngươi”.
Lưu Vãn Tĩnh yết hầu óc ách rung động, hai mắt như muốn phun ra lừa.
Hắn nằm mơ cũng không có nghĩ đến.
trárih được Lý Uyên đuổi giết, lại chết ở trong tay Hiệt Lợi vốn không quen biết, thậm chí còn không có chút quan hệ qua lại.
“Khả Hãn nói.
Hắn có thể dễ dàng tha thứ ta trước kia cùng nam nhân bên cạnh ở cùng một chỗ.
Nhưng nếu muốn cùng hắn cùng một chỗ, phải chặt đứt những liên quan không rò ràng” Khã Đôn buồn buồn thờ dài, “Văn Tĩnh.
Ngươi phong lưu phóng khoáng, đối với ta cũng rất tốt.
Ta quả thực không nỡ để ngưai chết.
Nhưng so với chấn hung Tùy thất mà nói, ta chi có thể chặt đứt tơ tình.
Ngươi đã nói, nếu có thể chết vì ta cũng không chối từ.
Ta hiểu rằng muốn ngươi chết, ngươi cũng sẽ đảp ứng, có đúng hay không? Đà như vậy, ta trước đó không có thông báo cho ngươi, chắc hẳn ngươi cũng có thể hiểu cho”.
Nàng vài câu cuối cùng ý tĩào phúng rất đậm.
Lưu Văn Tĩnh nổi giận gầm lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, muốn xông tới.
Khả Đôn không nhúc nhích, ctLỈ lạrih lùng nhìn sang Lưu Văn Tĩnh.
Lưu Văn Tình mới bước tới một bước, đã yếu đuối ngã lăn xuống đất, không có động tĩnh nữa.
Hắn là nhân vật trong mưu môn, xưa nay coi trọng dùng lao tâm trị người, không ngờ cũng chết ở trong tính toán cùa người khác.
Khả Đôn nhìn sang Lưu Văn Tĩnh, ánh mắt lộ ra vẻ thương cảm.
thoáng qua mất đi, đột nhiên nói: “Hiện tại đà thấy rõ tâm ý của ta chưa?”
Một người cười to nói: “Khả Đôn, nàng quyết định thật nhanh, tâm ngoan thù lạt.
ta rất thích” Một người sải bước đi tới, thân hình to lớn, sắc mặt âm u, không ngờ chính là thảo nguyên Khả Hàn Hiệt Lọi.
Khả Đôn quay đằu nhìn lại cười nói: “Khả Hàn làm việc quả cảm.
lời hứa đáng giá nghìn vàng, ta cũng rất thích.
Lưu Văn Tĩnh đã chết, ta và ngươi hợp tác, thoạt nhìn hẳn là không có chướng ngại nữa”.
“Không có, tuyệt đối không có” Hiệt Lợi nói: “Chỉ là ta sau này muốn uống trà do nàng châm, phải cần thận rất nhiều”.
Khả Đôn nói: “Trước mắt Tùy thất sụp đổ, một phụ nữ yểu đuối như ta muốn chấn hưng, cũng là si tâm mộng tường.
Nếu muốn khôi phục Tùy thất, chị có dựa vào loại người hùng tài vĩ lược như Khà Hàn.
Đà như vậy, ta sao có thể đối với ngựời bất lợi?”
Hiệt Lợi cười nói: “Ta muốn xưng bá thiên hạ, nàng muốn khôi phục Tùy thất, ta có đũng, nàng có mưu, ta và nàng ngọc trai liên bích hợp.
trời sinh một đôi!”
Khả Đôn mỉm cười, đột nhiên nhíu mày nói: “Áo Tư La như thế nào?” Nàng thẳn sắc có chút ân cần.
Hiệt Lọi cũng nhíu mày nói: “Khế Qua mang tinh binh đi trước, hiện tại cũng không biết kết quả như thế nào”.
Khả Đôn nói: “Ta nghe nói Tiêu Bố Y vì cứu Ngu Thế Nam, đã phái tới từ sĩ lẻn vào thảo nguyên, lần này quá nừa là bọn họ xuống tay.
vốn thiết hạ mai phục, nghĩ cho hắn một giáo huấn, nói cho hắn biết chúng ta cũng không dể chọc tới.
đáng hận bọn họ gião hoạt đến cực điểm, lại không mắc càu, ngược lại ra tay đối với Áo Tư La.
làm cho người ta khó lòng phòng bị”.
Hiệt Lợi hòi: “Nàngđã dò xét rõ nơi bọn họ chỗ ẩn thân?”
“Bọn họ hành tung quỷ dị, ta chỉ biết bọn họ đích xác là ờ Lăng Đặc sơn dư mạch hoạt động, nơi đó đà tiệp cận Xích Tháp..
“Hắc ám thiên sứ không phải hoạt động tại đó sao?” Hiệt Lọi hỗi.
“Tiêu Bố Y đối với Hắc ám thiên sứ có công, chỉ sợ bọn họ sẽ cùng một hội” Khả Đôn lo lắng nói.
Hiệt Lợi cả giận nói: “Đây là khối u ác tính của thảo nguyên, ta sẽ đem bọn chúng cắt bỏ!”
Khả Đôn đề nghị nói: “Tiêu Bố Y vì cầu không kirih động ta và người, người đi vào thảo
nguyên tuyệt sẽ không nhiều, bọn họ chỉ chừng mấy trăm người gi đó.
nếu trao đồi sau khi Ngu Thế Nam, Áo Xạ Thiết, ổn thòa sẽ xuôi nam”.
“Con đường xuôi nam ta đà sớm phái trọng binh gác.
Nếu gặp gỡ, sẽ giết không tha” Hiệt Lọi nói.
“Nhưng những người này rất thích hư hư thực thực, hắn mục đích tuy là xuôi nam, nói chắc chắn thì là đánh lạc hướng, trước cầu đi về phía bắc, sau đó mới theo đường vòng mà về.
Ta đà phái người phong tòa địa vực Xích Tháp, tranh thù muốn đem bọn họ vây hàm chết ờ trong Lăng Đặc quần sơn!”
Hiệt Lợi gật đầu, “Không giết bọn họ.
khó mà giải mối hận trong lòng cùa ta.
Lần này ta cũng không tiếc tĩã giá, Bắc Chu dư nghiệt, không bằng một lần thanh trừ, Khả Đôn, ý cùa nàng thế nào?”
Khả Đôn nói: “Khả Hãn cao kiến, ta đang có ý này, chi trông mong lần này có thể diệt uy phong của Tiêu Bố Y, lại diệt trừ Hắc ám thiên sứ, thảo nguyên sau khi đại định, Khả Hãn mới có thể tận tâm xuôi nam”.
Hiệt Lợi cười lớn nói: “Mượn lời may mắn của nàng.
Khả Đôn, ta đi Lăng Đặc sơn trước xem động tĩnh, sự tình ờ đây, giao cho nàng xử trí”.
“Bọn họ nếu không phục? Thời gian gần đây thảo nguyên có một lòi đồn đãi, nói Khả Hàn nghịch thiên làm việc, chọc giận trời xanh, lúc này mới rơi xuống tuyết lớn” Khả Đôn hỏi, bọn họ đương nhiên chính là chỉ các tù trường tới đây.
Hiệt Lợi hừ lạnh nói: “Nàng không vội nói cái gi, ghi nhớ kẻ nào phản đối nhiều nhất, đến lúc đó...!giết không tha! Về phẳn A Sừ Na...!giữ lại đã không có tác dụng gì!” Hiệt Lọi ra hiệu, sắc mặt âm độc, xoay người ròi đi.
Khả Đôn thấy Hiệt Lợi biển mất không thấy, giận dữ nói: “Vì sao những người này.
luôn chữ giết không ròi miệng?” Ánh mắt roi vào trên thi thể Lưu Văn Tình, Khả Đòn vẻ mặt phức tạp.
chậm rãi ngồi xổm xuống.
Lưu Văn Tĩnh tuy là thất khiểu chảy máu, từ trạng cực thảm, nhung Khả Đôn không có nừa phần sợ hãi, lẩm bẩm nói: “Văn Tĩnh, những hán tử thô mãng thảo nguyên này, vĩnh viễn không hiểu lòng ta bằng chàng.
Đáng tiếc...!ta không biết chàng khi nào sẽ đến.
khi nào phải đi.
Ta đà không có tin tường lưu lại lòng chàng, thi sẽ không lưu lại người chàng”.
Khả Đôn cười nói: “Như vậy ta ít nhất mỗi đêm cũng có thể biết, chàng rốt cuộc đang làm gì? Chàng có biết, lúc trước khi chàng rời ta đi, ta đã trải qua bao nhiêu đêm không ngù? Chàng đương nhiên rất hiểu ta, có phải không?”
Nàng lẩm bẩm tự nói, trong u oán trong matig theo oán độc thắm thiết.
Cái này đúng là không gì độc bằng lòng dạ đàn bà, Lưu Văn Tình con mắt trợn thật to, tựa như một khắc khi sắp chết, mới biết được lòng cùa phụ nữ sâu như đáy bể cũng không sai chút nào.
Đáng tiếc, đã muộn!
***
Khế Qua đã đến bắc Lăng Đặc sơn.
Tròi băng đất tuyết, gió táp tới, tuyết tấp vào mặt, lạnh lẽo khó tả.
Khế Qua là người Đột Quyết cho dù đà quen với loại khí hậu này.
nhưng cũng cực kỳ khó chịu, lúc này mang binh trao đổi con tin, cũng là chuyện đi hành xác.
Nhưng Khả Hàn có lệnh, cho dù có núi đao biển lùa cũng phải đi, Khế Qua trong lòng mắng chùi con mẹ nó, rồi nhìn quanh mọi noi, chỉ thấy được một mảng trắng xoá, xa xa Lăng Đặc sơn liên miên không dứt, như bạch long xoay quanh, súc lực muốn ròi mặt đất mà bay lên, phá tan không trung.
Khế Qua thân là cốt Đô Hậu, địa vị trên Thiên phu trường, không tính là nhân thủ đắc lực nhất, nhung đối với tâm tư cùa Hiệt Lọi cũng biết sơ lược.
Hiệt Lợi đà bảo hắn dẫn binh tiến đến.
dụng ý chính là rõ rành rành.
Ngoài sáng chính là bảo vệ Áo Tư La.
nhung ý tứ trong tối chính là, sau khi cứu Áo Tư La, đối với người bắt cóc chém tận giết tuyệt!
Nhưng dãy núi mêrih mông này, hắn đi nơi nào mà tìm kiếm? Đang vô sách, tÌLÌ có binh sĩ kêu lên: “Cốt Đô Hầu.
mặt này có vắn đề!”
Khế Qua quay đầu trông qua, chỉ thấy được dãy núi phía Tây bốc lên một luồng khói đặc.
bay thẳng lên trên, thẳm nghĩ chẳng lẽ là noi trao đổi Tháp Khắc?
Sườn núi không thấp, cộng thêm tuyết đọng băng cứng, rất là khó leo.
Khế Qua đến dưới núi đà nhíu mày, phân phó mọi người tại chân núi bộp chăt yếu đạo.
nếu có kẻ địch xuống, giết không tha.
Rồi điểm chừng tiăm người thân thủ nhanh nhẹn, mang theo Ngu Thế Nam, Áo Xạ Thiết leo về phía sườn núi.
Trải qua vất vả, mọi người cuối cùng đã tới sườn núi, chỉ thấy được nơi đó có một khoảng bằng phẳng, đang đốt một đống lùa lớn, bên cạnh đống lừa đang ngồi ba người, một người đung nhan già nua, lại bễ nghễ tứ phương.
Hai người khác tướng mạo binh thường, không để cho người khác chú ý, nhưng trời đông giá rét, ăn mặc cũụg không kín đáo, toàn thân tòa ra sự dũng mành.
Người lớn tuổi chính là Hộc Luật Thế Hùng, hai người kia là Lam Lan cùng Ân Vũ Sơn.
Trên một thân cây sau đống lùa, cột đúng là Áo Tư Lạ ! ( V
Ba người trong khi ngồi, vô hình trung đem Áo Tư La vây ở trong, thấy chừng trăm người leo lên, không có sợ hãi, vẫn thong dong tự nhiên.
Có người cao giọng hoan hô nói: “Tháp Khắc!” muốn cời dây thừng trên người Ắo Tư La, thi người lớn tuổi nói: “Đứng lại!”
Quân Đột Quyết ngạo mạn quen, làm sao mà chịu nghe, hai người chạy tới, xem ba người như không có gì.
Hộc Luật Thế Hùng cười lạnh một tiếng, thân hình lóe lên.
đà đến trước mặt hai binh sĩ Đột Quyểt.
Hai binh sĩ Đột Quyết chi cảm thấy một hồi gió lạnh, không đợi thấy rò, một người đà bị nắm chặt cổ, lăng không bay ra ngoài, phành một tiếng đầu đà đâm vào trong băng cứng, máu văng khắp noị.
Một người khác mới định vươn tay ra, thì ngực đà bị người bắt lấy, chỉ cảm thấy đẳng vân giá vũ, oa oa kêu to, bay về phía dưới núi! Chờ ngà xuống, lăn lông lốc nhanh như chợp, mắt thấy không thể sống.
Quân Đột Quyết khẽ giật mình, đều đà ngừng lại.
Khế Qua trong lòng lạrih lẽo, hắn tự xưng là thân thù kiện tráng, là dũng tướng dưới trướng Khả Hàn, nhưng so với Hộc Luật Thế Hùng thì ra tay quả thực chậm như bà lào tám mươi vậy.
Ngơ ngần chi một lát, người Đột Quyết phi thường hung hàn, còn có người khỏng sợ chết xông lên trước, trường mâu muốn đâm đến.
Lam Lan rút lui.
Ân Vũ Sơn lên.
Ân Vũ Sơn nhìn như chất phác như núi, nhung vừa xông tới, lại như mãnh hồ xuống núi.
Những trường mâu kia đâm qua, lại không có nừa điểm đọng được tới hắn.
Nhưng đơn đao cùa hắn lóe lên.
chi một lát đã chém giết bốn người.
Khế Qua lùi nharih, chỉ cảm thấy ánh đao chói mắt.
phát lạnh thấu xương, trong tiếng hét vang, trường mâu đâm loạn.
Ân Vũ Sơn thân hình xoay chuyển, bỗng nhiên hướng về phía Ngu Thế Nam phưcmg hướng phóng đi.
Hắn biến cực nhanh, nhưng những quân Đột Quyết này dù sao cũng đều là tinh anh, sớm có chuẩn bị, Ân Vũ Sơn vừa xông tới, ít nhất có hơn mười thanh trường mâu đâm tới.
Loại quần thể tác chiến này, không cần chiêu thức, nhung chi là đâm tới, đã phong bế bốn phương tám hướng.
Ân Vũ Sơn trong tiếng quát lớn.
một đao chém lên trên trường mâu.
lộn một vòng trở về.
“Dừng tay” Lam Lan quát, khi Ân Vũ Sơn xông lên.
hắn chỉ làm một việc, chính là thối lui đến bên cây, rút đao gác ờ trên cồ Áo Tư La.
Chiêu này xác thực có tác dụng.
Khế Qua vừa thấy đã quát: “Dừng tay!”
Quân Đột Quyết đều lui về phía sau.
Ân Vũ Sơn đà máu nhuộm chinh y, nhung mà máu tươi đều là máu tươi của quân Đột Quyết, bản thân lại lông tóc không tồn hao gi.
Hộc Luật Thế Hùng sau khi tự ra tay đánh gục hai binh sĩ Đột Quyết, cũng vẫn xem hành động của hai người này, nhìn thấy hai người mặc dù đang ờ trong vòng vây, lại không sợ hãi chút nào, làm việc đâu vào đấy, âm thầm tán thường, anh hùng xuất thiái niên.
Tây Lương vương quả thật thống ngự có cách, dưới tay tướng mạnh cũng không có binh yếu!
Khế Qua thấy ba người đều ra tay cực nhanh, lòng sirih ý sợ hài.
chừng trăm quân Đột Quyết binh đã ở trên sườn núi không tính là rộng lớn bày trận thề.
để phòng bọn họ ra tay đánh lén một lần nữa.
Cừ đao gác ở trên cồ Ngu Thế Nam, Khế Qua đe đọa nói: “Mau thả Tháp Khắc, bằng không ta sẽ làm thịt người này.
Các ngươi thả Tháp Khắc, ta tha cho các ngươi không chết, xuống núi, ta tuyệt không ngăn cản, bằng không ở đây thiên quân vạn mã, các ngươi chạy không ra được, chi sợ đều chết ờ chỗ này”.
Hộc Luật Thế Hùng cười ha hả, âm thanh chắn dãy núi.
quàn Đột Quyết sợ hài biến sắc.
chi cảm thấy lão nhân kia như thiên thần vậy.
Tiếng cười mới dừng.
Hộc Luật Thế Hùng châm chọc nói: “Đẩu ngươi khi sinh ra bị lừa đá à?”
Khế Qua nhất thời không có kịp phản ứng.
“Ngươi nói cái gì?”
Lam Lan nói tiếp: “Đầu ngươi nếu như khi sinh ra không có bị lừa đá, tại sao sẽ nói ra điều kiện ngu ngốc như thế?”
Khế Qua cả giận nói: “Ngươi nghĩ rằng ta không dám giết hắn?”
Lam Lan lãnh đạm nói: “Tốt, ngươi giết Ngu Thế Nam, ta làm thịt Áo Tư La.
mọi người động thủ cùng lúc.
xem ai nhanh hơn một bước” Hắn đao vung lẽn lên.
đột nhiên chém xuống.
Khế Qua bị đọa vong hỗn đều bốc lên.
hét lớn: “Chờ một chút!”
Một tiếng phập vang lên, đơn đao chém trên tàng cây, lướt qua da mặt của Áo Tư La, đao phép chuần xác, làm cho người ta xem mà than thở.
Khế Qua kinh hài xuất một thản mồ hôi lạnh.
Áo Tư La sau khi quân Đột Quyết lên núi, một mực gắng giữ tỉnh táo, một đao kia hạ xuống, mí mắt cũng không nháy một cái.
Lam Lan cũng không khỗi bội phục đảm lượng cùa tiểu từ này.
thẳm nghĩ sau này quả thực là nhàn vật khó choi.
“Ngươi sẽ không giết ta” Áo Tư La nói: “Mục đích cùa các ngươi là cứu người, mà không phải giết người.
Đà như vậy, cần gì phải sinh thêm chuyện?”
“Nếu như bức gấp, lào phu chẳng những sẽ giết người, còn có thể ăn thịt người” Hộc Luật Thế Hùng nói: “Bớt nói nhăm đi, chúng ta thả Áo Tư La, các ngươi thả Ngu Thế Nam cùng Áo Xạ Thiết, sau đó lệnh tất cả mọi người lui về hướng bắc ba mươi dặm.
Cho chúng ta năm con ngựa, ba ngày lương thực”.
Khế Qua árih mắt xoay chuyển, “Được, ta đáp ứng ngươi.
Nhưng mà ngươi lặp tức thả Tháp Khắc”.
Hộc Luật Thế Hùng cười lạrih nói: “Ngươi nghĩ rằng chúng ta là ngốc sao? Thả Áo Tư La, lũ heo chó không bằng, tàn nhẫn thành tính, như các ngươi sẽ tuân thủ lòi hứa sao? Các ngươi lui về phía bắc chờ một canh giờ quay lại, ta tắt nhiên sẽ để Áo Tư La ờ tại chỗ này”.
“Chúng ta làm sao có thể tin tường ngươi?” Khế Qua nóL
Lam Lan nói: “Các ngươi còn có đường lựa chọn sao?”
Khế Qua còn đang đo dự tÌLÌ Áo Tư La đã nói: “Khế Qua, đáp ứng bọn họ”.
Áo Tư La xem ra rất có uy tín, Khế Qua cắn răng một cái nói: “Được, ta hy vọng các ngươi nói giữ chữ tín”.
Bọn họ để lại Ngu Thế Nam cùng Áo Xạ Thiết, thèm năm con ngựa cùng lương thực, Khế Qua hiệu lệnh một tiếng, các quân Đột Quyết lên ngựa đi về hướng bắc, cuồn cuộn thành hàng, rốt cuộc không thấy bóng dáng.
Hộc Luật Thế Hùng ngóng nhìn Áo Tư La nồi: “Áo Tư La, ta xem ngươi làm người không kém.
sao không khuyên lệnh tôn miễn động can qua?”
Áo Tư La lạrih lùng nói: “Ngươi muốn giết cứ giết, muốn ta chịu ân huệ của ngươi, làm người nhu nhược thi đừng nghĩ tới.
Ngươi thả ta, chỉ là bời vì tình thế bức bách, ta không cần ân tình của ngươi”.
Hộc Luật Thế Hùng thờ dài một tiếng nói: “Không sai, ta bắt ngươi đã là vi phạm bản tính, quả quyết sẽ không giết ngươi”.
Hắn thanh âm vừa dứt.
đà một chưởng đánh ở sau đằu Áo Tư La.
đem Áo Tư La đánh xỉu đi, sau đó phân phó nói: “Theo kế hoạch làm việc”.
Ngu Thế Nam nói: “Đa tạ ba vị cứu giúp, chỉ là người Đột Quyết thiện cưỡi ngựa, năm người chúng ta...!chỉ sợ chạy không khòi bọn họ theo dõi”.
Hộc Luật Thế Hùng nói: “Trốn đương nhiên trốn không thoát, nhung vẫn có thể tránh né nhất thời, về phần có thể tránh thoát bọn họ lùng bắt hay không, thì phải xem vận khí”.
Hắn không đi về hướng nam, ngược lại một tay lôi kéo một cái.
dẫn Ngu Thế Nam, Áo Xạ Thiết đi về phía trên núi.
Ngu Thế Nam không hiểu chút nào.
cũng không biết làm gì.
***
Khế Qua đi về phía bắc, khi cảm thấy Hộc Luật Thế Hùng không thấy được mình, đà ghim ngựa không tiến, trong lòng lo lắng không thôi.
Thẳm nghĩ bọn họ cười ngựa đi về phía nam, mặc dù qua một canh giờ, nhưng bằng vào mã lực cùa mình, đuổi theo bọn họ vẫn không thành vấn đề.
Trước mắt duy nhất chỉ sợ bọn họ không tuân lòi hứa.
hại Áo Tư La.
Không đợi một canh giờ, đã cho binh sĩ quay lại.
Đến chân núi, tuyết lớn bay tán loạn, nhìn thấy có dấu vó ngựa nhản nhạt nhằm hướng nam mà đi, đếm số lượng quả nhiên là năm con ngựa.
Khế Qua không chút do dự phân phó một nừa binh lực đuồi theo, bản thân một lằn nữa leo lên lưng chừng núi, nhìn thấy có một người ờ bên cạnh đống lừa, đúng là Áo Tư La.
Khế Qua lạnh người, cuống quít tiến lên.
phát hiện Áo Tư La không chết, chi là ngất đi.
không khòi thở phào một hoi.
Nhưng vô luận kêu gọi như thế nào.
Áo Tư La vẫn bất tỉnh.
Đống lùa đà tắt, nhung phụ cận đống lùa còn có nhiệt độ, Áo Tư La lúc này mới có thể còn mạng sống, Khế Qua vừa mắng chùi, lại âm thẳm may mắn.
Thầm nghĩ cũng may những người kia còn nói chút giữ chữ tín, bằng không Áo Tư La đà chết, chính mình có chết trăm lần cũng không đủ.
Hiểu rằng những người này về hướng nam chạy trốn, Khế Qua cho người chiểu cố Tháp Khắc, bản thân đích thân lành binh đuổi theo, đuổi theo chừng gần nưa canh giờ, phía trước lại có mã đội mấy ngàn người nghênh đón.
Nhìn thấy cờ xí là người một nhà, Khế Qua mừng rỡ, cuống quít tiến lẽn.
phát hiện lại là đại quân Khả Hàn.
Bên người Hiệt Lọi đi theo một người, lại là Trường Tôn Thuận Đức.
Khế Qua nhận biết Trường Tôn Thuận Đức, biết hắn thường xuyên đi sứ Đột Quyết, xem như trợ thù của Lý Uyên.
Thấy Hiệt Lọi sắc mặt âm trẳm đang nhìn mình, vội nói: “Khả Hàn, Tháp Khắc chỉ hôn mê.
tạm không có gi đáng ngại”.
“Những người kia ờ nơi nào?” Hiệt Lợi lạnh lùng hòi.
Khế Qua trong lòng trầm xuống, ngượng ngùng nói: “Bọn họ chạy về phía này.
chẳng lẽ Khả Hàn không có phát hiện hành tung của bọn họ.
làm sao có thể?” Lại đem chuyện cứu Áo Tư La nói ra tinh tường, tất nhiên không thể thiếu thêm mắm thêm muối, chỉ nói mình bị bất đắc dì, Tháp Khắc lâm nguy không sợ, may mà vương từ vô sự.
Hiệt Lợi Sau khi nghe xong, vung tay lên.
có binh sĩ dẫn ra năm con ngựa đến.
Khế Qua xem xét, trợn mắt nói: “Đây không phải là năm con ngựa ta lưu lại sao?” vốn trên ngựa có ám ký, Khế Qua khi lưu lại ngựa cũng đã để lại ám ký ở trên thân ngựa, muốn tim cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Hiệt Lọi lạnh lùng nói: “Chỉ có năm conngựa! Không có ai!”
Khế Qua kêu lên: “Tuyệt không khả năng! Loại thòi tiết này.
bọn họ nếu không có ngựa, làm sao thoát được?”
Hiệt Lợi hòi: “Trường Tôn tiên sinh, ngươi cảm thấy những người kia chạy trốn tới nơi nào?” Hắn đối với Trường Tôn Thuận Đức vẫn còn khách khi lần này Trường Tôn Thuận Đức tới chính là cùng hắn thương nghị việc đầu xuân xuất binh.
Trường Tôn Thuận Đức nhìn sang năm con ngựa, hồi lâu mới nói: “Có một loại khả năng, đó chính là bọn họ căn bản không có trốn, mà còn ở lại trong Lăng Đặc sơn.
Bọn họ phóng ngựa xuôi nam, cầỉ là che tai mắt người khác.
Khả Hàn, người xem trên đùi ngựa đều có vết đao, hiển nhiên là sau khi cho chiến mã một đao.
để cho ngựa chạy về phía nam mà thôi”.
Khế Qua âm thẳm nhíu mày, thẳm nghĩ những người Trung Nguyên này lòng dạ cong quẹo thật là không ít, cũng cười nói: “Bọn họ ờ lại trong Lăng Đặc sơn, chẳng phải là ngồi chờ chết sao.
người bên ngoải đối với Lăng Đặc sơn không quen thuộc, chúng ta lại như lòng bàn tay.
Chi sợ...!bọn họ sẽ trốn về phía bắc” Lẳn này hắn ngược lại thông minh chút ít, thầm nghĩ những người này sử dụng quá nửa là sách lược giương đông kích tây.
Trường Tôn cười lạrih một tiếng, lệnh một nhóm người lưu lại.
mình và Trường Tôn Thuận Đức dẫn tinh binh một lần nữa đi Lăng Đặc sơn, thầm nghĩ Khả Đôn tại phía bắc có mai phục, phía tây là đại doanh của bọn hắn, những người này càng sẽ không đi.
mặt đỏng Lăng Đặc sơn hiểm ác cao ngất, bọn họ cũng tuyệt đối khỏng cách nào vượt qua Lúc này đây, nhũng người này bị bốn phía vây quanh, đương muốn một mẻ hốt gọn.
Dần binh đến Lăng Đặc sơn, thù hạ Khả Đôn là Tác Kha Đột cũng đà đuổi tới, quả như Trường Tôn dự liệu, phương bắc cũng không có tung tích của địch, những người này vẫn đang ờ trong Lăng Đặc sơn.
Tuyết lớn bồng bềnh, quàn Đột Quyết tuy kiệt lực tim kiếm, vẫn không thu hoạch được gi.
Hiệt Lọi sắc mặt âm trầm, sườn núi từ dưới lên, đều là lộn xộn dấu chân, sau đó một đường hướng bắc.
đều là dấu chân của quân Đột Quyết, đám người Ngu Thế Nam chắc chắn sẽ không đi hướng bắc, nhưng xung quanh không còn đấu chân, bọn họ lại đi nơi nào?
Trường Tôn Thuận Đức thấy quân Đột Quyết bận rộn, cũng giả bộ như hai hàng chân mày cau lại, vô kế khả thi.
Hiệt Lọi thấy hắn như vậy, cho là hắn không có chù ý, cũng không hòi tới.
Bên người Tác Kha Đột có hai người TrungNguyên, một văn một vọ.
Thấy Khả Hàn bất mãn, Tác Kha Đột ánh mắt cầu cứu nhìn về phía một người bộ dáng văn sì bên người.
“Tổ tiên sinh, không biết người cảm thấy bọn họ trốn về phía nào?”
Trường Tôn Thuận Đức trông thấy hai người TrungNguyên này.
hai hàng chân mày khẽ nhếch, hắn nhận biết hai người kia, râu mép tua tủa, sắc mặt ù đột là Đại tướng uất Trì Cung dưới tay Lưu Vũ Chu, văn nhân gọi là Tổ Quân Ngán, vốn là thù hạ của Lý Mật.
Lý Mật sau khi bại vong, Tổ Quân Ngạn ở đâu không rõ, không ngờ lại đến thảo nguyên.
Tổ Quân Ngạn thả người xuống ngựa, đến sườn núi, đi đến bẽn cạnh đống lửa nhìn hồi lâu.
rồi trầm giọng nói: “Bọn họ thối lui về phía đỉnh núi”.
“Lòi ấy giải thích thế nào?” Hiệt Lợi tinh thẳn chấn động.
Tổ Quân Ngạn chỉ về phía tuyết đọng trên đỉnh núi nói: “về phía đinh núi mặc dù không có dấu tích, nhưng chỗ này tuyết đọng hoi ít” Trường T ôn Thuận Đức nghe được, nhíu mày, nhưng không ai chú ý.
Hiệt Lợi chăm chú nhìn lại, phát hiện quả là như thạ lại hòi: “Thi tính sao?”
“Bọn họ rất có khả năng lên đỉnh núi, lại dùng cành khô quét đấu chân, sau đó tuyết lớn bay xuống, lại đem dấu vết cành khô dấu đi, nhưng mà kế này mặc dù diệu, vẫn lưu lại chút ít dấu vết.
Cho nên ta cảm thấy được, bọn họ tất nhiên là sẽ đi về phía đinh núi!”
Tổ Quân Ngạn lòi vừa nói ra, mọi người gật đầu.
trẳm giọng nói: “Đi đinh núi!”
Danh Sách Chương: