• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 151: Sát thần nhất chỉ

Lời nói của hắn nhất thời cho học sinh quân cổ vũ to lớn, từng cái từng cái rống to xông tới chỗ Ngư Nguyên Văn. Người của Kim Sư quân đoàn đã sớm lùi về phía sau, từng cái từng cái không dám lên trước. Ngư Nguyên Văn đang muốn lấy tính mạng của Lý Vân Tiêu, đột nhiên cảm thấy một luồng lực lượng cực kỳ không khỏe bao phủ ở trên bầu trời của hắn.

Hắn ngơ ngác ngẩng đầu nhìn tới, chỉ thấy trên bầu trời của học sinh quân hiện ra một ngón tay màu đen, chẳng biết lúc nào dĩ nhiên dựng đứng lên, đầu ngón tay thật dài hướng xuống dưới, đang hướng về trên người mình điểm lại.

– Móa, này là món đồ gì!

Hắn rất là kinh hãi, nội tâm nhấc lên cơn sóng thần, một loại cảm giác tử vong xông lên đầu. Hắn không lo giết Lý Vân Tiêu, trực tiếp thu lại chiến kích, toàn lực hướng đầu ngón tay kia đánh tới.

– Hí!

Lực lượng của Ngư Nguyên Văn đánh vào đầu ngón tay này, lập tức bị mạnh mẽ đè ép xuống, thật giống như một quả bóng cao su to lớn phồng lên, trong lúc bất chợt bị đánh ra cái động, không khí bên trong đổ ra. Hắn chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh khó có thể tưởng tượng, trực tiếp phá tan hết thảy phòng ngự của mình, ầm ầm bắn trúng thân thể.

Ầm!

Một tiếng nổ vang, trong ánh mắt hoảng sợ của tất cả mọi người, Sát Thần Nhất Chỉ kia hạ xuống, Ngư Nguyên Văn bị nổ thành thịt nát, tung toé khắp nơi.

Chi!

Bốn mươi vạn đại quân tập thể hít vào ngụm khí lạnh, liên tiếp lui về phía sau. Ngay cả hơn hai ngàn tên học sinh quân cũng triệt để dại ra, sau khi Sát Thần Nhất Chỉ này giết chết Ngư Nguyên Văn, liền đột nhiên tiêu tan không còn. Tất cả mọi người cảm thấy trong cơ thể bị rút hết sạch, thật giống như toàn bộ tinh khí thần bị hấp thu. Không chỉ có hai mắt đỏ ngầu khôi phục lại, hơn nữa khí lực toàn thân cũng tiêu tan không còn.

– Các ngươi mau lui xuống, đừng lo cho ta!

Lý Vân Tiêu lướt qua nguy cơ, liền vội kêu to lên. Hắn rõ ràng trạng thái của học sinh quân giờ khắc này, Sát Thần Nhất Chỉ lấy sạch toàn bộ sát khí cùng nguyên khí của bọn họ, lúc này mới có thể dễ dàng giết chết một tên Vũ Quân. Nếu giờ khắc này Kim Sư quân đoàn phát động công kích, tuyệt đối sẽ bị xoá bỏ.

May là lúc trước bốn mươi vạn đại quân đã bị giết sợ run tim mất mật, giờ khắc này thấy một tên Vũ Quân cường giả bị đồ vật không hiểu ra sao giết chết, càng là sợ đến từng cái từng cái xanh cả mặt, nơi nào còn có dũng khí xông lên.

Lý Dật hoàn toàn không thể tin được tất cả nhìn thấy trước mắt, Vũ Quân cấp, liền hoang đường chết đi như thế?

Hắn lau mắt, nhất thời phát điên lên. Cả người như điên rút ra một thanh bảo kiếm vọt tới, mất đi lý trí điên cuồng hét lên nói:

– Súc sinh! Ngươi tên súc sinh này! Ta muốn giết ngươi!

Giờ khắc này trong hai quân tất cả đều ngây ngốc nhìn mấy người chém giết, Lý Dật vốn là Đại vũ sư, tuy rằng gãy một cánh tay, nhưng thực lực vẫn còn ở đó. Thêm vào hiện tại triệt để điên cuồng mất đi lý trí, uy lực càng là tăng mạnh, dưới một chiêu kiếm, liền để Lý Vân Tiêu không thể tránh khỏi!

– Toàn bộ dừng tay cho ta!

Xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng rống to, sóng âm đâm màng tai người, ở trong hoang dã điên cuồng truyền ra. Tất cả mọi người đều là tâm thần chấn động!

– Đây là?

Lý Dật điên cuồng nhất thời bị tiếng gầm lên giận dữ này làm thức tỉnh, thất thanh nói:

– Tiêu Khinh Vương! Không được, sư huynh mau mau giết người này!

Nội tâm hắn vạn phần bi phẫn, Lý Vân Tiêu thật giống như trời sinh là khắc tinh của hắn, mỗi một lần giao chiến, mình liền bị chà đạp thương tích đầy mình! Lần này ở dưới tình huống tất thắng, lại vẫn chết một vị sư huynh, giờ khắc này hắn bất luận làm sao cũng phải giết Lý Vân Tiêu, bằng không tâm tình của hắn sẽ bị đè lên, ngày sau ở trên võ đạo, cũng khó mà đột phá!

– Lần này xem ngươi trốn làm sao!

Hai mắt Lý Dật dữ tợn, ở dưới hai người liên thủ lại, Lý Vân Tiêu rốt cục không chống đỡ nổi, trên người bắt đầu bị từng đạo từng đạo Hàn Băng khí bắn trúng, tuy rằng đều tách ra chỗ yếu, nhưng càng ngày càng nhiều!

Xa xa mấy đạo nhân ảnh hướng bên này điên cuồng chạy tới, từ tốc độ kia đến xem, tuyệt đối là cường giả không thể nghi ngờ!

– Lần này ai cũng cứu không được ngươi!

Lý Dật một cước đá vào trên người Lý Vân Tiêu, trực tiếp đem hắn đá bay đến giữa không trung. Hai người phía dưới đều là một mặt dữ tợn, hai đạo Hàn Băng chân khí trực tiếp từ mặt đất vụt lên, như cầu vồng sau mưa, từ trên đại địa đâm tới không trung.

Lý Vân Tiêu vết thương chằng chịt, đột nhiên hắn mạnh mẽ hít một hơi, thân thể mở ra, hình thành một dáng dấp đại tự, một luồng sức mạnh từ lòng bàn tay, gan bàn chân tản mát ra, dĩ nhiên đem thân thể hắn vững chắc trên không trung, không có rớt xuống.

Hàn Băng khí đánh không, Lý Dật cùng Quảng Nguyên Giáp đều ngơ ngác, con ngươi mở lớn.

Xa xa có ba người chạy như điên tới, chính là Tiêu Khinh Vương, Lạc Vân Thường cùng Trần Đại Sinh. Tuy rằng bọn họ không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc trước tàn sát tất cả đều ánh vào trong mắt mấy người.

Đặc biệt là Sát Thần Nhất Chỉ, trực tiếp giết chết Ngư Nguyên Văn, để nội tâm mấy người đều chấn động dữ dội. Giờ khắc này Lý Vân Tiêu ở vào nguy cơ, càng làm cho ba người vạn phần lo lắng, sử dụng toàn bộ sức mạnh lao nhanh!

Trần Đại Sinh càng là một mặt âm trầm cùng bi phẫn, rất xa liền điên cuồng hét lên nói:

– Súc sinh! Nếu Lý Vân Tiêu tổn thương nửa cọng tóc gáy, ta muốn toàn bộ các ngươi chôn cùng!

Lý Vân Tiêu là độc tôn của đại ca, hơn nữa đối với mình có ân tái tạo, nếu hắn ngã xuống, mình làm sao còn mặt mũi trở lại bàn giao với đại ca? Sợ là phải đương trường tự vẫn tạ tội!

Lạc Vân Thường cũng kinh hoảng, đau đớn khó chịu giống như người yêu sắp rời mình đi.

Chỉ có Tiêu Khinh Vương sắc mặt bình tĩnh nhất, nhưng trong tròng mắt cũng là sát khí không che giấu chút nào!

Lý Vân Tiêu lẳng lặng nổi giữa không trung, nhưng lực lượng hao tổn quá lớn, vẫn chậm rãi hướng phía dưới rơi đi. hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn cứu binh phương xa, cay đắng nói:

– Không kịp.

Ầm!

Bọt khí kia nổ tung, hắn thu lại tứ chi, trong tay có thêm mười cây ngân châm, đột nhiên hướng quanh thân mình đâm tới.

– Đây là?

Tất cả mọi người đều sững sờ, ngay cả Kế Mông cùng Thương Lập Quần cũng ngừng lại, hai người lẫn nhau cảnh giác liếc mắt nhìn, tất cả đều đem thần thức quan tâm đến bên Lý Vân Tiêu kia.

Theo Ngũ Thải Thần Châm xen vào trong cơ thể, trên người Lý Vân Tiêu bắt đầu tỏa ra khí tức kinh người, không ngừng kéo lên. Tuy rằng bọt khí bị phá, nhưng thân thể của hắn vẫn như cũ lơ lửng giữa không trung, thật giống như chịu đến lực lượng nào đó dẫn dắt, chậm rãi hạ xuống.

– Giời ạ, này cũng không giết chết ngươi!

Lý Dật hầu như là gào thét ầm ĩ lên, hắn cảm thấy mình muốn điên rồi!

Trong con ngươi hắn lướt qua một tia kiên quyết, từ trong lồng ngực lấy ra một viên đan dược màu vàng, trực tiếp thả vào trong miệng.

Quảng Nguyên Giáp kinh hãi, thất thanh nói:

– Sư đệ ngươi!
Chương 152: Đại phong vân chưởng (1)

Khuôn mặt Lý Dật dữ tợn, bắt đầu kịch liệt thở dốc, bắp thịt cả người đột nhiên từng tấc từng tấc phồng lên, thần sắc vô cùng thống khổ, hắn gào thét nói:

– Hôm nay nếu không giết chết hắn, ta làm sao cam tâm!

Hống!

Hắn đột nhiên hét lớn một tiếng, thân thể từ mặt đất vụt lên, đột nhiên dâng cao vài thước, cả người hiện ra màu đen, hoàn toàn thay đổi bộ mặt, như một con sơn viên to lớn!

– Này, chuyện gì thế này?

Tất cả mọi người đều giật nảy cả mình, Lý Dật là Viên Hầu? Này không khỏi quá hoang đường đi!

Ở phía xa chạy tới mấy người cũng rất khiếp sợ, càng làm trong lòng bọn họ cảm giác nặng nề, trên người sơn viên kia bùng lên sức mạnh, dĩ nhiên có thể so với Vũ Vương!

– Hóa Yêu Đan! Dĩ nhiên là Hóa Yêu Đan!

Lạc Vân Thường lập tức hiểu rõ ra, nàng sinh ra ở Thần Tiêu Cung, sư phụ đã từng cùng các nàng giảng qua việc trong thiên hạ.

Hóa Yêu Đan chính là một loại đan dược cực kỳ đặc thù, cần dùng tinh huyết cùng tinh hồn của yêu thú luyện chế thành. Người bình thường sau khi ăn vào, lập tức sẽ phát sinh hiệu quả yêu hóa, đồng thời cũng trong khoảng thời gian ngắn sẽ có sức mạnh của yêu thú.

Thế nhưng loại đan dược này tác dụng phụ rất lớn, đặc biệt là Hóa Yêu Đan vượt qua cảnh giới của mình, không cẩn thận có khả năng bạo thể mà chết. Bình thường người nắm giữ Hóa Yêu Đan, đều sẽ có gắng để thân thể mạnh mẽ, để mình có thể chịu đựng sức mạnh càng to lớn hơn. Tương truyền có người ở thời gian chiến đấu dùng Hóa Yêu Đan của yêu thú cấp chín, trực tiếp vượt qua hai đại cảnh giới, thực lực trong nháy mắt tăng lên tới Cửu Thiên cảnh Vũ Đế.

– Ha ha, sức mạnh, ta cảm giác được lực lượng thật lớn! Lý Vân Tiêu, ngươi ta trong lúc đó, rốt cục có thể chấm dứt!

Sơn viên Lý Dật cười gằn hét lớn một tiếng, một cái tát mạnh mẽ vỗ tới Lý Vân Tiêu.

Một đóa mây đen ở trên trời lướt qua, già vân tế nhật! Trong lòng tất cả mọi người dâng lên một tầng bóng tối, ngơ ngác nhìn nhau.

Một đòn toàn lực của Vũ Vương cảnh giới, dưới chưởng phong này, dĩ nhiên đem không khí áp súc đến vang vọng, đâm vào màng tai tất cả mọi người.

– Là nên chấm dứt.

Vẻ mặt Lý Vân Tiêu bình tĩnh, thản nhiên nói. Ánh mắt kia như vạn cổ tới nay vẫn ngật đứng ở đó, bình tĩnh giống như đại dương, thâm thúy như bầu trời, đủ để bao dung vạn vật.

Trên thân thể của hắn đột nhiên hiện ra ánh sáng bốn màu, từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, thanh, hồng, bạch, hắc, bốn màu nguyên khí đột nhiên hiện lên ở trong lòng bàn tay của hắn, rực rỡ loá mắt, lực lượng của không gian bốn phía phảng phất vào lúc này bị hắn lấy không!

– Đây là? Tứ Tượng nguyên tố? Làm sao có khả năng?

Xa xa Thương Lập Quần giật nảy cả mình, khiếp sợ trợn mắt ngoác mồm, này rõ ràng chỉ có Tứ Tượng cảnh Vũ Quân cường giả mới có thể có được lực lượng Tứ Tượng a! Hơn nữa lực lượng nguyên tố màu sắc tươi đẹp như vậy, quen thuộc chảy xuôi ở trong tay Lý Vân Tiêu như vậy, thật giống như nước sông trở về biển lớn, dĩ nhiên có một loại cảm giác hoan hô nhảy nhót, loại lĩnh ngộ đối với lực lượng Tứ Tượng này, trên hắn rất xa!

Hắn cũng bắt đầu phát hiện thiếu niên này quá mức quỷ dị, nội tâm mơ hồ sinh ra lòng sợ hãi, nếu hôm nay không thể giết chết người này, tương lai tất nhiên di hoạ vô cùng! Ngay thời điểm hắn nổi lên sát tâm, đột nhiên cảm thấy gió lạnh phất qua, một luồng cảm giác mát mẻ thẳng vào đáy lòng, thân thể không nhịn được run lập cập.

– Xảy ra chuyện gì?

Đột nhiên Thương Lập Quần cảm thấy không đúng, giật mình nói:

– Tại sao có thể có gió nổi lên?

Coi như là nổi gió, hắn là Tứ Tượng cảnh Vũ Quân cũng không thể cảm thấy rét run a.

Trên hoang dã, đột nhiên gió to nổi lên, trên bầu trời đám mây phun trào, có một loại cảm giác phong vân biến ảo. Mấy trăm ngàn đại quân dồn dập ngẩng đầu nhìn sắc trời, là sức mạnh gì, dĩ nhiên xúc động đến thiên địa dị tượng?

– Chuyện này... đây là?

Lạc Vân Thường đột nhiên dừng bước, ngơ ngác hướng về xa xa nhìn tới, ở dưới tầng mây biến hóa, một bóng người cao ngạo tuyệt thế chìm nổi ở trong trời đất.

Trong lòng nàng giật mình, một loại rung động đến từ linh hồn phun trào. Toàn thân giống như bị điện lưu xuyên qua, đột nhiên nàng cảm thấy muốn khóc, hai hàng thanh lệ không tự chủ được chảy xuống, bóng người cô lập kia, trong nháy mắt cùng vị đại nhân mười lăm năm trước bước trên mây mà đến kia, hoàn toàn dung hợp vào nhau.

Đại Phong Khởi Hề Vân Phi Dương!

Thiên địa khởi phong vân, phong vân ta chưởng khống!

Thân thể Lý Vân Tiêu chậm rãi bay lên, không chỉ là phong vân quấn quanh, còn có ánh sáng bốn màu ở quanh thân lấp lóe, rực rỡ đến cực điểm, giống như một phương thần chủ giáng lâm.

Trong hai mắt hắn dĩ nhiên thâm thúy như thương khung, để người không thể thấy rõ dung nhan, hai tay nhẹ nhàng ngắt cái linh quyết, nhất thời một luồng lực lượng bàng bạc từ bốn phía phun trào đến, hắn nhẹ nhàng giơ tay lên, trên tay phải ngưng tụ sức mạnh của một vùng thế giới, bỗng nhiên đập xuống!

Mây gió biến ảo, thiên địa đổ nát!

Không khí bốn phía vào lúc này tựa hồ thiêu đốt lên, đoàn đoàn hỏa diễm lan tràn, đám mây trên bầu trời đột nhiên co rút lại, toàn bộ hóa thành bóng người vô tận kia. Cả bầu trời phảng phất như hội tụ ở dưới phong vân này, ầm ầm sụp xuống!

Mấy chục vạn đại quân, bao quát vài tên Vũ Quân ở bên trong, tất cả đều có một loại cảm giác bầu trời sụp đổ, đại địa nứt toác!

Hống!

Sơn viên Lý Dật ở dưới sức mạnh khổng lồ này, trong nháy mắt phát hiện sức mạnh mà mới vừa rồi mình còn cảm thấy vô cùng mạnh mẽ là nhỏ bé cỡ nào, toàn bộ thân thể của hắn ở dưới chưởng phong kia, lông tơ từng chiếc dựng đứng, da dẻ bắt đầu từng tấc từng tấc nứt ra, đầy mặt đều là vẻ thống khổ, không ngừng kêu rên.

Ầm!

Lực lượng Tứ Tượng ầm ầm rơi rụng, mạnh mẽ oanh sơn viên Lý Dật ngã xuống đất, một luồng sức mạnh khổng lồ từ trên mặt đất phản chấn ra, ở dưới cường quang chiếu rọi, mọi người khó có thể mở mắt, dồn dập nhắm hai mắt lại.

Mà Lý Vân Tiêu ở sau khi một chưởng nổ ra, cả người bị sức mạnh khổng lồ phản chấn bay ra ngoài. Như khí cầu bị thủng, ở trên không trung không ngừng lăn lộn.

Kế Mông trong nháy mắt bóng người lấp lóe, hướng về hắn đuổi theo.

Nơi Đại Phong Vân Chưởng đánh xuống, chấn động lên bụi bặm trùng thiên. Trong phạm vi bốn mươi, năm mươi mét, tất cả đều là bụi bặm lăn lộn, mắt không thể thấy. Mấy trăm ngàn đại quân cảm thấy hơi thở ngột ngạt kia rốt cục tản ra, bầu trời lần thứ hai trời quang mây tạnh. Chỉ là đại địa tựa hồ bị trọng thương, bụi bậm cuồn cuộn, làm mọi người từng cái từng cái kịch liệt ho khan.

– Vân thiếu / Vân Tiêu, ngươi không sao chứ!

Ba người Tiêu Khinh Vương rốt cục chạy tới. Nhìn Lý Vân Tiêu bị Kế Mông ôm lấy, từng cái từng cái thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là trên mặt ba người đều ngưng tụ kinh hãi hóa không ra, vừa nãy một chưởng kinh thiên động địa kia, là khắc sâu vào trong xương cốt mấy người, sợ là đời này cũng sẽ không quên.
Chương 153: Đại phong vân chưởng (2)

Sắc mặt Lý Vân Tiêu hết sức trắng xám, trên người cắm vào hơn mười cây Ngũ Thải Thần Không Châm, tất cả đều đã biến thành màu trắng, có dấu hiệu gãy vỡ, không còn một chút linh khí nào.

Hắn nhìn mấy người quan tâm mình, ánh mắt rơi vào trên người Lạc Vân Thường, cười hắc hắc nói:

– Vẫn là Lạc lão sư đến ôm ta a, ta nghĩ ta sẽ không có chuyện gì.

Lạc Vân Thường mặt đỏ lên, muốn mắng người, đột nhiên trong lòng lại có một loại cảm giác khác thường, làm sao cũng không mắng được, sửng sốt nửa ngày, mới giận dữ nói câu “lắm lời!”

Tiêu Khinh Vương kinh ngạc nhìn Lạc Vân Thường một chút, khóe miệng hiện ra một nụ cười quái dị.

Trần Đại Sinh cười to nói:

– Lúc này còn có thể đùa giỡn nữ lão sư, xem ra tiểu tử ngươi là thật sự không có chuyện gì.

Nụ cười trên mặt hắn bắt đầu tản đi, dần dần thay thế bằng một luồng sát ý, quay đầu nhìn Kim Sư quân đoàn, một âm thanh phảng phất đến từ U Minh nói:

– Ngươi không có chuyện gì, hiện tại đến phiên bọn họ có việc.

Lý Vân Tiêu một chưởng phong vân, đập ra bụi bặm kéo dài không tiêu tan, đợi lúc bụi bặm tán đi, tất cả mọi người ngơ ngác phát hiện, dĩ nhiên xuất hiện một hố to hơn mười mét! Mà càng khiến người ta khiếp sợ chính là, trong hầm nằm một bộ thân thể máu thịt be bét, nhưng không phải Lý Dật, mà là Quảng Nguyên Giáp!

– Xảy ra chuyện gì? Rõ ràng trúng chiêu chính là đại tinh tinh kia, làm sao biến thành một người khác?

– Đại tinh tinh kia đâu? Chẳng lẽ chạy mất?

– Không thể nào? Rõ ràng bị chưởng lực bao phủ, ta nhìn hắn ngã xuống, làm sao có khả năng chạy mất?

Mọi người nhớ tới tình cảnh mới vừa rồi, vẫn là khiếp sợ không thôi, nhìn thấy hố to cùng Quảng Nguyên Giáp trước mắt, càng là ngạc nhiên, dồn dập nghị luận, tất cả đều là một mặt khó mà tin nổi.

Thương Lập Quần cũng khiếp sợ không thôi, hắn cũng không phát hiện Lý Dật chạy thoát như thế nào, vì sao lại biến thành Quảng Nguyên Giáp chết ở trong hầm. Có điều hiện tại hắn quản không được những vấn đề này, vài đạo sát khí trực tiếp khóa chặt, mỗi một người tu vi đều cao hơn hắn.

Hắn mạnh mẽ nuốt ngụm nước miếng, biết lần này phiền phức lớn rồi. Nhìn khuôn mặt âm lãnh của mấy người Trần Đại Sinh, trái tim không ngừng chìm xuống.

Bốn mươi vạn Trung ương quân dâng trào mà đến, rất nhanh cùng Kim Sư quân đoàn đối lập, nhân mã hai phái giương cung bạt kiếm. Duy nhất không giống chính là Trung ương quân khí thế bàng bạc, mà Kim Sư quân đoàn trải qua chuyện vừa rồi, từng cái từng cái sắc mặt trắng bệch.

Sau khi Lý Vân Tiêu dùng mấy viên đan dược, liền để Cổ Vinh nâng đi tới.

Giờ khắc này trong cơ thể hắn đã triệt để suy kiệt, Ngũ Thải Thần Không Châm đem tiềm năng trong cơ thể hắn phát huy lớn nhất, trực tiếp nắm giữ lực lượng Tứ Tượng cảnh Vũ Quân. Hậu quả cũng là dị thường nghiêm trọng, kinh mạch cùng thân thể hầu như bị rút hết sạch, hiện tại chỉ còn dư lại một đường sinh cơ mà thôi.

Trần Đại Sinh trầm giọng nói:

– Vân Tiêu, ngươi nói xử trí người này như thế nào?

Thương Lập Quần biến sắc, biết hôm nay sợ là phải bị thiệt thòi, nhưng vẫn mạnh mẽ nói:

– Ta chính là thống lĩnh Kim Sư quân đoàn, truy tra người cướp đoạt phủ thành chủ của Phổ Dương Thành, các ngươi dựa vào cái gì xử trí ta!

Hắn bất chấp tất cả, trước tiên chiếm chữ “lý”, chiếm lấy đạo nghĩa. Có lý thì dễ nói chuyện, đều là quân đội của Thiên Thủy quốc, hắn cũng coi như là quân đội đại lão, là một thống lĩnh, đối phương tổng không đến nỗi làm bừa đi.

– Dựa vào cái gì?

Lý Vân Tiêu nở nụ cười.

– Nói cho hắn biết ta dựa vào cái gì đi!

Trong mắt Kế Mông lướt qua một tia sát khí, địa vị của Lý Vân Tiêu ở trong mắt hắn cực kỳ cao thượng, hắn trong nháy mắt dựng lên, đột nhiên một quyền lâm không nện xuống, mạnh mẽ hướng về trên mặt Thương Lập Quần đánh tới!

Thương Lập Quần biến sắc, đang muốn chống lại. Đột nhiên một luồng sát ý vượt xa cảnh giới của hắn khóa chặt, ánh mắt Tiêu Khinh Vương ngưng lại, trong con ngươi hàn băng điểm điểm. Thương Lập Quần sợ đến run cầm cập, nơi nào còn dám nhúc nhích, đàng hoàng nhìn nắm đấm của Kế Mông càng lúc càng lớn.

Ầm!

Trên mặt Thương Lập Quần bị đánh một cái, phun ra ngoài một ngụm máu tươi cùng răng, cả người bị đánh bay ra ngoài, mặt đất xuất hiện một hố sâu tới mấy mét.

Dưới chân Kế Mông điểm nhẹ, bóng người trong nháy mắt xuất hiện ở phía trên Thương Lập Quần, dùng chân trực tiếp đạp xuống.

Ầm!

Lần này trực tiếp đạp vào lồng ngực hắn, con ngươi của Thương Lập Quần muốn lồi đi ra, nội phủ trọng thương, phun ra một ngụm máu tươi mang theo mảnh vỡ nội tạng.

Ầm ầm ầm ầm…

Sau đó là không ngừng quyền đấm cước đá, mỗi một lần đều là chỗ yếu hại, nhưng sức mạnh nắm rất có chừng mực, không đến nỗi để hắn bị vết thương trí mạng, nhưng phải chịu đựng thống khổ to lớn nhất.

– Đừng, đừng, đừng đánh!

Thương Lập Quần thống xin tha, lúc này hắn phát hiện sai rồi, mình nghĩ quá đơn giản, đối phương căn bản không cùng ngươi giảng đạo lý.

Lúc này Lý Vân Tiêu mới lạnh lùng nói:

– Dừng lại!

Hắn châm chọc nói:

– Lần này biết chúng ta dựa vào cái gì chứ?

– Biết rồi, biết rồi!

Thương Lập Quần kêu rên nói.

Bốn mươi vạn Kim Sư quân đoàn, nhìn thống lĩnh vẫn cao cao tại thượng giống như Hoàng Đế, dĩ nhiên không có cốt khí xin tha như vậy, từng cái từng cái kinh sợ đến mức há to mồm, nội tâm sinh ra từng tia từng tia bi phẫn cùng khinh bỉ, đấu chí càng thêm không có, từng cái từng cái rủ đầu xuống.

Lý Vân Tiêu cười nhạo nói:

– Đã lớn như vậy, sống mấy chục tuổi, còn không rõ nắm đấm chính là quyết định đạo lí? Thật không biết ngươi làm sao tu tới Vũ Quân. Hiện tại biết rõ là tốt rồi, có thể chết nhắm mắt.

Trong miệng hắn khẽ nói, một luồng hàn ý kéo tới

– Giết.

– Cái gì?

Thương Lập Quần nằm ở trên đất cả người chấn động mạnh, không thể tin tưởng thất thanh nói:

– Giết ta? ngươi muốn giết ta?

Hắn tựa hồ khó có thể tin, trong mắt tất cả đều là ngơ ngác cùng khiếp sợ, cả giận nói:

– Ta chính là đại thần trong triều, đại tướng trấn thủ một phương, các ngươi dám giết ta, còn có vương pháp hay không! Có ý chỉ của bệ hạ hay không!

Lý Vân Tiêu như xem kẻ ngu si, nhìn hắn cười lạnh nói:

– Suýt chút nữa hại thiếu gia ta mất mạng, chính là tội chết! Vương pháp cùng thánh chỉ, ở trong mắt ta chỉ là chó má, để ngươi chết chính là vương pháp, chính là thánh chỉ!

Trên người Lý Vân Tiêu tản mát ra loại thần thái miệt thị tất cả, mình phảng phất như là một con giun dế, để hắn cảm thấy chỗ dựa cùng tiền vốn lớn nhất, đột nhiên tất cả đều không còn.

Thương Lập Quần thật sự sợ, sắc mặt tái nhợt nói:

– Đừng có giết ta! Ta là Tứ Tượng cảnh Vũ Quân cường giả, giữ lại ta tác dụng rất lớn! Chỉ cần không giết ta, ta sẽ thề chết không từ cống hiến cho ngươi!

Mấy người Trần Đại Sinh cũng lặng lẽ không nói, dù sao đối phương cũng là một Vũ Quân cường giả, tại Thiên Thủy quốc cũng là nhân vật có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nếu như có thể quay đầu, tuyệt đối là một giúp đỡ lớn!
Chương 154: Hợp nhất quân đoàn

Spoiler

– Vũ Quân?

Lý Vân Tiêu xem thường cười nhạo nói:

– Ở trong mắt ta, con đường võ đạo, Vũ Quân ngay cả cửa còn chưa đi vào. Để ngươi chết liền chết, dông dài cái gì! Giết!

Con đường Võ đạo, Vũ Quân ngay cả cửa còn chưa đi vào!

Tiêu Khinh Vương cùng mấy Vũ Quân cường giả đều là tâm thần chấn động, Vũ Vương có thể khống chế mạch máu một quốc gia, Vũ Quân chí ít cũng có thể ảnh hưởng một phe thế lực. Lực lượng mạnh mẽ như vậy, ở trong miệng hắn dĩ nhiên ngay cả cửa còn chưa đi vào. Nhưng mấy người không có phật ý một chút nào, mà là nội tâm mơ hồ sinh ra một loại cảm giác tán đồng.

Hí!

Phảng phất như tiếng hít thở, cái cổ của Thương Lập Quần bị Kế Mông cắt ra, máu tươi phun trào, như một đóa khói hoa, sau khi nở rộ chính là tử vong.

Ầm!

Thương Lập Quần, vị đại lão trong quân, thống lĩnh bốn mươi vạn Kim Sư quân đoàn, cứ như vậy uất ức chết ở ngoài Phổ Dương Thành.

Chuyện tình còn lại, cũng không cần Lý Vân Tiêu bận tâm, hắn bị nâng tiến vào trong chiến xa chủ soái nghỉ ngơi.

Trần Đại Sinh đảo qua bốn mươi vạn Kim Sư quân đoàn, trong con ngươi chợt lóe lên vẻ đại hỉ, khuôn mặt lạnh lẽo quát:

– Thương Lập Quần lấy quyền mưu tư, cấu kết ngoại địch, tội đáng muôn chết! Hiện đã đền tội, chính là có tội thì phải chịu! Chủ soái đã chết, phó soái ở đâu? Ra khỏi hàng cho ta!

Hai tên tướng lĩnh trung niên từ trong đại quân chậm rãi đi ra, sắc mặt hai người âm trầm bất định, tựa hồ đang không ngừng giãy dụa, thời điểm đi qua thi thể của Thương Lập Quần, lúc này mới tựa hồ làm ra quyết định gì đó, nội tâm tầng tầng thở phào nhẹ nhõm.

– Kim Sư quân đoàn phó Thống lĩnh Hoàng Hồng / Hoa Mãn gặp Trần đại soái!

Hai người cùng kêu lên, thanh như hồng chung.

Trần Đại Sinh ngạc nhiên nhìn Hoàng Hồng một chút.

– Nhị tinh Võ sư? Tu vi thấp như vậy dĩ nhiên có thể làm đến phó Thống lĩnh, xem ra nếu không có gia thế bối cảnh thâm hậu, chính là túc trí đa mưu. Toàn bộ Thiên Thủy quốc, trong các đại lão không có họ Hoàng, xem ra là cái sau không thể nghi ngờ.

Nội tâm hắn coi trọng đối với Hoàng Hồng lập tức tăng lên không ít. Hiện tại bọn họ thiếu không phải nhân mã, cũng không phải sức chiến đấu cao cấp. Thiếu chính là một vị quân sư biết rõ tình hình của Bách Chiến quốc. Tuy rằng bản thân Trần Đại Sinh dùng quân như thần, nhưng bị bệnh nhiều năm, đối với tình huống quân sự hai nước hiện tại cũng không hiểu nhiều lắm.

Hoàng Hồng lớn tiếng nói:

– Trần đại soái minh kiến!

Nội tâm hắn âm thầm kính phục không thôi, gừng quả nhiên càng già càng cay, mình xác thực là nhân vật quân sư của Kim Sư quân đoàn. Có thể nói Kim Sư quân đoàn bắt đầu thành lập cho đến bây giờ, hầu như hết thảy đại sự đều là do mình nắm giữ.

Mà Hoa Mãn là Đại vũ sư, hoàn toàn dựa vào vũ lực thượng vị.

– Rất tốt!

Trần Đại Sinh nhìn hai người, một luồng sát khí lóe ra.

– Thương Lập Quần cấu kết ngoại địch các ngươi cũng nhìn thấy, hiện tại ta hạ lệnh điều động cải biên Kim Sư quân đoàn, các ngươi có ý kiến gì không?

Hai người đều là tâm thần chấn động, cùng kêu lên nói:

– Mặc cho đại soái điều khiển, tuyệt không ý kiến!

Lòng bàn tay hai người đều hơi chảy ra mồ hôi lạnh, vào lúc này còn có ý kiến, vậy đời này sẽ không bao giờ có bất kỳ ý kiến gì nữa. Thời điểm hai người đi qua thi thể của Thương Lập Quần, cũng đã hạ quyết tâm quy thuận.

– Được! Bốn mươi vạn Kim Sư quân đoàn cứ dựa theo biên chế trước kia, hiện tại toàn bộ quy Hoàng Hồng tiếp quản!

Trần Đại Sinh lấy ra một mặt lệnh bài, cao giọng quát lên:

– Hoàng Hồng tiếp lệnh!

– Tuân lệnh!

Hoàng Hồng lớn tiếng quát, tiến lên tiếp nhận lệnh bài, trong mắt là vẻ đại hỉ, không nghĩ tới dĩ nhiên sẽ để hắn làm thống lĩnh. Nội tâm đối với đạo dùng người của Trần Đại Sinh cực kỳ kính phục!

Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người! Chính là đại tướng chi đạo!

Trần Đại Sinh khí tụ đan điền, đột nhiên rống lên.

– Bốn mươi vạn đại quân, không đánh mà chạy, ném mất cứ điểm quân sự, đều là tội chết! Hiện tại cho các ngươi cơ hội lấy công chuộc tội, trở lại tiền tuyến, bảo vệ quốc gia!

Hoàng Hồng đột nhiên cao giọng hô theo:

– Lấy công chuộc tội, bảo vệ quốc gia!

Hết thảy Kim Sư quân đoàn từng cái từng cái hai mặt nhìn nhau, rất nhanh có không ít người gọi theo, cuối cùng khẩu hiệu chỉnh tề như một, khí chấn trường dã!

– Lấy công chuộc tội, bảo vệ quốc gia! Lấy công chuộc tội, bảo vệ quốc gia!

...

Thời điểm ở ngoài thành một mảnh hô to, trong Phổ Dương Thành, phủ thành chủ.

Ngô Liên Thiên đứng ngồi không yên đi qua đi lại, thỉnh thoảng hai tay nện đến nện đi nói:

– Ai, ngươi nói Thương Tướng quân có thể đoạt về những tài vật kia không?

Những tài vật kia là hắn nhọc nhằn khổ sở nhiều năm vơ vét, không giữ thể diện, không để ý liêm sỉ, năm này qua năm khác mới tích góp lên.

Ngô Quang nâng đầu heo lên nói:

– Đương nhiên! Thương Tướng quân là thống lĩnh Kim Sư quân đoàn, Vũ Quân đại nhân!

– Không hỏi ngươi!

Ngô Liên Thiên răn dạy một tiếng, con trai của mình là cái mặt hàng gì chính hắn rõ ràng, vì lẽ đó ý kiến của hắn có thể không nhìn.

– Ban thống lĩnh, ngươi nói xem?

Ban Binh Bạch nhìn hai cha con họ, bất đắc dĩ thở dài nói:

– Đoạt về thì vấn đề không lớn, thế nhưng muốn Thương Lập Quần phun ra toàn bộ là không thể.

– Ai! Ta liền biết sẽ như vậy!

Ngô Liên Thiên kêu rên nói:

– Đoạt về bộ phận dù sao cũng hơn toàn bộ mất đi tốt.

Hắn tức giận nói:

– Tốt nhất đem mấy tiểu tặc kia toàn bộ bắt sống trở về, giao cho ta xử trí! Ta tất nhiên từng tấc từng tấc xé nát bọn họ!

Một binh lính thành vệ đội vội vàng chạy vào báo tin nói:

– Đại nhân, đại nhân, Kim Sư quân đoàn trở về!

Ngô Liên Thiên đại hỉ, vội vàng nắm người binh sĩ kia hỏi:

– Nhìn thấy mấy tiểu tặc kia không?

Người binh sĩ kia trợn tròn mắt nghĩ một hồi, nói:

– Nhìn thấy, thật giống như cũng ở trong đám người. Có điều...

– Ha ha, quá tốt rồi! Ta phải đem xương của bọn họ từng cây từng cây tháo xuống!

Ngô Liên Thiên không chờ hắn nói xong, cao hứng nhảy lên, vội vàng đi ra ngoài cửa.

– Quang nhi, Ban thống lĩnh, theo ta cùng đi nghênh tiếp đại quân!

– Không cần!

Ngoài cửa truyền vào một thanh âm châm chọc, một bao vải bị quẳng xuống đất. Một vật gì đó tròn tròn lăn đi ra, ngừng ở dưới chân Ngô Liên Thiên.

Hắn định nhãn nhìn lại, nụ cười trên mặt nhất thời cứng đờ, viên cầu này dĩ nhiên là đầu lâu của Thương Lập Quần. Hắn ngơ ngác ngẩng đầu lên, đám người Lý Vân Tiêu đang đứng ở cửa thành chủ, lạnh lẽo nhìn hắn.

Trái tim của Ngô Liên Thiên đột nhiên chìm xuống.

– Tiểu huynh đệ, hiểu lầm, chỉ là...

Hắn còn chưa nói xong, liền phát hiện thân thể của mình xa cách mình mà đi, toàn bộ thiên địa đều đang xoay tròn, hóa ra là đầu của mình bay lên, cuối cùng rơi xuống đất, cùng đầu lâu của Thương Lập Quần ở sát nhau.

Rất nhanh lại có một cái đầu bay ra, cái đầu này lớn hơn rất nhiều, chính là đầu heo của Ngô Quang.

]
Chương 155: Suy đoán kinh người (1)

– Tất cả sự vụ của Phổ Dương Thành, tạm thời do ngươi tới quản đi.

Lý Vân Tiêu nhàn nhạt nhìn Ban Binh Bạch một chút, liền biến mất ở trước cửa.

Sắc mặt Ban Binh Bạch trắng bệch, không dám thở mạnh một hồi.

Bên ngoài có mấy đạo khí tức đủ khiến hắn hoảng sợ run rẩy, hắn lẳng lặng đứng ngây ra ở trong phủ thành chủ, ngay cả nhúc nhích một hồi cũng không dám, chỉ nghe bên ngoài có âm thanh đại quân qua thành, chỉnh tề như một, mặt đất rung động.

Hành quân hơn một canh giờ, mới nghe được âm thanh đi xa, lúc này Ban Binh Bạch tầng tầng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn ba cái đầu trên mặt đất, sắc mặt âm tình bất định.

...

Mấy người Trần Đại Sinh có quá nhiều vấn đề muốn hỏi Lý Vân Tiêu, như liên quan tới Sát Thần Nhất Chỉ, liên quan tới Đại Phong Vân Chưởng.

Nhưng Kế Mông cùng Cổ Vinh lại một mặt nghiêm nghị bảo vệ ở bên ngoài chiến xa, bất luận người nào cũng không thể vào quấy rầy.

– Chư vị, các ngươi thấy thế nào?

Trong đại trướng chủ soái của Trần Đại Sinh, mấy người ngồi lại thảo luận. Mỗi một người đều là tinh thần bất định, Trần Đại Sinh đánh vỡ yên tĩnh, hỏi trước.

– Quá khuếch đại, tiểu tử này còn có phải là người hay không!

Trần Lâm là cái thứ nhất kêu lên, trong mắt hiện ra vẻ kinh hãi nói:

– Sát khí thai nghén ở trên người hai ngàn học sinh quân, ta tòng quân chém giết mấy chục năm, chỉ ở trên người một ít thị huyết cuồng nhân mới thấy, hơn nữa độ nồng nặc lại kém xa, hai ngàn người này quả thực chính là sát thần a!

Ánh mắt của Trần Đại Sinh ở trên người mấy người đảo qua, mỗi người đều rơi vào trầm tư, từng cái từng cái nghi hoặc không ngớt. Chỉ có Lạc Vân Thường ánh mắt hơi chút dại ra, trên mặt hờ hững điềm tĩnh.

Trên mặt Trần Đại Sinh cũng có chút nghiêm nghị lên, ánh mắt của hắn tựa hồ hơi bất định, mang theo hồi ức trầm giọng nói:

– Có một truyền thuyết xa xưa, ở trên chiến trường giết chóc quá mức khốc liệt, sẽ xúc động Sát Thần lâm thế. Tương truyền Sát Thần này cả người hắc khí quanh quẩn, vảy giáp khắp người, không cách nào nhìn thẳng.

Hàn Thiên Phương nói:

– Đại soái, thật có thần linh sao?

Người còn lại cũng dồn dập chuyển ánh mắt qua, muốn nghe đến tột cùng. Trên đại lục này, đăng phong tạo cực, bễ nghễ thiên hạ, từ trước đến giờ chỉ có những Cửu thiên Vũ Đế kia. Còn thần linh, thì có nghe nói, nhưng đại thể đều là truyền thuyết.

Ánh mắt của Trần Đại Sinh thâm thúy, giải thích:

– Chuyện Thần linh quá mức mờ ảo, cái gọi là Sát Thần lâm thế, kỳ thực chính là chỉ loại sát khí màu đen kia. Ở trên chiến trường, còn có một cái tên rất cổ xưa, gọi là La Ma Diễn Na, ngụ ý là tất cả sức mạnh của sát lục!

– La Ma Diễn Na...

Mấy người đều tự lẩm bẩm lên.

Trần Đại Sinh xa xôi than thở:

– Võ đạo vô cùng vô tận, phàm nhân chúng ta làm sao có thể hiểu hết. Loại sát khí này kỳ thực cũng là một loại sức mạnh, nghe đồn có cao thủ chuyên tập đạo này, thời điểm nghênh địch, sát ý dạt dào, không chỉ khiến thực lực mình tăng nhiều, đồng thời cũng có thể suy yếu khí thế của đối thủ.

Sắc mặt Hàn Thiên Phương quái lạ lên, cau mày nói:

– Loại phương pháp tu luyện này vô cùng hiếm thấy, Vân Tiêu là làm sao học được? Hơn nữa bí pháp như vậy, tuyệt đối là bảo vật vô giá, hắn dĩ nhiên truyền cho hơn hai ngàn người. Lần công khai này, tuy rằng tăng lên thực lực quân đội, nhưng cũng hết sức đáng tiếc.

Mỗi một loại phương pháp tu luyện hoàn toàn là trân bảo, không có võ giả sẽ ngốc đến tùy tiện truyền thụ cho người, đều là mèo khen mèo dài đuôi, lưu cho người mình. Sát Khí Quyết vừa nhìn chính là phương pháp tu luyện rất cao minh, Hàn Thiên Phương tự nhiên có chút đau lòng.

Trong mắt Tiêu Khinh Vương tinh mang điểm điểm, vô cùng khẳng định nói:

– Phía sau Lý Vân Tiêu này nhất định có cao nhân chỉ điểm! Không nói La Ma Diễn Na, hắn năm nay mới mười lăm tuổi, đã là Thuật Luyện Sư cấp hai, bát tinh Võ sĩ, sức chiến đấu chân thực càng có thể so với Đại vũ sư. Nếu nói hắn không có sư phụ, đánh chết ta cũng không tin!

– Không sai!

Trong mắt Trần Đại Sinh sáng ngời, tựa hồ tất cả những thứ này đều giải quyết dễ dàng.

– Chỉ là không biết cao nhân phía sau hắn là tồn tại cỡ nào, có thể bồi dưỡng được đệ tử xuất sắc như vậy, tuyệt không phải nhân vật đơn giản!

– Khà khà, con đường võ đạo, Vũ Quân ngay cả cửa cũng chưa đi vào!

Tiêu Khinh Vương nhớ tới câu nói này, một loại tâm ý hiu quạnh tự nhiên sinh ra, ngưng tiếng nói:

– Tu vi người này tất nhiên trên xa chúng ta!

Trần Đại Sinh cả kinh nói:

– Chẳng lẽ là Lục Hợp cảnh Vũ Tông cường giả?

Tiêu Khinh Vương lặng lẽ không nói, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lạc Vân Thường, khẽ cười nói:

– Vân Thường cũng có suy đoán a? Nếu ta không nhìn lầm, võ kỹ mà Lý Vân Tiêu đánh giết Quảng Nguyên Giáp, chính là Đại Phong Vân Chưởng của Phá Quân Vũ Đế Cổ Phi Dương!

Lạc Vân Thường tâm thần chấn động, tuy rằng nàng đã sớm rõ Lý Vân Tiêu biết Đại Phong Vân Chưởng, nhưng chính mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác. Huống hồ mười lăm năm trước, nàng tận mắt nhìn thấy bóng người tuyệt thế kia từ trên trời giáng xuống, hai người càng là giống nhau như vậy!

Tiếng lòng của nàng kích thích, khó mà bình tĩnh.

Tiêu Khinh Vương cười ngâm nói:

– Tương truyền Cổ Phi Dương tổng cộng thu năm tên đệ tử, đại đệ tử Hoa Thiên Thụ ở mấy năm trước lên cấp Vũ Đế, sống ở Lam Tuyết Thánh Thành.

– Nhị đệ tử Mạc Tiểu Xuyên, chính là người của Hắc Thiết Thành Mạc gia, mười mấy năm qua ở trên đại lục không có tin tức.

– Tam đệ tử Quân Như Vân, nghe nói là Phò mã của Cổ Vũ Đế Quốc, một trong tam đại siêu cấp đế quốc.

– Tứ đệ tử Hác Liên Thiếu Hoàng, ở Dong Binh thành cùng Sí Hỏa dong binh đoàn đoàn trưởng tranh cướp vị trí dong binh chi vương, vẫn không có kết quả.

– Ngũ đệ tử Dương Địch, là mọi người quen thuộc nhất. Những năm gần đây, trực tiếp từ Thuật Luyện Sư cấp ba vọt tới Vương cấp Thuật Luyện Sư cấp năm, ở Hỏa Ô đế quốc có thể nói là thiên tử! Trong đó có một chuyện, chư vị đang ngồi đây đều biết, Thiên Thủy quốc mất đi cơ hội tốt nhất trở thành đế quốc, vĩnh viễn cũng sẽ không có cơ hội. Bây giờ Dương Địch đã sắp bước vào cấp bảy Hoàng cấp Thuật Luyện Sư, cũng không biết thật hay giả, nếu là thật, sợ rằng đã đi tới Hóa Thần Hải.

Trần Đại Sinh lộ ra một tia say mê, than thở:

– Những tên này, mỗi một người đều là tồn tại như sấm bên tai, uy chấn một phương. Ngay cả Dương Địch đại nhân thực lực kém cỏi nhất, cũng đã thoát khỏi thế tục ràng buộc, bay lượn ở trên Cửu Tiêu.

Sau khi Trần Lâm nghe xong, cẩn thận phân tích nói:

– Dương Địch đại nhân là tuyệt đối không thể, lại không nói hắn có tu vi võ đạo Lục Hợp cảnh hay không. Năm đó việc của Mạc Huyên Nhi, hắn đã thề đời này sẽ không bao giờ bước vào Thiên Thủy quốc một bước.

Ngón trỏ của Hàn Thiên Phương đánh mặt bàn, ngưng tiếng nói:

– Dong Binh thành ở Khinh Ca sơn mạch, chính là một trong những địa phương phức tạp nhất trên đại lục, ở đó thế cuộc thay đổi trong nháy mắt, Hác Liên Thiếu Hoàng không thể thoát thân đi tới Thiên Thủy quốc làm sư phụ của Vân Tiêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK