– Ta mới đầu cũng cho rằng như vậy, hiện tại đại ca hắn cũng thừa nhận, ai nha, lần trước còn với hắn đồng thời rửa ráy, ngẫm lại thật là khủng bố a!
– Ta xem ngươi vẫn là cẩn thận một chút, ngươi là người của Huyền bang a.
– Huyền bang? Huyền bang làm sao? Tại sao phải cẩn thận một chút?
– Ha ha, không có chuyện gì không có chuyện gì. Chỉ là ta nghe nói vật kia thật giống như di truyền.
...
Các loại nghị luận dồn dập truyền ra, Vương Phong tức giận đến lồng ngực muốn nổ tung.
– Lam Huyền, ngươi thật tàn nhẫn a!
Lam Huyền một mặt thực hiện được âm mưu, nội tâm càng là hài lòng kết ra hoa rồi, hắn duỗi ngón tay, quay về Lý Vân Tiêu lớn tiếng nói:
– Hiện tại cho ngươi hai lựa chọn, một là tại chỗ quỳ xuống, thề sau đó không dám đụng đến người Lam gia ta nữa, đồng thời ngày sau thấy người Lam gia ta đều phải cúc cung nghe lệnh. Hai là theo ta chiến một trận, để ta triệt để phế bỏ ngươi, lại quỳ xuống sám hối. Chính ngươi suy nghĩ thật kỹ đi, nể tình ngươi tu hành không dễ, khuyên ngươi vẫn là chọn cái thứ nhất.
– Oa, quá ác đi! Nếu như chọn cái thứ nhất, sau này còn có thể làm người sao?
– Đúng vậy, nhưng không chọn, cùng Lam Huyền chiến một trận, chắc chắn phải chết.
– Ha ha, đây chính là mặt mũi trọng yếu, hay là tính mạng trọng yếu, nhìn Lý Vân Tiêu làm sao chọn.
Tần Như Tuyết nổi giận vọt tới.
– Lam Huyền, ngươi thật quá đáng! Ngươi là học viên ban tốt nghiệp, nghe nói đã đạt đến cửu tinh Võ sĩ, còn kém một bước liền có thể tăng cấp Võ sư, trực tiếp tiến vào Trấn quốc Thần vệ! Cùng một Vũ đồ chưa tới Võ sĩ khiêu chiến, ngươi còn muốn mặt sao?
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Đệ đệ thâu đồ lót của nữ nhân, làm chuyện thương thiên hại lý, ca ca sẽ tốt hơn chỗ nào? Lam gia bọn họ lúc nào muốn mặt qua?
Lam Huyền mặt đỏ lên, lập tức tùy ý cười to nói:
– Không dám cứ việc nói thẳng, muốn nữ nhân ra mặt cho ngươi, đây chính là trưởng tôn của Tĩnh quốc công, con trai của Phi Long Đại Tướng quân sao? Ha ha!
– Ha ha con mẹ ngươi, phi!
Lý Vân Tiêu phun ra một ngụm nước miếng, bay thẳng đến trên mặt Lam Huyền, sức mạnh cực lớn, dĩ nhiên mơ hồ có tiếng xé gió.
Sắc mặt Lam Huyền giận dữ, nhưng nhìn một cục đờm bay tới, chặn cũng không phải, chỉ có thể nghiêng người tránh ra. Lần này đặt ở trong mắt người ngoài, chính là hắn nhường đường cho Lý Vân Tiêu rồi.
Lý Vân Tiêu châm chọc đi tới, giơ ngón tay giữa lên.
– Tuy rằng ngươi vô liêm sỉ, nhưng sự khiêu chiến của ngươi, ca nhận! Sau ba ngày, Diễn Võ Trường, ca sẽ đánh ngươi đến quỳ xuống liếm hài của ta!
Học viên toàn trường đều sững sờ, Hàn Bách cùng Trần Chân càng sợ đến sắc mặt trắng bệch, sốt sắng chạy tới sau lưng Lý Vân Tiêu tiếp sức cho hắn, để hắn không nên vọng động.
Tần Như Tuyết cũng vội la lên:
– Không thể, Lý Vân Tiêu ngươi không nên sinh uy phong nhất thời...
Trong lòng Lý Vân Tiêu ấm áp, mặc dù mười lăm năm qua mình ngơ ngơ ngác ngác, kẻ vô tích sự, nhưng cũng có mấy bằng hữu chân tâm. So với kiếp trước, đứng trên đỉnh điểm đại lục, nhưng mà cô độc một người.
Hắn hướng ba người nở nụ cười, loại nụ cười như ánh mặt trời kia lập tức cảm hoá Trần Chân, Hàn Bách cùng Tần Như Tuyết, để lo lắng trong lòng bọn họ trong nháy mắt bình phục lại, thật giống như mười phần tin tưởng Lý Vân Tiêu sẽ nắm chắc thắng lợi.
Ba người đều sững sờ, đứng chết trân tại chỗ, làm sao cũng không hiểu tại sao mình sẽ có loại cảm giác kỳ quái này, tuyệt đối không thể...
Lam Huyền cũng dại ra một hồi, tức đến xanh mét cả mặt mày. Nhưng hắn vạn lần không ngờ Lý Vân Tiêu sẽ thoải mái đồng ý như vậy, chỉ lo hắn đổi ý, vội vàng nói:
– Đây chính là ngươi nói, sau ba ngày nếu không tới, Già Lam học viện sẽ không có đất cho ngươi đặt chân!
Lý Vân Tiêu cũng không quay đầu lại, chỉ truyền đến nụ cười nhạt.
– Yên tâm đi, ba ngày này, ta không rửa chân.
– Ngươi!
Lam Huyền tức đến xanh mét cả mặt mày, âm lãnh nhìn bóng lưng Lý Vân Tiêu rời đi, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Sính miệng lưỡi mà thôi, ba ngày sau, ta không triệt để phế bỏ ngươi, ta không mang họ Lam!
Nụ cười trên mặt Lý Vân Tiêu dần dần hóa đi, trong mắt lướt qua từng tia từng tia sát khí.
Lý gia cùng Lam gia ân oán kéo dài mấy chục năm, trước từ những nhóc con các ngươi bắt đầu, đến thời điểm sẽ đem toàn bộ Lam gia nhổ tận gốc!
Hắn trực tiếp ra học viện, hướng Thuật Luyện Sư Công Hội bước đi.
Trong đại sảnh lầu một vẫn rộn rộn ràng ràng, Lý Vân Tiêu phóng tầm mắt nhìn lại, một Thuật Luyện học đồ đang hết sức chăm chú bố trí thuốc. Mùi thuốc nhàn nhạt toả ra, hắn biết là thuốc cường lực, một loại đồ vật có thể ngắn hạn tăng lên sức mạnh của võ giả.
Hiện tại chính là cuộc thi hàng năm của Già Lam học viện, thứ này vô cùng dễ bán.
Học đồ kia đang hết sức chăm chú đem hồn lực hòa vào trong bồn chứa thuốc, cân bằng các loại dược tính xung đột, cũng thỉnh thoảng hướng vào trong đó tăng thêm đồ vật.
Lý Vân Tiêu khẽ mỉm cười, nhịn không được nhắc nhở:
– Hoành Luyện Thảo thả nhiều rồi, bỏ một đóa ra trung hoà dược tính, bằng không năm tức sau sẽ nổ tung.
Học đồ này ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, phát hiện là người không quen biết, nhất thời tức giận nói:
– Ngươi biết cái gì, đừng quấy rầy ta!
– Ba tức.
– Hai tức.
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng đếm, rốt cục ở thời điểm đọc lên “Một tức”, học đồ kia hoàn toàn biến sắc, trong bồn chứa thuốc nguyên bản còn bình tĩnh, đột nhiên liền sôi trào, “Ầm” một tiếng nổ tung ra.
– Này…
Học đồ kia triệt để dại ra.
Nổ tung cũng không phải rất lớn, chỉ có điều cả người hắn một thân nước thuốc mà thôi. Trong đại sảnh lầu một chuyện như vậy mỗi ngày đều sẽ phát sinh mấy chục lần, vì lẽ đó cũng không có ai quan tâm.
– Ngươi,… làm sao ngươi biết Hoành Luyện Thảo thả nhiều?
Học đồ này rốt cục giật mình hỏi.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Không có gì, ta ngửi thấy được. Ta muốn tìm Cổ Vinh, ngươi có thể thông báo cho ta không?
– Ngửi thấy được?
Học đồ hiển nhiên là một mặt không tin.
– Cổ Vinh đại sư thật giống như vẫn đang bế quan, hơn nữa ta cũng không có tư cách đi tìm hắn.
Một bóng người mỹ lệ đi tới, ân cần nói:
– Ca, lại thất bại? Ngươi không bị thương chứ?
Học đồ lắc đầu nói:
– Không có chuyện gì, chỉ là trên người ướt, đáng tiếc những nguyên liệu này. Ai, ca thật vô dụng!
Lý Vân Tiêu nhìn mỹ nữ, cười nói:
– Lục Dao tiểu thư.
Lục Dao quay đầu lại, kinh dị nói:
– A! Là ngươi?
Lý Vân Tiêu làm ra một bộ thân sĩ.
– Mỹ nhân còn nhớ ta, thực sự là vinh hạnh.
Lục Dao ha ha nở nụ cười.
– Lần trước tấm đan phương kia của ngươi, sau khi Lương Văn Vũ đại sư xem qua, liền khen không dứt miệng.
– Lương đại sư khen không dứt miệng?
Học đồ Lục Vũ giật mình nói:
– Ngươi cũng là Thuật Luyện Sư sao?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Trước đây là, hiện tại còn không phải. Ta muốn tìm Cổ Vinh, mỹ nữ giúp ta thông báo đi.
Lục Dao nói:
– Cổ Vinh đại sư? Hắn vừa vặn bế quan đi ra, ngươi theo ta đi.
Chương 32: Luyện đan (2)
Nàng lập tức nói với Lục Vũ:
– Ca không nên nản chí, thử thêm vài lần, luôn có thể thành công.
Lục Vũ khổ sở nói:
– Ta thật không có thiên phú trở thành Thuật Luyện Sư. Một than cường lực dược đơn giản, thử hơn mười lần vẫn không thể thành công. Hơn nữa những tài liệu này giá cả cực quý, cũng không có tiền lãng phí như vậy. Hơn nữa tuổi ta cũng không nhỏ, ca dự định qua mấy ngày tìm một gia tộc nương nhờ vào.
Lục Dao cả kinh nói:
– Ca, tuyệt đối đừng như vậy. Phải tin tưởng mình, ở trong lòng Lục Dao, ca ca vĩnh viễn là giỏi nhất!
Trong mắt Lục Vũ loé ra một chút ánh sáng, nhưng rất nhanh lại mờ đi.
– Những năm gần đây đều là muội muội ngươi kiếm tiền cho ta học tập, ca không muốn lại trở thành gánh nặng của ngươi. Chờ những tài liệu này hao hết, nếu như còn luyện chế không ra thuốc cường lực, vậy ta liền từ bỏ.
Lý Vân Tiêu đột nhiên cười nói:
– Nhớ, Hoành Luyện Thảo thả ít ba cây, nếu màu sắc quá nhạt, liền thêm một cây Xuyên Vân Chi vào. Tin tưởng ta, ngươi nhất định có thể thành công!
Lục Vũ cả kinh nói:
– Ngươi,… ngươi là Thuật Luyện Sư?
Lý Vân Tiêu nói:
– Không phải mới vừa nói sao, trước đây là Thuật Luyện Sư, hiện tại không.
Lục Vũ:
–...
Lục Dao khích lệ nói:
– Ca, ngươi chiếu hắn nói thử xem. Lần trước hắn lấy ra một phương thuốc, ngay cả Lương Văn Vũ đại sư cũng tán thưởng không ngớt.
Lục Vũ trầm tư một lát nói:
– Được, vậy ta thử xem!
Lý Vân Tiêu nở nụ cười, theo Lục Dao hướng lầu hai mà đi.
Lầu hai của Thuật Luyện Sư Công Hội, Lý Vân Tiêu là lần thứ nhất đi, nhưng cấu tạo Thuật Luyện Sư tháp của toàn bộ đại lục đều nhất trí. Vì lẽ đó hắn có một loại cảm giác xe ngựa chạy đường quen.
Rất nhanh đi tới trước cửa một gian phòng, Lục Dao cẩn thận từng li từng tí gõ cửa phòng. Bên trong nhất thời truyền đến âm thanh thiếu kiên nhẫn của Cổ Vinh, tựa hồ quấy rầy hắn tu luyện.
Trong lòng Lục Dao cả kinh, thấp thỏm không thôi nói:
– Có một vị thiếu niên gọi Vân thiếu tìm ngài.
– Vân thiếu?
Bên trong truyền đến tiếng khiếp sợ, tiếp theo là một trận tiếng vang “lách cách”, thật giống như làm đổ không ít đồ vật, một giây sau cửa phòng liền ầm ầm mở ra.
– Vân thiếu!”
Cổ Vinh vẻ mặt sùng kính, vội vàng vọt đến, một bên lại nhường đường.
Lục Dao sững sờ, vẻ mặt không thể tin tưởng. Cổ Vinh đại sư luôn luôn cao ngạo đây là làm sao? Làm sao sẽ đối với một thiếu niên khách khí như vậy? Không, không đúng, không phải khách khí, mà là tôn kính, vẻ mặt kia so với nhìn thấy hội trưởng còn muốn cung kính!
Lý Vân Tiêu khẽ mỉm cười, quay về phía Lục Dao đang đờ ra nói:
– Ngươi đi xuống trước đi.
Lục Dao vội vàng lui ra sau, Lý Vân Tiêu nhanh chân đi vào, bên trong vô cùng rộng rãi, bày ra các loại khí tài cùng trận pháp luyện chế. Chỉ ở trong góc cực nhỏ có một khu nghỉ ngơi. Vài tờ da thú tinh xảo bày ở trên bàn, còn có một chiếc giường nhỏ nằm ở trong góc.
Thân phận Thuật Luyện Sư cực kỳ phong quang, cũng là bọn họ không ngày không đêm tu luyện đổi lấy, phía sau mỗi một vị Thuật Luyện Sư, tuy rằng cũng có vận may, nhưng thiếu không được khổ luyện.
– Vân thiếu, hồn lực của ta không chỉ hoàn toàn khôi phục, hơn nữa trực tiếp đột phá, là chân chính đột phá!
Cổ Vinh hưng phấn nói, từ khi đột phá tới nay vẫn không nói cho người nào, đều sắp biệt khuất chết rồi, hiện tại cuối cùng cũng coi như tìm thấy đối tượng nói hết.
– Hừm, chút chuyện nhỏ này liền để ngươi kích động thành như vậy?
Lý Vân Tiêu lườm hắn một cái.
– Ta không rảnh nghe những chuyện vặt này, chờ ngươi đột phá Tông cấp Thuật Luyện Sư cấp sáu, trở lại nói với ta đi.
Trở thành một tên Thuật Luyện Sư chân chính, đối với khắp cả vương quốc mà nói cũng là hỉ sự to lớn, nhưng ở trong mắt hắn lại là chuyện vặt. Cổ Vinh nghe mà mặt đều xanh, chờ nghe được câu cuối cùng, nhất thời con ngươi trừng đi ra, ngơ ngác thất thanh nói:
– Sáu, cấp sáu, Tông cấp! Làm sao có khả năng? Ta nào có thiên phú cao như thế!
Lý Vân Tiêu từ tốn nói:
– Ngươi đương nhiên không có thiên phú như thế, nhưng phối hợp Luyện Hồn Thuật ta dạy cho ngươi, đạt đến cấp sáu vẫn là có thể.
Lần này Cổ Vinh triệt để điên cuồng, tự lẩm bẩm:
– Cấp sáu, cấp sáu, ta thật sự có thể đạt đến cấp sáu, ngươi không gạt ta?
Lý Vân Tiêu hơi nhướng mày, lạnh lùng nói:
– Ngươi đừng quên thân phận của mình, có tư cách gì đáng giá ta lừa gạt? Cấp sáu, ở trong mắt ta cũng chỉ là nhập môn mà thôi. Ta tìm đến ngươi là muốn ngươi giúp ta luyện chế mấy viên đan dược.
– Vâng, vâng!
Cái trán Cổ Vinh chảy ra từng tia từng tia mồ hôi lạnh, cấp sáu chỉ là nhập môn, Vân thiếu này tuy thần bí, nhưng da trâu thổi cũng lớn quá đi.
Lúc này Lý Vân Tiêu mới gật đầu nói:
– Một viên là Trùng Nguyên Đan, một viên là Bạo Nguyên Đan.
– Trùng Nguyên Đan, Bạo Nguyên Đan!
Cổ Vinh cả kinh nói:
– Hai loại đan dược này đã vô hạn tiếp cận cấp hai, ta mới vừa tới cấp một Thuật Luyện Sư, sợ là luyện chế không được.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì, hiện tại bắt đầu chuẩn bị vật liệu, thời gian của ta có hạn.
Cổ Vinh sững sờ, cảm tình Vân thiếu là muốn chỉ điểm mình luyện đan? Hắn cũng là Thuật Luyện Sư? Làm sao có khả năng?
Tuy nội tâm nói thầm không ngớt, nhưng Lý Vân Tiêu nói hắn là đàng hoàng nghe theo. Rất nhanh liền để người đem nguyên liệu của hai loại đan dược chuẩn bị ba phần.
Lý Vân Tiêu nói:
– Mỗi loại luyện chế một viên là được rồi, muốn ba phần nguyên liệu làm gì?
Cổ Vinh cười khổ không thôi, Vân thiếu này quả nhiên không phải Thuật Luyện Sư, ngay cả luyện chế sẽ có tỉ lệ thành công cũng không biết, liền giải thích:
– Cấp một Thuật Luyện Sư luyện chế đan dược cấp một có thể có 60% tỷ lệ thành công trở lên, nhưng cũng không phải trăm phần trăm. Luyện chế loại đan dược đã tiếp cận cấp hai như Trùng Nguyên Đan cùng Bạo Nguyên Đan này, tỷ lệ thành công càng là cực thấp, ba phần nguyên liệu phỏng chừng cũng không đủ. Nhưng tồn kho chỉ có ba phần, ta đã để bọn họ nghĩ biện pháp tập hợp đến một ít.
Lý Vân Tiêu hừ một tiếng, không lên tiếng, đi thẳng tới trước những khí tài luyện chế kia, đảo qua một lần nói:
– Bắt đầu đi, ngươi đến luyện, chiếu ta nói làm là được.
Cổ Vinh có chút khó có thể tin, nhưng vẫn kiềm chế nội tâm nghi hoặc, bắt đầu dưới sự chỉ điểm của Lý Vân Tiêu luyện đan.
Luyện chế đan dược quan trọng nhất chính là cân bằng dược lực, đem thuộc tính các loại dược liệu dùng hồn lực dung hợp lại với nhau, trong đó khó nhất là cân bằng dược lực.
– Trước tiên tinh luyện dược liệu.
Cổ Vinh tản ra hồn lực, nhất thời phân loại một phần dược liệu, dựa theo Lý Vân Tiêu yêu cầu để vào trong các bồn chứa, bắt đầu tinh luyện lên.
Thời gian một chút trôi qua, trong đó Lý Vân Tiêu không biết mắng “ngu xuẩn”, “ngu ngốc” bao nhiêu lần, Cổ Vinh đều cắn chặt hàm răng, từng bước một chịu đựng. Toàn bộ quá trình luyện chế, hắn hoàn toàn là đầu óc choáng váng, ban đầu còn nhớ kỹ bước đi cùng thủ pháp, đến mặt sau, hoàn toàn là máy móc nghe theo chỉ huy, cả người hầu như hư thoát.
Chương 33: Tinh luyện (1)
– Được rồi, thu đan!
Lý Vân Tiêu ra lệnh một tiếng, Cổ Vinh đã sớm không chống đỡ được, giống như đại xá, vội vàng thu hồn lực, nguyên khí từ trong tay bắn nhanh ra, hai viên đan dược xoay tròn ở trên không trung mấy lần, liền rơi vào trong tay.
– Trùng Nguyên Đan, Bạo Nguyên Đan, thật sự, thật sự thành công!
Cổ Vinh run cầm cập liên tục, hồn lực hao hết rồi cũng không cảm thấy mệt, kích động nói:
– Hơn nữa là hai viên đồng thời luyện chế, trời ạ, vừa nãy ta đã làm những chuyện gì, sao có thể có chuyện đó?
Vừa nãy lúc luyện chế bị mắng, mặt đầy oan ức cũng quét một cái sạch sành sanh, hận không thể mỗi ngày đều nghe Vân thiếu mắng “ngu xuẩn”, “ngu ngốc”, chỉ cần có thể chỉ điểm hắn luyện chế.
Lý Vân Tiêu từ trong tay hắn lấy ra hai viên đan dược, liếc mắt nhìn liền cau mày nói:
– Làm sao độ tinh khiết thấp như thế? Luyện chế ra loại đồ bỏ đi này, ngươi cũng không cảm thấy ngại?
Con ngươi Cổ Vinh lồi ra, vừa định nói ngươi không phải Thuật Luyện Sư, làm sao biết hàm nghĩa luyện chế ra hai viên đan dược này. Nhưng nhất thời vừa nghĩ, vừa nãy mình luyện chế đều là ở dưới sự chỉ đạo của hắn tiến hành, muốn nói Vân thiếu không phải Thuật Luyện Sư, đánh chết hắn cũng không tin.
Hiện tại Lý Vân Tiêu ở trong mắt hắn không chỉ là Thuật Luyện Sư, hơn nữa là tồn tại vượt qua hắn nhận thức. Nghĩ tới đây, nhất thời liền câm miệng. Lại nghĩ trước đó hắn nói, mình có thể lên đến cấp sáu Tông cấp Thuật Luyện Sư, không khỏi có chút tin tưởng lên. Cả người càng là kích động run rẩy không ngớt.
– Xem dáng dấp ngươi cũng gần như hư thoát, còn phải tự ta tinh luyện một hồi, phiền phức!
Lý Vân Tiêu lầm bầm nói:
– Chỉ là tinh luyện, hiện tại hồn lực cao cấp Học đồ của ta cũng đầy đủ.
Hắn đem đan dược dùng hồn lực gói lại, lần thứ hai cho vào trận pháp, hai tay bấm quyết, từng đạo từng đạo Âm Hỏa từ trên trận pháp bắn mạnh lên, hướng đan dược này cuồn cuộn thiêu đi.
– Tinh, tinh luyện?
Cổ Vinh nhất thời há hốc mồm.
– Luyện thành thành phẩm cũng có thể tinh luyện? Không phải chỉ có nguyên liệu mới có thể tinh luyện sao?
Lý Vân Tiêu chẳng muốn giải thích với hắn những chuyện này, hai tay không ngừng biến hóa ấn quyết, cẩn thận khống chế hỏa diễm trên trận pháp thiêu đốt.
Cổ Vinh thì mở to hai mắt, nháy mắt cũng không dám nháy. Thủ pháp luyện chế của Lý Vân Tiêu hắn chưa từng thấy, nhưng một ấn vừa ra, lại có thể cho hắn một loại cảm giác tự thành, trong mơ hồ tựa hồ ẩn chứa cái gì. Hắn luôn cảm giác thứ này vô cùng trọng yếu, nhưng khổ nỗi không bắt được, gấp đến hắn muốn nhảy lên!
– Xong rồi. Hô…
Lý Vân Tiêu than nhẹ một tiếng, đem hai viên đan dược đã tinh luyện thả ở trong tay nhìn một chút, tựa hồ vẫn như cũ cực kỳ bất mãn, thở dài nói:
– Cũng chỉ có thể tinh luyện đến trình độ này, hồn lực của ta quá thấp.
Có Trùng Nguyên Đan, trong vòng ba ngày hắn hoàn toàn chắc chắn có thể xung kích đến Nhất Nguyên cảnh. Mới chắc chắn đánh bại cửu tinh Võ sĩ Lam Huyền. Vì để ngừa vạn nhất, còn có một viên Bạo Nguyên Đan dự bị, như vậy có thể bảo đảm không sơ hở tý nào!
Cổ Vinh yên lặng suy tư, tổng cộng dùng bảy mươi hai loại thủ pháp. hắn nỗ lực đem những thủ pháp này mạnh mẽ khắc ở trong đầu, trong lúc vô tình nhìn đan dược trong tay Lý Vân Tiêu một chút, nhất thời đầu óc trống rỗng, thất thanh nói:
– Thuần phẩm đan!
Đan dược ngoại trừ theo cấp bậc phân chia ra, còn có phân chia độ tinh khiết, bình thường độ tinh khiết 90% trở lên là thuần phẩm đan. Nhưng thuần phẩm đan hình thành ngoại trừ thực lực của Thuật Luyện Sư ra, bao nhiêu cũng dựa vào chút vận may.
Lý Vân Tiêu không chỉ có thể trực tiếp tinh luyện đan dược sắp thành phẩm, càng có thể tinh luyện ra thuần phẩm đan, để đầu óc của Cổ Vinh có chút không đủ dùng, bảy mươi hai loại thủ pháp kia cũng quên mất. Ngơ ngác đứng ở trong phòng đờ ra, ngày hôm nay có quá nhiều chuyện vượt qua thường thức của hắn, để hắn triệt để bối rối.
Chờ đến thời điểm phục hồi tinh thần lại, phát hiện Lý Vân Tiêu đã đi rồi, nhất thời hối hận không thôi. Vội vàng mang giấy bút tới, đem nội tâm suy nghĩ, nghi hoặc dồn dập ghi chép lại.
Thời điểm Lý Vân Tiêu đi ngang qua phòng khách lầu một, nghe thấy Lục Vũ hưng phấn kêu to.
– Thành công, ta rốt cục thành công!
Lục Dao nhất thời lộ ra nụ cười vui vẻ, vừa vặn nhìn thấy Lý Vân Tiêu, liền cảm kích mỉm cười.
Lý Vân Tiêu duỗi ra ngón tay cái, cho một biểu hiện cổ vũ, liền rời khỏi Thuật Luyện Sư Công Hội, trở lại Già Lam học viện, bắt đầu bế quan tu luyện.
Lấy thực lực Vũ đồ đỉnh cao hiện tại của hắn, cũng sẽ không sợ Lam Huyền, nhưng nếu muốn đánh bại đối phương, nhất định phải ngưng luyện ra nguyên khí, bước vào Nhất Nguyên cảnh mới có thể. Phải biết vượt cấp khiêu chiến cũng không phải chuyện ngạc nhiên gì, nhưng đẳng cấp hai người cách biệt quá lớn, thì tất cả kỹ xảo đều không có tác dụng. Nguyên khí của Cửu tinh Võ sĩ mạnh, đã không phải Vũ đồ có thể chống đối.
Mấy ngày nay, Hàn Bách cùng Trần Chân đều đi tìm hắn mấy lần, nhưng vô công mà về, chẳng ai nghĩ tới hắn sẽ ở trọng lực thất, ngẩn ngơ chính là ba ngày.
Già Lam học viện, trong phòng làm việc của viện trưởng.
Chung Ly Sơn nghe Lạc Vân Thường biểu hiện trong khoảng thời gian này, nét mặt già nua cười đến nở hoa.
– Vân Thường, không nghĩ tới ngươi thật sự lên cấp Thuật Luyện Sư, ha ha, mấy trăm năm qua, ngươi có thể nói là người số một kế Dương Địch. Có điều…
Hắn lập tức sừng sộ lên, cả giận nói:
– Chuyện quan trọng như thế ngươi dĩ nhiên không sớm thông báo ta! Đợi thiệp mời của bệ hạ thiết yến quần thần đến, ta mới biết. Ngươi để mặt ta hướng về nơi nào thả hả?
Lạc Vân Thường lúng túng nở nụ cười.
– Ta không nghĩ tới thiệp mời của bệ hạ sẽ đến nhanh như vậy. Bởi vì mới tấn cấp, hồn lực còn có chút bất ổn, mấy ngày nay ta đều đang bế quan ổn định hồn lực. Định vừa ra liền nói cho viện trưởng đại nhân.
Chung Ly Sơn phất tay nói:
– Việc này thì thôi, trong những người trẻ tuổi, ngươi là ta coi trọng nhất. Mới hai mươi mốt tuổi, liền đạt đến Tứ Tượng cảnh, cấp một Thuật Luyện Sư, tiền đồ không thể đo lường. Ta dự định trên yến hội lần này thông cáo mọi người, thăng ngươi thành Già Lam học viện Phó viện trưởng.
– Phó viện trưởng?
Lạc Vân Thường giật mình nói:
– Này sao có thể, ta...
Chung Ly Sơn trực tiếp ngắt lời nàng nói:
– Ngươi cũng không được, ta liền không nghĩ ra người thứ hai. Trong học viện xác thực còn có chút lão quái vật tu vi cao hơn ngươi, nhưng đã lớn tuổi, hơn nữa ngươi còn kiêm tu Hồn thuật. Quan trọng nhất là, ngươi là một trong năm vị thống lĩnh của Trấn quốc Thần vệ, cũng chỉ có ngươi đảm nhiệm, mới có thể làm cho mọi người tâm phục khẩu phục.
Lạc Vân Thường im lặng không lên tiếng, nếu từ chối sợ là Chung Ly Sơn sẽ không cao hứng, trong phòng làm việc lập tức yên tĩnh lại.
Đột nhiên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng huyên náo, nhìn thấy rất nhiều bóng học sinh dồn dập hướng về Diễn Võ Trường lao đi. Lạc Vân Thường kinh ngạc nói:
– Xảy ra chuyện gì? Làm sao đều tới Diễn Võ Trường?
Chương 34: Tinh luyện (2)
Chung Ly Sơn cười nói:
– Nói đến cũng thú vị, là Lý Vân Tiêu của lớp ngươi, tiếp nhận chiến thư của Huyền bang lão đại Lam Huyền, dự định ngày hôm nay tại Diễn Võ Trường vì chuyện của Lam Phi phân cao thấp.
– Lý Vân Tiêu tiếp nhận chiến thư của Lam Huyền? Lam Phi?
Lạc Vân Thường thất thanh kêu lên:
– Trong khoảng thời gian ta không có mặt, đến cùng xảy ra chuyện gì?
Chung Ly Sơn đem việc phát sinh đơn giản nói một lần, cuối cùng hừ nói:
– Những con em quyền quý tại học viện càng ngày càng coi trời bằng vung, để bọn họ đấu một trận cũng tốt.
– Lam Phi bị khai trừ rồi...
Lạc Vân Thường choáng váng, lập tức lo lắng nói:
– Không được, ta nhất định phải ngăn cản bọn họ! Lý Vân Tiêu ngay cả một Mạch Luân cũng không thể mở, làm sao đánh thắng Lam Huyền, đây rõ ràng chính là tìm ngược!
Trong mắt Chung Ly Sơn loé ra một tia kinh ngạc.
– Mạch Luân cũng không thể mở? Vân Thường, ngươi ta đều bị Vân thiếu này lừa. Ba ngày trước kiểm tra ở Diễn Võ Trường, hắn trực tiếp mở ra bảy đạo Mạch Luân, quyền phá nghìn cân! Khà khà, tiểu tử này lại có tâm cơ như thế, ẩn dấu sâu như vậy. Hiện tại sợ là đã đột phá đến Nhất Nguyên cảnh!
– Lý Vân Tiêu quyền phá nghìn cân, đột phá đến Nhất Nguyên cảnh?
Lần này Lạc Vân Thường thực sự là triệt để dại ra, lẩm bẩm nói:
– Làm sao có khả năng? Nếu như hắn ẩn giấu tu vi, không thể giấu giếm được con mắt của ta. Có thể là mấy ngày nay mới đột phá, chắc chắn sẽ không, vậy thì càng hoang đường!
Nàng đột nhiên đi ra ngoài cửa, trầm giọng nói:
– Không được, mặc dù đột phá đến Nhất Nguyên cảnh, cũng không thể là đối thủ của Lam Huyền! Lam Huyền ở trên tiểu Phong Vân bảng xếp hạng thứ ba, sợ là cách Võ sư chỉ có một đường!
Trong đầu nàng lướt qua bóng người của Lý Vân Tiêu ở trong lớp ngày đó, tổng làm cho nàng cảm thấy cùng ngày xưa rất khác nhau, ánh mắt như tinh thần kia càng làm cho nàng có chút không yên. Hơn nữa mình cũng được hắn chỉ điểm, mới có thể thuận lợi đột phá đến cấp một Thuật Luyện Sư, quyết không thể trơ mắt nhìn hắn bị người phế!
Chung Ly Sơn hơi kinh ngạc.
– Ta cùng đi với ngươi, cũng nhìn hiện tại học viên là cái trình độ gì. Tiểu Phong Vân bảng thứ ba, khà khà, thú vị.
Ở trong trọng lực thất gấp mười lần, Du Hòa Chính thực sự không nhịn được nói:
– Lan Đóa, ngày hôm nay tên rác rưởi kia cùng Lam Huyền quyết đấu, chúng ta thật sự không tới nhìn xem sao?
Trong mắt La Lan Đóa loé ra một tia chán ghét, đối với Du Hòa Chính càng ngày càng không có hảo cảm.
– Ngươi đến xem đi, ta không rảnh. Lam Huyền ở trên tiểu Phong Vân bảng xếp hạng chỉ đứng sau Lâm đại ca, thằng hề kia đi tới cũng chỉ là tăng trò cười mà thôi. Có điều Lam Huyền cũng không hơn gì, chỉ biết nắm quả hồng nhũn. Chỉ có Lâm đại ca cùng Bạch Thành Phong, mới là cường giả chân chính trong lòng ta!
Thời điểm Du Hòa Chính nhìn nàng nhắc tới Lâm Vũ, thần thái trên mặt hơi cương, trong lòng cảm giác khó chịu.
– Nếu ngươi không đi, vậy tự ta đi. Ta đã sớm muốn nhìn tên rác rưởi này chết làm sao!
La Lan Đóa nhìn bóng lưng Du Hòa Chính rời đi, khinh thường nói:
– Mình không có bản lĩnh đánh bại Lý Vân Tiêu, nhìn người ta bị đánh cũng đã nghiền, không nghĩ tới Du Hòa Chính không có chí khí như vậy!
Ngay thời điểm bóng người của Du Hòa Chính từ trong trọng lực thất truyền đi. Ánh mắt của nàng bỗng nhiên nhảy một cái, nhìn thấy một cái bóng quen thuộc, kéo lấy thân thể uể oải, cũng đi tới Truyền Tống Trận.
Cái bóng kia ngoại trừ uể oải ra, lại cho nàng một loại cảm giác cô tịch, ngạo nhiên. Làm cho tâm thần nàng chấn động, trong lòng khó có thể ức chế cả kinh nói:
– Lý Vân Tiêu?
Trên Diễn Võ Trường từ lâu đã tụ tập lượng lớn học viên, một loạt phía trước càng là người của Huyền bang chiếm cứ, từng cái từng cái hai tay ôm ở trước ngực, trên người tỏa ra khí thế mạnh mẽ, khiến người ta không dám tới gần! Bọn họ chơi chính là lớn tiếng doạ người, tỷ thí còn chưa có bắt đầu, liền từ khí thế làm cho đối phương sợ hãi.
Nhưng để bọn họ thất vọng là, khí thế tản đi nửa ngày, cũng không thấy bóng Lý Vân Tiêu đâu, mà những người Huyền bang này mỗi cái lại đầu đầy mồ hôi, sắp không chống đỡ được nữa.
– Chẳng lẽ tiểu tử kia không đến?
– Không đến mới bình thường, dù sao mất mặt cũng hơn bỏ mạng!
Tất cả mọi người nghị luận một trận, trong lòng dồn dập chửi bới Lý Vân Tiêu, lại làm cho bọn họ bị hớ. Sắc mặt Lam Huyền cũng có chút xanh lên, ngồi ngay ngắn trên Diễn Võ Trường, nghe mọi người nghị luận, hắn trực tiếp nhắm mắt làm ngơ.
– Hàn Béo, ngươi nói Lý Vân Tiêu đến cùng có đến hay không?
Trong lòng Tần Như Tuyết cũng thấp thỏm không ngớt, vừa hi vọng hắn đến, vừa hy vọng hắn đừng đến.
– Ta cũng không biết, mấy ngày nay không thấy hắn đâu, sẽ không phải là chạy trốn chứ?
Đột nhiên Hàn Bách nghĩ đến loại khả năng này, có chút ngạc nhiên nói.
Trần Chân cũng ngẩn ra, lập tức đầu lắc như trống bỏi.
– Tuyệt đối không thể! Nếu thật sự là như vậy, vậy hắn không xứng là truyền nhân Lý gia, cùng không xứng để chúng ta đi theo. Nam nhân có thể chết, nhưng không thể nhẫn nhục trộm sinh!
Tần Như Tuyết nghe mà một trận buồn bực, cả giận nói:
– Cái gì trộm sinh, ngươi nói chuyện êm tai một chút!
– Các ngươi xem, tên rác rưởi kia đến rồi!
Ngay thời điểm mấy người ở đây đều thiếu kiên nhẫn, một thanh âm gọi lên. Mọi người vội vàng quay đầu đi, chỉ thấy ở hơn trăm mét, dưới pho tượng của Vũ Đế Cổ Phi Dương, một thân áo xanh hoàn toàn bao phủ ở trong ánh triều dương, thong thả từ tốn, thật giống như ngao du ngắm phong cảnh, trong miệng tựa hồ còn khẽ hát.
– Oa, hắn lại vẫn dám đến, anh hùng a!
– Ha, không đầu óc, chỉ biết sính uy phong nhất thời, ngày hôm nay khó có thể thoát chết.
– Lam Huyền là cửu tinh đỉnh cao Võ sĩ a, ngươi đoán hắn có thể chịu được mấy chiêu?
– Mấy chiêu? Ha ha, một chiêu có thể không chết coi như hắn lợi hại!
Nguyên bản Diễn Võ Trường chật ních, học viên dồn dập tránh ra hai bên, nhường ra cho hắn một con đường. Đại đa số người trên mặt đều là cười trên sự đau khổ của người khác, một bộ dáng vẻ xem kịch vui.
– Đều tránh ra cho ta!
Tần Như Tuyết tức đến nổ phổi, từ trong đám người ép ra ngoài, vọt tới trước mặt Lý Vân Tiêu.
– Ngươi kẻ ngu này, sao lại thật sự đến rồi? Còn không mau trở lại, hắn sẽ giết ngươi!
Trần Chân cũng ép ra ngoài.
– Vân thiếu, ngươi đến cùng là nghĩ như thế nào a?
Trong lòng Lý Vân Tiêu có chút ấm áp, cũng chỉ có mấy bằng hữu này là quan tâm hắn a.
Đột nhiên một bóng người thoáng hiện, Lạc Vân Thường xuất hiện ở trước mặt hắn, cả giận nói:
– Nhanh cút về, không cho hồ đồ, hiện tại ta tuyên bố quyết đấu bị thủ tiêu!
– Cái gì? Thủ tiêu?
Tất cả mọi người đều thất kinh, dồn dập tức giận mắng.
– Chẳng trách tiểu tử này không có sợ hãi, nguyên lai có một chiêu như thế!
– Móa, thực sự là mất hết mặt của Lý gia!
– Bản thân hắn là một tên rác rưởi, đã sớm mất hết, lại ném một lần cũng không đáng kể!
Chương 35: Thiên địa tư thế
Các loại tiếng mắng dồn dập truyền đến, sắc mặt của Trần Chân cùng Hàn Bách đều tái xanh, tức giận đến cả người run rẩy.
– Lạc lão sư, đây là giữa học viên quyết đấu, ngươi há có quyền tự ý thủ tiêu?
Một lão sư tên gọi Hiên Bình đột nhiên đứng lên trầm giọng nói:
– Huống hồ, Lạc lão sư ngươi là người của Trấn quốc Thần vệ, tựa hồ không tiện tham dự việc này đi.
Hai người quyết đấu đã hấp dẫn không ít lão sư đến quan sát, cũng không phải là thực lực của hai người cách biệt quá xa, mà là hai người có bối cảnh đặc thù, vừa vặn đại diện cho hai thế lực lớn nhất của Thiên Thủy quốc. Mà lão sư của học viện cũng không phải chỉ lo thân mình, không ít người đều lệ thuộc vào trận doanh của hai thế lực lớn. Mà Trấn quốc Thần vệ, chính là cơ cấu vũ lực mạnh nhất của Thiên Thủy quốc, do bệ hạ trực tiếp thống lĩnh.
Trong mắt Lạc Vân Thường bắn mạnh ra tinh mang, ép thẳng tới Hiên Bình, lạnh lùng nói:
– Ta chỉ biết Lý Vân Tiêu là học sinh của ta, ta liền có nghĩa vụ bảo vệ hắn an toàn, Hiên lão sư nói như vậy, vậy ngươi là người thuộc về thế lực nào?
Hiên Bình biến sắc, kiên quyết lắc đầu nói:
– Ta không thuộc về bất kỳ thế lực nào, chỉ có điều thân là lão sư học viện, không tiện tham dự học viên tư đấu, phải công bằng công chính, không thiên vị bất kỳ bên nào.
Lý Vân Tiêu cướp trước Lạc Vân Thường nói:
– Lạc lão sư, ta là học viên của ngươi, vì sao ngươi lại muốn giữ gìn Lam Huyền đây? Hiên lão sư nói rất đúng, phải làm đến công bằng công chính, không thiên vị bất kỳ bên nào. Các ngươi đều lui xuống đi, ta phế bỏ hắn xong lại nói chuyện tiếp.
Mấy người Lạc Vân Thường đều sững sờ, tiểu tử ngươi đầu óc có vấn đề sao? Có phải là bị hoàn cảnh này dọa sợ?
Ngay thời điểm bọn hắn kinh ngạc, Lý Vân Tiêu đã đạp lên diễn võ trường, từng bước một đi về phía Lam Huyền.
– Ai, tên khốn kiếp này!
Lạc Vân Thường tức bực giậm chân, nàng là không cách nào ngăn cản quyết đấu. Nhưng toàn bộ tinh thần nhìn chăm chú lên, làm tốt chuẩn bị bất cứ lúc nào ra tay cứu viện. Bất luận như thế nào cũng không thể để Lý Vân Tiêu bị phế!
– Ta còn tưởng rằng ngươi không dám tới.
Lam Huyền đứng lên, lạnh giọng châm chọc nói.
– Ngươi cho rằng nói nhiều mấy câu, liền có thể kéo dài sự tồn tại của ngươi sao? Nằm mơ!
Lý Vân Tiêu quát lạnh một tiếng, dưới chân bước ra một bước, một luồng kình khí từ trên người hắn tản mát ra.
– Võ sĩ? Tiểu tử này thật sự lên cấp Võ sĩ!
Nội tâm Lạc Vân Thường chấn động dữ dội, tuy rằng Chung Ly Sơn nói với nàng, nhưng tận mắt thấy vẫn là cực kỳ chấn động. nàng có thể khẳng định mấy ngày trước, Lý Vân Tiêu còn là phế vật ngay cả một Mạch Luân cũng không có mở ra.
– Làm sao có khả năng? Tiểu tử này dĩ nhiên là Nhất Nguyên cảnh Võ sĩ!
Tất cả học viên dồn dập kinh hãi không thôi, như là nện gõ ở trong tim đám người, trong lòng phi thường kinh hãi.
– Chẳng trách đệ đệ vô dụng của ta không phải đối thủ của ngươi, ngươi ẩn giấu thật đủ sâu a!
Lam Huyền cười lạnh nói:
– Có điều vận may cũng chỉ tới đó mà thôi!
Khí thế trên người hắn trong nháy mắt bộc phát ra, từng luồng từng luồng kình khí dâng trào, không khí bốn phía tựa hồ cũng chịu ảnh hưởng, bắt đầu xoay tròn cấp tốc lên, học viên ở gần bốn phía Diễn Võ Trường tựa hồ cũng cảm nhận được áp lực mơ hồ.
– Quả nhiên là cửu tinh đỉnh cao Võ sĩ, Lam Huyền này thật mạnh, sợ là không tới một tháng, liền có thể đột phá đến Nhị Phân cảnh, trở thành Võ sư!
Hiên Bình đang ở chỗ quan sát khen không dứt miệng.
– Các ngươi nói, Lý Vân Tiêu này có thể chống đỡ mấy chiêu?
– Mấy chiêu?
Một giáo sư khác cười nói:
– Ngươi xem khí thế của hai người, sợ là vừa đụng vào liền bị nghiền ép nát. Lần trước Tiêu Thần thống lĩnh cũng rất tán thưởng Lam Huyền thiếu gia, có ý tứ mời chào Huyền thiếu.
– Ồ?
Mắt Hiên Bình sáng lên, vui vẻ nói:
– Huyền thiếu chỉ kém một bước là có thể lên cấp Võ sư, trở thành Trấn quốc Thần vệ là sự tình chắc như đinh đóng cột. Nếu như Lý Vân Tiêu có thể đỡ lấy một chiêu của hắn mà bất tử, này ngược lại cũng là kỳ tài.
Ở một bên Vương Phong trầm mặc không nói, trong mắt cực kỳ âm trầm. Tuy rằng hắn cũng là phe phái Lam gia, nhưng chỉ đứng bên cháu ngoại trai của mình. Hiện tại cháu ngoại trai bị khai trừ, nhìn đối thủ cạnh tranh của cháu mình làm náo động lớn, nội tâm hết sức ngột ngạt. Hắn hận không thể nhìn Lý Vân Tiêu cho hắn kỳ tích thật lớn, triệt để đánh phế Lam Huyền. Nhưng nội tâm cũng biết đây chỉ là si nhân nằm mơ.
– Một chiêu? Ta xem không hẳn.
Đột nhiên Chung Ly Sơn vẫn không mở miệng trong đôi mắt tinh mang lóng lánh, nhìn chằm chằm bước tiến của Lý Vân Tiêu trên Diễn Võ Trường, rất có ý vị nói:
– Các ngươi đều coi thường Lý Vân Tiêu kia, trận quyết đấu này, thật sự là có chút đáng xem.
Dư lão sư cũng sững sờ, Lạc Vân Thường cũng có chút giật mình không rõ, giương mắt nhìn lên, Lý Vân Tiêu chỉ là chậm rãi đến gần Lam Huyền, động tác vô cùng chậm, thật giống như ở dưới uy thế của đối phương nửa bước khó đi, mỗi bước ra một bước, đều phải tiêu hao tinh lực rất lớn.
Người ở chỗ này, chỉ có Chung Ly Sơn mơ hồ cảm giác không đúng, hắn là Ngũ Hành cảnh Vũ Vương cường giả, đã phát hiện không khí bốn phía Lý Vân Tiêu hơi khác thường. Theo hắn mỗi bước ra một bước, toàn bộ không gian đều giống như đang chấn động. Trong nháy mắt này hắn tựa hồ có loại ảo giác, thiên địa quy tắc ở xung quanh, tựa hồ đang theo bước tiến của hắn, như có sinh mệnh nhảy lên!
Chi!
Nghĩ tới đây, Chung Ly Sơn hít vào một ngụm khí lạnh, sao có thể có chuyện đó! Có điều bước tiến của tiểu tử này tuyệt đối là một loại bí pháp, chí ít kéo theo khí thế bốn phía, cùng tần suất bước tiến của hắn nhất trí, võ kỹ thật là cao thâm!
Trải qua Chung Ly Sơn đề điểm, tựa hồ Lạc Vân Thường cũng nhìn ra chút vấn đề, rơi vào trong trầm tư.
– Rác rưởi, ở dưới khí thế của ta cũng đã nửa bước khó đi, còn muốn đánh với ta!
Lam Huyền khinh bỉ cười to lên, lượng lớn nguyên khí điên cuồng tràn vào trong tay phải của hắn, từng vòng nguyên khí như gợn nước lan ra, thật giống vòng xoáy trên mặt biển, hiện ra lực lượng xoay tròn.
– Yên tâm đi, ta sẽ không giết ngươi, đem ngươi đánh quỳ xuống nhận sai. Để cho Lý gia các ngươi triệt để không nhấc đầu lên nổi!
Lam Huyền dự định một chiêu chiến thắng, dựng lên uy vọng.
– Lưu Vân Kiếm Quyết, Tinh Toàn Chưởng!
Một chưởng đẩy ra, nguyên khí bốn phía điên cuồng kéo lại đây, hình thành một luồng khí xoáy, phô thiên cái địa hướng Lý Vân Tiêu phủ xuống!
– Hóa kiếm thành chưởng, chưởng như tinh thần, được!
Hiên Bình không nhịn được ủng hộ lên, một ít lão sư còn lại tuy rằng không ưa Hiên Bình nịnh hót trần trụi, nhưng cũng lộ ra thần sắc tán thưởng. Chỉ có Chung Ly Sơn vẻ mặt bình tĩnh nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, nhưng đã nghiêm nghị lên.
Trên mặt Lý Vân Tiêu cười lạnh, đột nhiên nguyên khí toàn thân hội tụ trên hai chân, bỗng nhiên bắn mạnh mà lên. Thân thể trong nháy mắt hóa thành một đạo tàn ảnh, lăng không dựng lên! Kim Cương nham thạch trên mặt đất trong nháy mắt bị giẫm thành phấn vụn.