• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 161: Cửu Dương chân pháp (2)

Phi!

Mộng Vũ vừa vặn ở bên ngoài, đang muốn nhảy vào trong hầm, nghe thấy mấy người nói chuyện, nhất thời trên mặt nóng lên một trận, nổi giận chạy đi.

Mấy ngày sau đó, toàn bộ An Vĩnh Thành đều có vẻ tương đối yên tĩnh.

Lạc Vân Thường cũng không có đi, mà là ở lại trong tiểu viện. Lý Vân Tiêu không dám gặp nàng, mới từ trong hố lớn đi ra, liền tìm cớ bế quan.

Từ khi ở ngoài Phổ Dương Thành sử dụng Ngũ Thải Thần Không Châm kích thích tiềm năng, thân thể tan tác rối tinh rối mù. Mấy ngày qua hoàn toàn là dựa vào các loại đan dược trấn áp thương thế, nếu không phải hắn tu tập Bá Thiên Luyện Thể Quyết, lấy tu vi Võ sĩ mạnh mẽ tăng lên tới Vũ Quân, sợ là đã sớm bạo thể mà chết.

Hiện tại bị Lạc Vân Thường ra sức đập một cái, tuy rằng lần thứ hai trọng thương, nhưng lực lượng chí dương chí cương kia bị Lưu Ly Chi Thể của hắn hấp thu vào, sau khi trải qua tiêu hóa, trái lại đối với thương thế lúc trước đưa đến hiệu quả bổ ích rất tốt.

– Cửu Dương chân khí quả nhiên huyền diệu, không thẹn là chí bảo của Thần Tiêu Cung! Chẳng trách khoảng thời gian này thương thế của đại soái cùng Tiêu Khinh Vương so với ta dự đoán còn tốt hơn. Khà khà, chỉ không biết cuối cùng ai có thể chiếm được lợi ích to lớn này!

Nguyên lai Cửu Dương chân pháp này còn có một huyền bí, năm đó Khúc Hồng Nhan đã từng nói với hắn, nữ tử tu luyện Cửu Dương chân pháp, nếu lần thứ nhất cùng nam nhân giao hợp, sẽ đem một tia thuần chân khí trong cơ thể độ đến trong cơ thể đối phương, từ đó phá vỡ Cửu Dương chân thân.

Như vậy đối với song phương chỗ tốt đều là to lớn, nam nhân đạt được chân khí này, có thể khiến tu vi tăng nhiều. Mà nữ tử sau khi phá vỡ Cửu Dương chân thân, ở trong người sẽ sản sinh một tia cực âm, đem thân thể nguyên bản là chí dương chí cương nhu hóa, âm dương giao hợp, tu vi cũng sẽ tăng nhanh như gió.

Vì lẽ đó Cửu Dương chân pháp này chính là một kỳ bảo, đáng tiếc trên đời nữ tử nắm giữ chí dương thân thể, vạn người chưa chắc có một. Trăm ngàn năm qua người tu luyện phương pháp này, cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng đều không ngoại lệ, tất cả đều thành tuyệt đại cường giả quát tháo phong vân!

– Lưu Ly Chi Thể này ngược lại cũng cường hãn, mặc dù là Vũ Vương cường giả cũng không chống đỡ được Thiên Điểu Đan, dĩ nhiên có lực lượng miễn dịch, hiện tại uống nó căn bản không có hiệu quả, này nên làm thế nào cho phải? Chẳng lẽ phải luyện chế Cửu Khiếu Phá Ách Đan? Cũng không biết có thể chịu đựng dược lực to lớn như vậy hay không, huống hồ nhất định phải là Thuật Luyện Sư cấp ba mới có thể miễn cưỡng luyện chế.

– Mặc kệ, bắt đầu thu thập nguyên liệu Cửu Khiếu Phá Ách Đan đi. Năm vị chủ tài, phân biệt là Lân Âm Chi, Thiên Lang Nham Địa Lan, Thần Vũ Tịnh Tinh, Huyền Lôi Huyết, Ngọc Hư quả. Hiện tại ta chỉ có Lân Âm Chi, còn kém bốn vị, một cái so với một cái quý giá. Vơ vét nhiều phủ thành chủ như vậy cũng không có thể tìm ra, sợ là toàn bộ Thiên Thủy quốc cũng chưa chắc sẽ có.

Hắn trầm tư chốc lát, kiên định nói:

– Chờ việc nơi này giải quyết xong, sau khi Tần Nguyệt lên ngôi, ta liền đi Hóa Thần Hải. Ở nơi đó, mặc dù không bại lộ thân phận, cũng có thể nhanh nhất tăng lên tu vi của mình.

Hắn quyết định xong, liền bắt đầu điều tức.

Trong cơ thể sau khi hấp thu Cửu Dương chân khí của Lạc Vân Thường, thương thế bắt đầu dần dần khỏi hẳn. Một khi tiến vào trạng thái nhập định, thân thể liền bắt đầu dần dần trở nên trong suốt, hiển hóa ra lưu ly thân, hào quang lưu chuyển.

Ở trong Giới Thần Bi, linh hồn huyễn ảnh không ngừng rèn luyện hồn lực, mà chân thân ở trong mật thất thì không ngừng thổ nạp hấp thu nguyên khí, rèn luyện đan điền cùng kinh mạch.

Bởi vì thể, khí, hồn cùng tu, Lý Vân Tiêu mỗi lên một cấp cần năng lượng vô cùng khổng lồ, năng lượng có thể làm cho những võ giả khác lên mấy tinh, ở trên người hắn lên một tinh cũng không đủ. Như vậy cũng làm cho hắn hầu như ở đồng cấp, hiếm có địch thủ.

Đột nhiên, linh hồn ở trong Giới Thần Bi cảm thấy khó chịu, khó có thể nhập định. Lý Vân Tiêu không tự chủ được từ trong nhập định tỉnh lại, chưa từng có tình huống như thế, hắn khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời.

Bầu trời nguyên bản ngưng tụ Đại Diễn Thần Quyết, trong phút chốc biến mất không còn tăm hơi, toàn bộ bầu trời vạn dặm không mây, một mảnh sáng sủa, đột nhiên ở phía nam Giới Thần Bi mơ hồ có một áng lửa phóng lên trời, như mây tía bốc cháy lên.

– Xảy ra chuyện gì?

Dị tượng trong Giới Thần Bi vẫn là lần thứ nhất nhìn thấy, bị giới hạn ở hồn lực quá yếu, căn bản là không có cách tìm kiếm không gian càng to lớn hơn bên trong. Chỉ là trơ mắt nhìn ánh lửa phía nam, tựa hồ hóa thành một con Phượng Hoàng màu vàng, ở trên bầu trời bay múa, cuối cùng chậm rãi dập tắt.

– Chân Linh Hỏa Phượng?

Trong lòng Lý Vân Tiêu chấn động không thôi, nhìn hình ảnh ngọn lửa kia dần dần biến mất, vẻ mặt ngưng trọng nói:

– Lẽ nào trong Giới Thần Bi này còn có Chân Linh Hỏa Phượng tồn tại? Làm sao có khả năng? Kia là thần vật trong thiên địa, ngay cả kiếp trước ta cũng chưa từng gặp!

Tâm thần bấn loạn, đã không cách nào yên ổn. Lý Vân Tiêu ở trong mật thất đột nhiên mở mắt, trở nên trầm tư.

– Không đúng, kia chỉ là bóng ảnh Hỏa Phượng. Trong truyền thuyết Chân Linh có thể qua lại hư không, làm sao sẽ bị vây ở trong huyền khí. Chỉ là lúc này xuất hiện dị tượng như vậy, đến cùng là xảy ra chuyện gì?

Hắn trầm tư hồi lâu, không được kỳ giải.

Đột nhiên ngoài cửa truyền đến âm thanh của Kế Mông.

– Vân thiếu, đại soái có lệnh, hết thảy tướng lĩnh tức khắc đến phủ thành chủ thương thảo công việc.

Lý Vân Tiêu nói:

– Biết rồi.

Hắn cũng không nghĩ nhiều nữa, đứng dậy hướng phủ thành chủ mà đi.

Trong phủ thành chủ bầu không khí có vẻ hơi nghiêm nghị lên, mỗi một người đều sắc mặt tái xanh không nói lời nào.

Lý Vân Tiêu đến hơi muộn, cau mày nói:

– Xảy ra chuyện gì?

Trần Đại Sinh liếc mắt nhìn hắn, trầm giọng nói:

– Đã liên tiếp phái ra năm tốp thám báo, tất cả đều lặng yên không một tiếng động biến mất! Tổng cộng có 1,500 người, hai nhóm cuối cùng là trước sau hô ứng, mỗi người đều phân phối Xuyên Vân tiễn, nếu gặp nguy hiểm trực tiếp gửi thư báo ra. Nhưng cũng một đi không trở lại, không có tin tức gì!

Lý Vân Tiêu cũng khá là giật mình.

– Ý của ngươi là, mỗi một nhóm thám báo, đều là trong nháy mắt giết chết, để cho bọn họ không kịp thả ra Xuyên Vân tiễn?

Trần Lâm đầy mặt lo lắng, giải thích:

– Chiếu tình cảnh là có chuyện như vậy, nhưng sự thực không có đơn giản như vậy. Bởi vì mỗi lần phái ra 300 người, bọn họ chia làm rất nhiều tiểu đội, tỷ như năm, sáu người một đội, tra xét tin tức cũng phân ra hành sự. Không thể toàn bộ tiêu thất không một tiếng động.

Hết thảy quan quân đều là một mặt khổ não, không mò ra manh mối.

Trần Đại Sinh cũng sinh ra một tia buồn bực, giọng căm hận nói:

– Không hề có một chút tin tức nào, lão tử mang binh đánh giặc, là lần thứ nhất gặp phải tình huống như thế!
Chương 162: Dị tượng

Trong mắt Lý Vân Tiêu hơi có chút xúc động, hắn đi tới trước một cái ghế trực tiếp ngồi xuống.

– Xem ra tình huống lúc trước ta nói, độ khả thi cực lớn. Bọn họ làm thực sự là không có sợ hãi, ôm cây đợi thỏ a!

Con ngươi của Trần Đại Sinh đột nhiên áp súc, sợ hãi nói:

– Ý của ngươi là, bọn họ ở trong ba cái trấn nhỏ kia bố trí lượng lớn cao thủ?

Lý Vân Tiêu sắc mặt bình tĩnh không lay động, lạnh nhạt nói:

– Không chỉ là cao thủ, hơn nữa khẳng định bố trí một trận pháp phạm vi lớn. Ta hoài nghi ba cái trấn nhỏ này tất cả đều bị bao phủ ở trong trận pháp, bằng không hơn một ngàn người đi vào, không thể không có một người gửi thư báo.

– Trận pháp?

Người ở đây đều sững sờ, ánh mắt dồn dập rơi vào trên người Cổ Vinh. Dưới cái nhìn của bọn họ, loại sự tình huyền diệu này, cũng chỉ có Thuật Luyện Sư mới có thể làm ra. Đại đa số người chỉ biết Cổ Vinh là Thuật Luyện Sư cấp hai đi theo đại quân, cũng không biết tình huống của Lý Vân Tiêu.

Trải qua phân tích như thế, nguyên bản mấy người Lý Vân Tiêu có cũng được mà không có cũng không sao, phản phất có vẻ càng ngày càng trọng yếu lên.

Trần Đại Sinh nghiêm nghị dò hỏi:

– Vậy nên làm thế nào cho phải?

Đột nhiên ngoài cửa truyền đến một tiếng thông báo.

– Đại soái, trên bầu trời mặt nam xuất hiện dị tượng!

– Dị tượng?

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, đột nhiên trong lòng Lý Vân Tiêu hơi động, từ chỗ ngồi bắn lên, phi thân đi ra ngoài.

Chỉ thấy trên bầu trời mặt nam, hiện ra đạo đạo hỏa vân, càng có kim quang ở trong đó lấp loé. Bỗng nhiên biến ảo thành một con Hỏa Phượng ở trên trời bay lượn, đảo mắt lại từ trong đám mây lao xuống, biến mất ở trên bầu trời phương nam.

Dĩ nhiên cùng dị tượng trong Giới Thần Bi giống như đúc!

Lý Vân Tiêu khiếp sợ không thôi, đột nhiên quát lên:

– Nguyên Tử Tấn đại nhân, vừa nãy Hỏa Phượng kia hạ xuống là nơi nào?

Nguyên Tử Tấn cũng bị dị tượng vừa nãy làm cho khiếp sợ, nghe được có người gọi hắn, sau khi trầm tư liền nói:

– Đó là Phi Phượng trấn, ba toà trấn nhỏ này đều tọa lạc ở dưới Phượng Hoàng Sơn, tương truyền trong núi có Phượng Hoàng, không nghĩ tới dĩ nhiên là thật sự!

– Phượng Hoàng Sơn?

Con ngươi của Lý Vân Tiêu đột nhiên co rút nhanh, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, tự lẩm bẩm:

– Thì ra là như vậy!

Trần Đại Sinh cả kinh nói:

– Vân Tiêu, ngươi biết gì rồi hả?

Lý Vân Tiêu phất phất tay, xoay người đi vào trong phủ thành chủ.

– Đi vào nói sau đi.

Rất nhanh, mọi người dựa theo vị trí của mình ngồi xuống, hết thảy ánh mắt đều rơi vào trên người Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu nói:

– Ta rốt cuộc biết là xảy ra chuyện gì. Vừa nãy dị tượng trên bầu trời kia, kỳ thực là điềm báo trước có báu vật xuất thế, bảo bối này nhất định cùng Phượng Hoàng có quan hệ. Lần này Bách Chiến quốc hành động, không hẳn là thật sự muốn xâm lược Thiên Thủy quốc, mục đích là ở bảo bối này.

Con ngươi của Tiêu Khinh Vương thu nhỏ lại, ngưng tiếng nói:

– Bảo bối có thể xúc động thiên địa dị tượng, chỉ ở trong một ít truyền thuyết nghe qua, không nghĩ tới dĩ nhiên là thật sự! Nếu Thiên Thủy quốc chúng ta xuất hiện bảo bối, vậy dĩ nhiên không thể rơi vào tay Bách Chiến quốc.

– Không sai!

Trần Đại Sinh trầm giọng nói:

– Một lần điều động 800 ngàn đại quân che giấu, bảo bối này tất nhiên bất phàm! Việc này chúng ta không nên chậm trễ, vậy thì để đại quân mạnh mẽ công trấn! Ta không tin một trận pháp có thể nhốt được 800 ngàn đại quân!

Lý Vân Tiêu không tỏ ý kiến, đừng nói trận pháp vây 800 ngàn đại quân, coi như là vây khốn tám mươi ức hắn cũng đã gặp, này cơ bản là đến bao nhiêu chết bao nhiêu, trận pháp bất diệt, giết chóc không dứt. Nhưng Bách Chiến quốc không thể có thực lực cường đại như vậy, hắn trầm tư nói:

– Vẫn là hành sự cẩn thận cho thỏa đáng, nếu bọn họ dám trắng trợn làm như vậy, tất nhiên có chỗ dựa. Ta cảm thấy vẫn là trước tiên đi tra xét một phen thì tốt hơn.

– Tra xét?

Trần Đại Sinh trừng mắt, cười khổ nói:

– Thám báo ưu tú nhất tất cả đều một đi không trở lại, còn tra xét làm sao!

Lý Vân Tiêu khẽ mỉm cười.

– Lần này liền để ta đi.

– Ngươi?

Trần Đại Sinh nhất thời trầm mặc, theo lý Lý Vân Tiêu xác thực là lựa chọn tốt nhất, nhưng ở trong lòng Trần Đại Sinh, an nguy của hắn so với 800 ngàn đại quân còn nặng hơn!

– Không thể!

Lạc Vân Thường lạnh lùng nói:

– Ta không đồng ý!

Nhiều ngày trôi qua như vậy, nàng rốt cục lần thứ nhất mở miệng nói chuyện.

Lý Vân Tiêu ngạc nhiên nhìn sang, nhưng gặp phải ánh mắt như lưỡi dao kia, sợ đến vội vàng rụt trở về, quay đầu đi.

– Như vậy đi, ta đi theo Vân thiếu, vấn đề sẽ không lớn a.

Tiêu Khinh Vương mở miệng cười nói:

– Huống hồ ta cũng muốn gặp bảo bối có thể xúc động thiên địa dị trượng, xem như là mở mang tầm mắt.

Lý Vân Tiêu từ chối nói:

– Không thể, ngươi nhất định phải có chí dương chân khí của Lạc lão sư trấn áp hàn độc, bằng không phản phệ ngược lại sẽ trở thành phiền toái, để Kế Mông theo ta liền được.

Lạc Vân Thường đột nhiên đứng lên, lớn tiếng cả giận nói:

– Lý Vân Tiêu, ngươi xem lời ta nói là không khí sao? Nơi này là hai quân đối chiến, ngươi sính anh hùng cái gì!

Mặc dù là quát mắng, nhưng tâm ý quan tâm lộ rõ trên mặt. Tất cả mọi người đều trở nên trầm mặc.

Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng nở nụ cười, đôi môi khẽ nhúc nhích, truyền âm nhập mật.

Dáng dấp nổi giận của Lạc Vân Thường dịu xuống, đầy vẻ khó tin, hồ nghi nói:

– Thật sự?

Lý Vân Tiêu gật đầu cười khẽ.

Lúc này Lạc Vân Thường mới cau mày ngồi xuống, không nói nữa.

Tất cả mọi người một mảnh ngạc nhiên, con ngươi trừng đi ra, không biết hai người giao lưu cái gì, nhanh như vậy liền đạt thành hiệp nghị.

Trần Đại Sinh vẫn lo lắng nói:

– Vân Tiêu, ngươi thật sự quyết định đi?

– Đương nhiên!

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Hiếm thấy có thứ tốt, làm sao cũng phải đi phát tài mới được.

Trần Đại Sinh gật đầu nói:

– Đã như vậy, vậy ta cũng không ngăn trở ngươi, nhớ phải lấy an toàn làm trọng!

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Ngươi cứ chờ tin tức tốt của ta đi.

Hắn cùng Kế Mông trong nháy mắt biến mất ở trong phủ thành chủ, tất cả mọi người đều thấy hoa mắt, nhất thời ngạc nhiên.

Lạc Vân Thường nhìn thân ảnh biến mất ngoài cửa, trong mắt lộ ra vẻ thân thiết nồng đậm.

Hai người lao nhanh, so với tuấn mã còn nhanh hơn mấy lần, Phượng Hoàng Sơn cách An Vĩnh trấn chỉ hơn một trăm dặm, sau nửa canh giờ, liền mơ hồ nhìn thấy mô hình Phi Phượng trấn. Lúc này mới chậm lại bước chân.

Hai mắt của Lý Vân Tiêu ngưng lại, nhìn trên bầu trời xa xăm. Trong khoảnh khắc, từng đạo từng đạo thần thức điên cuồng từ trong cơ thể tản ra, hướng về Phi Phượng trấn phóng ra.

Thần thức của hắn so với Thuật Luyện Sư cấp hai còn muốn mạnh mẽ, rất nhanh xung kích bầu trời Phi Phượng trấn, lập tức bị một luồng lực lượng kỳ dị ngăn trở, không cách nào thâm nhập nửa phần.

– Hừ!

Lý Vân Tiêu lạnh rên một tiếng.

– Đồng thuật… Yêu Nguyệt!

Hai con mắt của hắn biến thành trăng lưỡi liềm đỏ như màu máu, rất nhanh tình hình trong trấn nhỏ bắt đầu hiện lên ở trong con ngươi.
Chương 163: A tị thi trùng (1)

Phía trong nhà dân kéo dài, tất cả đều là âm u đầy tử khí, không có nửa phần sinh cơ. Trên đường phố, ngang dọc tứ tung tất cả đều là thi thể, ngoại trừ quân nhân, còn có bình dân.

Quả nhiên những thám báo kia tất cả đều chết ở trong đó, dân nguyên trú cũng bị tàn sát hầu như không còn. Trên trấn ngoại trừ tàn tạ khắp nơi, thì không có bất kỳ sinh cơ. Một luồng sức mạnh kỳ dị từ trong Phượng Hoàng Sơn truyền ra.

Con ngươi của Lý Vân Tiêu khôi phục một mảnh thanh minh, chỉ là sắc mặt có chút ửng hồng, hiển nhiên là tiêu hao không ít hồn lực.

Kế Mông không nhịn được hỏi:

– Vân thiếu, làm sao?

Lý Vân Tiêu hơi điều tức chốc lát, mở hai mắt ra, bình tĩnh nói:

– Đều chết hết, trên tiểu trấn không một người sống.

Trong con ngươi Kế Mông tuôn ra một vẻ tức giận, trầm giọng nói:

– Chẳng lẽ toàn bộ người đều tiến vào Phượng Hoàng Sơn?

Lý Vân Tiêu nhìn về trấn nhỏ yêu dị ở phía trước, chậm rãi nói:

– Không hẳn, tình huống nơi này so với ta tưởng tượng còn muốn phức tạp. Những người trong trấn kia, chết cực kỳ quái dị. Chúng ta phải càng thêm cẩn thận.

Hai người đem lòng cảnh giác tăng lên đến mức cao nhất, bắt đầu từng bước một hướng trấn nhỏ này đi đến.

Rất nhanh, tựa hồ xuyên qua một tầng sức mạnh, thật giống như trên người có đồ vật gì lướt nhẹ qua. Hai người biết đã tiến vào bên trong trận pháp.

Cảnh tượng trước mắt quả nhiên cùng đồng thuật nhìn thấy giống như đúc, chỉ có điều càng thêm giật mình, hơn nữa mùi hôi thối trùng thiên tản mát ra, nếu không phải tu vi hai người đủ sâu, sợ là đã sớm nôn mửa không xong rồi. Dù vậy cũng dồn dập nhíu mày.

– Quả thực là súc sinh!

Kế Mông âm trầm cả giận nói:

– Người Bách Chiến quốc quá mức ác độc, ngay cả bình dân cũng không buông tha.

Hai người nhìn từng hình ảnh mà giật mình, nhưng vẻ mặt của Lý Vân Tiêu lại càng ngày càng nghiêm nghị, chậm rãi nói:

– Giết bình dân, là vì không cho tin tức tiết lộ. Ta hiện tại quan tâm nhất chính là, những người này đến cùng là chết như thế nào? Ngươi xem vết thương trên người bọn họ, căn bản không phải là loài người gây nên.

Kế Mông cả kinh, nhìn từng bộ từng bộ thi thể kia, quả nhiên vết thương trên người đều mơ hồ, thật giống như là bị dã thú cắn xé. Hắn cả kinh nói:

– Lẽ nào là?

Bước tiến dưới chân Lý Vân Tiêu đột nhiên dừng lại, tựa hồ từng luồng từng luồng khí tức yếu ớt từ bốn phương tám hướng truyền đến, hơn nữa càng ngày càng lớn mạnh, số lượng càng ngày càng nhiều, ánh mắt của hắn chìm xuống, sắc mặt lãnh đạm nói:

– Quả nhiên, là yêu thú!

Kế Mông ngơ ngác nhìn bốn phía, đột nhiên từ trong nhà dân chung quanh phát sinh tiếng “ong ong” không ngừng, từng đạo từng đạo hào quang nhỏ yếu nổi lên, càng ngày càng nhiều, thật giống như đom đóm, trong nháy mắt liền đem hai người bọn họ vây quanh.

Những thứ tỏa ánh sáng kia tựa như ong mật, không ngừng phát sinh minh thanh, nhưng lại giống đom đóm, phần sau có ánh sáng. Thân thể to như nắm tay, khuôn mặt đáng ghét như con ruồi.

Cả người Kế Mông sởn cả tóc gáy lên, những đồ vật này nếu gặp phải một hai con, hắn cũng sẽ không cảm thấy sợ sệt, trực tiếp giết là được. Thế nhưng đảo mắt lên tới hàng ngàn, hàng vạn, phô thiên cái địa mà đến, toàn bộ trấn nhỏ trong nháy mắt liền bị loại vật này bao trùm!

– Vân thiếu, những vật này là thứ gì! Mỗi một cái dĩ nhiên có tu vi Võ sĩ!

Kế Mông chỉ cảm thấy tê cả da đầu, này lên tới hàng ngàn, hàng vạn con yêu trùng, trên người tản mát ra khí tức, dĩ nhiên mỗi con đều là Nhất Nguyên cảnh!

– Một cấp yêu thú A Tị Thi Trùng, chính là một loại yêu thú dựa vào hấp thu chất dinh dưỡng của thi thể trưởng thành. Thực lực thấp, nhưng số lượng khổng lồ, nếu có địa phương thi thể chồng chất thành núi, rất dễ dàng sinh sôi nảy nở.

Lý Vân Tiêu nhìn trên thi thể bốn phía thỉnh thoảng bốc lên từng con từng con A Tị Thi Trùng, lúc này mới lạnh lùng nói:

– Chẳng trách sẽ biến thành dáng vẻ ấy, hóa ra là vì bồi dưỡng những thứ đồ này. Xem trong đó rất nhiều là mới từ ấu trứng ấp đi ra, thực lực không mạnh. Nhưng cũng có số ít lão trùng, sợ là có tu vi đỉnh cao Võ sĩ.

Kế Mông nói:

– Coi như tu vi chỉ có Võ sĩ, nhưng số lượng này…

Lý Vân Tiêu từ trên người rút ra Thái Âm Hàn Kiếm, cười lạnh nói:

– Không cần lo lắng, loại sâu bọ này không có trí khôn, cũng không bị người chỉ huy, chỉ là trong buồn nôn mà thôi. Rất dễ giết, ngươi xem!

Hắn giơ trường kiếm lên, đột nhiên chém xuống, một đạo chân khí cực hàn phá không mà đi.

Những A Tị đó Thi Trùng kia tựa hồ cảm nhận được nguy hiểm, dồn dập kêu to lui lại, nhưng bởi vì số lượng đông đảo, vẫn như cũ có hơn mười con bị kiếm khí chém trúng, trực tiếp đọng lại thành băng ở trên không trung, rơi xuống đất nát tan.

Chiêu kiếm này tựa hồ kích thích A Tị Thi Trùng, dồn dập phẫn nộ ong ong rít gào lao xuống.

Trong lòng Kế Mông hơi định lại, nhưng nội tâm cũng cười khổ không thôi. Bản thân Lý Vân Tiêu cũng chỉ có tu vi Võ sĩ, nhưng một chiêu kiếm trực tiếp giết chết hơn mười yêu thú Nhất Nguyên cảnh, chuyện này..

Cũng may hắn sớm đã quen, nhất thời đem tinh thần chấn động, rút nhuyễn kiếm ra, múa vài đạo kiếm hoa, đem hai người bảo vệ. Ở ngoài ánh kiếm, hoa đào nở rộ, mỗi một đóa hoa đào sinh trưởng tiêu tan, đều có một con A Tị Thi Trùng bị cắn giết.

– Ta không cần bảo vệ, ngươi tận lực giết trùng là được. Không cần dùng chiêu thức quá đẹp đẽ, chừa chút khí lực đến mặt sau.

Thanh âm của Lý Vân Tiêu vang lên, chỉ thấy bước tiến dưới chân hắn biến hóa liên tục, không ngừng tránh né công kích, Thái Âm Hàn Kiếm trong tay hời hợt chém ra, mỗi lần đều có thể chặt bỏ hơn mười con Thi Trùng.

Kế Mông cả kinh, nhất thời hiểu được, đem chiêu thức đơn giản hoá thành xoay ngang dựng đứng, nhất thời A Tị Thi Trùng ngã xuống càng nhiều.

Rất nhanh thi thể Thi Trùng ở bên cạnh hai người chồng chất như núi, trên bầu trời minh thanh cũng yếu dần, còn lại mấy trăm con như thiêu thân lao đầu vào lửa bị giết chết.

Đột nhiên giữa bầu trời có một đạo hắc vân thổi qua, ánh mặt trời trên tiểu trấn bị che chắn, hai người cảm thấy tối sầm lại. Ngẩng đầu nhìn tới, nhất thời ngơ ngác nhảy dựng lên!

Này ở đâu là mây đen gì, dĩ nhiên là bốn con A Tị Thi Trùng cực kỳ khổng lồ nối liền cùng nhau, mỗi con đều to bằng cái thớt, đột nhiên nhào bay xuống.

Bốn con A Tị Thi Trùng này thực lực ở Nhị Phân cảnh giới, hiển nhiên là tồn tại vương giả trong A Tị Thi Trùng.

Sở dĩ hai người giật mình là bởi vì dáng vẻ quá buồn nôn, dạ dày lăn lộn, yết hầu muốn ói ra!

Bốn con A Tị Thi Trùng tựa hồ hơi có chút trí tuệ, thật giống như có thể phân biệt ra được hai người mạnh yếu, tất cả đều hướng về Lý Vân Tiêu cắn xé. Kế Mông cả kinh, đang muốn giết tới cứu viện, nhưng nhìn thấy một đạo hàn quang lướt qua, từng đoá từng đoá hoa sen ở trên không trung nở rộ.

– Thanh Liên Kiếm Ca!
Chương 164: A tị thi trùng (2)

Không trung liên tiếp sắp xếp ra bảy đóa băng liên to lớn, rơi trên mặt đất, hình thành một tác phẩm nghệ thuật cực kỳ vui tai vui mắt. Bốn con vương giả A Tị Thi Trùng đều bị đông lại ở trong đó.

Nguyên bản con sâu rất buồn nôn, sau khi biến thành tác phẩm nghệ thuật, trái lại có một loại mùi vị đặc biệt, trở nên cũng không phải ác tâm như vậy.

Kế Mông xem mà trong mắt sáng ngời, tựa hồ có lĩnh ngộ. Hắn học theo chém xuống một kiếm, bảy đóa hoa đào to lớn ngang trời sắp xếp ra, cánh hoa ở dưới gió thổi hóa thành từng đạo từng đạo mảnh vỡ, giống như đầy trời lạc tuyết, hướng về A Tị Thi Trùng còn lại bao phủ đi.

Hoa rơi là vật vô tình nhất, hóa thành xuân bùn càng hộ hoa!

Mảnh vỡ cánh hoa bắn nhanh mà đi, đột nhiên hóa thành chút hào quang màu vàng, như vạn tiễn xuyên tâm mà qua, mấy trăm con A Tị Thi Trùng còn lại dồn dập bị ánh vàng đánh xuyên qua thân thể, rớt xuống.

Lý Vân Tiêu cười nhìn khen:

– Không tệ, kiếm ý của ngươi so với trước càng cao minh hơn, sợ là không lâu sẽ đột phá.

Kế Mông tâm có cảm ngộ, nhưng nơi đây hiển nhiên không thích hợp dừng lại tu luyện, chỉ có thể thở dài một tiếng.

Hai người nhìn trùng thi đầy đất, đâu đâu cũng có chất lỏng màu xanh lục, buồn nôn không thôi, vội rời Phi Phượng trấn, hướng về Phượng Hoàng Sơn chạy đi.

Trước một vách đá to lớn trong Phượng Hoàng Sơn, một đám người đang nín thở ngưng thần nhìn đồ án trên vách đá biến hóa.

Lục mang không ngừng hướng về bát phương tản ra, ở trong lục mang, có một đồ án Hỏa Phượng đang bay múa.

Một trung niên tóc đỏ đang nghiêm nghị khống chế biến hóa trên đồ án, hiện ra dị thường vất vả cùng nghi hoặc. Mỗi một lần đánh ra linh quyết, đều phải suy tư nửa ngày, hoa văn trên bức đồ án kia phần lớn đã phóng ra hào quang màu bạc, chỉ có số rất ít là u ám.

Đột nhiên một nam tử cưỡi sư tử biến sắc, từ trong lồng ngực lấy ra một khối ngọc bội, đã vỡ vụn thành mấy khối nhỏ. Con ngươi của hắn thu nhỏ lại, năm ngón tay dùng sức trảo, ngọc bội kia nhất thời bị nắm thành phấn vụn, thổi tan ở trong gió.

– Hứa Bình Hồng, làm sao?

Một lão giả khẽ vuốt cằm, ánh mắt lấp lóe hỏi.

Nam tử kia vẻ mặt bất biến, từ tốn nói:

– Ta bố trí bốn con A Tị Thi Trùng tại Phi Phượng trấn đã bị người giết.

Lrong mắt lão giả thần quang lấp lóe, lạnh lùng nói:

– Rốt cục có người xông tới sao?

– Hì hì, Hứa sư huynh, mấy con sâu của ngươi chỉ là đồ bỏ đi, bị người giết không phải rất bình thường sao.

Một nữ tử yêu dị khẽ cười nói, cái trán của nàng hơi gối trên vai một tên nam tử ở bên người, dường như tiểu nương tử ôn nhu săn sóc.

Lão giả ngưng tiếng nói:

– Không thể bất cẩn, các ngươi ai đi giải quyết một chuyến.

Tên nữ tử yêu dị kia ôn nhu nói:

– Chỉ là một ít chuột nhỏ mà thôi, vậy để ta cùng Tả sư huynh đi a.

Hứa Bình Hồng lạnh lùng nhìn nàng cùng nam tử bên người một chút, lãnh đạm nói:

– Giết là A Tị Thi Trùng của ta, liền để ta đi a. Một mình ta liền được rồi.

Hắn nói xong liền cưỡi sư tử, xoay người hướng về dưới ngọn núi lao đi.

Một tên nam tử cả người khí âm hàn ngưng tiếng nói:

– Nghe nói lần này Tiêu Khinh Vương cũng tới, nếu hắn cũng tiến vào Phi Phượng trấn, ta sợ Hứa sư đệ không phải đối thủ.

Ông lão cau mày trầm tư nói:

– Tiêu Khinh Vương bị cực hàn chân khí của ngươi tổn thương năm năm, coi như khôi phục cũng là tu vi đại giảm, không đáng sợ. Huống hồ Hứa Bình Hồng có Huyền Lôi Kinh Vân Hống, coi như thật sự gặp phải Vũ Vương cường giả, cũng không đến nỗi bị thua. Chúng ta yên lặng xem biến hóa, nếu có dị động lại phái người đi.

Nam tử cả người khí âm hàn kia chính là Bách Chiến quốc Vũ Vương cường giả Dịch Tiểu Sơn, hắn đối với lão giả cung kính nói:

– Vâng, sư thúc!

Ông lão này tên là Tề Chân Tử, chính là Vô Thượng Cung phó Cung chủ của Hỏa Ô đế quốc.

Mà nữ tử yêu dị kia tên là Tôn Tu Mỹ, cùng nam tử bên người nàng Lệ Văn Thạch vừa là đồng môn, lại là phu thê. Vị nam tử hết sức chuyên chú phá giải trận pháp kia gọi là Hô Diên Minh, còn có một nam tử ngồi xếp bằng đả tọa tên là Tống Thành Thiên, cộng thêm Dịch Tiểu Sơn cùng Hứa Bình Hồng, hợp xưng vô thượng Lục tử!

Tôn Tu Mỹ ẩn tình đưa tình cười lên.

– Dịch sư huynh, ngươi ở Bách Chiến quốc đợi nhiều năm như vậy, chờ việc nơi này kết thúc, liền theo chúng ta về Vô Thượng Cung thôi. Sư phụ lão nhân gia rất tưởng niệm ngươi.

Trên mặt Dịch Tiểu Sơn có chút cô đơn, thở dài nói:

– Năm đó được quốc vương Bách Chiến quốc thi ân, không cầu báo đáp. Mười năm nay ta một lòng một dạ muốn cho Bách Chiến quốc thăng cấp thành thượng vị quốc, nhưng chung quy không thể được. Lập tức năm năm một lần bài vị chiến liền đến, lần này chính là cơ hội to lớn nhất. Chờ bài vị chiến kết thúc, ta sẽ không còn gì tiếc nuối. Đến thời điểm tự nhiên trở lại Vô Thượng Cung, từ đây mặc kệ thế tục, một lòng võ đạo.

Tống Thiên Thành vẫn ngồi ngay ngắn điều tức đột nhiên mở hai mắt ra, tinh mang lấp lóe nói:

– Dịch sư huynh, ngươi đi rồi ta sẽ khó gặp địch thủ, một người cô quạnh.

Trong con ngươi Dịch Tiểu Sơn ý cười lấp lóe nói:

– Tống sư đệ đã là bát tinh Vũ Vương, sư huynh từ lâu không phải là đối thủ rồi.

Hắn lười biếng đáp, nhưng trong mắt là dáng vẻ không chịu thua chút nào, trái lại chiến ý ngập trời.

Lý Vân Tiêu cùng Kế Mông đi tới cuối Phi Phượng trấn, phía trước chính là Phượng Hoàng Sơn. Hai người đang chuẩn bị bước vào núi, đột nhiên một luồng uy thế nhàn nhạt truyền đến, thình lình phát hiện dưới chân núi có một trung niên cưỡi một con sư tử lẳng lặng đứng ở đó.

Tựa hồ Hứa Bình Hồng chờ hơi thiếu kiên nhẫn, lười biếng nói:

– Ta còn tưởng rằng tiến vào là đại lão gì, không ngờ lại là nhị tinh Vũ Quân cùng cửu tinh Võ sĩ.

Hắn một mặt xem thường cười nhạo nói:

– Đồ bỏ đi!

Lý Vân Tiêu cười nhạt nói:

– Ngươi không cần giới thiệu tên của mình, chúng ta không có hứng thú biết.

– Được lắm tiểu tử linh nha lợi miệng, vậy ta sẽ đưa các ngươi quy thiên, sau đó sẽ dùng thi thể các ngươi nuôi hai con A Tị Thi Trùng.

Trong mắt Hứa Bình Hồng loé ra một vẻ tức giận, nhưng rất nhanh bị sát ý thay thế, cả người trực tiếp bay lên trời, một chưởng Kinh Lôi, hướng về trên người Kế Mông hạ xuống. Hắn dự định trước tiên đánh gục Vũ Quân này, còn Võ sĩ kia, ở trong mắt hắn ngay cả ăn sáng khai vị cũng không đáng.

Lý Vân Tiêu cũng không nhúc nhích, mà là nhìn chằm chằm đầu sư tử kia của Hứa Bình Hồng nửa ngày, lúc này mới ngạc nhiên cười nói:

– Huyền Lôi Kinh Vân Hống? Chà chà, ta vừa vặn thiếu hụt Huyền Lôi Huyết, ông trời liền đưa tới Huyền Lôi Thú cho ta. Kế Mông, ngươi ngăn cản tên này, ta tới đối phó con yêu thú kia.

Bên kia Hứa Bình Hồng vừa nghe Lý Vân Tiêu nhận ra vật cưỡi của mình, nhất thời trong lòng cả kinh, nhưng nghe hắn nói muốn đối phó Huyền Lôi Kinh Vân Hống, nhất thời thấy buồn cười lên.
Chương 165: Ngự thú sư (1)

Nghề nghiệp của hắn là một tên Ngự Thú Sư cực kỳ ít ỏi, hơn nửa thời gian đều đặt ở làm sao điều động yêu thú. Trải qua nhiều năm khổ tu, lúc này mới có thể miễn cưỡng điều động cấp năm yêu thú Huyền Lôi Kinh Vân Hống, vậy mà một Võ sĩ lại nói muốn đối phó nó, nhất thời để hắn dở khóc dở cười.

Lại không nói yêu thú dã tính thị huyết cùng thân thể mạnh mẽ, coi như là một con yêu thú cấp năm dịu ngoan, cũng tương đương với nhân loại Ngũ Hành cảnh Vũ Vương a!

Nhưng Kế Mông lại không cảm thấy buồn cười một chút nào, nếu Vân thiếu nói, này liền sẽ không sai. Nhuyễn kiếm của hắn đột nhiên ra tay, quát khẽ:

– Giải phong!

Nhất thời hóa thành một con trường xà, hướng về Hứa Bình Hồng bao phủ đi.

Hứa Bình Hồng là tứ tinh Vũ Quân cường giả, hắn không dám khinh thường, vừa lên liền toàn lực làm, đem đối phương kéo vào trong khổ chiến.

Bên kia Lý Vân Tiêu cười hì hì đi về phía Huyền Lôi Kinh Vân Hống, dáng vẻ cợt nhả.

Tuy rằng Yêu thú không có trí khôn, nhưng cũng có trực giác mà nhân loại khó có thể so sánh. Nó lập tức cảm thấy “lai giả bất thiện”, thân thể nằm trên mặt đất lập tức đứng lên, một mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, thật giống như lúc nào cũng có thể nhào tới.

– Ai ya, chớ sốt sắng.

Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng nói:

– Hài tử, hài tử, vì sao ngươi xấu như thế? Bắt nạt, lừa dối, vì sao ngươi làm được? Học làm hài tử ngoan, tương thân tương ái, quan tâm liền ở trong lòng, tràn ngập sắc thái. Ai ya, ngươi mau trở lại, ta ôm ấp vẫn vì ngươi mở ra, ai ya, phải chân tâm hối cải…

Hống!

Huyền Lôi Kinh Vân Hống kia cũng không chịu được, nó không biết nôn mửa, chỉ có thể điên cuồng hét lên một tiếng, cho thấy nội tâm của mình phẫn nộ cùng buồn nôn. Sau khi nó phẫn nộ rống to, đột nhiên con mắt giống như chuông đồng ngơ ngác dại ra.

Hai con ngươi của Lý Vân Tiêu đã biến thành trăng lưỡi liềm màu đỏ, trên mặt yêu dị không nói ra được, ôn nhu nói:

– Vào đi, bảo bối.

Cả người Huyền Lôi Kinh Vân Hống run rẩy, một loại cảm giác đến từ sâu trong linh hồn để nó run rẩy một hồi, nhất thời phát hiện bầu trời trước mắt hoàn toàn thay đổi, mình lại ở trong một mảnh trời quang vạn dặm không mây.

Lý Vân Tiêu nguyên bản đứng ở trước mặt, chẳng biết lúc nào đã ngồi xếp bằng ở xa xa. Hắn cười tủm tỉm đứng lên, từng bước một hướng về mình đi tới, khẽ cười nói:

– Bảo bối, đừng sợ, nơi này là trong Giới Thần Bi, ta chỉ là lôi một hồn một phách trong ba hồn bảy vía của ngươi vào mà thôi.

Yêu thú so với nhân loại, lực lượng cùng thân thể mạnh mẽ, ở cùng cấp so với nhân loại mạnh mẽ hơn nhiều, nhưng thiếu hụt duy nhất chính là thần thức cực yếu, đồng thời trí tuệ không đủ. Một khi gặp gỡ loại cường giả am hiểu công kích linh hồn như Lý Vân Tiêu, liền dị thường bị động.

Huyền Lôi Kinh Vân Hống nghe không hiểu, nhưng bản năng cảm giác được một tia sợ hãi. Đặc biệt trên bầu trời không ngừng hiện ra văn tự màu vàng, để nó sinh ra một luồng run rẩy cùng bất an đến từ đáy lòng.

Một loại bản năng đến từ trong huyết mạch, bị loại cảm giác áp bách kia mạnh mẽ kích phát ra, hai con mắt nó nhất thời trở nên đỏ chót, hét lớn một tiếng liền hướng về Lý Vân Tiêu đánh tới.

Linh hồn huyễn ảnh của Lý Vân Tiêu hóa thành ánh vàng tiêu tan, rất nhanh lại ở trên bầu trời ngưng tụ thành hình, trên mặt cười nhạt bất biến.

Ở trong Giới Thần Bi, có Đại Diễn Thần Quyết tẩm bổ, linh hồn của hắn so với ở bên ngoài còn cường đại hơn mấy lần, coi như là Thuật Luyện Sư cao hơn hắn mấy cấp, linh hồn huyễn ảnh trực tiếp đi vào, cũng sẽ không là đối thủ của hắn.

Ngự Thú Sư hắn cũng biết đến, thông thường đều là thông qua một ít huyền khí phụ trợ, thêm vào các loại bí pháp đối với yêu thú tiến hành khống chế nhất định. Tỷ như trên cổ con Huyền Lôi Kinh Vân Hống này treo một quả lục lạc, chính là huyền khí phụ trợ.

Lý Vân Tiêu kéo nó vào trong Giới Thần Bi, là muốn dựa vào lực lượng linh hồn mạnh mẽ của mình thu phục nó.

Ở bên ngoài Hứa Bình Hồng hơi kinh hãi, sau khi thấy vật cưỡi của mình hét lớn một tiếng, liền bắt đầu nằm ở đó không nhúc nhích. Mà Võ sĩ kia cũng ngồi xếp bằng xuống, tựa hồ hai người đang nhìn nhau. Chỉ có điều trong tròng mắt Huyền Lôi Kinh Vân Hống là một mảnh mờ mịt.

– Tiểu Huyền, Tiểu Huyền!

Hứa Bình Hồng hô to vài tiếng, nhưng không có một chút hiệu quả nào. Huyền Lôi Kinh Vân Hống tựa hồ hơi sửng sốt một chút, lại khôi phục vẻ mờ mịt.

Hứa Bình Hồng kinh hãi đến biến sắc, lúc này nội tâm mới lo lắng lên!

Dựa theo tiêu chuẩn Ngự thú thuật, Huyền Lôi Kinh Vân Hống này đã bị hắn huấn ngự đến trình độ 80%. Trong ngày thường hầu như là không thể sản sinh phản bội, nhưng giờ khắc này sử dụng bí pháp gọi vài câu, lại ngoảnh mặt làm ngơ, điều này làm cho hắn có thể không sợ hãi, không giận sao.

Phải biết con yêu thú cấp năm này là tiêu tốn toàn bộ tài nguyên cùng tâm huyết của hắn dốc lòng bồi dưỡng, hầu như chính là sức chiến đấu cùng lá bài tẩy mạnh nhất của hắn. Hắn lập tức nhớ tới vừa nãy tiểu tử kia nói muốn đối phó vật cưỡi của mình, nhất thời không cười nổi nữa, nội tâm chỉ có một mảnh kinh nộ.

Hắn hận không thể lập tức bay qua giết chết tiểu tử kia, nhưng tên Vũ Quân trước mắt này lại càng đánh càng hăng, mình rõ ràng cao hơn hắn hai sao, không chỉ không làm gì được đối phương, trái lại thỉnh thoảng gặp nguy hiểm, để hắn vừa vội vừa giận.

– Súc sinh, Kinh Lôi Thanh Quang Phá!

Hắn giận dữ không thôi, lấy ra một đôi song hoàn hợp lại là một, nhất thời ánh chớp đan xen lấp lóe, mơ hồ có lôi đình oai, mạnh mẽ kích xuống.

Kế Mông không hoảng không vội, tâm tình như nước, tuy rằng tu vi của hắn chỉ là nhị tinh Vũ Quân, nhưng ở trên lĩnh ngộ đã vượt xa đối phương, chỉ cần mình bình tĩnh ứng chiến, cuối cùng nhất định có thể thắng!

– Đào Hoa Kiếm ý!

Trường kiếm bay lên, một đóa hoa đào to lớn từ trong hạt giống nẩy mầm, trong nháy mắt nở rộ, vô số ánh vàng tỏa ra, đem Kinh Lôi này thôn phệ vào.

– Thế nhân cười ta quá điên cuồng, ta cười thiên hạ chẳng nghĩ thông. Chẳng biết ngũ lăng hào kiệt mộ, không hoa không tửu cuốc canh điền!

Một bức tranh hoa đào, đột nhiên ở dưới kiếm của hắn triển khai, như đặt mình trong vô tận hoa đào, cuồng ca đối ẩm, thật là thoải mái. Kiếm của Kế Mông càng múa càng nhanh, càng múa càng hào hiệp bất kham, tiêu sái như thường.

Vạn điểm hoa đào ở quanh thân từng đoá từng đoá nở rộ, rất nhanh bao phủ cả Hứa Bình Hồng.

– Không thể!

Hứa Bình Hồng rống to, kinh nộ liên tục.

– Súc sinh, ngươi làm sao có khả năng vượt qua ta!

Nhưng thực tế tàn khốc để hắn lập tức tuyệt vọng, điên cuồng hướng về Huyền Lôi Kinh Vân Hống thét lên ầm ĩ:

– Tiểu Huyền, Tiểu Huyền! Cứu ta!

Lần này so với lần trước còn thảm, Huyền Lôi Kinh Vân Hống ngay cả ngạc nhiên một hồi cũng không có, giống như hoàn toàn không có nghe thấy lời nói của hắn. Trái tim của Hứa Bình Hồng đột nhiên chìm xuống, hắn không dám tái chiến, vội vàng bứt ra muốn chạy trốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK