• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 56: Sắp nổi gió to

Hứa Hàn rốt cục không nhịn được nói:

– Trương lão, ngươi nhìn Lý Vân Tiêu có phải là hồ đồ hay không?

Con ngươi của Trương Thanh Phàm co rụt lại, trầm giọng nói:

– Đến một bước này, coi như là phân cũng phải ăn.

Ánh mắt của hắn âm trầm như muốn giết người, lạnh lùng chuyển hướng Cổ Vinh. Sợ đến cả người Cổ Vinh run cầm cập, mồ hôi nhỏ trên đất “tích đáp” vang lên.

Đùng!

Cửa hầm băng đột nhiên mở ra, tất cả mọi người đều là trái tim nhảy vụt! Dồn dập quay đầu nhìn tới, chỉ thấy Lý Vân Tiêu thản nhiên đi ra.

– Xảy ra chuyện gì? Còn chưa bắt đầu sao?

Trương Thanh Phàm trầm giọng nói:

– Công chúa điện hạ đã không kéo nổi!

Lý Vân Tiêu từ tốn nói:

– Xong rồi.

Xong... xong rồi?

Tất cả mọi người đều sững sờ, nhanh như vậy? Mới mấy phút? Lừa người sao? Trong lòng mỗi người đều hiện lên tâm tình bị lừa, Cổ Vinh càng là hai mắt nổ đom đóm, hầu như muốn ngất đi, hắn tựa hồ đã thấy tình cảnh mình bị Trương Thanh Phàm nổi giận ngũ mã phân thây...

– Lý Vân Tiêu, cẩu đảm của ngươi thật lớn!

Trương Thanh Phàm rốt cục bạo phát, lửa giận ngút trời, râu tóc dựng ngược, cả người nổi khùng vọt tới.

– Lại dám lấy tính mạng của công chúa điện hạ đùa bỡn chúng ta, ngày hôm nay coi như là Lý Thuần Dương tới, ta cũng phải lột da ngươi!

Đùng!

Một bóng người xinh đẹp lướt qua, Lạc Vân Thường xuất hiện ở trước người Lý Vân Tiêu, nhẹ nhàng đỡ lấy nắm đấm của Trương Thanh Phàm, nhẹ giọng nói:

– Trương đại sư, là thật sự được rồi. Công chúa điện hạ đã không có việc gì.

Yên tĩnh, tuyệt đối yên tĩnh...

Trương Thanh Phàm cảm giác đầu óc của mình có chút phát mộng, ngạc nhiên nói:

– Thật... thật sự được rồi? Vân Thường, ngươi làm sao cũng thích nói giỡn?

Bóng người Hứa Hàn lóe lên, trực tiếp chui vào trong hầm băng, rất nhanh một âm thanh khiếp sợ truyền đến.

– Dĩ nhiên... dĩ nhiên thật sự được rồi?

Chi!

Ngoài cửa, tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, dồn dập ngơ ngác nhìn nhau, bệnh tình quấy nhiễu mọi người hơn mười năm, dĩ nhiên bị thiếu niên này mấy phút liền quyết định?

Cổ Vinh trong nháy mắt cảm giác mình hư thoát, toàn bộ thân thể mềm nhũn, co quắp ngã trên mặt đất, tựa như bùn nhão. Nhưng nội tâm lại cực kỳ thoải mái, mạng nhỏ cuối cùng cũng coi như bảo vệ...

Ánh mắt lạnh như băng của Trương Thanh Phàm nhìn Lý Vân Tiêu, trở nên hơi lúng túng lên, trên trán chảy ra từng tia từng tia mồ hôi, lắp bắp nói:

– Sao… làm sao sẽ nhanh như thế, lừa người khác cũng không nên lừa như vậy a. A, ha ha...

Hắn mạnh mẽ nở nụ cười, nhưng thấy thế nào cũng rất không được tự nhiên.

– A a con mẹ của ngươi!

Lý Vân Tiêu mở miệng mắng:

– Tổng cộng chỉ là mười tám châm, ta chém ngươi mười tám đao cũng có thể trong chớp mắt thời gian, ngươi cảm thấy phải bao lâu? Ba ngày ba đêm? Thiệt thòi ngươi vẫn là cung đình thủ tịch Thuật Luyện Sư, thật là ngu đần!

Chi!

Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, Hàn Bách cùng Trần Chân cũng là miệng trương có thể nhét vào dưa hấu, ngoài cửa lần thứ hai dị thường yên tĩnh...

Dám mắng cung đình thủ tịch Thuật Luyện Sư ngu đần... trời ạ! Coi như là quốc vương bệ hạ cũng không dám a! Tiểu tử này điên rồi sao? Tất cả mọi người đều là mồ hôi lạnh tràn trề.

Cổ Vinh vừa thả tâm xuống trong nháy mắt lại bay đến cuống họng, hắn liều mạng giãy dụa mấy lần, hận không thể lập tức bò lên, mau mau cùng Lý Vân Tiêu rũ sạch quan hệ, nội tâm điên cuồng hô: Trời ạ, ta không quen biết tiểu tử này, tuyệt đối đừng tội liên đới đến ta a!

Trương Thanh Phàm cũng dại ra, bị người mắng thành ngu đần, đó là chuyện bao nhiêu năm trước. Nhớ lúc đó mình còn là một trung cấp Thuật Luyện học đồ, mỗi lần thời điểm tinh luyện vật liệu cho sư phụ, thường thường sẽ bị gõ lên đầu mắng ngu đần. Bao nhiêu năm qua, mình chưa từng nghe qua lời mắng này.

Chính hắn cũng cảm thấy kỳ quái, nguyên bản nên nổi giận mới phải, nhưng tại sao lại không có nửa phần tức giận, trái lại có chút thất thần.

– Ngươi... mắng ta ngu đần?

– Chẳng lẽ không đúng sao?

– Ừm...

Lạc Vân Thường cũng là cả người mồ hôi lạnh, quát lên:

– Lý Vân Tiêu, không được nói bậy, mau mau xin lỗi Trương đại sư!

– Xin lỗi?

Lý Vân Tiêu cười lạnh, tự mình đi ra ngoài, căn bản không để ý tới mọi người dáng dấp té xỉu.

– Chờ thời điểm hắn có bản lãnh lâm không phi châm tới tìm ta, ta có thể lo lắng chuyện xin lỗi.

Tất cả mọi người đều là hai mặt nhìn nhau, câu nói như thế này hắn vẫn là dám nói a!

Lạc Vân Thường cũng cảm thấy một trận té xỉu, vội vàng nói.

– Trương đại sư, xin lỗi.

Trương Thanh Phàm có chút cụt hứng lắc lắc đầu, than thở:

– Người giỏi làm thầy, hắn nói không sai.

Chúng nhân đều là một mảnh lặng lẽ, thế giới này là lấy thực lực nói chuyện. Trương Thanh Phàm thuyết pháp như thế, hiển nhiên là một loại thái độ chịu thua. Sau khi mọi người lặng lẽ, càng là từng cái từng cái nội tâm kinh hãi vạn phần.

– Nếu công chúa đã không có việc gì, các ngươi đều lui ra đi. Ta dự định ở lại trong này mấy ngày, tiện thể quan sát bệnh tình của công chúa.

Trương Thanh Phàm phất phất tay, hướng trong hầm băng mà đi, thần thái kia có chút tiêu điều.

Tất cả mọi người từng cái từng cái yên lặng rời đi, Hàn Bách cùng Trần Chân cũng dự định trở về, lại bị Lạc Vân Thường một phát bắt được, ba người cùng đi ra Thuật Luyện Sư Công Hội.

– Hai người các ngươi cùng Lý Vân Tiêu đi gần nhất, vì sao gần đây hắn biến hóa to lớn như thế? Tu vi tăng vọt, y thuật tinh xảo, những thành tựu này tuyệt đối không thể là ngắn hạn có thể có được.

Lạc Vân Thường đi thẳng vào vấn đề hỏi.

Hàn Bách cũng có chút trầm mặc, nguyên bản Lý Vân Tiêu vẫn là con ghẻ, cần bọn họ chăm sóc, không hiểu ra sao liền trực tiếp bỏ qua bọn họ mấy con phố, đạt đến độ cao mà bọn họ cần ngưỡng mộ.

Lạc Vân Thường lạnh lùng nhìn hai người.

– Đừng nói với ta, các ngươi cũng không biết. Coi như hắn có ý định ẩn giấu, biết điều làm việc, cũng không thể ngay cả các ngươi cũng giấu, bao nhiêu cũng có thể nhìn ra chút đầu mối đi.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều là một mặt mờ mịt.

Trần Chân cười đùa nói:

– Lạc lão sư là chủ nhiệm lớp của hắn, có thể dạy dỗ học sinh để Trương đại sư cũng than thở, Lạc lão sư thực sự là có phương pháp giáo dục, là thánh sư,...

Đùng!

Lạc Vân Thường trực tiếp một chưởng vỗ ở sau gáy hắn, quất hắn lảo đảo nhào về phía trước. Trong mắt Lạc Vân Thường lộ ra vẻ trầm tư, đột nhiên trong mắt loé ra một tia tinh mang, ngưng trọng nói:

– Các ngươi nói, trước kia Lý Vân Tiêu điệu thấp như vậy, có thể cùng hiện trạng của Lý gia có quan hệ hay không?

Hàn Bách cùng Trần Chân đều biến sắc, vẻ mặt nghiêm túc lên.

Trong con ngươi của Lạc Vân Thường lóe lên ánh sáng, trầm ngâm nói:

– Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng hắn là phế vật, một tiểu nhân vật không quan trọng gì, thì hắn lại đột nhiên quang mang bắn ra bốn phía. Một người có tâm kế như vậy, ẩn nhẫn lâu như vậy, dám vào lúc này bước lên sân khấu. Có thể, hắn đã làm tốt tất cả chuẩn bị. Thiên Thủy quốc Lý gia, có phải sắp có đại sự phát sinh.
Chương 57: Thiên địa độc thân (1)

Hàn Bách trầm giọng nói:

– Tĩnh quốc công bế sinh tử quan, đem tất cả sự vụ lớn nhỏ của Lý gia đều giao cho Lý Dật chưởng quản. Hiện tại Lý gia từ trên xuống dưới, đều bị tiểu tử này nắm giữ trong lòng bàn tay. Ngay cả Phi Long tướng quân cách xa ở Tây Bắc trấn thủ biên cương, cũng không làm gì được hắn. Chẳng lẽ nghe đồn là thật sự?

Sắc mặt Trần Chân cũng cực kỳ khó coi.

– Nghe đồn Tĩnh quốc công cũng không phải là bế sinh tử quan, mà là bị Lý Dật giam cầm. Bằng không hắn chỉ là một nghĩa tử, làm sao có khả năng sẽ giao cho hắn quyền lợi lớn như vậy! Hiện tại tuy rằng Vân thiếu biểu hiện kinh người, nhưng Lý gia còn có một chút trưởng bối chống đỡ, còn chưa tới lúc hắn đi ra a!

Lạc Vân Thường từ tốn nói:

– Có thể phát sinh biến hóa chúng ta không biết a, hơn nữa Lý Vân Tiêu nhất định có chỗ dựa nào đó, để hắn dám đứng ra. Bản lĩnh Kim châm trích huyệt cùng Phù Sinh Ấn kia, chính là chứng minh tốt nhất. Nếu như Lý gia phát sinh náo loạn, như vậy tất nhiên sẽ xúc động căn cơ quốc gia, các ngươi cũng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Trong ánh mắt Hàn Bách lộ ra vẻ kiên định, lạnh lùng nói:

– Ta đã sớm xem Lý Dật này không hợp mắt, chỉ cần Vân thiếu đứng ra, chúng ta vĩnh viễn sẽ đứng ở bên cạnh hắn!

Trần Chân cũng phụ họa nói:

– Những thuộc hạ kia của Tĩnh quốc công cùng Phi Long tướng quân, trong đó cũng có rất nhiều người nhìn Lý Dật không vừa mắt, chỉ cần Vân thiếu đứng ra, bọn họ nhất định sẽ chống đỡ Vân thiếu.

Hắn đột nhiên hỏi:

– Lạc lão sư, nếu Vân thiếu cùng Lý Dật xung đột, ngươi sẽ đứng bên nào?

Hàn Bách cũng ngưng thần lắng nghe, Lạc Vân Thường địa vị cao cả, nếu nàng chịu giúp Lý Vân Tiêu, phần thắng sẽ càng lớn.

Lạc Vân Thường từ tốn nói:

– Ta chính là thống lĩnh Trấn quốc Thần Vệ, là người của quốc vương bệ hạ.

Hai người Hàn Bách nhất thời lộ ra vẻ thất vọng.

Nhưng đảo mắt Lạc Vân Thường lại cười nói:

– Có điều, Lý Vân Tiêu là học sinh của ta nha.

Lý Vân Tiêu đang đi trên đường, đột nhiên hắt hơi mấy lần, quái dị nói:

– Thân thể của ta tốt như vậy, lại không cảm mạo, làm sao sẽ hắt hơi?

– Vân... Vân thiếu!

Đột nhiên một thanh âm truyền đến, Mộng Vũ từ phía sau đuổi lên, vừa thấy Lý Vân Tiêu, nhất thời trên mặt lướt qua một mảnh ửng đỏ, ánh mắt cũng trở nên hơi sốt sắng lên.

Lý Vân Tiêu híp mắt cười nói:

-Ta nói làm sao sẽ hắt hơi, hóa ra là đi số đào hoa.

Mộng Vũ cắn răng, lấy dũng khí nói:

– Ngươi, ngươi có thể giúp ta nhìn đệ đệ ta một chút không?

Lý Vân Tiêu biết nàng trù tiền mua thuốc cho đệ đệ, nhất thời từ trong giới chỉ lấy ra một túi kim tệ, ném tới.

– Một ngàn kim tệ!

Mộng Vũ giật mình nhìn túi chứa đồ, vội vàng trả cho Lý Vân Tiêu nói:

– Nhiều tiền như vậy, ta không thể nhận.

Lý Vân Tiêu nắm tay trái của nàng, thả đi tới, cười nói:

– Đây là thù lao ngươi xuất lực cứu công chúa nên được.

Mộng Vũ lắc đầu nói:

-Nhưng mà ta chẳng hề làm gì, chỉ là giúp công chúa thay quần áo mà thôi.

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Ngươi giúp nàng thay quần áo, này đã liên quan đến sinh tử đại sự. Nếu ngươi không thay, mà là để ta đi tới, một mỹ nhân ở trước mặt ta trần như nhộng, ngươi cảm thấy ta còn có thể triển khai kim châm trích huyệt sao? Như vậy công chúa khẳng định liền nguy hiểm. Vì lẽ đó toàn bộ quá trình, ngươi mới là một khâu mấu chốt nhất.

Mộng Vũ nghe mà sững sờ, còn có loại đạo lý này?

Nàng biết Lý Vân Tiêu là có ý định giúp nàng, chỉ cảm thấy trong lòng có một luồng ấm áp chảy qua, cả người có loại xung động muốn khóc. Tay phải chăm chú nắm lấy túi chứa đồ, cúi đầu nói:

– Cảm ơn ngươi. Lần trước ta cùng Lam Phi đồng thời hãm hại ngươi, ngươi còn chịu giúp ta như vậy, xin lỗi.

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Không có chuyện gì, hơn nữa lần trước ta cũng không mất mát gì a, có cơ hội còn muốn trở lại mấy lần.

Mộng Vũ vừa nghe, biết hắn ám chỉ, nhất thời mặt mũi thẹn thùng đỏ chót, như trái táo chín mùi, hầu như liền muốn chảy nước.

Lý Vân Tiêu cười ha ha nói:

– Đệ đệ của ngươi bị bệnh gì? Nếu không ta theo ngươi đi xem một chút.

Mộng Vũ nhất thời đại hỉ, tuy rằng nàng không biết thực lực của Lý Vân Tiêu, nhưng có thể chữa khỏi bệnh tật mà ngay cả cung đình thủ tịch Thuật Luyện Sư cũng bó tay, này tất nhiên là không bình thường. Nàng vội vàng mang theo Lý Vân Tiêu đi về nhà.

Nơi nàng ở là trong một khu nhà dân phụ cận thủ đô, cách học viện tới hai canh giờ đi đường, thực lực hai người đều không tầm thường, cũng đi gần nửa ngày mới đến.

Lý Vân Tiêu cười trêu nói:

– Chẳng trách ngươi tuổi trẻ như thế đã mở ra bảy đạo Mạch Luân, khoảng cách Nhất Nguyên cảnh Võ sĩ cũng chỉ một bước. Nguyên lai mỗi lần về nhà đến trường, liền bù đắp được bế quan.

Mộng Vũ gò má ửng đỏ.

– Nhà ở Thủ đô quá đắt, chúng ta nơi nào mua được.

Dọc theo đường đi tán gẫu, Lý Vân Tiêu cũng hiểu rõ, phụ thân của Mộng Vũ đã từng là một tên Nhân dũng Hiệu úy của vương quốc, bao nhiêu cũng coi như có chút chức vụ. Nguyên bản mang theo tỷ đệ bọn họ ở trong nội thành, nhưng ba năm trước, trong một lần nhiệm vụ bất hạnh hi sinh, đứt đoạn mất khởi nguồn sinh hoạt của hai tỷ đệ, chỉ có thể dựa vào chút tiền an ủi mỗi tháng sống qua ngày, lúc này mới chuyển ra ngoài, ở vùng ngoại thành.

Cũng may cả hai tỷ đệ đều hiểu sự, hơn nữa thiên phú cũng không tệ, Mộng Vũ ở mười lăm tuổi thi đậu Già Lam học viện. Đệ đệ Mộng Bạch mười bốn tuổi cũng mở ra năm đạo Mạch Luân, thiên phú còn trên Mộng Vũ, nguyên bản tất cả đều mạnh khỏe.

Nhưng cũng ở năm nay bắt đầu, Mộng Bạch đột nhiên cả ngày ngơ ngơ ngác ngác, hoảng hoảng hốt hốt, thời gian dài ở vào trạng thái hôn mê, mà trên người cũng khi lạnh khi nhiệt, không biết nguyên nhân gì.

Vì tập hợp tiền xem bệnh cho đệ đệ, Mộng Vũ làm thêm khắp nơi, cũng chính là nguyên nhân như vậy, mới đáp ứng Lam Phi thiết kế hãm hại Lý Vân Tiêu.

Một gian nhà dân phổ thông, gia cụ đơn sơ, nhưng thu thập vô cùng sạch sẽ.

Mộng Vũ vừa vào cửa, nhìn thấy đệ đệ nằm ở trên giường, nhất thời nước mắt chảy xuống, nghẹn ngào nói:

– Đã bốn, năm tháng, đều là bộ dáng này. Ta tìm không ít Thuật Luyện học đồ đến xem, đều không thể ra sức, chỉ có thể dựa vào Hồi Sinh Ma Thủy kéo mệnh. Nhưng dược hiệu của Hồi Sinh Ma Thủy cũng càng ngày càng yếu, ta thật sự rất sợ, mỗi ngày đều rất sợ! Ô ô ô!

Tinh thần của nàng tựa hồ trong nháy mắt suy sụp, nhào vào trên vai Lý Vân Tiêu khóc lớn. Một tiểu cô nương mười lăm tuổi chịu đựng áp lực mấy năm, dường như vỡ đê, nói hết đi ra.

Lý Vân Tiêu nghe mùi xử nữ nhàn nhạt thơm ngát, nhẹ nhàng vỗ mái tóc của Mộng Vũ, an ủi:

– Không có chuyện gì, hiện tại ta đến rồi, chỉ cần Mộng Bạch không chết, coi như hắn muốn chết cũng chết không được.

Sau khi Mộng Vũ khóc một lúc, ý thức được mình thất thố, lúc này mới dùng lòng bàn tay lau nước mắt, nhẹ nhàng khóc nức nở lên, bả vai Lý Vân Tiêu ướt nhẹp nước mắt rồi.
Chương 58: Thiên địa độc thân (2)
Chương 59: Thu đồ đệ (1)

Thế nhưng theo đẳng cấp không ngừng tăng cao, đối với nguyên thạch yêu cầu cũng càng ngày càng cao, đến mặt sau, mặc dù là cực phẩm nguyên thạch, có thể tăng cao sức mạnh cũng vô cùng có hạn. Mỗi lần Võ giả tu luyện đều phải tiêu hao lượng lớn cực phẩm nguyên thạch. Lúc này tác dụng của Thuật Luyện Sư sẽ càng thêm rõ ràng, bọn họ có thể thông qua các loại vật liệu cao cấp luyện chế thành đan dược ẩn chứa năng lượng thật lớn, sau khi võ giả dùng hiệu quả rất lớn. Cái này cũng là nguyên nhân cao cấp Thuật Luyện Sư dị thường cao quý.

Luyện chế đan dược, chính là phải dùng lực lượng linh hồn đem năng lượng nội hàm trong các loại vật liệu tổ hợp lên, trở thành một loại vật chất dễ dàng bị võ giả hấp thu. Trong quá trình này, có một vị Thuật Luyện Sư giống như truyền kỳ, trong lúc vô tình phát hiện một biện pháp có thể dùng hồn lực trực tiếp từ trong vật liệu hấp thu nguyên lực, đồng thời nghiên cứu xuống, cuối cùng sáng tạo ra một muôn bí pháp hồn kỹ, gọi là Tạo Hóa Nhất Khí.

Loại hồn kỹ này xuất hiện, nó bù đắp Thuật Luyện Sư ở võ đạo tu luyện thiếu hụt rất lớn, có thể ở trong thời gian ngắn mạnh mẽ tăng tu vi võ đạo của Thuật Luyện Sư, từ đó cùng Thuật đạo hỗ trợ lẫn nhau, thăng cấp tầng thứ cao hơn. Trực tiếp từ trong vật liệu cấp chín hấp thu nguyên lực, tốc độ tu luyện là nhanh gấp mấy chục lần dùng cực phẩm nguyên thạch!

Thế nhưng rất nhanh sẽ phát hiện chỗ thiếu hụt của loại hồn kỹ này, bởi vì nó là đem vật liệu cao cấp cao hơn nguyên thạch đến sử dụng, hơn nữa năng lượng bản thân vật liệu chỉ có thể hấp thu ra một số cực ít, tạo thành lãng phí rất lớn. Vật liệu ẩn chứa năng lượng có thể vượt qua cực phẩm nguyên thạch, chí ít đều là tồn tại cấp năm trở lên, thêm vào bộ phận hao tổn, phải đem vật liệu cấp tám trở lên ra lãng phí, mới có thể mạnh hơn trực tiếp từ trong cực phẩm nguyên thạch tiến hành hấp thu.

Mà cấp tám vật liệu luyện chế ra cấp tám đan dược, ẩn chứa năng lượng là hơn trăm lần trực tiếp hấp thu!

Lúc mới bắt đầu cũng không ít Thuật Luyện Sư phú khả địch quốc, vì theo đuổi tốc độ, không tiếc tiêu hao vật liệu, nhưng càng đến phía sau liền càng ngày càng không tiếp tục chống đỡ được. Cuối cùng bộ hồn kỹ này người biết thì nhiều, nhưng người tu luyện lại cực ít. Bởi vì ai cũng không có tài lực đi lãng phí như vậy.

Tạo Hóa Nhất Khí chỉ có thể hấp thu lực lượng Tiên Thiên trời sinh địa thành, mà Mộng Bạch là Thiên Địa Độc Thân, kịch độc trong cơ thể cũng là lực lượng Tiên Thiên trời sinh địa thành, từ đó trực tiếp bị Lý Vân Tiêu hấp thu tới, coi rằng đồ bổ tiêu hóa hết. Lấy tu vi trước mắt của hắn, là không có cách nào hoàn toàn giảm bớt độc tính trong đó, liền chọn dùng một loại bí pháp, đem toàn bộ độc tính ngưng tụ, dùng nguyên khí bao vây, ẩn náu ở trong đan điền. Đợi ngày khác thời điểm thực lực tăng tiến liền có thể dễ dàng bài trừ.

Theo độc tính từ từ giảm thiểu, sắc mặt Mộng Bạch hoàn toàn khôi phục lại, chậm rãi mở mắt ra.

– Hừm, này, đây là ở đâu?”

– Mộng Bạch, Mộng Bạch! Ngươi không sao chứ?

Mộng Vũ đại hỉ, cao hứng khóc lên, ôm lấy cái cổ Mộng Bạch.

– Ô ô, ngươi cuối cùng cũng coi như khỏe rồi!

– Tỷ?

Mộng Bạch nhận ra Mộng Vũ, đồng thời cũng nhìn thấy Lý Vân Tiêu, kinh ngạc nói:

– Vị này là?

Mộng Vũ vội vàng xoa xoa nước mắt.

– Vị này chính là đồng học của ta, gọi Lý Vân Tiêu. Ngươi gọi hắn Vân thiếu liền được, là hắn cứu mạng ngươi, mau cảm tạ người ta!

– Đa tạ Vân thiếu cứu ta!

Mộng Bạch biết tình huống của mình, hiện tại là dễ dàng cùng thoải mái trước nay chưa từng có, bệnh trạng trên người đã hoàn toàn được rồi, vội vàng đứng dậy bái tạ.

– Ân.

Lý Vân Tiêu đem độc thu sạch vào đan điền, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra nói:

– Làm sao độc ít như vậy? Còn chưa đủ ta ăn, thiệt thòi ngươi vẫn là Thiên Địa Độc Thân, sau đó phải dưỡng nhiều chút độc mới được.

Hắn đem độc trên người Mộng Bạch toàn bộ hấp hết rồi, cảm giác trong đan điền một mảnh phong phú no đủ, thật giống như hấp thu hơn trăm viên nguyên thạch, so với trong ngày thường tu luyện hiệu quả càng nhanh. Vì vậy lưu luyến không rời, vỗ vỗ miệng nói:

– Chờ ta trở lại luyện chế cho ngươi một ít đan dược gợi ra độc tính, sau đó ngươi đúng hạn dùng, độc trên người sẽ càng ngày càng mạnh.

Mộng Vũ:

–...

Mộng Bạch cười to nói:

– Ha ha, tỷ, Vân thiếu này thật biết nói đùa.

Lý Vân Tiêu sầm mặt lại, lạnh lùng nói:

– Ta xưa nay không đùa giỡn. Tiểu tử, gặp phải ta xem như là phúc khí của ngươi. Như vậy đi, ngươi dập đầu cho ta ba cái, ta thu ngươi làm đồ đệ.

Mộng Bạch đầu tiên là ngẩn ngơ, nhìn thấy dáng vẻ Lý Vân Tiêu lão khí hoành thu (8như ông cụ non), không nhịn được phình bụng cười to.

– Ha ha, thu ta làm đồ đệ. Vân thiếu, ngươi bao lớn a? Nhìn qua cùng tỷ tỷ ta không kém bao nhiêu, chỉ lớn hơn ta một tuổi, còn thu ta làm đồ đệ! Ta muốn bái ít nhất phải bái Võ sư có thể vào Trấn quốc Thần vệ làm sư phụ!

Trấn quốc Thần vệ chính là cơ cấu vũ lực mạnh nhất của vương quốc, ở trong thế giới tôn trọng võ đạo, là địa phương thần thánh nhất trong lòng người trẻ tuổi, tràn ngập sắc thái truyền kỳ.

Trong lòng Lý Vân Tiêu vừa tức vừa thương xót, mình dĩ nhiên không sánh bằng một tên Võ sư. Phải biết ở kiếp trước, tồn tại cấp bậc Võ sư liếm đáy giày cho hắn cũng không xứng, hắn tiện tay liền có thể chém chết mấy chục ngàn Võ sư. Hiện tại...

Mộng Vũ nhìn thấy trên mặt Lý Vân Tiêu lướt qua một tia không vui, vội vàng ấn đầu Mộng Bạch xuống, quát khẽ:

– Tuy rằng Vân thiếu tuổi trẻ, nhưng bất luận võ đạo hay Thuật đạo đều là thiên tài ghê gớm, ngươi bái hắn làm thầy là ngươi có phúc ba đời! Còn không mau mau dập đầu bái sư!

Nàng biết thực lực của Lý Vân Tiêu, làm sư phụ của Mộng Bạch là đầy đủ. Hơn nữa độc trên người Mộng Bạch cũng chưa hoàn toàn tiêu trừ, sau đó còn hi vọng Lý Vân Tiêu xuất thủ cứu giúp đây này.

Mộng Bạch vội vàng nói:

– Tỷ, ta là đệ đệ của ngươi, ngươi không thể hại ta a!

Mộng Vũ nhìn thấy sắc mặt Lý Vân Tiêu càng ngày càng khó coi, nhất thời trong lòng sốt sắng, mạnh mẽ hướng về trên đầu Mộng Bạch đập xuống.

– Ngươi dĩ nhiên nói ta hại ngươi, tỷ khổ cực như thế còn không phải vì ngươi hay sao. Ngươi, ngươi khí chết ta rồi!

Nàng dưới tình thế cấp bách, nước mắt lại rào rào rớt xuống.

Mộng Bạch thấy nàng khóc, nội tâm nhất thời hốt hoảng, vội vàng nói:

– Tỷ, ngươi đừng khóc, là ta sai rồi, ta bái sư ngay.

Hắn vội vàng từ trên giường hạ xuống, đi tới trước mặt Lý Vân Tiêu quỳ xuống, nghiêm túc cẩn thận dập đầu ba cái, trong miệng thì thầm:

– Sư phụ tại thượng, xin nhận đệ tử Mộng Bạch cúi đầu.

Lý Vân Tiêu gật đầu nói:

– Ta biết hiện tại ngươi không phục, có điều không liên quan. Hiện tại Sư phụ cũng rất nghèo, không có lễ ra mắt gì đưa cho ngươi, vậy ta sẽ dạy ngươi một bộ vô thượng luyện thể thuật, gọi Bá Thiên Luyện Thể Quyết, vừa vặn phối hợp thể chất Thiên Địa Độc Thân của ngươi, thành tựu tương lai không thể đoán trước.
Chương 60: Thu đồ đệ (2)

Mộng Bạch thấy hắn dáng vẻ như ông cụ non, nội tâm cực kỳ quái dị, nhưng vẫn đàng hoàng nói:

– Đa tạ sư phụ, có điều võ giả đều tu luyện võ kỹ, ngài vẫn là dạy ta võ kỹ lợi hại một chút đi. Ta muốn học Phục Hổ Quyền, không biết ngài có thể hay không?

Trong lồng ngực Lý Vân Tiêu có một ngụm nhiệt huyết suýt chút nữa phun ra ngoài, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng. Vô thượng luyện thể thần công của Bá Thiên Vũ Đế, ở trên Thiên Địa Phong Vân bảng xếp hạng thứ nhất, ở trong mắt tiểu tử này còn không sánh bằng một bộ Phục Hổ Quyền.

– Sư phụ để ngươi học cái gì liền học cái đó, nào cho phép ngươi chọn ba lấy bốn!

Mộng Vũ mạnh mẽ đá hắn một cước, nàng thấy Lý Vân Tiêu triển khai Phù Sinh Ấn, nội tâm không ngừng hâm mộ. Thầm nghĩ đệ đệ mình muốn học cũng học Phù Sinh Ấn, Bá Thiên Luyện Thể Quyết kia tạm thời luyện, luyện đến Vân thiếu hài lòng, có thể sẽ đem Phù Sinh Ấn dốc túi dạy dỗ.

Lý Vân Tiêu đè xuống khí huyết trong ngực, lạnh lùng nói:

– Phục Hổ Quyền ta không biết! Bá Thiên Luyện Thể Quyết này ngươi không luyện cũng phải luyện! Bộ luyện thể quyết này tổng cộng mười tám thức, ta trước tiên dạy ngươi ba thức đầu! Sau khi luyện thành, áp chế độc tính của ngươi là hoàn toàn dư sức.

Mộng Bạch vừa nghe luyện thành có thể áp chế độc tính trong cơ thể mình, nhất thời đại hỉ, vội vàng cẩn thận học đi.

Lý Vân Tiêu không có hiềm nghi, để Mộng Vũ cũng ở một bên nhìn. Hai huynh muội chỉ cảm thấy tư thế kia quá mức biến thái cùng khôi hài, nhưng Lý Vân Tiêu ở đây, bọn họ cũng không dám cười ra, chỉ để tâm ghi nhớ.

– Được rồi, tuy rằng chỉ có ba thức, nhưng ngươi phải không ngày không đêm chăm học khổ luyện cho ta, đừng cho ta mất mặt. Còn võ kỹ, chờ ngươi đột phá đến Nhất Nguyên cảnh Võ sĩ, ta sẽ tuyển võ kỹ thích hợp thể chất kia mà dạy ngươi.

– Thật sự?

Mộng Bạch vừa nghe đến hai chữ “Võ kỹ”, nhất thời trong mắt tỏa ánh sáng.

– Sư phụ, ngươi sẽ dạy võ kỹ gì a? Dạy ta nhất định không thể kém Phục Hổ Quyền a!

Mộng Vũ cũng là một mặt chờ mong, nàng biết Lý Vân Tiêu có rất nhiều võ kỹ.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu tái xanh, hắn bác học tinh thâm, nhưng thật nghĩ không ra cõi đời này có võ kỹ so với Phục Hổ Quyền càng kém. Phục Hổ Quyền chỉ là nhập môn võ kỹ, trên căn bản là mọi người đều biết, hơn nữa còn là loại lót đáy trong nhập môn võ kỹ...

Nhưng Mộng Bạch từ xưa tới nay chưa từng được ai dạy, cũng chỉ nghe qua tên tuổi của Phục Hổ Quyền, mỗi lần nhìn thấy người khác triển khai ra, đều không ngừng hâm mộ. Mà Mộng Vũ tuy rằng tiến vào Già Lam học viện, nhưng vẫn không có trở thành một Võ sĩ chân chính, trường học cũng sẽ không truyền thụ võ kỹ.

Lý Vân Tiêu thở dài nói:

– Yên tâm đi, dạy cái gì trong lòng ta nắm chắc. Hiện nay ngươi phải làm là không ngừng cường hóa thân thể, đem độc tính trời sinh tăng cao, đây mới là đường mà ngươi nên đi.

Hắn liếc mắt nhìn trong góc gian phòng chồng chất một ít hòn đá, kinh ngạc nói:

– Những thứ này là nguyên thạch thô?

– Ân.

Mộng Bạch đáp:

– Trước đây ta thường thường theo bọn người Sử đại thúc đi đào mỏ, sau đó độc tính trong cơ thể phát tác liền không đi nữa. Kia là trước đây thật lâu chồng chất ở đó, phẩm chất không phải rất tốt, vì lẽ đó không có thể bán giá tiền cao.

Lý Vân Tiêu đi tới trong góc, bắt đầu xem xét, hắn mơ hồ cảm giác được một tia tin tức dị dạng. Rất nhanh, từ trong đống đá vụn nhặt lên một hòn đá ám sắc, cẩn thận nhìn kỹ.

Mộng Bạch kinh ngạc nói:

– Khối này thật giống như không phải quặng thô nguyên thạch, ta cảm giác phía trong có ẩn chứa năng lượng, liền lượm trở về.

Năm ngón tay của Lý Vân Tiêu hơi dùng sức, rất nhanh đánh rơi mặt ngoài nguyên thạch, bên trong là một hòn đá màu tím ẩn chứa rất nhiều tạp chất. Trong mắt hắn loé ra sắc mặt vui mừng, vội hỏi:

– Tảng đá kia là kiếm được từ nơi nào? Trong mỏ quặng còn có không?

Mộng Bạch nói:

– Liền ở Ngũ Phong mỏ quặng ngoài thành, chủ mỏ quặng đều bị các thế lực lớn nắm giữ. Chúng ta chỉ là vào trong một ít mỏ quặng nhỏ ở phụ cận đào, nên còn có loại Thạch Đầu này.

Lý Vân Tiêu hơi trầm ngâm nói:

– Loại Thạch Đầu này rất hữu dụng, gọi là Tử Dương Thạch, là vật liệu cấp năm. Tác dụng của nó là có thể ngưng luyện ra trận pháp trọng lực, nếu như ta không đoán sai, trọng lực nội đường của Già Lam học viện, chính là do lượng lớn loại Tử Dương Thạch này cấu tạo thành.

Mộng Bạch giật mình nói:

– Xây dựng trọng lực trận pháp? Này không phải rất đáng giá sao?

Lý Vân Tiêu gật đầu nói:

– Không sai, học viện của một vương quốc có thể có trọng lực thất, xác thực rất hiếm có. Tuy rằng Tử Dương Thạch chỉ là vật liệu cấp năm, nhưng bởi vì tính chất đặc thù, trên thị trường bán ra rất ít, bình thường chỉ có những thế lực hàng đầu trên đại lục mới có năng lực cấu tạo ra phòng trọng lực tu luyện. Giá cả của Tử Dương Thạch là phải xem lượng mà định. Tỷ như khối này tạp chất quá nhiều, nhưng thể tích rất lớn, Tử Dương Thạch tinh luyện ra gần như có thể sản sinh trọng lực tràng trong vòng ba mét.

Trong mắt Mộng Bạch nhất thời thả ra quang mang, nhưng nhìn Lý Vân Tiêu trực tiếp đem Tử Dương Thạch để vào trong giới chỉ của mình, nhất thời vẻ mặt đưa đám nói:

– Sư phụ, ngươi sao thu vật của đồ đệ.

Lý Vân Tiêu mặt dày nói:

– Vật này thả ở chỗ ngươi cũng lãng phí, sư phụ trước thay ngươi bảo quản, chờ sau này ngươi dùng tới được sư phụ lại cho ngươi.

Hắn không để ý Mộng Bạch khóc than, liền cầm đi, còn không quên dặn dò:

– Nhớ không ngày không đêm luyện ba thức này, tận lực đem độc trong người phát huy đầy đủ, đến thời điểm sư phụ trở lại hấp độc cho ngươi.

Hắn còn chưa quên chỗ tốt sau khi mình hấp thu độc tính, nguyên khí tăng nhiều.

Sau khi rời đi chỗ ở của Mộng Vũ, Lý Vân Tiêu tự lẩm bẩm:

– Không nghĩ tới thu một đồ đệ là Thiên Địa Độc Thân, dựa vào thể chất tuyệt cường này, ngày sau tiểu tử kia thành tựu là số một số hai trong tất cả đệ tử của ta.

Hắn trầm tư một lát, liền hướng về Thuật Luyện Sư Công Hội mà đi.

– Là thời điểm luyện chế cho mình một thanh Huyền Binh. Bất ngờ được Tử Dương Thạch, quy cách luyện chế cũng phải hơi hơi thay đổi một chút.

Mỗi Thuật Luyện Sư Công Hội đều sẽ có rất nhiều trận pháp luyện chế, có thể ở trình độ lớn nhất trợ giúp Thuật Luyện Sư hoàn thành luyện chế. Thế nhưng sau khi cấp bậc đến trình độ nhất định, loại trận pháp này hiệu quả cũng sẽ nhỏ bé không đáng kể, hầu như có thể bỏ qua không tính. Hiện nay Lý Vân Tiêu chỉ là trình độ Sĩ cấp, sử dụng trận pháp tăng cường hiệu quả vẫn là hết sức khả quan.

Vừa vào cửa lớn của Thuật Luyện Sư Công Hội, lập tức bị Lục Dao mắt sắc nhận ra, vội vàng chạy lên phía trước nói:

– Lý đại sư, Trương đại sư cùng Hứa hội trưởng đang ở khắp nơi tìm ngài.

Ngữ khí của nàng trở nên hết sức tôn kính, thái độ cũng chăm chú khiêm cung, có vẻ hơi câu nệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK