Tám đứa nhỏ đợi thêm một khắc nữa cửa mới mở ra, các nàng ngẩng đầu mỉm cười nhìn phụ thân được Dạ Ca mẫu thân dìu đi ra.
Các nàng thầm nghĩ, thì ra Dạ Ca mẫu thân bệnh là do thiếu phụ thân a, mới hôm qua còn nằm yếu xìu trên giường, bây giờ thì đi được đỡ người được, trên mặt còn mang theo đỏ ửng nữa kìa, tám đứa nhỏ nhìn nhau mà xoay tròn đồng tử...
"A Tam A Tứ A Ngũ A Lục A Thất A Bát A Cửu A Thập đến phụ thân ôm!" Lạc Bắc Thần biết các nữ nhi ở phía trước, nàng liền ngồi xuống dang rộng hai tay ra yêu thương gọi.
"Phụ thân, phụ thân!!" Tám đứa nhỏ nghe âm thanh liền thu hồi suy nghĩ, ai nấy vẻ mặt cũng hớn hở tràn đầy vui mừng, đồng thanh chạy như bay lại ôm Lạc Bắc Thần.
"Từ từ, từ từ thôi..." Vũ Dạ Ca bị dồn ép lùi ra sau mấy bước, nàng bất đắc dĩ cười trừ, ôn thanh nói với bọn nhỏ đang ra sức đè đầu leo lên người Lạc Bắc Thần.
"Phụ thân Ô Ô, phụ thân con nhớ người lắm..."
"Ô Ô con rất nhớ phụ thân..."
"Con và các mẫu thân cũng nhớ người nhiều lắm..."
"Hôn một cái thể hiện tình cảm..."
"Hôn nhiều cái tình cảm tràn đầy..."
"Hôn nhiều nữa tình yêu to bự..."
"Hôn hôn thật nhiều cả nhà ta thương yêu nhau hoan hô!!"
..............
Từng đứa một leo lên người Lạc Bắc Thần vừa hôn vừa nhún nhún lại còn miệng hò hét không ngừng, mà người phía dưới đã choáng váng rồi, chưa kịp mở miệng thốt ra một chữ thì đã bị mấy cục thịt đẩy trở về cổ họng, mặt mày là liên tiếp những dấu hôn đỏ, y phục màu trắng cũng lem luốt thành màu hồng.
Lạc Bắc Thần than thở: "Trời ơi là trời!"
Vũ Dạ Ca cũng không giúp Lạc Bắc Thần, đứng một bên nhìn bọn trẻ vui mừng tới sắp đè chết Lạc Bắc Thần rồi, nàng đôi khi khẽ cười một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, tụi nhỏ như vậy thật náo nhiệt vui vẻ, nàng tưởng đâu bản thân thích yên tĩnh, nhưng bây giờ xem ra lại không giống như vậy, đôi khi trong nhà nhất định phải có tiếng nói của hài tử mới có cảm giác ấm cúng hạnh phúc.
Tám hài tử xem Lạc Bắc Thần như cái đệm mà nhún nhún nhảy nhào lên nằm, những tiếng hôn bốc bốc kèm theo tiếng hô nhiệt liệt, làm không khí cũng huyên náo một mảnh.
"Tụi con được rồi." Vũ Dạ Ca nghe tiếng hô mà bật cười, đi đến khom người xoa đầu bọn nhỏ nói.
"Không được đâu, một ngày hôn một cái, tụi con phải hôn đủ năm năm các mẫu thân nói, không thể thiếu!" Các hài tử vừa nhún vừa hô lên.
"Nhún một lát phụ thân các con sẽ ngất thật." Vũ Dạ Ca nhướng mày cười chỉ chỉ vào Lạc Bắc Thần bên dưới đang chịu trận.
"Phụ thân là Quỷ Thánh, là thiên hạ duy nhất Bất Bại người, làm sao có thể ngất được, Dạ Ca mẫu thân yên tâm!" A Tam nhún mạnh một cái rồi hùng hồn nói.
Lệnh Quân và Viện Sinh ở kế Tây Viện, nghe bên đây náo nhiệt cũng qua xem, vừa nhìn tám đứa nhỏ tụ tại một chỗ nhún nhảy, lại nghe Vũ Dạ Ca cùng bọn nhỏ đối thoại, hai người mở to mắt nhìn kỹ phía dưới, quả thật là chủ tử đang bị hành hung, ai, ai, ai, mỗi đứa không kém 70 cân a, đè nhún như vậy không chết cũng còn nửa cái mạng đi!
"Hôn một cái thể hiện tình cảm..."
"Hôn nhiều cái tình cảm tràn đầy..."
"Hôn nhiều nữa tình yêu to bự..."
"Hôn hôn thật nhiều cả nhà ta thương yêu nhau hoan hô!"
Lệnh Quân, Viện Sinh trợn tròn mắt, chủ tử giống như bị cường hôn vậy, nhìn đi đứa nào đứa nấy hôn tới tấp không biết đường đỡ luôn, chậc chậc có nhiều hài tử cũng khổ nhỉ?
"Đừng...nhún nữa..chết phụ thân!" Lạc Bắc Thần bị thương yêu một lúc rốt cuộc tìm được cơ hội hô lên, âm thanh nghe ra vô lực rõ ràng.
"Quỷ Thánh không chết được, phụ thân sẽ không chết, nếu người chết thật đúng là Quỷ Thánh dỏm!" A Ngũ dùng tay nhỏ bé tát nhẹ vào mặt phụ thân của mình, quẹt miệng nói lớn.
"Thiên lý đâu? Con Lạc Bắc Thần ta sao..." Lạc Bắc Thần khóc không ra nước mắt bất lực hô lớn.
"Suỵt suỵt nhỏ thôi, nếu để các mẫu thân nghe phụ thân nói câu Con Lạc Bắc Thần ta sao? Là xong đời thật đó, con nói nhỏ cho phụ thân biết, các mẫu thân mấy năm qua không chỉ đi tìm người mà còn làm sẵn gia pháp, đủ loại dụng cụ trừng trị người, phụ thân hảo hảo cẩn thận..." A Tam thật nhanh che miệng Lạc Bắc Thần, tay để lên miệng ra dấu, vẻ mặt biểu lộ ra kinh sợ nói cho nàng nghe.
"Phụ thân con cũng nghe nói, những thứ đó các mẫu thân làm cho người, để khi người về mà xử lý đó!" A Lục kế bên cũng chen cái đầu nhỏ vào, chu chu cái mỏ nói với nàng.
Lạc Bắc Thần nghe xong, mặt mày tái xanh, mồ hôi cũng chảy đầy mặt ướt lưng, trời ơi thật đáng sợ!
Viện Sinh, Lệnh Quân một bên phì cười, phụ tử nhà này tấu hài chắc, vẻ mặt ai nấy hốt hoảng đều không kém, bất quá cũng đúng, mấy vị chủ mẫu mới là những người lợi hại nhất, đáng sợ nhất mà!
Vũ Dạ Ca nhìn vẻ mặt của phụ thân họ không khỏi buồn cười, vừa muốn nói gì thì cảm thấy oanh oanh yến yến thật nhiều màu sắc đi đến.
"Phu quân, phu quân..."
Người chưa tới nhưng đã nghe một tràng âm thanh quen thuộc, còn mang theo vài phần mị hoặc nũng nịu.
Lệnh Quân, Viện Sinh xoay người, nhìn một màn muốn rớt tròng mắt ra ngoài, thiên a xanh xanh tím tím đỏ đỏ vàng vàng gì đây? Vẻ mặt ai ai cũng mang theo mị hoặc chí mạng, môi đỏ má hồng vòng eo mảnh mai lắc lư đi đến, hai người vẻ mặt bất khả tư nghị, hỏi nhau rốt cuộc động bàn tơ này ở đâu ra vậy?
Lạc Bắc Thần nghe âm thanh trái tim như treo lên cổ họng, rút lại thân thể trốn bên dưới tám đứa nhỏ, giả bộ ngất xỉu.
"Thưa lục vị thí chủ, Đường Tăng không có ở đây!" A Tam nhìn các mẫu thân mà ngơ ngác, khi thấy họ đến gần lục sắc lướt qua lướt lại thì nàng áp tay vào nhau hô lên, hai con ngươi bọn nhỏ đảo quanh như muốn hoa.
"Bọn ta mặc như vậy giống tìm thầy chùa lắm sao?" Phong Vô Tâm hất mặt lên mị hoặc nói, năm nữ nhân còn lại theo Vô Tâm chỉ thị mà phao mỵ nhãn.
"Nhền nhện tinh tất nhiên đi tìm đường tăng!" A Ngũ chu mỏ hô lên.
"Ha ha thì ra là yêu quái! Các tỷ muội nhanh trừ yêu bảo vệ phụ thân." A Lục cười lớn nói, lập tức tám đứa thật nhanh thủ thế bay đi tấn công sáu nữ nhân.
"Đám Tiểu Hầu Tử các ngươi không biết lượng sức!" Nguyệt Vân mỉm cười quyến rũ, từ trong ống tay bay ra vô số chỉ bạc phóng đi.
"Phu quân..."
Một đám hài tử rất nhanh bị trói, sáu nữ nhân liền nũng nịu hô chạy tới chỗ Lạc Bắc Thần đang nằm.
Lệnh Quân, Viện Sinh giật cả mình khi nghe âm thanh y y nha nha này, cả người cảm thấy không thoải mái tay chân cục cục da gà đều nổi lên rồi, họ muốn biết là ai tác giả, tác giả là người nào lại hóa trang sáu vị đỉnh đỉnh nữ nhân ra thành mấy con nhền nhện tinh này!
Vũ Dạ Ca cũng cảm thấy không khỏe, trò này chắc là Vô Tâm nghĩ ra, thật tổn thương tai mắt đi, rất may A Thần chưa lành hai mắt nếu không sẽ bị dọa chết thật.
"Phu quân, phu quân..." Sáu nữ nhân kéo Lạc Bắc Thần lên, chỉnh tề đầu tóc và y phục cho nàng, vừa vuốt ve vừa gọi.
"Ách xì..." Lạc Bắc Thần bị một đống son phấn xông vào mũi, nhảy mũi mạnh một cái rồi ho sặc sụa thêm mấy cái.
Nàng không nhìn cũng biết các thê tử bộ dạng gì nữa, và nàng cảm thấy may mắn khi không nhìn thấy, nàng không nghĩ động bàn tơ từng giăng đường tăng nay lại đổi chụp lên đầu nàng, một cảm giác không biết nên khóc hay nên cười.
Nói đến vì sao mọi người biết động bàn tơ rồi đường tăng thì phải nói đến Lạc Bắc Thần, vì nàng đã đem tất cả chuyện cổ Trung Hoa thời xưa kể lại hết thảy, những gì nàng biết đều kể, và cả thân thế đặc biệt của nàng.
"Các nàng đang yên đang lành sao hóa thân thành yêu tinh rồi?" Lạc Bắc Thần được họ nhuận khí xong, thì thở dài hỏi.
"Ngươi có thấy đám yêu tinh nào tuyệt sắc như chúng ta sao?" Phong Vô Tâm nghe hỏi, nàng trừng mắt một cái tát cắm đầu Lạc Bắc Thần vào người Lâm Luân Tình Hân, hừ một tiếng hỏi.
"Không thấy được sao mà biết." Lạc Bắc Thần bị đánh đau, đầu cọ cọ vào ngực Tình Hân, ủy khuất đáp.
"Vậy để khi ngươi khỏi mắt chúng ta sẽ làm lại." Nguyệt Vân mỉm cười nói.
"Đừng!"
"Lục vị mẫu thân đừng mà"
"A di đà phật..."
Nguyệt Vân vừa dứt lời một tràng âm thanh phản đối liền vang lên, Lệnh Quân, Viện Sinh, tám hài tử đều đang vẻ mặt đáng thương cầu các nàng, chỉ có Lạc Bắc Thần là niệm kinh a di đà phật.
"Chúng ta như thế này không đẹp sao?" Tuyết Vô Song cười quyến rũ hỏi, năm nữ nhân còn lại mị lực vô hạn bắn tứ phía.
"Phải nói là động bàn tơ này còn đẹp hơn gấp trăm lần động bàn tơ chủ tử miêu tả!" Viện Sinh lắc lắc đầu cười hì hì giơ lên ngón cái.
Tám đứa nhỏ cũng đua nhau gật đầu nói đúng.
"Các ngươi là đang khen hay đang chê vậy?" Phong Vô Tâm trừng mắt nguy hiểm.
"Thôi thôi được rồi, các muội muội là thiên hạ đệ nhất tuyệt sắc nữ tử, không cần phấn son cũng là đẹp lắm rồi, nay lại thêm tô son tha phấn, thật sự là làm người ta hít thở khó lưu thông." Vũ Dạ Ca nãy giờ im lặng cũng cười lên tiếng giảng hòa.
"Dạ Ca tỷ tỷ vẫn là nói đúng nhất!" Ngân Vũ cười hất mặt lên.
"Ai, ai, sư phụ, đám nhện tinh này người nuôi sao?"
Phong Vô Tâm đang muốn đắc ý thì bị một âm thanh than thở cắt ngang.
"Ôi, bát vị tổ tông cũng bị tơ nhện thu phục?" Độc Tôn từ xa đi tới ánh mắt đảo qua đảo lại kinh ngạc nhìn tám đứa nhỏ bị trói kế bên.
"Các mẫu thân là muốn mê hoặc phụ thân sao? Bộ dáng như vậy đáng tiếc phụ thân vô phúc khí nhìn đến!" Giọng của Bạc Cô Tình Phong lại vang lên cùng lúc.
Hai người vẻ mặt không hiếu kỳ thì kinh ngạc nhìn, mới sáng sớm đã có màn náo nhiệt này, đúng là không khí không tệ.
"Uổng công chúng ta mười tháng đau khổ sinh các ngươi ra, lớn lên phản rồi dám chê bọn ta!" Ngân Vũ tay nâng lên chỉ vào từng hài tử một, tức giận nói.
"Các mẫu thân từng dạy, nhìn sự việc phải theo cách khách quan, chứ không phải chủ quan nha." A Tam duỗi duỗi đầu lưỡi nói.
"Ta cũng dạy phải nhìn trước nhìn sau nhìn tình hình." Tuyết Vô Song liếc xéo nữ nhi của mình.
"Nhìn trước nhìn sau nhìn tình hình cả rồi, tụi con theo chiều gió mà." A Tứ mỉm cười lắc lư cái đầu.
"Cả đại tỷ cũng vậy mà." A Ngũ lại chỉ chỉ Bạc Cô Tình Phong nói.
"Phu quân, bọn nhỏ khi dễ chúng ta." Phong Vô Tâm tức quá đành nhào vào lòng Lạc Bắc Thần làm nũng.
"Phu quân..." Ngân Vũ y y nha nha kéo dài âm thanh.
Lạc Bắc Thần đang ngồi yên ổn, lại bị mấy âm thanh không xương câu nhân này làm cả người nhũn ra, nàng đỡ không nổi nữa liền hô: "Thôi được rồi, các nàng là nhất là nhất là nhất, là đệ nhất tuyệt sắc thiên hạ được chưa?"
"Phu quân luôn dễ dạy nhất." Ninh Uyển cười híp mắt xoa đầu nàng.
"Định lực quá yếu." Độc Tôn lơ đãng nói một câu.
Vũ Dạ Ca nghe xong liền che miệng cười khẽ, trong lòng là một mảnh ấm áp dâng trào, nhưng dù như thế nào vui vẻ, một cái bóng ma mang tên Liễu Linh Nhã vẫn in sâu ở trong tâm trí nàng...
Du Duẫn Nhi không biết từ lúc nào thì đứng phía sau Bạc Cô Tình Phong, nàng nhìn những nữ nhân phía trước mà hai mắt xoay tròn ngập tràn kinh ngạc, hôm qua còn vẻ mặt hốc hác úa tàn, nay lại như hoa hồng vào mùa nở rộ kinh diễm tứ phương, đây là sức mạnh của ái tình sao?
Sáu nữ nhân bây giờ chỉ quan tâm tiểu phu quân của mình bỏ qua một đám người xung quanh, không hôn thì ôm Lạc Bắc Thần âu yếm, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, không khác gì báu vật là bao, yêu thương một lúc sáu người liền kéo Lạc Bắc Thần đi tắm.
Vũ Dạ Ca cũng không buông tha mà bị Ninh Uyển lôi theo.
Tám người liền đi đến suối nước nóng được xây dựng mới đây sau hậu viện, bọn họ cởi y phục xong bơi lội giữa thiên nhiên núi rừng, Lạc Bắc Thần ở giữa suối, nghe theo tiếng cười khanh khách vang lên bên tai mà nhào tới bắt người.
"Thiếp ở đây..."
"Thiếp đây..."
"Phu quân..."
Lạc Bắc Thần nương theo âm thanh phá nước lao nhanh đi, không qua mấy giây liền bắt dính một tiểu yêu tinh.
"Phu quân..." Tuyết Vô Song như bạch tuộc mà quấn chặt Lạc Bắc Thần, dịu dàng ở bên tai nàng nhu mị gọi một tiếng.
Lạc Bắc Thần bế Tuyết Vô Song đặt nàng lên thềm đá giữa suối.
Mấy nữ tử còn lại mặc kệ hai người mà trò chuyện chơi đùa vui vẻ, khanh khách cười không ngừng.
"Phu quân...đừng mà." Tuyết Vô Song đỏ mặt kẹp chặt hai chân lại, tay vỗ vỗ gáy Lạc Bắc Thần nhỏ giọng hô.
Lạc Bắc Thần cười cười tách ra chân Tuyết Vô Song, đầu cúi xuống tìm kiếm thứ tuyệt nhất của thê tử mình.
"Hai mắt chưa khỏi còn ham hố!" Ngân Vũ liếc mắt nhìn đến Lạc Bắc Thần đang chôn đầu vào giữa hai chân Vô Song thì hừ một tiếng.
Có phải hay không tiếng rên rỉ của Tuyết Vô Song quá lớn, các nữ tử đều quay đầu nhìn lại, rồi ai ai cũng đỏ mặt trừng mắt Lạc Bắc Thần.
Lạc Bắc Thần nuốt xuống mật ngọt trong miệng xong thì ôm Tuyết Vô Song xuống suối.
Bảy nữ tử đưa mắt liếc nhau, sau đó bốn hướng tách ra bao vây lại Lạc Bắc Thần.
"Các nàng muốn làm gì?" Lạc Bắc Thần cảm giác nước dao động mãnh liệt thì hai tay che ngực hô lên.
Bảy nữ nhân cười lớn sau đó nhào vào túm cổ Lạc Bắc Thần.
"Cứu...mạng...cứu mạng..."
Hậu Viện âm thanh la hét thê thảm vang lên từng hồi một như sấm, đến khi chấm dứt tiêu thất là của hai canh giờ sau.
Bạc Cô Niệm Thần trong phòng đang ngủ ngon, bị âm thanh kêu cứu mạng làm giật mình tỉnh giấc.
"Ai thê thảm vậy?" Niệm Thần vò đầu ngơ ngác hỏi Tình Phong ngồi trên bàn.
"Chắc là phụ thân đắc tội các mẫu thân, nên bị phạt." Tình Phong uống một ngụm trà rồi thản nhiên nói.
"Thật tội." Niệm Thần nói ra hai chữ xong lại nằm xuống ôm gối ngủ tiếp.
"Lưu manh, lưu manh!"
Bạc Cô Tình Phong vừa từ trong phòng đi ra thì một cái bóng dáng liền nhảy tới trước mặt, làm nàng giật thót cả tim.
"Mới không thấy ta nửa ngày liền nhớ ta rồi sao tiểu mỹ nhân?" Bạc Cô Tình Phong sau khi nhìn thấy Du Duẫn Nhi, thì nở một nụ cười xấu xa, hai ngón tay nâng lên đâm đâm vào vai nàng trêu chọc hỏi.
"Ngươi mơ tưởng, ai nhớ ngươi!" Du Duẫn Nhi lùi ra sau hai bước, trừng to mắt hừ lạnh.
"Không nhớ vậy tìm ta làm gì?" Bạc Cô Tình Phong vuốt cằm hỏi.
"Đúng rồi, Quân Y tỷ tỷ làm sao vậy, ta nghe tỷ ấy la thê thảm rất lâu, mà tìm đến sau hậu viện lại bị mấy hắc y nhân đuổi đi." Du Duẫn Nhi nghe xong thì rất nhanh hỏi nàng.
"Các mẫu thân là dạy dỗ lại phụ thân, chuyện này ngươi đừng quan tâm thì hơn, mấy vị mẫu thân của ta, ngươi thấy vậy chứ thật ra không như vậy!" Bạc Cô Tình Phong thật tình nghiêm túc nói với nàng.
Danh Sách Chương: