"Ta không sao." Lạc Bắc Thần giơ tay lên nói vô ngại, lau đi khóe môi đang rỉ máu, ngẩng đầu nhìn Vũ Dạ Ca nghiến răng nghiến lợi phun ra bốn chữ.
"Nữ nhân ác độc!"
Vũ Dạ Ca không quan tâm tới Lạc Bắc Thần, đi đến chỗ Linh Ly gọi nàng tỉnh dậy.
"Linh Ly..."
"Ngô..." Linh Ly ngô một tiếng, mắt chậm rãi mở ra, nhìn thấy người phía trước thì liền bật khóc.
"Nương nương....Ô Ô."
"Được rồi, đã không sao nữa." Vũ Dạ Ca nhìn nàng nhẹ giọng trấn an.
"Mau đi gọi bọn chúng tỉnh."
"Dạ..." Linh Ly nghe Vũ Dạ Ca nói thì nín khóc, gật gật đầu nhanh đi gọi đám thị vệ ngất dậy.
"Hôm nay ngươi cứu bản cung, chuyện ngươi hành động vô lễ vừa rồi bản cung sẽ không truy cứu, các ngươi đi đi." Vũ Dạ Ca nhìn Lạc Bắc Thần, không nóng không lạnh nhưng mang theo uy nghiêm nói.
"Ta và nàng không chỉ có như vậy." Lạc Bắc Thần tháo ra mặt nạ bạc, khuôn mặt tà mị trong nháy mắt được phơi bày, nàng cười khẽ nhìn Vũ Dạ Ca, nói xong không cho người đối diện phản ứng nàng đã tiêu thất trong không khí.
Vũ Dạ Ca mở to mắt nhìn chỗ vừa rồi nam tử đứng.
Lạc Bắc Thần sao?
"Được chủ tử để ý là phúc phần của ngươi." Nam tử hắc y lạnh giọng bỏ lại một câu, rồi cùng những tên còn lại dùng khinh công bay lên mái nhà biến mất.
"Nương nương!" Đám thị vệ tỉnh lại thì hốt hoảng quỳ xuống.
"Đi thôi." Vũ Dạ Ca hồi thần, có phải hay không nàng đã hoa mắt.
Người vừa rồi thật sự là Lạc Bắc Thần?
Lạc Bắc Thần hôn nàng...
Tướng Quân Phủ
Các thái y đang bên ở trong bận rộn, người Tướng Quân Phủ thì lo lắng đi qua đi lại, Vũ phu nhân sau nửa canh giờ liền giật mình tỉnh dậy, nghe được đã có thuốc giải bà mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn còn ít nhiều lo lắng.
Hàn thái y dẫn đầu đám thái y cầm theo bát thuốc bước vào đối với Vũ phu nhân đang ngồi ở mép giường nói: "Thuốc đã xong, làm phiền phu nhân lui một chút để tiểu mỗ uy thuốc cho Tướng Quân."
"Được." Vũ phu nhân tránh sang một bên.
"Các ngươi đỡ Vũ Tướng Quân." Hàn thái y nhìn bọn thái y phía sau nói.
"Vâng." Hai thái y tiến lên đỡ Vũ Tướng quân ngồi dậy, ông thì bắt đầu uy thuốc.
Hết nửa bát thì ông để qua một bên, rồi xuất ra kim châm, hai tay chuẩn xác đâm vào huyệt đạo trái phải trước ngực Vũ Hình Trác, thêm ba cây châm một ghim vào đỉnh đầu, hai cây còn lại tả hữu ghim hai bên thái dương.
"Nửa canh giờ độc sẽ theo kim châm thải ra." Hàn thái y thu hồi tay, quay lại nhìn mọi người thông báo.
"Hoàng Hậu nương nương giá đáo!" Ông vừa nói xong, tiếng Linh Ly từ bên ngoài truyền vào.
"Tham kiến Hoàng Hậu nương nương thiên tuế, thiên thiên tuế..." Mọi người nhìn đến Vũ Dạ Ca thì đồng loạt quỳ xuống cung kính hành lễ.
"Miễn lễ." Vũ Dạ Ca bước đi vội vàng phất tay nói với mọi người.
"Mẫu thân, phụ thân thế nào?" Vũ Dạ Ca đến bên cạnh Vũ phu nhân đỡ bà ngồi dậy, lo lắng hỏi.
"Cần nửa canh giờ thải độc nữa liền không sao." Vũ phu nhân vỗ tay nữ nhi mình trấn an nói cho nàng biết.
"Sao y phục lại bẩn thế này?" Vũ phu nhân nhìn Linh Ly y phục bẩn kế bên thì nhíu mày hỏi.
"Giữa đường bị thích khách tấn công." Vũ Dạ Ca nghe đến lòng cũng an tâm, nghe mẫu thân hỏi thì trả lời.
"Cái gì?" Lời nói vừa dứt, mọi người có mặt đều thất kinh, Hoàng Hậu bị ám sát?
"Vậy Hoàng Hậu có bị thương không?" Vũ phu nhân giật mình hốt hoảng kiểm tra cả người Vũ Dạ Ca.
"Bản cung không sao mẫu thân không cần lo lắng." Vũ Dạ Ca nhìn mẫu thân của mình nói không sao.
"May mắn là được nam tử tuấn mỹ cứu!" Linh Ly một bên nhớ lại trước khi mình hôn mê, có thấy bóng dáng một nam tử như trích tiên đi đến cứu Nương Nương.
"Nam tử tuấn mỹ?" Vũ phu nhân nhìn Linh Ly nghi hoặc hỏi.
"Ân, nô tỳ chỉ mới thấy bóng dáng hắn thì đã ngất rồi." Linh Ly cúi đầu đáp.
Vũ Dạ Ca nghe nói đến thì mặt hơi phiếm hồng, trong lòng nghẹn khuất, tên khốn kiếp vô sỉ Lạc Bắc Thần thừa cơ nàng gặp khó khăn mà chiếm tiện nghi!
"Nên ban thưởng hắn có công hộ giá." Vũ phu nhân nhìn Vũ Dạ Ca nhắc nhở.
"Hắn đeo mặt nạ, giết xong thích khách thì liền đi mất không có để lại danh tính." Vũ Dạ Ca nói dối không chớp mắt.
Long Lân Điện
"Ba* Hoàng Hậu bị ám sát?" Hoàng Đế phẫn nộ đập mạnh xuống bàn quát với thị vệ phía dưới.
"Khởi bẩm bệ hạ, Hoàng Hậu được người cứu nên bây giờ đã bình an vô sự." Tên thị vệ sợ tới mồ hôi đổ lạnh sống lưng, cúi thấp đầu bẩm báo.
"Loạn rồi! Cả Hoàng Hậu cũng dám ám sát, tên Liễu Nghị này hắn quá làm càn rồi!!" Hoàng Đế bạo khí gầm lớn.
"Mau cho ngự lâm quân đến Tướng Quân Phủ đón Hoàng Hậu nương nương." Qua một lúc, Hoàng Đế quay sang trầm giọng phân phó Mộ Công Công kế bên.
"Nô tài tuân mệnh." Mộ Công Công dẫn theo tên thị vệ lui ra.
Ở đâu đó trong một căn phòng, lão nhân lục tuần ánh mắt phẫn nộ nhìn tên hắc y quỳ bên dưới quát lớn.
"Một lũ vô dụng, Ba*." Bình hoa ném thẳng vào người tên hắc y phía dưới, một tiếng vỡ nát thanh thúy liền vang lên.
Tên hắc y ôm ngực cúi đầu, cổ họng dâng lên vị ngọt cũng bị hắn nuốt xuống.
"Hai lần thất bại, Hoàng Đế đã cảnh giác, nên không cần bứt dây động rừng, đợi thời cơ đến thì hành sự sau." Vị lão nhân sau khi phát tiết xong, hắn trầm giọng nói với tên hắc y.
"Rõ." Hắc y nhân chắp tay đáp một tiếng, ôm ngực lui ra.
Lão nhân dùng bút viết một dòng chữ trên mảnh giấy nhỏ, sau khi viết xong hắn đưa tay lên miệng thổi một hồi sáo, không qua bao lâu một con bồ câu trắng từ cửa sổ bay vào, hắn đem mảnh giấy cuộn tròn bỏ vào ống trúc rồi gắn dưới chân con bồ câu, ở bên tai nó lẩm bẩm một câu rồi quăng nó ra cửa sổ.
Lạc Vương Phủ
Lạc Bắc Thần ngồi xếp bằng ở lương đình thác nước đang vận công điều hòa khí huyết.
"Tinh Nhất vào trong lấy thuốc trị nội thương cho bản Vương."
"Vâng." Nam tử hắc y gọi Tinh Nhất đáp một tiếng rồi xoay người đi.
Lạc Bắc Thần dùng nội lực trị nội thương, cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút, nàng không biết bản thân gặp xui xẻo gì, chỉ mới chưa được một ngày bản thân đã bị hai nữ nhân liên tiếp làm cho thương thế đầy mình.
Người ta gặp được mỹ nhân thì tới vận đào hoa, còn mình gặp được mỹ nhân thì tới số, vận khí đúng là tốt thật...
"Chủ tử." Tinh Nhất quay lại, trên tay cầm theo một lọ sứ.
"Ân." Lạc Bắc Thần bị gọi hoàn hồn, cầm lấy lọ thuốc, đổ ra một viên bỏ vào miệng, sau đó nói: "Cho người điều tra thích khích hôm nay từ đâu đến."
"Vâng chủ tử." Tinh Nhất cúi người đáp, lui ra làm nhiệm vụ.
Lạc Bắc Thần thở dài, một tháng rồi nàng chưa được gần nữ nhân, cả người thật ngứa ngáy khó chịu, nhớ tới Hiện Đại mỗi tuần nàng sẽ trích ra một đêm thượng nữ nhân để giải tỏa nhu cầu, nhưng đến Cổ Đại lại không được, nữ tử thanh lâu thì toàn phấn son nàng đặc biệt dị ứng, còn các nữ tử khác thì không thể, đây là cổ đại trinh tiết rất quan trọng, nên nàng đành phải nhịn!
Lạc Bắc Thần ngẩng đầu nhìn về phía trước, nàng dùng kinh công bay đến thác nước bắt đầu luyện công pháp.
Tĩnh tâm là tốt nhất!
Thác nước chấn động, một tiếng nổ lớn theo sau đó là hàng loạt tiếng nổ khác vang lên không dứt.
Tướng Quân Phủ
Nửa canh giờ trôi qua, đỉnh kim châm trên người Vũ Hình Trác nhả ra một luồng khói đen, Hàn thái y uy thêm nửa bát thuốc nóng còn lại cho hắn uống, đợi thêm một khắc nữa là xong.
"Một khắc nữa Tướng Quân sẽ tỉnh." Hàn thái y khom người bẩm báo với Vũ Dạ Ca và Vũ phu nhân.
"Đa tạ Hàn thái y." Vũ Dạ Ca chân thành cảm ơn hắn.
"Nương nương nên đa tạ là Lạc Vương." Hàn thái y cúi người nói.
"Lạc Bắc Thần?" Vũ Dạ Ca nghi hoặc liền thốt lên cả danh tự người ta.
"Vâng, vi thần ngu muội nên không nhận ra được đây là độc gì, rất may nhờ có Lạc Vương chỉ điểm." Hàn thái y cúi người nói.
"Ân bản cung biết rồi." Vũ Dạ Ca nói một tiếng đã biết, trong lòng bắt đầu xảy ra biến hóa mà ngay cả nàng cũng không hay biết.
Vũ Dạ Ca chỉ biết, Lạc Bắc Thần cứu nàng và phụ thân đều không phải trùng hợp...
Trước phủ tướng quân, hơn hai trăm binh lính mang binh giáp đứng nghiêm chỉnh.
"Tề Phó thống lĩnh." Thị vệ nhìn người dẫn đầu thì khom người.
Nam tử mặc giáp dung mạo tuấn lãng, phất tay cho thị về rồi bản thân bước vào bên trong phủ.
Hàn thái y thấy đã đến giờ, đi đến rút ra năm kim châm, sau đó Vũ Hình Trác giật người một cái hừ nhẹ, mí mắt nặng trĩu mở ra.
"Tướng quân ngài thấy thế nào?" Hàn thái y nhìn hắn chậm rãi hỏi.
"...Chỉ hơi mệt một chút..." Vũ Hình Trác hữu khí vô lực đáp.
"Phụ thân.." Vũ Dạ Ca nghe âm thanh liền đứng dậy đi đến.
"Hoàng Hậu nương nương..." Vũ Hình Trác thấy Vũ Dạ Ca, lập tức muốn hành lễ nhưng bị nàng ấn nằm trở lại.
"Phụ thân không cần hành lễ."
"Đa tạ nương nương." Vũ Hình Trác cúi đầu nói cảm ơn, dù nàng là nữ nhi của hắn nhưng phép tắc lễ nghi là phép tắc lễ nghi không thể bỏ qua.
Vũ phu nhân đến bên giường ngồi cạnh phu quân của mình, Vũ Dạ Ca cùng Linh Ly đứng kế bên.
"Tham kiến nương nương, Tướng Quân." Tề Phó thống lĩnh đi vào nhìn Vũ Dạ Ca và Vũ Hình Trác thì cung kính quỳ xuống hành lễ.
"Phó thống lĩnh miễn lễ." Vũ Dạ Ca ngẩng đầu xoay người, nhìn đến Tề Việt thì không có kinh ngạc lắm, nàng đáp một tiếng cho miễn lễ.
"Thuộc hạ phụng mệnh của bệ hạ đến hộ tống nương nương trở về." Phó thống lĩnh đứng dậy cúi đầu nói.
"Bản cũng đã biết." Vũ Dạ Ca nói.
Linh Ly lúc trước gặp Tề Việt đều hưng phấn không ngừng, nhưng hôm nay lại im lặng không có động tĩnh.
Cũng vì lúc trước nàng chưa gặp qua Lạc Vương, nên nghĩ Phó thống lĩnh mới là mỹ nhất, nhưng khi gặp Vương Gia rồi thì nàng mới mãn nhãn, thật ra nhan sắc của thống lĩnh rất bình thường đối với Vương Gia, người kia đã tuấn mỹ giọng nói lại dễ nghe ôn nhu nữa, phải nói là ôn nhuận như ngọc...
"Vi thần đã khỏe, Hoàng Hậu nên hồi cung." Vũ Hình Trác nhìn Vũ Dạ Ca nhắc nhở.
"Được, vậy phụ thân nghỉ ngơi cho tốt." Vũ Dạ Ca gật đầu, quay sang Phó thống lĩnh nói: "Hồi Cung."
"Cung tiễn Hoàng Hậu nương nương." Mọi người đồng loạt quỳ xuống nhìn bóng lưng Vũ Dạ Ca hô lên, trừ Vũ Hình Trác đang nằm cúi đầu trên giường.
Vũ Dạ Ca được Ngự Lâm Quân hộ tống hồi cung, trên đường trở lại cũng không có chuyện gì xảy ra.
Long Lân Điện
"Đến dược phòng lấy thuốc bổ cùng nhân sâm đưa đến Phủ Tướng Quân." Hoàng Đế trên long ỷ phân phó Mộ Công Công phía dưới.
"Lão nô tuân chỉ." Mộ Công Công khom người lui ra.
"Sẵn tiện cho người triệu Lạc Vương vào cung." Hoàng Đế bổ sung thêm.
"Lão nô đã biết."
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương đã hồi cung." Bên ngoài đi vào một thị vệ quỳ xuống bẩm báo.
"Bãi giá Phượng Vân Cung." Hoàng Đế nghe hắn nói, lập tức đứng dậy hô lên.
Phượng Vân Cung
Vũ Dạ Ca sau khi hồi cung thì đến Mục Trì tắm rửa, Linh Ly cũng đi theo hầu hạ.
Bên ngoài chính điện xuất hiện một nữ nhân mặc võ phục.
"Bẩm Linh hộ vệ, nương nương đang ở Mục Trì." Thị vệ nhìn đến nữ tử thì biết đó là hộ vệ thiếp thân của Hoàng Hậu nương nương, nên hắn thông báo một tiếng.
"Ân." Linh Nhạc đáp một tiếng xong đi vào bên trong.
Nàng vừa vào một lúc thì nghe thanh âm của thái giám bên ngoài hô lớn: "Hoàng Thượng giá lâm!"
"Tham kiến bệ hạ." Binh lính ở ngoài tất cả quỳ xuống.
"Khởi bẩm bệ hạ, nương nương đang ở mục trì, có cần thuộc hạ bẩm báo cho nương nương không?" Một tên thị vệ thật nhanh lên tiếng bẩm báo.
"Không cần, trẫm ở đây đợi Hoàng Hậu." Hoàng Đế phất tay nói không cần, sau đó cùng Mộ Công Công đi vào.
"Bệ hạ." Linh Nhạc thấy Hoàng Đế bước vào thì hành lễ.
Hoàng Đế cho nàng miễn lễ, bản thân đi đến chủ tọa ngồi xuống.
"Ngươi mấy ngày nay đi đâu?" Hoàng Đế nhìn xuống Linh Nhạc uy nghiêm hỏi.
"Thuộc hạ có việc xuất cung." Linh Nhạc cúi đầu đáp.
"Từ nay nhớ bảo hộ nương nương ngươi cho tốt." Hoàng Đế ân một tiếng nhắc nhở.
Linh Nhạc nghe xong khó hiểu, bệ hạ nói như vậy là sao? Không lẽ nương nương trong lúc nàng đi xảy ra chuyện gì?
"Bệ hạ." Vũ Dạ Ca từ bên ngoài bước vào khom người thi lễ, Linh Ly thì quỳ ở phía sau.
"Nương nương." Linh Nhạc định mở miệng giải đáp nghi hoặc, nhưng khi thấy Vũ Dạ Ca nàng vội vàng quỳ xuống hô lên.
"Hoàng Hậu không cần đa lễ." Hoàng Đế đứng dậy đỡ tay Vũ Dạ Ca nói, sau đó phất tay Linh Ly phía sau cho nàng miễn lễ.
"Linh Nhạc muội về rồi." Linh Ly được cho phép đứng dậy, nàng liền chạy đến ôm Linh Nhạc vui mừng nói.
"Tỷ tỷ, không được vô lễ." Linh Nhạc bị Linh Ly quấn lấy người, nàng giật mình bất đắc dĩ nhắc nhở tỷ tỷ của mình.
"Ta chỉ là mừng quá thôi mà." Linh Ly nghe vậy vội buông nàng ra, duỗi đầu lưỡi nói.
Vũ Dạ Ca nhìn màn này thì chỉ cười lắc đầu.
"Liên lụy sư muội, chuyện này ta thật có lỗi." Hoàng Đế nhìn người đang mặc phượng bào hồng y trước mắt áy náy nói.
"Là bản cung hứa với vi sư, là bản cung tự nguyện, không phải lỗi của Hoàng Thượng." Vũ Dạ Ca nhàn nhạt lắc đầu nói không cần, trước khi sư phụ lâm chung, sư phụ có nói, nàng phải là Hoàng Hậu, Lạc Thịnh Quốc mới thái bình, nên phải gả cho sư huynh của nàng cũng là Hoàng Đế bây giờ, ông lại nói thêm một câu cuối cùng, "Duyên phận của con không phải tại Khanh nhi, nên hai đứa chỉ cần hữu danh vô thực, hãy nhớ người có thể dẹp loạn thiên hạ ngày sau cũng chính là ý trung nhân của con, 16 năm sau người đó sẽ xuất hiện."
"Cũng tại vì sư huynh nên sư muội mới rơi vào nguy hiểm." Hoàng Đế tự trách bản thân.
"16 năm rồi." Vũ Dạ Ca nhìn màng nước dao động trong ly trà nhẹ giọng cảm khái.
Người kia sẽ xuất hiện sao...
"Ân, sư phụ đã mất 16 năm rồi." Hoàng Đế vì không có nghe được lời cuối cùng của Tử Quân nói cho Vũ Dạ Ca, nên mới hiểu sai ý của nàng.
"Sư phụ không phải bệnh mất mà là có kẻ hại chết." Vũ Dạ Ca nhớ lại lời nói của nam tử hắc y, ánh mắt lóe lên hàn quang nhìn người đối diện trầm giọng nói.
"Không phải sư phụ nói người bị bệnh sao?" Hoàng Đế nghe đến thì giật mình hỏi.
"Tên cầm đầu trong đám ám sát là đại đồ đệ của Độc Tôn, hắn đã nói chính sư phụ hắn đã nói như vậy." Vũ Dạ Ca đáp một tiếng, giọng nói lạnh lẽo vô cùng.
"Vậy ai là ngươi hại sư phụ?" Hoàng Đế vô thức rùng mình, hai mắt rụt lại hỏi nàng.
"Không biết, nhưng Độc Tôn đang tìm kiếm kẻ đó." Vũ Dạ Ca lắc đầu, môi nhấp một ngụm trà mới trả lời.
"Rốt cuộc là ai?" Hoàng Đế thì thào.
Danh Sách Chương: