Bây giờ ngay kinh thành đang trong một mảnh hỗn loạn, lòng người kinh hãi, dân chúng lầm than, triều đình rất nhanh cho quan binh xuống trấn an, bảo vệ người dân, và cho người đóng chặt cửa thành, không cho Thi Quỷ tiến vào.
Đường phố náo nhiệt thường ngày nay lại vắng tanh không một bóng người, nhà nhà đóng cửa chặt kín, ngay cả cửa sổ cũng đóng lại, gần tới cửa thành, binh lính đông như kiến đứng canh giữ, hai cây đại mộc lớn được hai dãy người trụ hai bên.
Những nơi khác giờ lúc này dân chúng kêu khổ vô số, thi thể rải rác khắp nơi, máu tươi nhiễm đỏ cả ngoại thành...
Ở một nơi nào đó, dân chúng xô đẩy nhau chạy thục mạng về phía trước, những âm thanh non nớt, khóc ngất của trẻ em vang lên không dứt...
"Mọi người mau chạy đi, quỷ sắp đuổi tới..."
"Phụ thân, ngài đi nổi không, mau lên, quái vật sắp đến rồi."
"Oa oa! Nương cứu con...aa."
Trên con phố náo loạn cả lên, mấy sạp bán hàng cũng bị người tông gãy đổ, phía sau vài âm thanh chen nhau vang lên, lòng người run rẩy, mặt mày trắng xanh mà cắm đầu chạy.
Một đứa bé bị đẩy té, da mặt run run lên khóc oa oa, đằng xa mấy quái vật đang cấu xé xác người, gầm gừ hung tợn dần dần đi đến.
Đứa bé bây giờ chỉ còn lại một mình, hắn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, khóc càng ngày càng lợi hại.
Ầm ầm!
"Hừmmmm...." Mấy Thi Quỷ cùng nhau vỗ ngực rống to, uy lực đùng đùng bộc phát, mái nhà hai bên rầm rầm đổ xuống liên tiếp, bụi cát cuồn cuộn giăng đầy thiên không!
Phanh!!
Một tên Thi Quỷ phóng lên cao, một chưởng xuất ra đánh xuống đám người dân đang chạy, một tiếng nổ lớn kèm theo tiếng kêu la thê thảm, chỉ thấy xác người hòa lẫn bụi đất từng cái một văng tứ tung trên không trung.
Đứa bé ở cách xa, an ổn không bị gì, nhưng thân thể run rẩy dữ dội, môi giật giật, hắn là bị dọa đến sắp hỏng rồi.
Phanh------ Mấy tên Thi Quỷ ở phía sau thấy đứa bé ngồi trên đất, bọn họ gầm một tiếng, cả đám vung ma trảo chụp tới, nhưng chưa đụng được thì phanh một tiếng, bốn cánh tay họ lập tức bị đứt lìa quăng lên không trung, bọn Thi Quỷ thê thảm la hét, lăn lộn trên đất kêu rên...
"Mau chặn bọn chúng lại!" Lạc Bắc Thần ôm lấy đứa bé đem qua đưa cho Độc Tôn, sau đó phân phó xuống.
"Vâng." Độc Tôn tiếp được đứa bé, gật đầu nhận mệnh.
Lạc Bắc Thần một cái hơi thở liền biến mất dạng, nàng chân đạp không, thi triển Truy Phong Hành Vân tức tốc về hướng Nhạc Tề.
Nhạc Tề Quốc
Nhạc Tề Quốc không khác Ái Lạp là bao, một vùng thành bị huyết tẩy, máu chảy thành sông, thi thể người dân, binh lính đều chồng chất lên nhau kéo dài mấy dặm, trong từng nhà thi thể ngã nghiêng qua lại, chiêu đoạt mệnh lại là một nhát bay đầu, không thì bị chém nát ngực!
Trong kinh thành tiếng binh khí leng keng không dứt, hai phe đối lập chém nhau ta chết ngươi sống.
"Nhạc Tề tất vong, Nhạc Tề tất vong...."
Tiếng hô hùng hậu vang dội thiên không, tiếp đó tiếng cười hả hê khoái chí vang lên không dứt.
Nhưng leng keng mấy tiếng, trên trời đông nghịt người dê đáp xuống, họ trên tay cầm nỏ, một biển tên xoáy lao xé gió, ập xuống phá nát yết hầu những tên cuồng hô vừa rồi.
Binh lính Hoàng Thất kinh hãi, không biết người tới là địch hay bạn, bọn họ lựa chọn bất động xem tình hình.
Bên người của Lữ Vương cuồng nộ vung kiếm liều mạng, đám người dê vừa mới đến, trong người giống như được thiết lập hàng vạn ám khí, bọn chúng chỉ cần xoay người, mũi tên đã xuyên qua ngực kẻ địch.
"Là Thông Thiên Các người!!"
Không biết là thét lên, nhưng âm thanh vừa rơi xuống, người của Lữ Vương sợ hãi chạy tán loạn.
Thông Thiên Các người rất có kiên nhẫn mà chơi đùa cùng vạn binh lính của Lữ Vương.
Bên ngoài Hoàng Cung đã bị binh lính bao vây nghiêm ngặt, đi dài sâu vào bên trong, thi thể thái giám, cung nữ nằm la liệt khắp nơi, tất cả đều bị một kiếm xuyên người, bên trong đại điện bây giờ là ở thế giằng co của hai phe, nói như vậy nhưng thật ra, một đám người bị bao vây ở bên trong, bọn họ không ai khác chính là Nhạc Tề Đế cùng chúng Hoàng Tử, Công Chúa và phi tần.
Nhạc Tề Ninh Uyển bị vây lại, nhưng vẻ mặt vẫn như vậy, lãnh đạm không một chút cảm xúc, giống như nàng không quan tâm một lát nữa mình sẽ chết.
"Nhạc Tề Đức Nhân, hahaa, ta đã nói rồi, ngươi sẽ có một ngày như hôm nay." Một vị trung niên cẩm y bào, nhìn Nhạc Tề Đế, cười đắc ý nói.
"Ngươi nên nhớ mình mang họ Nhạc Tề!" Nhạc Tề Đế tay chỉ vào hắn giận dữ quát.
"Nhạc Tề đã sắp vong, người không vì mình trời tru đất diệt." Vị trung niên cười lạnh nói.
"Lữ Vương đúng là trang tuấn kiệt hahaa." Bên ngoài Chu Ngụy vận hoàng y cười vang đi vào.
"Công tử." Vị trung niên nhìn hắn chào một tiếng, trong mắt là có mấy phần kiêng kỵ.
"Huyền Vương Lạc Thịnh - Lạc Bắc Ngụy?" Nhạc Tề Đế thấy Chu Ngụy thì kinh hô.
"Họ Lạc Bắc?" Nhạc Tề Kiến Vu cũng bị làm cho sửng sốt.
"Vâng, bản Vương là Lạc Bắc Ngụy, cũng là họ Chu, tên một chữ Ngụy." Chu Ngụy gật đầu thừa nhận.
"Công tử, Nhạc Tề đã nằm gọn trong tay chúng ta, bọn họ nên xử lý thế nào?" Lữ Vương cúi người, đối với Chu Ngụy hỏi, khi hắn đang nói lời này vẫn còn chưa cảm nhận được tình thế đang bị đảo ngược.
"Giết." Chu Ngụy âm lãnh phun ra một chữ, nhưng sau đó hắn lại nói.
"Trưởng Công Chúa nghe danh đã lâu, dung nhan tuyệt thế khuynh tâm như vậy, bản Vương muốn nàng, nên các ngươi chỉ cần giết bọn họ bỏ nàng ra." Ôm Nhạc Tề Công Chúa trước, đến khi thiên hạ nằm trong tay cướp lại Tuyết Vô Song cũng không muộn, đây là ý nghĩ của hắn khi nghe phụ thân hắn Chu Liễm nói điều kiện của Du Kiến Quân, một kẻ phế vật vô dụng cũng muốn trăng hoa, đúng là nực cười!
"Cái rắm!! Ngươi dám đánh chủ ý lên đại tỷ thử xem, bản Hoàng Tử sẽ giết ngươi!" Nhạc Tề Kiến Vu nghe vậy, khinh bỉ phun nước bọt, đối với Chu Ngụy phun trào sát khí quát lên.
"Hỗn xược!! Mau giết hắn!" Lữ Vương mặt tái xanh đi, quát lên.
"Khoan đã." Đến khi hai bên đồng loạt rút kiếm thì bị Chu Ngụy ngăn lại.
"Hôm nay ta tại đây muốn thượng Nhạc Tề Ninh Uyển, thử xem ngươi làm sao giết ta!" Chu Ngụy tiến lên một bước, cười lưu manh nói.
"Súc sinh! Ngươi dám?" Nhạc Tề Kiến Vu phẫn nộ muốn hỏng, nàng muốn xông lên thì bị đại tỷ mình kéo lại.
"Người đâu bắt Hoàng Đế lại." Chu Ngụy vừa dứt lời, liền một hắc y từ phía sau hắn nhanh chạy tới, thuận lợi đặt kiếm lên cổ Hoàng Đế.
"Phụ hoàng..."
"Bệ hạ...."
Hai âm thanh hốt hoảng chồng lên nhau, các công chúa, hoàng tử cùng mấy vị phi tần nháo cả lên, sợ hãi bắt đầu khóc.
"Ngươi mau thả phụ hoàng ra!" Nhạc Tề Kiến Vu thấy Hoàng Đế bị chế trụ, lập tức hét lên.
"Phụ hoàng không thể chết!"
Một âm thanh nháo nháo lại vang lên, ồn ào cả đại điện.
"Phụ hoàng các ngươi đáng lẽ ra phải chết lâu rồi, nhưng không ngờ các ngươi lại giải được loại kịch độc đó, ta rất hiếu kỳ là ai lợi hại như vậy nha." Chu Ngụy lúc này bỗng dưng nhớ ra một chuyện, hắn nghi hoặc nhìn đám người phía trước.
Nghe vậy, Nhạc Tề Ninh Uyển nhớ lại gần ba năm trước, nàng dùng Thủy Quỳ Y đổi phương thuốc giải độc cho phụ hoàng, nàng nhớ ánh mắt nam nhân đó, nàng nhớ như in dù diện mạo hắn thay đổi, Lạc Bắc Thần a Lạc Bắc Thần, ngươi không cần giày vò ta như vậy, trở về đi...
"Phụ hoàng ta nhân trung long phượng, một loại độc tầm thường lại muốn lấy mạng của người?" Nhạc Tề Kiến Vu hừ lạnh nói.
"Bắt lại hết cho ta!" Chu Ngụy liếc tên tiểu tử không biết sống chết trước mặt một cái, phất tay xuống.
Lời hắn vừa dứt, người liền từng người bị chế trụ, ngay cả Nhạc Tề Ninh Uyển cũng không phản kháng, vì nàng vốn đang chìm trong quá khứ đau thương.
"Phải như vậy mới ngoan chứ." Chu Ngụy nhìn Nhạc Tề Ninh Uyển vạn năm không đổi sắc mặt, hắn không thấy mất hứng mà lại càng cảm thấy hứng thú.
"Ngươi tránh xa đại tỷ ta ra!" Nhạc Tề Kiến Vu chân vung tới đá về phía trước.
Bịch...
"Ngươi im!" Tên hắc y cho nàng một chưởng, khiến Nhạc Tề Kiến Vu đau đến nhe răng trợn mắt.
"Hahaa, ta thật muốn xem, khi Trưởng Công Chúa đây ở dưới thân ta giao hoan, mặt có hay không đổi sắc, miệng có hay không ngâm nga." Chu Nguy bước đến gần Nhạc Tề Ninh Uyển, cười hứng thú vô cùng nói, càng nói hắn càng nóng, phía dưới đệ đệ của hắn cũng bắt đầu thúc giục rồi.
"Vô sĩ." Nhạc Tề Ninh Uyển thu hồi thâm tình đáy mắt, lạnh lùng phun ra hai chữ.
"Súc sinh, ngươi!" Nhạc Tề Kiến Vu hai mắt đỏ ngầu gằn lên quát.
"Không được động đến nữ nhi của ta!" Nhạc Tề Đế nghe hắn tục tĩu, lập tức phẫn nộ rống lên.
"Ta động ngay tại đây, xem thử các ngươi làm gì ngăn cản." Chu Ngụy cười đê tiện nói.
Sau đó hắn đi đến, vươn tay ý định xé ra vạt áo Nhạc Tề Ninh Uyển, nhưng lại bị một âm thanh làm dừng lại.
"Chu công tử, ta đến trễ rồi."
Chỉ thấy từ ngoài đại điện, một người ngồi xe lăn được một nam hắc y lạnh lùng đẩy vào, xung quanh hắn là bốn tên hắc y song song bước vào, phía sau cũng là một đám hắc y, từng bước đi đến đều gây cho bọn người Chu Ngụy một cỗ áp lực vô hình.
"Du công tử, sao ngươi lại ở đây?" Chu Ngụy thấy Du Kiến Quân, bàn tay thu về, đối với hắn chắp tay có vài phần kiêng dè, sau đó cười hỏi.
"Là đại nhân cho ta đến đây giúp đỡ ngươi, bên đó lương thực đều bị cháy nên ta rảnh rỗi, muốn giúp các người một chút." Du Kiến Quân nhìn bàn tay hắn suýt nữa chạm vào ngực Nhạc Tề Ninh Uyển, đáy mắt liền xẹt qua sát ý nhưng rất nhanh biến mất, môi nở cụ cười nhìn hắn nói.
"Vị này là?" Lữ Vương một bên nhìn người ngồi trên xe lăn, mở miệng hỏi.
Du Kiến Quân ánh mắt rét lạnh dời tới trên người Lữ Vương, liền nghe xẹt một tiếng, ánh kiếm lóe lên, người nào đó liền bị chém đứt yết hầu.
Màn này làm mọi người ở đây sửng sốt, ánh mắt tất cả liền đổ dồn lên nam tử ngồi xe lăn, ngay cả Nhạc Tề Ninh Uyển cũng vậy.
"Du công tử, ngươi đây là ý gì?" Chu Ngụy sắc mặt không tốt, mắt liếc qua thi thể Lữ Vương rồi nhìn đến Du Kiến Quân, mặt âm trầm xuống hỏi.
"Phản bội là phải giết, hắn phản ca ca mình được thì sẽ phản đại nhân được, nên không thể giữ." Du Kiến Quân không cho là có cái gì to tát, thản nhiên nói.
"Vậy thì được rồi, chuyện ở đây đã xong, phiền Du công tử đi về báo cho phụ thân ta biết." Chu Ngụy nghe Du Kiến Quân nói thì ngộ ra, hắn thay đổi sắc mặt mà nhìn nàng nói.
"Chu công tử ở đây là vì mỹ nhân này? Chậc, đúng là cực phẩm nữ nhân, Chu công tử nhường lại cho ta thế nào?" Du Kiến Quân nhìn hắn, sau đó nhìn Nhạc Tề Ninh Uyển cũng đang đánh giá mình phía sau, trên môi treo nụ cười hứng thú nói.
"Không được, nàng ta muốn trước, ngươi có Tuyết Vô Song cùng Ái Lạp Tư - Ngân Vũ còn chưa đủ sao?" Chu Ngụy há có thể tha cho món mồi ngon phía sau, hắn lập tức kiên quyết lắc đầu, giọng nói chứa nồng đậm bất mãn, nếu không phải tên này còn giá trị, hắn đã giết từ lâu rồi!
"Nàng, đổi một viên Phục Hoàn Đan thế nào?" Du Kiến Quân nhìn hắn, cười cười hỏi.
Lời này vừa rơi xuống, mọi người liền xôn xao, ai chả biết đan dược trong truyền thuyết này, Phục Hoàn Đan đã mất tích từ lâu, nay lại xuất hiện, còn trên tay một phế nhân?
"Ngươi không gạt ta? Phục Hoàn Đan là thật?" Chu Ngụy vẻ mặt bán tín bán nghi, nhìn Du Kiến Quân nhẹ giọng hỏi.
"Đây, ngươi tự xem." Du Kiến Quân từ trong tay áo xuất ra một bình ngọc, quăng đến cho hắn, cười nói.
Chu Ngụy hốt hoảng chụp lấy ôm vào người, sau đó mở ra xem, kế tiếp ngửi ngửi, mặt của hắn cũng nở hoa lên, cười nói với Du Kiến Quân.
"Du công tử có thể vì một nữ nhân mà bỏ ra cái thứ này, sao ta không nể mặt đây."
"Tốt! Ở đây ta xử lý, Chu công tử nếu có việc thì cứ đi." Du Kiến Quân nghe vậy, chỉ cười cho qua, sau đó nhìn hắn nói.
"Vậy phiền Du công tử, ta đây đi trước." Chu Ngụy ôm bình ngọc như ôm bảo bối, hắn nghe vậy, lập tức nói sau đó dẫn người của mình rời đi.
Du Kiến Quân nhìn thấy tên ngu xuẩn kia đã đi, nàng nhìn qua một lượt người bị bắt phía trước, sau đó đứng dậy.
Mọi người thấy hắn đứng dậy thì giật mình, trong lòng bắt đầu suy nghĩ xem hắn là ai, muốn làm gì?
"Ngươi tránh xa đại tỷ ta ra!" Nhạc Tề Kiến Vu thấy hắn đi tới, tưởng đâu là muốn nhắm vào đại tỷ của mình, nên lập tức quát lên.
"Ngươi tung tin ra ngoài, nói Lạc Bắc Ngụy trong tay có Phục Hoàn Đan, sau đó cho người bám sát hắn, có cơ hội thì cứ giết." Du Kiến Quân bị hét cho sửng sốt tại chỗ, sau đó hắn cười cười quay sang phân phó với tên hắc y, nàng đây mục đích chính là muốn làm chậm thời gian đến Lạc Thịnh của Chu Ngụy, như vậy Vũ Dạ Ca và Liễu Linh Nhã sẽ an toàn, không phải bị ruồi bọ quấy nhiễu đến khi nàng trở lại.
"Thuộc hạ đã rõ." Tên hắc y cung kính, sau đó chạy ra ngoài làm nhiệm vụ.
"Chủ tử, một đường suốt hai canh giờ người chạy tới đây không nghỉ ngơi, nên bây giờ có cần thuộc hạ sắp xếp người chỗ nghỉ không?" Viện Sinh lo lắng nhìn chủ tử hỏi, hắn là thiếp thân thị vệ của nàng, cả bốn người kia cũng vậy, không lúc nào bọn hắn cách nàng quá mười bước.
"Không cần, ngươi cầm binh phù này đi ra ngoài dẹp loạn liền tốt." Du Kiến Quân khoát tay, nàng đi đến bên thi thể Lữ Vương, lấy ra binh phù quăng cho Viện Sinh phân phó.
"Thuộc hạ tuân mệnh." Viện Sinh bắt lấy binh phù, sau đó chắp tay lui ra ngoài.
"Thả." Du Kiến Quân nhìn qua đao kiếm gác lên cổ Nhạc Tề Ninh Uyển, nàng cau mày, nói.
Nàng vừa ra lệnh, hắc y liền lui lại, đem kiếm bỏ vào vỏ, đi ra sau chủ tử đứng.
"Ngươi là ai? Vì sao giúp bọn ta?" Nhạc Tề Đế trong lòng vạn phần không hiểu, nên không tránh khỏi phải hỏi ra.
"Ai nói ta giúp các ngươi?" Du Kiến Quân cười cười lướt qua từng người trừ Nhạc Tề Ninh Uyển, cười hỏi Hoàng Đế.
"Ngươi, ngươi....." Nhạc Tề Kiến Vu tay chỉ vào Du Kiến Quân, kinh hoảng hô lên, mà nửa ngày chỉ nói được hai chữ ngươi ngươi.
"Ta làm sao?" Du Kiến Quân đi đến, tát vào tay nàng một cái, hỏi.
"Trưởng hoàng tỷ phu!" Nhạc Tề Kiến Vu bỗng dưng nhào tới ôm nàng, hô lên nhảy dựng.
"..." Du Kiến Quân khóe môi co giật.
"Trưởng hoàng tỷ phu?" Mọi người lúc này mới phản ứng, kinh hô, cả Hoàng Đế cũng không ngoại lệ mà nhìn đến Nhạc Tề Ninh Uyển.
"Chủ tử ta khi nào trở thành tỷ phu của ngươi, bớt ảo tưởng." Một trong bốn tên hắc y thị vệ của nàng, cau mày lên tiếng.
"Tỷ phu Lạc Vương, đệ biết là người vẫn còn sống, người đừng có lừa gạt đệ, đệ biết ngươi là vì đại tỷ đến đây mà Hahaa." Nhạc Tề Kiến Vu vui sướng, nói xong lại vui vẻ cười lên.
"..." Lạc Bắc Thần không còn lời gì để nói.
"Cái gì? Lạc Vương Lạc Bắc Thần? Cư nhiên ngài vẫn còn sống!" Nhạc Tề Đế cả người chấn động, hô lên.
Nhạc Tề Ninh Uyển nghe được, như đứng không vững sắp ngã, nàng khó khăn đi đến bên cạnh Lạc Bắc Thần, kéo ra Nhạc Tề Kiến Vu.
"Đại tỷ..." Nhạc Tề Kiến Vu bị kéo ra thì bị giật mình, nàng nhìn qua đại tỷ mình sắc mặt chứa một ít vui vẻ, gọi một tiếng.
Lạc Bắc Thần đỡ lấy nàng cho vững, để nàng không ngã, sau đó lúng túng cười cười.
Nhạc Tề Ninh Uyển tay áp lên mặt nàng vuốt ve, sau đó cảm giác được cái gì, nàng kéo mạnh ra mặt nạ da người.
Vậy là không qua mấy hơi thở, dung mạo như trích tiên tuyệt thế liền được hiện ra.
Mọi người xung quanh mở to mắt mà nhìn, thở cũng bị đình trệ.
"Người vẫn còn sống, tốt quá." Nhạc Tề Ninh Uyển tay ở trên mặt nàng xoa xoa, nước mắt vô thức chảy xuống, môi mấp máy nói.
"Ân, ta đã về." Lạc Bắc Thần lấy khăn tay ra ôn nhu lau nước mắt cho nàng, gật đầu dịu dàng nói.
"Khi nghe ngươi không còn, ta rất khổ sở." Nhạc Tề Ninh Uyển ngữ điệu tuy không mềm mại, thâm tình như những người khác, nhưng muốn nàng nói ra những câu này, thì người kia là rất trọng yếu ở trong lòng nàng.
Nhạc Tề Đế đám người cảm thấy không thể tin vào tai và mắt mình, từ khi nào Nhạc Tề Ninh Uyển vạn năm mặt than biết biểu hiện ra thế này?
Ngay cả Nhạc Tề Kiến Vu cũng dụi mắt, ngoáy lỗ tai, thiên a, đại tỷ hôm nay bị làm sao, biết khóc, biết nói ra tâm tình, nói chung là biết biểu lộ cảm xúc...
Đúng là không có chuyện khó tin, chỉ có ngươi là không chịu tin!
Nhạc Tề Ninh Uyển hai ánh mắt không có nhu tình gì cả, nhưng cái lạnh lùng nó đang dần tan rả ra, thay cho dưới đáy mắt ẩn chứa một tia ánh sáng.
Đó là nhớ nhung, tưởng niệm...
"Ta xin lỗi." Lạc Bắc Thần chân thành xin lỗi một tiếng, hai tay kéo nàng lại, yêu thương ôm vào trong lòng.
Nhạc Tề Ninh Uyển cũng nhu nhuận nằm trong lồng ngực nàng, hai tay ôm trụ lấy thắt lưng nàng.
Siết chặt...
Danh Sách Chương: