Ngày hôm sau.
Tích Dương Cung một hòn đảo ở giữa Tây Hải, cung điện rộng lớn kéo dài tới mấy dặm bán kính, được làm bằng lưu ly ngọc lóng lánh tinh mỹ, ngọc thạch được gắn trên mái điện chiếu vào dòng nước lam sắc, khiến cho cung điện càng thêm nguy nga lộng lẫy, nơi này như một viên Dạ Minh Châu được đặt ở trong nước phá lệ đẹp đẽ...
Phía dưới gần bờ biển, là mấy chiếc thuyền không lớn cũng không nhỏ đang đậu, các bạch y nữ tử đã an vị ngồi vào tất cả, chỉ còn chờ Cung Chủ của bọn họ.
Phía cửa điện lúc này, một đám người bước ra, đi đầu tất nhiên là hai người quyền lực nhất, theo sau là Độc Tôn, Lệnh Quân, Ngân Nguyệt, Lâm Luân Lương Hạo, Lâm Luân Kỳ Hạo.
Nói đến Ngân Nguyệt, tối qua nàng đem cả người bầm dập trở về, hai má bị người ta nhéo đến đỏ bừng, hai tay thì mỏi nhừ, thân thể nàng chỉ cần đụng nhẹ là sẽ nghe thấy tiếng la hét thê thảm như bị chọc tiết heo, nói chung là Ngân Nguyệt bị Tuyết Lam chiếu cố rất tốt, vô cùng tốt!
Nếu không nhờ Lạc Bắc Thần cho thuốc, chỉ sợ hôm nay nàng lết xác không nổi rồi, Độc Tôn âm thầm cười hả hê, không thương tiếc một chút nào.
Cho ngươi chơi dại, ta nói rồi, nữ nhân đa số là cọp, ngươi chọc vào thì cầu trời cho toàn mạng đi...
Lâm Luân Kỳ Hạo giúp nàng thoa thuốc ở mặt, khuôn mặt khả ái nay lại trở thành hai cái bánh rán to đùng, hắn đồng cảm với nàng nên thở dài liên tục.
Lâm Luân Lương Hạo cũng giúp một tay, xoa bóp lưng, vai cho nàng hết mỏi.
Lệnh Quân cũng đồng cảm, cũng vỗ vai an ủi vài câu, chỉ có Độc Tôn ngồi ghế bắt chéo chân, lâu lâu lại một câu hai câu đả kích nàng, khiến Ngân Nguyệt tức muốn phun máu mà không làm gì được.
Lạc Bắc Thần cũng đến thăm tiểu đồ đệ của mình một chút, thấy nàng như vậy cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, cho một bình thuốc rồi ly khai, trở về ôm thiên hạ ngủ.
Bảy người bước xuống một thuyền trống, Lạc Bắc Thần cùng Tuyết Vô Song đứng trên mũi thuyền đón gió, tà áo hai người vì thế mà phiêu diêu...
Huyền Vụ Sâm Lâm
Quỷ Âm Môn nằm trong một khu rừng nặng nề chướng khí, khu rừng bên trong rất quỷ dị, nghe người đồn đãi nó có thể làm chúng ta tiến nhập mộng cảnh, nếu trong hai canh giờ không thoát ra được thì sẽ chết, với lại còn có trận pháp ảo diệu vô cùng, chỉ cần sai một bước, ngươi liền sẽ lạc vào nơi khác khó tìm được đường ra....
Trước cánh rừng đang tụ tập hơn ba ngàn người, gồm cả Lâm Luân Thị người cùng Tiết Thị người, Vô Viễn Đại Sư và các đại Môn Phái.
"Chúng ta xông vào hay đợi Mạc Minh Chủ đến?" Tiết Nam Thiên hỏi Vô Viễn Đại Sư kế bên.
"Cho người vào dò đường trước đã, rồi đợi Minh Chủ đến chúng ta sẽ xông vào." Vô Viễn Đại Sư lên tiếng.
"Được." Tiết Nam Thiên gật đầu, sau đó hắn nhìn ra sau mình bốn tên thuộc hạ Tiết Sơn Trang phân phó: "Các ngươi vào dò đường."
"Vâng, Trang Chủ." Bốn người lập tức đi ra chắp tay nhận mệnh, sau đó cùng nhau bước vào khu rừng phía trước.
Lâm Luân Tình Hân y phục bạch sắc đứng trong đám người, dung mạo thanh khiết pha một chút diễm lệ khiến người mê mẩn, khí chất cao nhã, bộ dạng lãnh đạm băng sơn, như một tiên tử cao cao tại thượng, nàng như đóa hoa tuyết liên không dính một chút bụi nhờn, dù là đứng nơi đâu cũng thu hút sự chú ý, thế vật xung quanh cũng vì nàng mà ảm đạm thất sắc...
Tiết Kính Khanh một bên nhìn nàng không dời mắt, dù hắn và nàng quen biết đã lâu nhưng mỗi lần nhìn thấy thấy nàng, hắn cũng không thể thoát khỏi kinh diễm.
Không chỉ Tiết Kính Khanh mà mọi người ở gần điều chăm chú, nhìn nàng như ngắm mỹ cảnh đẹp nhất của trần gian...
Sưu sưu sưu.....
Lúc này, từ trong cánh rừng một biển tên đen nghìn nghịt, ào ào như vũ bảo quét tới.
Keng....
"Có tập kích, mọi người cẩn thận!"
Vô Viễn Đại Sư dùng kiếm chắn lấy mấy mũi tên, ông hướng mọi người xung quanh hô lên.
Keng....
Mưa tên đổ xuống biển người, người trúng tên không có bao nhiêu, kiếm cùng tên va chạm âm thanh vang lên không dứt, mà càng ngày lại càng tăng lên.
Ầm!
Lâm Luân Tình Hân tung chưởng đến mấy chục mũi tên lao tới, một tiếng nổ lớn, mưa tên liền bị phá một lỗ hỏng, sau đó nàng liền nhún người bay lên, kiếm trong tay lóe lên hàn quang, mấy đường múa ảo diệu trên không, tên lao đến nàng bao nhiêu, liền bị đánh trả trở về...
Mấy tên nấp trong bóng tối, liền kêu rên mấy tiếng, sau đó từng tên một từ từ ngã xuống.
ẦM!
Vô Viễn Đại Sư thấy mưa tên càng ngày càng thưa thớt, ông nhún người, hai tay hai chưởng mang theo cuồng phong bạo phát đánh thẳng vào rừng rậm phía trước, tiếng nổ ầm một tiếng, cây cối phía trước liền ầm ầm đổ xuống, mặt đất cũng muốn rung chuyển, mưa tên bị đánh bay vút vút ghim vào cành cây xung quanh.
Mưa tên kết thúc, mọi người thở phào, lại quan sát xung quanh một cái, thấy không còn nguy hiểm nên thu kiếm lại.
Có vài người bị trúng tên nhưng nhẹ, nên vẫn có thể tiếp tục được.
"Ta đến trễ rồi."
Âm thanh ở phía sau vang lên, sau đó là hai cái bóng trắng xuất hiện trước mặt mọi người.
"Tham kiến Minh Chủ." Mọi người thấy Lạc Bắc Thần lập tức vui mừng, khom người cung kính hành lễ.
Lại thêm mấy cái bóng bay tới, bọn họ là đám người Độc Tôn.
"Không cần đa lễ." Lạc Bắc Thần đối với bọn họ phất tay.
"Tuyết Cung Chủ." Mọi người đối với Tuyết Vô Song bên cạnh nàng hữu lễ chào hỏi.
"Tên thật nhiều, mọi người mới vừa bị tập kích sao?" Lâm Luân Lương Hạo thấy dưới chân mình tên cùng xung quanh rất nhiều, hắn lo lắng hỏi.
"Đúng vậy." Vô Viễn Đại Sư gật đầu.
"Nàng có sao không?" Lạc Bắc Thần nghe vậy, lập tức chạy tới bên cạnh Lâm Luân Tình Hân, kiểm tra người nàng, vô cùng lo lắng hỏi.
"Ta không sao." Lâm Luân Tình Hân không biết làm sao nhưng nàng ngay lúc này rất muốn ôm người trước mặt, nên đã bất chấp mọi người xung quanh nhào vào lòng Lạc Bắc Thần, nhẹ lắc đầu nói.
Mọi người bị một màn này dọa, nhất là Lâm Luân Kỳ Minh, Hàn Cát Nhã, Lâm Luân Lương Hạo, Lâm Luân Kỳ Hạo, Tiết Kính Khanh!
Một người lãnh đạm lạnh lùng như nữ hiệp Lâm Luân Tình Hân, nay lại chủ động ôm lấy nam nhân của mình, thật khó tin!
Lâm Luân Thị huynh đệ nhìn muốn rớt cả hàm, muội muội của bọn hắn bị ai tráo mất rồi...
Hàn Cát Nhã sau khi thoát khỏi kinh ngạc thì bà quay sang Lâm Luân Kỳ Minh, hai người cười không nói gì.
Tuyết Vô Song nhìn nữ tử đang ôm Lạc Bắc Thần, nàng cũng không phản ứng nhiều, nàng biết tên này còn rất nhiều, nàng không cấm, nhưng nàng muốn rõ ràng chứ không phải tùy tiện trăng hoa, nếu Lạc Bắc Thần là người như vậy, nàng thà giết đi rồi tự kết liễu theo chứ không để nàng sống, ba câu cuối cùng ánh mắt Tuyết Vô Song lóe lên sát ý.
"Nàng nhớ ta sao?" Lạc Bắc Thần thấy nàng ở trong lòng mình, trái tim liền ấm áp, hai tay siết lại ôm trọn người này vào lòng, ở bên tai nàng cắn nhẹ một cái, nhỏ giọng hỏi.
Lâm Luân Tình Hân cả người tê dại, mềm nhũn dựa vào người Lạc Bắc Thần, hai má phiếm hồng càng thêm yêu mị, mắt nàng liếc đến cái cổ ngay trước mặt, không nói hai lời liền hé miệng cắn một ngụm...
Lạc Bắc Thần cảm thấy cổ ngứa ngáy, lâu lâu lại đau một chút, nàng vuốt ve lưng Lâm Luân Tình Hân an ủi.
Mọi người xung quanh trả không khí cho hai người, mắt người nào người nấy rơi vào không trung, không thì tứ phía bên cạnh, thà nhìn mấy cây, mấy cỏ còn hơn nhìn hai người ân ái, thật bỏng mắt...
"Sư phụ, sư phụ, hai người định ôm đến tối sao?" Ngân Nguyệt nhìn tới sư phụ của mình, lập tức đi đến nhỏ giọng hỏi.
Lời nói này quả thật đúng ý mọi người xung quanh, lập tức Ngân Nguyệt liền nhận được vô số ánh mắt tán thưởng.
Hai người nghe vậy, Lạc Bắc Thần cũng biết bây giờ không tiện, nàng liền buông ra ái nhân, không quên in lên trán nàng một nụ hôn, Lâm Luân Tình Hân khuôn mặt đỏ lên, ánh mắt nhìn nàng là tràn đầy nhu tình.
Tuyết Vô Song nhìn đến Lâm Luân Tình Hân nhẹ gật đầu coi như chào hỏi, người kia cũng hữu lễ chắp tay.
"Không nên chậm trễ tiếp, chúng ta xông vào thôi." Lạc Bắc Thần nghiêm túc lại, nhìn ra sau mọi người không lạnh không nóng nói.
Lời vừa rơi xuống, nhân sĩ cỡ năm trăm liền gật đầu, lập tức rút kiếm xông vào trong, người như kiến mà đi vào một khu rừng âm u tràn đầy sương mù...
Những người còn lại đợi tính hiệu mới được xông vào.
"Vô Song, Tình nhi, vào thôi, nhớ theo sát ta, không được rời khỏi nửa bước." Lạc Bắc Thần căn dặn với hai người kế bên.
Hai người kia liền nhu thuận gật đầu, đi theo phía sau nàng, năm người phía sau trong lòng cũng âm thầm cảm khái Lạc Bắc Thần may mắn, có được hai nữ nhân cực phẩm trong thiên hạ này...
Mọi người đi được một khắc, sương mù liền dày đặc, đường cũng không thể nhìn rõ hướng, họ liền theo người đứng đầu là Vô Viễn Đại Sư.
Đám người Lạc Bắc Thần đi ở một bên, nàng thính giác có thể cảm giác được xung quanh, có thể nghe được âm thanh cách một dặm trở lại dù là nhỏ nhất...
Tuyết Vô Song cùng Lâm Luân Tình Hân theo sát, hai nữ nhân hai bên nắm lấy góc áo Lạc Bắc Thần không buông.
Người Tích Dương Cung cũng đi ở phía sau, Tuyết Lam lạnh lùng quan sát xung quanh, lâu lâu lại liếc Ngân Nguyệt phía trước, khiến nàng lạnh cả sống lưng.
"Ngươi đi nhanh một chút được không?" Độc Tôn bị nàng đụng trúng, lập tức tức giận nói.
"Đi chậm thì ra sau, đi trước cản đường bọn ta." Lâm Luân Lương Hạo cũng suýt đụng trúng, hắn nắm lấy vai Ngân Nguyệt kéo ra sau nói.
Ngân Nguyệt bị đẩy tới kế bên Tuyết Lam, nàng liền nhảy dựng lên, định chạy về phía trước thì cái tay lạnh băng nắm cổ kéo nàng lại, sau đó là âm thanh lạnh lẽo vang lên bên tai.
"Ở đây cho ta."
Tuyết Lam liếc qua nàng nói, còn không quên híp mắt cảnh cáo.
"Tỷ tỷ nếu muốn, ta sẽ ở lại, nhưng tỷ có thể lấy tay ra không, thật lạnh a." Ngân Nguyệt cảm giác cái cổ mình bị bàn tay lạnh băng nắm lấy sắp tê cứng rồi, nàng lập tức nhìn qua, nhỏ giọng e dè nói.
Tuyết Lam khuôn mặt lạnh lùng liền đỏ một chút, nàng tức giận liếc người kế bên một cái, sau đó mới thu hồi cánh tay.
Ngân Nguyệt rụt cổ, đi ở bên cạnh, lâu lâu lại đưa mắt qua nhìn ngắm sườn mặt tuyệt mỹ của Tuyết Lam, ánh mắt cũng say mê hiện rõ...
Đi vào sâu một chút nữa, sương mù cũng đã bớt, phía trước trên đường lúc này rất nhiều đại thụ, to nhỏ đều có, dây leo mọc đầy xung quanh, bụi cây to cũng mọc đầy hai bên...
"Dừng lại ngay." Lạc Bắc Thần thấy không ổn, lập tức giơ tay lên ngăn cản mọi người.
"Minh Chủ, xảy ra chuyện gì?" Tiết Nam Thiên ở bên cạnh, khó hiểu quay sang hỏi.
"Các ngươi nhìn đi, mấy bụi cây sắp xếp hai bên giống nhau, lại thêm dây leo hình dạng khác biệt mọc đầy xung quanh, chỉ sợ đường này có huyền cơ, muốn qua rất khó." Lạc Bắc Thần nhìn mọi người, ngón tay chỉ về phía trước, nhíu mày nói.
"Ta cũng thấy vậy." Vô Viễn Đại Sư cũng nói.
Mọi người nghe vậy, sắc mặt lập tức ngưng trọng, ai nấy ánh mắt cũng xoáy về phía trước.
"Sư phụ, vậy làm sao bây giờ?" Lâm Luân Kỳ Hạo kế bên, hỏi.
"Để ta thử xem." Lạc Bắc Thần đánh giá mấy thứ phía trước một chút, nhàn nhạt nói.
Phanh!
Nàng nhún người, tay xuất ra một chưởng đánh về phía trước, một tiếng nổ lớn, đất văng tứ tung, uy lực càn quét qua xung quanh, đại thụ cũng run lên sắp đổ, trong lúc này mấy bụi cây bên cạnh bất ngờ quỷ dị di chuyển qua lại, dây leo phía xung quanh cũng vung đến!
Ầm ầm!
Dây leo quơ tới đâu, liền ầm ầm nổ mấy tiếng, bụi cây cũng run lên, từ bên trong bò ra cả trăm con vật, như rắn mà nhỏ hơn rắn, trên người là đủ sắc màu, thân thể bò lúc nhúc tìm kiếm con mồi xung quanh...
Mọi người nuốt nước bọt, lập tức lui lại phía sau, cách xa cả chục thước.
"Không xong rồi!"
Lạc Bắc Thần vành tai giật giật, sắc mặt nàng liền trầm xuống, âm thanh này đã quá quen thuộc, thứ này sao lại ở đây, nàng lập tức lắc đầu trầm trọng hô.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Tuyết Vô Song bên cạnh nghe giọng nói nàng nghiêm trọng, liền nhìn qua hỏi.
Lâm Luân Tình Hân cùng mọi người phía sau cũng nhìn đến nàng chờ câu trả lời.
"Xung quanh chúng ta có rất nhiều Duôn Nhũ Huyết, nơi này đang bị chúng bao vây!" Lạc Bắc Thần sắc mặt vô cùng không tốt nói.
"Hả? Sao bọn chúng lại có ở đây?" Ngân Nguyệt nghe vậy, nàng lập tức nhảy dựng lên, mặt mày trắng bệch hỏi.
Mọi người không biết Duôn Nhũ Huyết là thứ gì, nhưng thấy sắc mặt Ngân Nguyệt, họ cũng sợ hãi theo.
Độc Tôn cùng Lệnh Quân nhìn nhau, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Duôn Nhũ Huyết đáng sợ lắm sao?" Lâm Luân Kỳ Hạo một bên e sợ hỏi.
"Đáng sợ hay không một chút ngươi sẽ được chứng kiến." Độc Tôn một bên lập tức nói.
Lời này vừa rơi xuống, xung quanh bốn phía liền vang lên âm thanh xì xì ong ong...
Từ trong cây cỏ lúc nhúc đi ra một đám kiến đỏ, bọn chúng thân thể to hơn một ngón tay một chút.
Aaaa!
Tiếng hét vang lớn, vài người bị Duôn Nhũ Huyết bò lên người, từ từ lại là cả đám, bao bọc lấy bọn họ, máu chảy nhiễu giọt giọt trên đất, thật kinh tởm...
Mọi người nhìn màn này liền bị dọa, lập tức rút kiếm, run rẩy chém lấy Duôn Nhũ Huyết.
Aaa!
Do số lượng Duôn Nhũ Huyết quá đông, mọi người được một biển màu đỏ bao vây lấy bên trong, người ở gần liền bị nó cắn, từng người từng người một mất phản kháng...
Lạc Bắc Thần hoảng sợ, lập tức ôm lấy hai nữ nhân bên cạnh vào lòng.
"Tiểu sư phụ, chụp lấy, là thuốc trừ khử bọn chúng, đem rải ở trên người là được." Độc Tôn lấy ra bình thuốc đưa tới sư phụ mình.
Sau đó hắn cũng hất bột phấn lên người mấy tên xung quanh, rồi lại rải lên người mình.
Lạc Bắc Thần cho hắn ánh mắt đa tạ, sau đó đổ bình thuốc ra, đem rải lên người Tuyết Vô Song, sau đó là Lâm Luân Tình Hân.
Aaaa!!
Tiếng la hét ngày càng lớn, người bị ăn thịt ngày càng nhiều, thi thể la liệt ở trên đất bị Duôn Nhũ Huyết bao phủ từng ngụm một ăn...
Lạc Bắc Thần cầm bình thuốc còn dư, nàng nhún người lên cao, xoay một vòng lớn, bột phấn liền vẽ thành một đường tròn.
Ngay sau đó, Duôn Nhũ Huyết ở phía ngoài bị cản lại không dám tiến vào, dồn lại càng ngày càng đông thành một mảnh đỏ rực.
Mọi người nhìn màn này lập tức thở phào, sau đó chắp tay đối với Lạc Bắc Thần cảm kích.
"Duôn Nhũ Huyết chỉ có máu mới có thể dẫn lại, sao chúng ta lại bị tấn công?" Độc Tôn nhìn đám kiến dày mịt ở ngoài, cau mày hỏi.
"Đúng vậy, không lẽ trên người chúng ta có thứ dẫn dụ bọn chúng sao?" Lệnh Quân một bên gật đầu, sau đó lại nghi hoặc hỏi.
Lạc Bắc Thần nhớ lại, hình như bên ngoài rừng khi nãy, nàng đến liền ngửi được mùi U Giác Hương nồng nặc, đúng rồi, trên người Tình Hân cũng có mùi đó, mũi tên tập kích sao? Quả nhiên là vậy, đúng là kế sách hay, quả thật không thể xem thường phụ tử Nhiếp Toàn này!
"Duôn Nhũ Huyết ngoài máu ra thứ dẫn dụ được nó chính là U Giác Hương." Lạc Bắc Thần thu hồi suy nghĩ, nhìn mọi người nói.
Danh Sách Chương: