"Là ta sai, nàng đánh ta đi." Lạc Bắc Thần nghe nàng ủy khuất, cả người liền tràn ngập đau lòng, bắt lấy tay nàng đưa lên mặt mình nói.
"Không muốn đánh ngươi." Tuyết Vô Song tay ở trên mặt Lạc Bắc Thần vuốt ve, lắc đầu, nhẹ giọng nói.
"Ta hứa, ta sẽ không như vậy nữa." Lạc Bắc Thần nhìn Tuyết Vô Song mềm mại dịu dàng với mình cực điểm, nàng âm thanh cam đoan nhất tuyệt vang lên.
"Ân." Tuyết Vô Song mỉm cười.
"Thuốc này rất tốt, nàng uống đi." Lạc Bắc Thần từ trong vạt áo lấy ra một bình ngọc, đổ ra một viên, uy đến môi nàng, ôn nhu nói.
Tuyết Vô Song hé miệng nuốt xuống đan dược, sau đó nàng cảm nhận cổ họng mát mẻ, thân thể hơi đau nhức cũng dần dần thoải mái...
"Nàng cảm thấy thế nào?" Lạc Bắc Thần đỡ Tuyết Vô Song lên cho nàng nằm trong lòng mình, nhẹ giọng hỏi.
"Đã tốt hơn, thuốc thật thần kỳ." Tuyết Vô Song hưởng thụ cái ôn nhu của người phía trên, nàng gật đầu mỉm cười, nhẹ nhàng đáp.
"Nàng giữ lại đi." Lạc Bắc Thần đem bình ngọc đặt vào tay nàng.
"Đa tạ Thần Thần." Tuyết Vô Song mềm mại nói một tiếng cảm ơn.
Ở bên ngoài đại điện, năm người bị trói lại, đang than than vãn vãn.
"Sư phụ, sư phụ cứu tụi con!" Ngân Nguyệt vừa nhảy vừa la kêu cứu.
"Vị cô nương này, thật sự nhầm lẫn rồi, bọn ta không phải địch nhân." Lâm Luân Kỳ Hạo bị trói chặt hai tay hai chân, hắn nhảy lên mấy bước đến gần Tuyết Lam nhẹ giọng than thở.
"Đúng vậy cô nương." Lâm Luân Lương Hạo một bên cũng nói.
"Xông vào không có sự cho phép của Cung Chủ, chính là ngoại địch." Tuyết Lam ánh mắt quét qua năm người, lạnh lùng nói.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ thả bọn ta ra đi, quả thật Cung Chủ của tỷ là sư mẫu của bọn ta a!" Ngân Nguyệt nhảy tới gần Tuyết Lam, chu chu cái mỏ ủy khuất.
Độc Tôn cùng Lệnh Quân thì không có như ba tên nói nhiều kia, hai người nhạt nhẽo ngồi không quan tâm xung quanh.
"Ghê tởm." Lâm Luân Kỳ Hạo kế bên nghe giọng nàng, người run lên một cái, liếc qua, hất vai đẩy nàng.
"Ngã..ngã.." Ngân Nguyệt bị đẩy thì giật mình, mất thăng bằng mà nhào về phía trước.
Tuyết Lam thấy nàng ngã tới, chưa kịp vươn tay đỡ thì nàng cả người đã nhào lên người mình.
Phịch...
Hai người liền áp lên nhau ngã ra phía sau, Ngân Nguyệt cảm thấy thật thoải mái, thứ dựa vào thật mềm mại còn co co dãn dãn, tay sờ thật êm, nàng vùi mặt vào hít hít mùi thơm.
Mọi người xung quanh trợn mắt, nhìn người tức giận phía dưới rồi lại nhìn người hưởng thụ phía trên....
"Ngươi...ngươi..." Tuyết Lam mặt đỏ bừng, nhìn xuống cái tên nam nhân đang ở trước ngực mình chiếm tiện nghi, nàng ánh mắt tràn ngập phẫn nộ, nghiến răng.
Phịch....
Một âm thanh nặng nề, Ngân Nguyệt như mọc cánh mà bay thành một vòng cung, thân nặng nề đáp xuống nền lưu ly.
"Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt!" Lâm Luân Kỳ Hạo giật mình, hốt hoảng nhảy nhảy tới nàng, hô mấy tiếng.
"Cô nương không cần ra tay mạnh như thế, lỡ chết người thì sao?" Lâm Luân Lương Hạo chạy tới nhìn Ngân Nguyệt, thấy nàng không nhúc nhích, thì đối với Tuyết Lam đằng đằng sát khí phía trước, không hài lòng nói.
"Không có chết." Ngân Nguyệt lập tức lật người lại, máu mũi hai hàng ròng ròng chảy xuống, hai mắt mơ màng, phun ra ba chữ.
"Ngươi chảy máu rồi, có sao không?" Lâm Luân Kỳ Hạo thấy nàng đổ máu, liền lo lắng hỏi.
"Máu, máu đâu?" Ngân Nguyệt nghe vậy, lập tức trợn mắt bật dậy, nhìn hắn hô lên.
"Trên mũi ngươi." Lâm Luân Lương Hạo cười, chỉ vào mũi nàng nói.
"Aa! Máu.." Ngân Nguyệt tay sờ lên mũi, lập tức một thứ ấm nóng bao vây lấy ngón tay nàng, nàng lập tức hoảng sợ la lên.
"Ngươi câm miệng ngay cho ta!" Độc Tôn ở phía sau quát đến, la hét không biết ồn ào hay sao, hắn thật mệt mỏi với cái tên này.
"Tiền bối, nàng chảy máu rồi, ngài xem?" Lâm Luân Lương Hạo xoay người lại, nhìn Độc Tôn nói.
"Yên tâm đi, nàng không sao, nếu không tin ngươi cứ hỏi xem bây giờ trong đầu nàng là những gì." Độc Tôn lắc đầu, nhìn kẻ không có tiền đồ đang lẩm bẩm thì thào, khinh thường nói.
"Tiểu Nguyệt, ngươi đang nghĩ gì?" Lâm Luân Kỳ Hạo nghe vậy, lập tức khom người hỏi nàng.
"Nghĩ gì a?... To... mềm mềm...dãn dãn... êm, thoải mái." Ngân Nguyệt nghe hỏi, nàng ngẩng đầu lên, cười ngây ngô trả lời, còn không quên diễn tả.
Tuyết Lam nghe vậy, mặt càng đỏ thêm, nàng cả người tức đến phát run, thật muốn chém cho hắn một nhát đi đầu thai.
"Là gì a?" Lâm Luân Lương Hạo nghe nàng diễn tả mà say mê, hắn thật không hiểu.
"Thứ của tỷ tỷ đó." Ngân Nguyệt lập tức quay sang, tay chỉ vào ngực Tuyết Lam, ánh mắt phát sáng nói.
"Tên bại hoại, vô liêm sĩ, ta giết ngươi!"
Một tiếng quát tràn đầy sát khí, hai huynh đệ Lâm Luân còn chưa tiêu hóa lời của Ngân Nguyệt thì lập tức bị đánh bay sang một bên, người còn ngây ngô cười vẫn không nhìn ra được nguy hiểm.
Keng.....
Đến khi thanh kiếm gần chạm đến mi tâm nàng, thì keng một tiếng, ở đâu kim châm bay tới đánh lệch hướng đi của mũi kiếm.
Ngân Nguyệt bị âm thanh làm cho bừng tỉnh, đôi mắt mở to nhìn mỹ nữ trước mặt, đến khi tưởng đâu chết thì mũi kiếm đổi hướng, nàng thân thể nhẹ run, mặt mày trắng bệch không chút huyết sắc.
"Cô nương thủ hạ lưu tình!" Độc Tôn mở ra dây trói, chạy tới đến bên cạnh Ngân Nguyệt, nhìn Tuyết Lam nhẹ giọng nói.
"Ngươi, các ngươi..." Tuyết Lam nhìn trung niên không còn bị trói, lại nhìn xung quanh ba người kia cũng đang đi lại, nàng ánh mắt lạnh băng quét tới.
"Bị dọa tới ngốc rồi sao?" Độc Tôn không quan tâm Tuyết Lam, ngồi xuống cởi trói cho Ngân Nguyệt, thấy nàng đơ ra thì tát nàng một cái nói.
"Đau....." Ngân Nguyệt bị đánh, nàng cau mày la đau một tiếng.
"Lau máu trên mũi ngươi đi." Lâm Luân Lương Hạo cũng đã hiểu vì sao, hắn lấy ra một chiếc khăn cười cười đưa đến cho nàng.
"Đa tạ." Ngân Nguyệt ngồi dậy, nhận lấy cái khăn đem mũi mình che lại, lui ra mấy bước ở sau Lệnh Quân.
Xẹt xẹt.....
Nữ tử bạch y hoàn hồn lập tức bao vây lại năm người, kiếm cũng đã rút ra chỉ vào mọi người bên trong, Tuyết Lam đối với năm tên phía trước biểu tình lạnh băng, nhất là khi nàng liếc tới cái người đang ẩn nấp, thì lóe lên sát khí nhàn nhạt.
"Cô nương đây là muốn đánh nhau?" Độc Tôn nhìn đến xung quanh rồi nhìn nàng, trầm giọng hỏi.
"Giao hắn cho ta." Tuyết Lam kiếm chỉ vào Ngân Nguyệt, lạnh lùng nói.
"Tỷ tỷ, muốn ta làm gì?" Ngân Nguyệt nghe vậy, trong lòng vui mừng, nàng nhỏ giọng nhìn đến hỏi.
"Muốn giết ngươi." Tuyết Lam âm trầm phun ra ba chữ.
Lời này vừa dứt, sắc mặt Ngân Nguyệt từ hồng hào chuyển thành xanh tái đi, thân thể nàng nhẹ run, rụt đầu lại.
"Này, không phải chứ, nàng chỉ có chạm một chút, cô nương không thể làm nghiêm trọng như vậy!" Lâm Luân Lương Hạo nghe vậy, sắc mặt cũng khó coi, hắn nhìn đến nàng không vừa lòng nói.
"Ta nói giết là giết!" Tuyết Lam bộc phát lãnh khí, giọng nói trầm âm vang lên.
"Phải xem cô nương có bản lĩnh đó không đã." Lệnh Quân cũng âm trầm nói lại, sau đó nàng kiếm lóe sáng lên, chuẩn bị chiến đấu.
"Xông lên." Tuyết Lam không nói nhiều, lập tức phân phó xuống.
Bây giờ ở bên ngoài đại điện vô cùng hoảng loạn, kiếm khí keng leng chạm nhau không ngừng.
Hơn chục bạch y nữ tử quấn lấy vung kiếm đến năm nam nhân, Tuyết Lam thanh kiếm cùng Lệnh Quân so chiêu, hai người từ dưới đánh lên tới trên, qua mấy chục chiêu cũng không phân được cao thấp.
Keng....
Ngân Nguyệt cũng vung kiếm, nàng chặn lại hai thanh kiếm của bạch y nữ tử.
Hai bên giằng co một lúc, thì lại đổi hướng đánh, Tuyết Lam cùng Ngân Nguyệt đánh nhau, Lệnh Quân thì bị ba nữ tử bao vây, Độc Tôn, Lâm Luân huynh đệ cũng được cả chục bạch y chiếu cố.
Keng.......
Ngân Nguyệt chật vật né tránh sát chiêu, nàng nhìn mũi kiếm đâm tới, lập tức dùng thanh kiếm của mình, chặn mũi kiếm trước mắt.
"Tỷ tỷ nhất định phải giết ta sao?" Ngân Nguyệt cố dùng sức, trên trán mồ hôi cũng đã đống một tầng, nàng nhìn Tuyết Lam hỏi.
"Phải giết!" Tuyết Lam lạnh lùng phun ra hai chữ.
"Được." Ngân Nguyệt nghe vậy, lòng liền rơi xuống đáy vực, nàng gật đầu, thanh kiếm trong tay đẩy về phía trước.
"Vậy chết đi." Tuyết Lam quát lên, cùng một hướng lại đâm tới, Ngân Nguyệt phía trước buông kiếm, hai mắt nhắm lại, sẵn sàng để nhận cái chết.
"Tiểu Nguyệt!"
Năm người không hẹn mà nhìn tới, cả năm người lập tức biến sắc hô lên.
Keng....
Đến khi thanh kiếm gần đâm tới yết hầu nàng, thì một cơn gió lướt ngang, thanh kiếm lập tức gãy làm đôi, Ngân Nguyệt phía trước cũng không thấy đâu.
"Mau dừng tay!" Tuyết Vô Song từ trong đại điện bước ra, nhìn thấy một màn, nàng lập tức hô lên.
"Tham kiến Cung Chủ." Đám nữ tử bao gồm cả Tuyết Lam không biết chuyện gì xảy ra cũng lập tức thu kiếm, bước đến phía trước hành lễ.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Lạc Bắc Thần buông ra Ngân Nguyệt, ánh mắt lạnh lùng quét qua từng người, lạnh giọng hỏi.
Năm người bị nàng nhìn đến run lên, đầu gối không tự chủ mà mềm nhũn quỳ xuống.
"Sư phụ, là lỗi do đồ đệ." Ngân Nguyệt cúi đầu, nhẹ giọng nhận lỗi.
"Sư phụ, cũng không phải do Tiểu Nguyệt tất cả, nàng cũng có phần." Lâm Luân Kỳ Hạo nghe vậy, lập tức ngẩng đầu chỉ vào Tuyết Lam bên kia chỉ tội.
"Hắn làm gì mà ngươi phải đối với hắn nảy sinh sát ý?" Tuyết Vô Song nghe vậy, nàng nhìn xuống Tuyết Lam, âm thanh dù nhẹ nhàng nhưng đầy uy nghiêm.
"Bẩm Cung Chủ, hắn là một tên vô lại, vô liêm sĩ, hắn lăng nhục thuộc hạ." Tuyết Lam lập tức trả lời, còn không quên mắng vài tiếng.
"Sư phụ, không phải vậy, Tiểu Nguyệt là vô ý chạm nàng một chút thôi, không có lăng nhục." Lâm Luân Lương Hạo nghe vậy, liền nhìn tới sư phụ phản bác lại.
"Hắn rõ ràng cố ý, còn xoa còn sờ còn..." Tuyết Lam nghe vậy, trợn mắt nhìn tới hắn, càng nói càng đỏ mặt.
"Còn khen ngợi là mềm mại dãn dãn đúng không?" Lâm Luân Kỳ Hạo cắt đi lời nàng, nhướng mày hỏi.
Lạc Bắc Thần không đeo mặt nạ, nên sắc mặt rất rõ ràng, nàng nhìn qua Tuyết Vô Song là bất đắc dĩ không nói được một lời.
"Cung Chủ, xin người đòi lại công bằng cho thuộc hạ." Tuyết Lam nghẹn đỏ mặt, chắp tay đối với Tuyết Vô Song nhỏ giọng khẩn cầu.
"Vậy, ta đem hắn cho ngươi một ngày, nhưng không được giết không được tổn thương, ngươi thấy thế nào?" Tuyết Vô Song gật đầu, nghĩ nghĩ một chút rồi đưa ra một cách thỏa đáng.
"Vâng Cung Chủ." Tuyết Lam do dự một lát thì đáp.
Bốn người kia muốn phản bác, nhưng nhìn Tuyết Vô Song bộ dạng cao cao tại thượng lại nuốt trở về.
"Thần Thần thấy thế nào?" Tuyết Vô Song lúc này mới nhìn đến Lạc Bắc Thần đang say mê nhìn mình, nàng nhấc chân đi đến, mềm mại hỏi.
"Nàng phân phó là được, ta không có ý kiến." Lạc Bắc Thần nghe hỏi, lập tức đáp lại.
Ngân Nguyệt trưng lên bản mặt ủy khuất hướng sư phụ của mình, bên trên viết sáu chữ "Sao sư phụ không hỏi con?"
"Lui hết đi." Tuyết Vô Song nhẹ phất tay với người của mình.
Vậy là Ngân Nguyệt số khổ, bị Tuyết Lam nắm cổ áo lôi đi chiếu cố một ngày.
Bốn tên phía sau, quăng cho nàng ánh mắt thương hại kèm theo hai chữ bảo trọng.
"Còn quỳ ở đó làm gì, mau vào." Lạc Bắc Thần nhìn bốn người phía dưới, nhẹ giọng nhắc nhở.
Sau đó nàng cùng Tuyết Vô Song vào trong, đến chiếc ghế quyền thế được làm bằng lưu ly ngọc thạch phía trên, nàng nhấc chân bước lên bậc thang, ngồi xuống trên ghế, ôm Tuyết Vô Song để trên đùi mình vuốt ve.
Bốn người phía dưới nhìn cảnh này thì than thở, hai người phía trên là yêu tinh chuyển thế sao, ngồi cùng nhau đốt mắt người ta a.
Nữ tử bạch y phía dưới cũng lạc vào kinh diễm, bọn họ cứ tưởng Cung Chủ là mỹ mạo vô song, nay lại có một nam tử dung mạo cũng không kém...
"Các ngươi mau chuẩn bị, ngày mai chúng ta xuất phát cùng Minh Chủ đi thảo phạt Quỷ Âm Môn." Tuyết Vô Song dựa vào vai Lạc Bắc Thần, tay mân mê sợi tóc nàng, nhẹ nhàng phân phó xuống.
"Vâng Cung Chủ." Đám nữ tử phía dưới lập tức cung kính đáp.
"Chuẩn bị phòng cho bốn người họ." Tuyết Vô Song phân phó thêm.
Vậy là bốn người được đưa đi, nữ tử trong đại điện cũng lui ra hết, bây giờ đại điện rộng lớn chỉ còn lại hai người ân ân ái ái.
"Nàng có biết mình rất mê người hay không?" Lạc Bắc Thần nhìn dung nhan yêu mị gần trong gang tấc, nàng thì thào cảm khái.
"Biết." Tuyết Vô Song không khiêm tốn, mà quăng đi cái mị nhãn câu hồn.
"Vô Song nàng làm ta trầm mê, nên phải chịu trách nhiệm." Lạc Bắc Thần đầu vùi vào cổ nàng hôn lấy, đôi khi còn mút nhẹ một cái, hai tay siết chặt eo nàng, nhẹ giọng nói.
"Thân thể cùng tâm của Vô Song đã trao cho ngươi, ngươi còn muốn thế nào?" Tuyết Vô Song hai tay cũng ôm lại nàng, thanh âm mềm mại dịu dàng vang lên.
"Muốn nàng thời thời khắc khắc ở bên cạnh ta." Lạc Bắc Thần nhu tình đáp, trong mắt là biển trời cưng chiều vô hạn.
"Được, ngươi muốn gì Vô Song cũng đáp ứng." Tuyết Vô Song mềm mại cười nói.
Lạc Bắc Thần môi ở cổ nàng rời đi, tay nhẹ nhàng ôm gáy nàng, môi tìm đến môi hôn lên.
Tuyết Vô Song hai tay ôm lấy cổ người kia, hai mắt nhắm lại, bốn cánh môi mềm mại nhẹ nhàng chạm nhau, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau không rời.
"Trong thiên hạ ta lại không biết yêu tinh lại có nhiều như vậy, đúng là không có mỹ mạo nhất chỉ có mỹ mạo hơn." Độc Tôn ở trong một căn phòng rộng rãi trang nhã, than thở nhìn ba người đang ngồi kế bên nói.
"Ta lúc đầu còn tưởng muội muội mới là mỹ mạo vô song, không ngờ sư phụ cùng sư mẫu lại lấn áp người như vậy, đẹp đến không thể nào diễn tả." Lâm Luân Kỳ Hạo thật cảm thấy không công bằng mà, hắn cũng chỉ có thể một câu cảm khái, hai câu than vãn thôi.
"Muội muội của các ngươi sao lại so sánh với chủ mẫu, một người là thanh lệ, băng thanh ngọc khiết, còn một người là yêu mị, diễm lệ dụ hoặc, không thể so sánh." Lệnh Quân cảm thấy không đúng nên nói.
"Thiên hạ nam nhân chỉ thích kiểu như Tuyết Vô Song, một loại diễm lệ nhiếp hồn đoạt phách, lại còn mềm mại dịu dạng cực điểm, thử hỏi ai mà không u mê, muốn có cho bằng được." Độc Tôn lại thở dài nói.
"Đúng vậy, Nhiếp Thiên Sát cũng muốn có nhưng đã bị phế nửa người, Chu Tử Bác cũng muốn có và đã thành phế nhân, Ân chính là vậy." Lâm Luân Lương Hạo gật đầu, nhớ lại hai tên không biết sống chết kia người liền run lên nói.
"Đúng là hồng nhan họa thủy." Lâm Luân Kỳ Hạo nhớ lại cũng nói một câu.
"Ngươi câu này nên nói ở trong lòng thôi, sư phụ mà nghe được thì sẽ lột da ngươi!" Độc Tôn một bên liếc qua hắn nhắc nhở.
"Ta đâu xuẩn." Lâm Luân Kỳ Hạo tất nhiên biết.
"Mà cũng không thể nói sư mẫu được, ai bảo đám nam nhân kia ngu ngốc không quản con mắt của mình, đánh chủ ý lên ai không đánh, đi đánh lên sư mẫu, sư phụ chưa diệt tộc bọn hắn là may!" Lâm Luân Lương Hạo một bên không cho là đúng, hừ một tiếng nói.
"Vì nàng mà đánh hai tên kia chết lên chết xuống, không hồng nhan họa thủy vậy là gì?" Lâm Luân Kỳ Hạo nhíu mày, lắc đầu nói.
"Chủ tử ta là như vậy, rất cưng sủng nữ nhân của mình, nên bọn hắn bị như vậy là nhẹ rồi." Lệnh Quân đồng ý với Lâm Luân Lương Hạo, rồi nói thêm.
Danh Sách Chương: