Mục lục
Siêu Cấp Shipper Phương Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 152:

Phùng Mạc Vũ còn cho rằng anh chuẩn bị chịu thua, cười ha ha nói: “Đúng vậy, chỉ cần nắm đấm của cậu đủ cứng rắn, chúng tôi gọi cậu là đại ca cũng được!”

“Vậy tốt thôi, đây là các anh ép tôi đấy.” Sau khi Phương Dạ thở dài một hơi, thuận tay đấm một quyền trên tường.

Ầm!

Sau khi khói bụi bốc lên, cát đá rơi đầy xuống, trên tường xuất hiện một cái lỗ rất sâu.

Tròng mắt bốn người thiếu chút nữa rơi ra rồi!

Mẹ nó, một quyền mà có thể đánh vỡ tung bức tường, thằng nhóc này rốt cuộc là quái vật gì đây?

Phương Dạ khẽ thổi trọ bụi trên nắm tay mình, nhàn nhạt cười: “Không biết một quyền của tôi, có thể lọt vào mắt thần của ba vị không, nói cách khác, các người có muốn tự mình thử nghiệm một chút không?”

Tự thử nghiệm cái em gái nhà cậu, ngay cả bức tường rắn chắc như vậy cũng không chịu nổi, đánh vào người không phải là một đống thành bùn lầy luôn sao?

Ba người đầu đầy mồ hôi sau khi nhìn nhau, không hẹn mà cùng quỳ xuống.

“Lão đại, chúng tôi biết sai rồi, xin hãy tha thứ cho chúng tôi!”

“Cút đi, tôi không muốn nhìn thấy mấy người nữa.”

“Được, được, chúng tôi lập tức cút ngay!”

Ba người sợ chết khiếp trốn chạy, Phương Dạ đỡ A Minh đứng dậy.

“Không sao chứ anh Minh?”

“Không sao, không sao cả, chỉ là quần áo bẩn rồi, có chút phiền phức thôi.” A Minh kinh ngạc hỏi: “Tiểu Phương à, thật không ngờ nắm đấm của cậu lợi hại như vậy, trước đây có phải là cậu đã từng học Không thủ đạo không?”

Phương Dạ mỉm cười nói: “Lúc nhỏ từng theo thầy dạy võ học mấy ngày, trình độ cũng không được bao nhiêu.”

“Cái gì mà trình độ không có bao nhiêu chứ? Bản lĩnh thực sự rất lợi hại đấy!” A Minh giơ ngón tay cái lên.

Phương Dạ không muốn giải thích quá nhiều, lấy trong túi ra một xấp tiền nói: “Tôi có việc bận phải đi trước, số tiền này anh lấy đi mua quần áo đi, tiện thể gọi người sửa lại bức tường này luôn.”

“Cái này, số tiền này nhiều quá rồi?” A Minh nhìn số tiền trong tay mình cười khổ nói.

“Không sao đâu, dù sao túi tôi cũng không để hết được, đúng lúc lấy ra bớt một ít thôi.” Phương Dạ phất tay rời đi.

Thật đúng là không nên so đo mà, có những người tiền boa ít ỏi chẳng được bao nhiêu, còn có người thì đầy túi không thể chứa nổi nữa, thực sự là chênh lệch…

Gần mười hai giờ, bên ngoài quán bar có một chiếc xe Audi 8 chạy tới, sau khi cửa mở ra, một cô gái hai mấy tuổi kéo một người đàn ông đáng tuổi làm cha cô ta cùng bước xuống, đi về phía Dạ Sắc.

Cô gái kia chính là Lâm Sương Sương chính là người trước đó Phương Dạ đã theo đuổi, sau khi biết được “sự thật” về đòn phản kích của Phương Dạ, cô ta đã khịt mũi coi thường, sau đó lại ầm ĩ trở mặt với Chu Kỳ, cô ta tự sa ngã dứt khoát lao vào vòng tay của một người đàn ông già.

Quả nhiên người phụ nữ hư hỏng này đã có tiền, chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi mà “daddy” Thi Đại Bằng đã bỏ ra hơn mấy chục vạn cho cô ta, thậm chí năm ngoái còn đồng ý mua cho cô ta một căn nhà hơn trăm vạn nữa!

Phương Dạ, đừng tưởng chỉ mình cậu có thể ở bên cạnh phú bà, bà đây cũng có thể như vậy!

Già trẻ đi cùng nhau xuất hiện ở quán bar là chuyện rất bình thường, cho nên mọi người xung quanh cũng không cảm thấy bất ngờ gì.

Lúc vào cửa, Lâm Sương Sương cố ý làm nũng nói: “Daddy, em nghe nói trong quán bar rất hỗn loạn, người ta có hơi sợ đó.”

Thi Đại Bằng cười ha ha: “Yên tâm đi, trừ khi là chê mạng sống quá lâu, nếu không không có ai dám gây rối ở Dạ Sắc đâu!”

Lâm Sương Sương nghi hoặc nói: “Tại sao chứ?”

“Rất đơn giản, bởi vì ông chủ Dạ Sắc họ Tô!” Thi Đại Bằng thấp giọng nói: “Đây là một dòng họ vô cùng lớn ở Hoa Nam, không ai dám trêu chọc đâu!”

“Thì ra là như vậy, vậy thì em yên tâm rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK