Mục lục
Siêu Cấp Shipper Phương Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 194:

“Vậy sao ông lại biết tính tình của tôi không ngoan cố?” Phương Dạ khẽ mỉm cười: “Con gái của ông vừa xinh đẹp lại vừa có tiền, hình như tôi không tìm được lý do để chia tay với cô ấy đâu.”

“Cậu yên tâm, chỉ cần cậu chịu chia tay cùng với nó, tôi sẽ bồi thường cho cậu.” Tần Thiên Nam nghiêm mặt nói: “Mười triệu, sao hả?”

“Tài sản của ông có tới mấy trăm tỷ, mười triệu có phải là quá hẹp hòi hay không?”

Thấy đối phương hình như là đang mặc cả, Tần Thiên Nam ngược lại cảm thấy rất nhẹ nhõm. Người tham lam không đáng sợ, đáng sợ là người không tham lam!

Đối với ông ta mà nói, chuyện gì có thể giải quyết bằng tiền thì tuyệt đối không phải là vấn đề.

“Vậy được, tôi ra hai mươi triệu, đây là số tiền mà một người bình thường tìm suốt mấy đời cũng khó có được, cậu hài lòng rồi chứ?”

Phương Dạ cười lạnh: “Ông cứ nên thấy hụt hẫng thì hơn, có ra bao nhiêu tiền đi nữa tôi cũng không đồng ý đâu. Lẽ nào tình cảm giữa tôi và con gái của ông có thể dùng tiền để mua sao? Dĩ nhiên câu trả lời sẽ là không được, tình yêu chính là thứ vô giá!”

“Năm mươi triệu!” Tần Thiên Nam lập tức cộng thêm ba mươi triệu.

“Chốt kèo!”

Hả?

Tần Thiên Nam vốn còn tưởng rằng người kia sẽ tức tối phun vài câu, không ngờ lại nhanh chóng đồng ý!

Vừa nãy không phải còn nói là tình yêu là vô giá sao? Anh bạn trẻ, liêm sỉ đâu rồi? Còn cần mặt mũi nữa không vậy?

“Được, vậy thì năm mươi triệu, bây giờ tôi sẽ viết chi phiếu cho cậu!”

Tần Thiên Nam sợ Phương Dạ sẽ đổi ý, vội vàng viết một tấm chi phiếu cho anh.

Phương Dạ đang định lấy, Tần Thiên Nam lại rụt tay về.

“Ông chú, ý ông là sao đây?”

“Nói suông thì không có bằng chứng, ít nhất cũng phải ký tên để làm bằng chứng chứ?” Tần Thiên Nam nói: “Lỡ như cậu nhận tiền rồi lại không chịu chia tay với con gái của tôi, vậy không phải tôi sẽ tiền mất tật mang sao?”

Phương Dạ thầm gật đầu, tên cáo già này coi ra cũng kỹ càng lắm. Nhưng mà, đáng tiếc là gặp được tôi, bẫy này… Ông nhất định phải sập rồi.

“Được, mang giấy bút tới đây!”

Phương Dạ ghi xong sẽ chia tay Tần Yên Nhiên trong vòng ba ngày, sau đó ký tên đóng dấu, cuối cùng nhận tờ chi phiếu năm mươi triệu.

Tiền này quả thật đúng là dễ kiếm.

“Cảm ơn!” Phương Dạ hớn hở cất tờ chi phiếu, dáng vẻ y hệt mấy tên tép riu hèn mọn, khiến Tần Thiên Nam không ngừng khinh bỉ.

May là tôi nhanh chóng bảo cậu rời khỏi con gái tôi, nếu không nhà họ Tần tôi mà có đứa con rể như cậu thì quả thật là mất mặt chết được.

Tần Thiên Nam cảnh cáo: “Thỏa thuận xong rồi thì nhớ phải tuân thủ đó. Nếu không, tôi sẽ kiện cậu ra tòa vì vi phạm hợp đồng, khiến cậu phải thân bại danh liệt!”

Phương Dạ thản nhiên lấy điện thoại di động ra, nói: “Yên tâm đi, bây giờ tôi sẽ lập tức chia tay với con gái của ông!”

Tần Thiên Nam nhắc nhở: “Bật chế độ rảnh tay!”

“Được!”

“Cố gắng ăn nói cho khéo léo chút, có thế nào cũng đừng làm tổn thương đến trái tim Yên Nhiên!”

“Biết rồi, nếu như cô ấy nghe xong những lời này mà đau lòng, tôi sẽ trả ông một nửa tiền!”

“Cậu có chừng mực là được rồi.”

Sau khi gọi được đến đầu bên kia điện thoại, giọng nói ngọt ngào của Tần Yên Nhiên truyền đi khắp phòng.

“Phương Dạ, sao lại nhớ đến gọi điện cho em vậy?”

“Cái kia, anh có chuyện muốn bàn bạc với em một chút.”

“Chuyện gì?”

Tần Thiên Nam ở bên cạnh liều mạng dùng tay ra hiệu: uyển chuyển một điểm, đừng quá trực tiếp!

Phương Dạ hoàn toàn xem ông ta như không tồn tại, mở miệng là xổ luôn: “Là thế này, chúng ta chia tay đi.”

Tần Thiên Nam suýt chút nữa bị anh chọc cho tức chết, này mà gọi là uyển chuyển á? Uyển cái con khỉ nhà chuyển?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK