Tuyết Ly chặn lấy hai nam nhân đang giương mắt thù địch vào nhau mà thở dài chẳng ngừng.. hướng về hoàng đế nói rõ
- Xin lỗi.. tôi đúng là nô tì của vương gia, lúc trước ham chơi mới lạc vào hoàng cung.. thật có lỗi vì đã giấu diếm ngài!
Nữ tử một thân hồng phấn cúi đầu đúng mực thể hiện thành ý của mình.. Diệm Minh nhíu mày thật sâu nhìn cô càng thêm tiếc nuối mới lạ mà muốn chiếm về tay
- Nàng đi với ta, ta phong nàng làm phi.. cho nàng ăn ngon mặc đẹp!
[ Hảo cảm Diệm Minh dành cho kí chủ tăng 10, bây giờ là 70]
Chẳng đợi Tuyết Ly từ chối thì Diệm Uyên đã chẳng nhịn được mà tiến lại ngăn cản tầm nhìn của hoàng huynh mình phóng vào nàng
- Huynh tam cung lục viện không đủ hay sao lại muốn giành người của ta!!
- Ta là hoàng đế thứ ta muốn, đương nhiên phải về tay!!
Nhìn ánh mắt cố chấp của huynh ấy cứ y như năm đó.. một dạng điên cuồng tự phát, buộc tất cả mọi người phải theo ý mà lùi ra thật làm hắn thêm chán ghét
- Huynh thôi đi! Huynh nên nhớ danh hoàng đế của huynh tế trên vong linh của biết bao nhiêu người!!
- Ha.. ngươi im miệng! Ngươi là thá gì mà chất vấn ta …
Không khí dày đặc màu đen tối sầm lại đầy ẩn khuất, ngay lúc ám khí trong tay Diệm Uyên có chút chần chừ mà chẳng phóng mặc kệ công kích từ phía Diệm Minh
nếu không đi thật sự sẽ xảy ra án mạng mất thôi
Tuyết Ly bất chấp liều mình kéo Diệm Uyên nhanh chóng rời khỏi hoàng cung, cả hai chạy thật nhanh trong tí tách mà thoát khỏi ánh mắt đỏ tươi đầy cừu hận của hoàng thượng
…
Cô thở hồng hộc chẳng ngừng nhìn đôi mắt chứa sương của hắn mù tịt chẳng rõ, Tuyết Ly có chút chẳng biết làm sao hướng đến đầu hắn xoa nhẹ an ủi
Diệm Uyên bất giác tựa đầu vào vai cô dụi dụi vài cái đầy ưu thương
- Ngươi biết không.. thật ra huynh ấy luôn như thế! Muốn chiếm hết những thứ ta yêu thích..
Mà hắn thì chẳng thể phản kháng!!
Bởi vì sao.. bởi vì mẫu phi hắn trước khi mất đã truyền đạt tâm tình hối hận của mình vào Diệm Uyên hắn đây
" Dù sao này hoàng huynh con có gây ra tội nghiệt gì, con cũng phải giúp nó.. thông cảm cho nó.. vì ta đã chẳng làm được điều đó, ta để nó chịu uất ức quá nhiều rồi.."
Vì Diệm Minh hắn từ lúc sinh ra đã vào tay hoàng hậu dạy dỗ, do lúc đó vị trí của mẫu thân bọn họ trong cung chưa đủ uy hiếp.. chỉ đành trưng mắt chứng kiến Diệm Minh lớn lên trong sự giáo dục hà khắc cùng tàn bạo của hoàng hậu bấy giờ
Nên hắn ta sinh ra căm hận, mà sự căm hận này lại trút hết lên đầu Diệm Uyên.. do hắn ra đời sau được hưởng tất cả hạnh phúc bên cạnh mẫu thân đã trụ vững bên cạnh tiên hoàng.. cũng là cha của bọn họ
Hắn ta không cam tâm bản thân lại chỉ có thể đứng nhìn hoàng đệ cùng mẫu thân bọn họ nở nụ cười vui vẻ trong khi hắn mỗi ngày phải nhìn sắc mặt của hoàng hậu ác độc kia mà sống..
Hắn ta nuôi từng cái dao ghim nhức nhối trong đáy lòng mà dưỡng thành âm mưu đẫm máu..
Diệm Minh hắn thận trọng từng nấc tiến lên máu tươi của huynh đệ ruột thịt của mình cho đến khi dẫm lên cả phụ hoàng của mình mới chịu dừng tay..
Hắn ta vốn muốn giết Diệm Uyên từ lâu nhưng chính là giữ lại mà đợi lúc thứ hắn yêu thích xuất hiện rồi từng bước chiếm lấy cho hắn hiểu cảm giác đau khổ bất lực của hắn ta mỗi lúc đứng phía sau nhìn hắn hạnh phúc
…
Cứ thế dần đi, Diệm Uyên lùi lại thì hắn ta lại xông lên.. đợi đến khi hành hạ tinh thần hoàng đệ yêu quý của mình đến chết!
Đó là điều Diệm Minh hướng đến..
Và đó là một phần lí do của kiếp trước, là mật mã mà Tuyết Ly cần giải đáp.. đã có chìa khóa cả rồi!
Xem ra.. Diệm Minh thật chất cũng không thật lòng yêu nữ chủ.. cái hắn muốn chỉ là đồ vật mà Diệm Uyên nhắm trúng mà thôi
…
Tuyết Ly thở dài.. nếu sớm hiểu được điều này cô sẽ đi hướng khác chứ không phải công lược theo hướng ngây ngô này..
Dù là tổn thương ai thì bản thân cũng có một phần trách nhiệm khó tránh khỏi!
Tuyết Ly hạ mắt ôn nhu ôm lấy nam nhân đáng ghét chỉ biết bạo lực này mà càng thêm thương cảm, nhẹ giọng từng hơi phả ra dịu dàng
- Ta sẽ không như vậy.. sẽ không rời xa ngài nữa!
[ Hảo cảm nam chủ dành cho kí chủ tăng 10, bây giờ là 85]
[…] Hzz...
Cái gọi là công bằng đôi lúc.. chẳng thể áp dụng được..
Ai cũng đã chịu đựng thiệt thòi..