Hạ Đồng đứng ở ô cửa sổ lớn trong phòng nhạc nhìn ra vườn hướng dương, lúc nãy khi lên lớp cùng Thi vô tình chạm mặt Lăng Hạo, anh bảo có chuyện muốn nói với cô, nên cô theo anh xuống đây.
-Em vốn vui vẻ hoạt bát, bây giờ lại đa sầu đa cảm, có phải vẫn còn suy nghĩ chuyện Tiểu Lạc không?-Lăng Hạo mở lời trước
-Số mệnh con người đều nằm trong tay Thượng đế, muốn đem đi là đem đi, một câu cũng không cho em nói tạm biệt.
-Em đang rất buồn, lại khóc đến cạn nước mắt, anh chỉ có cái này cho em.-Lăng Hạo nói, đưa một cây kem đến trước mặt Hạ Đồng
Hạ Đồng cầm cây kem, quay người nhìn Lăng Hạo, mỉm cười.
-Cảm ơn.
-Kem chảy hết rồi, có lẽ không còn ngon.-Lăng Hạo nhìn que kem tan đến phân nửa nói
-Không sao, miễn cưỡng cũng ăn được.
Hạ Đồng luôn nói Lăng Hạo luôn biết cách làm cô vui, quả chính xác. Lăng Hạo kể rất nhiều chuyện thú vị cho cô nghe, còn miêu tả rất sinh động, làm tâm tình Hạ Đồng vui vẻ hẳn lên, lâu lâu lại bật cười.
-Hạ Đồng, nên về lớp rồi.
Phía cửa truyền đến giọng nói, trầm ấm, tĩnh lặng, không có vui buồn, tực giận gì.
Hạ Đồng cùng Lăng Hạo quay ra phía cửa, chỉ thấy Dương Tử dáng người cao lớn đứng ở cửa, bởi vì ánh sáng từ ngoài chiếu vào nên không thấy rõ mặt anh.
Anh có đang tức giận hay không?
-Hạ Đồng, em đừng nghĩ đến chuyện Tiểu Lạc nữa, sẽ không tốt cho em đâu.-Lăng Hạo nói, lại như cố tình xoa đầu cô
-Em biết rồi.-Hạ Đồng gật đầu, đồng thời mỉm cười với anh
Dương Tử không nhịn được tiến lên, cầm lấy tay Lăng Hạo, không cho Lăng Hạo xoa đầu cô.
-Dương Tử...-Hạ Đồng gọi tên anh, linh cảm nói cô biết có chuyện không lành xảy ra
-Vào tiết học rồi, có phải cậu cũng nên về lớp không?-Dương Tử hất tay Lăng Hạo ra
-Hội trưởng, cậu cũng biết tiết sau là tiết tự học còn gì?-Lăng Hạo hời hợt đáp
-Hạ Đồng, em nên về lớp rồi.-Dương Tử nói, ánh mắt vẫn nhìn Lăng Hạo, đầy mức sát thương
-Em...-Hạ Đồng không yên tâm khi để hai anh ở đây một mình
-Em lại không ngoan rồi, trở về lớp học đi.-Dương Tử yêu chiều nhìn cô
-Hai anh... thôi được, nhưng mà cả hai anh đừng cãi nhau hay đánh nhau đó.-Hạ Đồng nhắc nhở
-Được, anh hứa với em.
Hạ Đồng do dự một lúc mới miễn cưỡng rời khỏi phòng nhạc đi về lớp.
Căn phòng nhạc chỉ còn hai người con trai, Lăng Hạo nhàn nhã ngồi xuống ghế, Dương Tử dựa người vào tường, khoanh hai tay trước ngực, lên tiếng trước:
-Đã điều tra được gì rồi?
-Người của tôi tìm được chiếc xe trên núi, đã xác minh là chiếc xe đụng Tiểu Lạc.-Lăng Hạo trầm giọng đáp
-Có tìm được người không?
-Không. Chỉ tìm được chiếc xe thôi ngoài ra thì không có gì khác.
-Xem ra có người đã chuẩn bị từ trước nên kế hoạch bày ra rất chu đáo.
Lăng Hạo im lặng, trong lòng nghĩ đến có nên nói ra chuyện Bạch Mai là bị Kim Sa Sa sai khiến hay không? Nhưng mà nói ra thì đến cả anh cũng bị liên lụy, là anh từng hợp tác với Bạch Mai, cho dù nói ra là Kim Sa Sa thì cũng không có bằng chứng là cô ta hại chết Ân Di và Tiểu Lạc.
Vẫn là tiếp tục điều tra tốt hơn.
...
Mấy ngày nay Hạ Đồng thấy Dương Tử và Lăng Hạo thường xuyên gặp nhau nói gì đó nhưng mà không bao giờ cho cô nghe hay tham gia, cô luôn thắc mắc tò mò, vì sao hai anh lại cứ gặp nhau mà không tranh cãi, hai anh hòa rồi sao? Chuyện hay anh nói là gì, vì sao không cho cô nghe?
Có phải liên quan đến cái chết của Tiểu Lạc hay không?
Hạ Đồng sau khi đi học về thay đồ xong đi xuống bếp, lại phát hiện không có ai, chị Ly cả người làm khác đều không thấy ai cả, mọi người đã đi đâu hết rồi.
-Chị Ly, mọi người đâu cả rồi?
Hạ Đồng xuống bếp lớn tiếng hỏi, nhưng đáp lại chỉ là sự im ắng.
"Bụp", đèn trong nhà đột nhiên tắt hết, Hạ Đồng nhăn trán, đừng nói tối rồi còn cúp điện nha.
Mọi người thì không có trong nhà, Dương Tử thì bảo bận việc không về sớm được, chỉ có một mình cô trong căn nhà lớn này, bây giờ lại cúp điện, không phải may mắn thế chứ?
"Happy birthday... Happy birthday... Happy birthday to you."
Ánh sáng lung linh của những chiếc nến cùng giọng hát ấm áp vang lên, Hạ Đồng bước ra, thấy Dương Tử tay cầm chiếc bánh sinh nhật, miệng hát bài Happy birthday đứng trong phòng khách, cô ngây ngẩn cả người.
-Happy birthday, sinh nhật vui vẻ Hạ Đồng.-Dương Tử đặt chiếc bánh lên bàn
Hạ Đồng nhịn không được mà cười, nụ cười của sự hạnh phúc, bước đến gần anh.
-Cái này...
Cô nhìn anh, rồi nhìn chiếc bánh sinh nhật lung linh ánh nến, bên cạnh là những món ăn đầy màu sắc. Bây giờ cô mới phát hiện, phòng khách được bày trí bằng những sợi dây kim tuyến, những chiếc bóng bay ghi chữ Happy birthday, Chúc mừng sinh nhật.
-Em đừng nói hôm nay là sinh nhật em mà em cũng quên nha.-Dương Tử chắp tay phía sau, cong môi cười nói
Hôm nay là sinh nhật cô sao? Phải rồi, là hôm nay. Dạo này do chuyện của Tiểu Lạc cô quên mất sinh nhật của mình, nhưng mà sao anh lại biết?
-Sao anh biết hôm nay là sinh nhật em?
-Là Thi nói anh biết. Ngay cả sinh nhật của mình em cũng quên là sao?-Dương Tử có chút quở trách
-Bởi vì em thấy nó cũng không quan trọng.
Hạ Đồng đáp, mỗi năm đến sinh nhật cô, chỉ là có một chiếc bánh nhỏ, sau đó cả đám nhỏ ở nhà tình hương bu lại hát khúc hát mừng sinh nhật, Tiểu Lạc đều vẽ một bức tranh tặng cô. Nhưng mà bây giờ, có muốn cũng không thể.
-Ngốc quá, mỗi người chỉ có một ngày này sao lại không quan trọng? Sau này mỗi năm anh đều sẽ ăn sinh nhật cùng em.
-Được.-Hạ Đồng cười tươi đáp
Dương Tử chìa tay ra, trên tay anh cầm một chiếc hộp chữ nhật màu đen, sau đó bật nắp hộp ra.
-Cái này...
Là một chiếc điện thoại đời mới, nhìn qua cũng biết là hàng mới ra còn là rất đắt. Làm sao cô có thể nhận?
-Anh một cái, em một cái.-Dương Tử nói, lấy trong túi quần mình ra một chiếc điện thoại giống như cái trong hộp
Vỏ của cô màu hồng còn của anh là màu đen. Nhìn qua là cũng biết đồ cặp.
-Nhưng mà...
Hạ Đồng khó xử, như thế chẳng khác gì lợi dụng anh cả.
-Em yên tâm, anh tặng em món quà này chắc chắn có một thứ trao đổi với em.-Dương Tử cắt điện thoại của mình trở lại, rồi nhét chiếc điện thoại kia vào tay cô
Hạ Đồng khó hiểu, nhìn anh định làm gì. Dương Tử cầm chiếc chậu hoa oải hương lên, mùi hương của hoa lan tỏa khắp phòng.
Châu hoa rất tinh tế, làm bằng thủy tinh trong suốt, đất là đất tinh thể màu xanh biển như là màu của biển cả.
-Chậu này là oải hương của Pháp nên trồng sẽ có chút khó khăn, cho nên anh giao cho em nhiệm vụ phải chăm sóc chậu oải hương Pháp này, nó sẽ là tình yêu của chúng ta, em tuyệt đối không được làm nó héo.-Dương Tử nói xong đưa chậu hoa cho cô
-Được, nó sẽ mãi tươi tốt như thế này, nó sẽ như tình yêu của chúng ta, mãi mãi không khô héo.
Vậy mà sau này cô mới biết, trồng nó đã rất khó nói chi là chăm sóc, đã héo rồi muốn tươi tốt lại cũng không được...
- - -
Mấy ngày sau cuộc sống của cô lại trở lại bình thường, mỗi ngày đến trước, tối đến thì qua phòng anh để anh ôn bài cho mình, mặc dù lần nào cô cũng bị anh mắng. Mỗi ngày cùng ăn cơm, cùng dắt tay nhau đi qua những con đường, bao dung nuông chiều cô, mang cho cô cảm giác an toàn, những chuỗi ngày qua như một cuốn phim, là một cuốn phim hạnh phúc không đau khổ.
Hạ Đồng đi dọc trên hành lang, tâm tình rất tốt, bởi vì tối qua Dương Tử chở cô ra vùng biển ngoại ô cùng nhau đốt pháo bông rất vui.
-Hạ Đồng vẫn khỏe chứ???
Hạ Đồng dừng chân, ngẩng đầu nhìn người con gái trước mặt mình, sau đó mỉm cười đáp:
-Em vẫn khỏe.
-Có vẻ em rất hạnh phúc?-Sa Sa ngoài mặt cười nói nhưng bên trong chứa toàn ý nghĩ xấu xa
-Vâng.-Hạ Đồng hơi ngượng, bộ cô thể hiện ra mặt lắm sao?
-Em nên nắm giữ... nếu không sẽ mất đó, mất rồi không tìm lại được đầu.-Sa Sa nói đầy ẩn ý
Hạ Đồng không hiểu lời Sa Sa nói rốt cuộc có ý gì.
-Chị chỉ nói thế thôi, em không nên để ý.-Sa Sa vỗ nhẹ vai cô
-Chị Sa Sa...
-Chị về lớp, em cũng về đi.-Sa Sa khóe môi nhếc lên sau đó bỏ đi
Hạ Đồng không biết linh cảm của mình có đúng hay không, nhưng mà lời của Sa Sa lúc nãy cứ như đang nhắc nhở cô, hình như Sa Sa không thích cô.
Sa Sa quay đầu nhìn Hạ Đồng cất bước đi, ánh mắt đầy nham hiểm cùng độc ác. Một Huỳnh Ân Di cô ta còn giải quyết được thì Lâm Hạ Đồng là cái thá gì.
-Mày rất may mắn, nhưng cái may mắn của mình làm tao không được thoải mái, phải làm sao đây?
.
-Kim Sa Sa, cô là người con gái độc ác nhất... tôi nhất định không để cô đắc ý, bộ mặt của cô, tôi nhất định sẽ lật tẩy.
.
Ân Di mỗi ngày ở trong căn phòng, tinh thần lẫn sức khỏe đều đã được hồi phục, cô có thể nói lại dễ dàng, ăn đượ ngủ được, chỉ có điều lúc nào cô cũng hỏi bà quản gia về Dương Tử.
-Bà, Dương Tử anh ấy có tốt không?-Ân Di ngồi nửa người trên giường, hỏi
-Thiếu gia vẫn khỏe, ta rời khỏi nhà Chính gần hai tháng nay nên tình trạng hiện giờ của cậu ấy ta không rõ.-quản gia ngồi trên ghế cạnh giường, gọt trái cây nói
-Bà, cháu muốn mau chóng quay về nhà Chính.
-Cháu có biết khi nghe thư ký Trương bảo ta đến đây chăm sóc cháu ta đã rất mừng không? Cháu chỉ mới tỉnh, nghỉ ngơi cho lại sức đã.
-Nhưng cháu rất nhớ anh ấy, cháu cũng rất lo cho anh ấy.-Ân Di năn nỉ bà
-Đợi cháu khỏe rồi hãy về có được không?
-Cháu nghe bà.
Ân Di xụ mặt, nhìn ra ngoài bầu trời xanh, hình ảnh gương mặt Dương Tử mờ ảo hiện ra?
Hạnh phúc của người này, là đau khổ của người kia...
Chẳng ai muốn mang một thứ mơ hồ ra để đánh cuộc cả đời mình cả. Mà tình yêu lại là thứ mơ hồ nhất trong cái thế giới này.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com