Ngủ một giấc dài, lúc giật mình tỉnh lại cũng đã là 4h sáng hôm sau, Hạ Đồng dụi mắt, thấy Dương Tử đứng bên ngoài dựa vào mui xe, chiếc áo khoác của anh hiện đang đắp trên người cô.
Cô thoáng nhìn xung quanh, nếu cô đoán không sai thì bọn họ đang ở vùng biển ngoại cô.
Hạ Đồng mở cửa xuống xe, cầm chiếc áo khoác đưa tới trước mặt anh.
-Trả anh, tối qua đã phiền anh rồi.
-Em khoác đi, trời vẫn còn lạnh lắm.
Dương Tử nói xong cầm chiếc áo khoác khoác lại lên vai cô.
-Thật ra... tối qua anh có thể đưa tôi về nhà rồi đánh thức tôi dậy.
Hạ Đồng để yên cho anh khoác áo lên vai mình, nói.
-Anh chỉ muốn nhìn em ngủ một lát thôi, sẽ không có lần sau nữa.
Lời nói bật ra khỏi miệng dường như vô cùng chát đắng.
Cơ thể Hạ Đồng khẽ run lên, hai tay siết chặt có thể cảm nhận được móng tay mình đang ghim sâu vào lòng bàn tay, rất đau.
-Một tháng trước chúng ta...
-Anh biết, giữa chúng ta đã chấm dứt. Nhưng mà chỉ hôm nay thôi anh muốn nhìn em cũng không được sao?
Cô khẽ cắn môi, hai tay càng nắm chặt. Bọn họ đến tột cùng là vì cái gì mà lại cứ lưu luyến nhau? Đến cuối cùng vì sao vẫn kéo dài mối quan hệ này?
-Một tháng nữa anh sẽ kết hôn, tôi thật lòng chúc phúc anh và chị Ân Di.
Câu nói này, Hạ Đồng nghĩ lúc này ngoài nó ra cô không thể nói câu nào khác, nó không những dập tắt ngọn lửa hi vọng trong anh, mà còn là giúp cô cảnh tỉnh. Bọn họ cứ xem như có duyên vô phận!!!
-Em không cần nhắc nhở anh.-Dương Tử lắc đầu cười khổ
Một tháng trước, anh đã cá cược thua, là thua một cách thê thảm, đến cuối Hạ Đồng vẫn rời xa anh, còn Ân Di không chịu hiểu cho anh, đến bây giờ anh đã không còn cách gì để níu giữ cô nữa.
Hạ Đồng khuôn mặt ảm đạm, nhưng không biểu lộ ra ngoài, khóe môi cứng ngắc hơi nhếch lên, ép mình cười một cách gượng gạo.
Cả hai đột nhiên im lặng, đến tận cùng cũng không suy nghĩ ra nên nói gì tiếp theo, mãi một lúc, Dương Tử mới lên tiếng phá tan bầu không khí nặng nề kia.
-Người phụ nữ tối qua... chồng cô ta đi theo một cô gái khác nên cô ta trở nên điên loạn, cho nên khi ra ngoài gặp ai đều nói người phụ nữ giành chồng mình, em lại là cô gái không may tiếp theo.
Tối qua đi được một lúc lâu, Khiết Đạt thu dọn đám hỗn độn ở bar, cũng điện thoại báo cho anh biết mọi chuyện, chẳng qua là kẻ điên thôi.
Trong đầu Hạ Đồng lúc ấy chỉ nghĩ, nếu một may Ân Di cũng giống cô ta thì cô, chẳng phải là kẻ thứ ba quấy rối gia đình hạnh phúc của người khác sao?
-Dù sao cũng rất cảm ơn anh.
Dương Tử cũng không nói gì, rút ra một điếu thuốc, bật lửa lên châm, nhưng đột nhiên lại không hút, trong đầu đang nghĩ gì đó lại quăng xuống đất giẫm chân lên giẫm nát.
-Từ khi nào anh lại hút thuốc nhiều như vậy!?-Hạ Đồng nhíu mày nhìn điếu thuốc dưới chân anh bị giẫm nát, ngẩng đầu nhìn anh
-Cũng bốn tháng rồi, không có nó tâm trạng lại không vui.
-Vì sao anh lại không hút mà lại giẫm tắt?
-Vì em ở đây, khói thuốc sẽ không tốt cho em.
Câu nói của Dương Tử đánh mạnh vào lòng ngực của cô, cô có chút khó thở, khó khăn nói: "Vậy sao? Không cần nghĩ cho tôi, nhưng mà anh hạn chế hút thuốc lại đi nó không tốt cho anh đâu."
-Dù sao...
Anh đang nói đột nhiên dừng lại, dường như muốn nói gì đó nhưng suy nghĩ lại thì thôi.
Anh định nói: "Dù sao người quan trọng nhất với anh đã rời xa anh, còn gì để lo lắng chứ?"
Nhưng mà nói hay không cũng như vậy thôi, mọi chuyện cũng đã không thể cứu vãn được rồi.
-Hạ Đồng, em xem, mặt trời mọc rồi kìa.
Dương Tử lời nói mang theo sự yên bình lạ thường, ngước mắt nhìn chân trời trước mặt.
Hạ Đồng nghe anh nói, cũng giương mắt nhìn bầu trời đang từ từ rạng sáng kia, mặt trời đã nhô lên giữa đường chân trời và biển, ánh sáng vàng nhạt vệt lên bầu trời đen tối kia, một mảng trời đã sáng rực.
-Bình minh thật đẹp!!!
Ngắm bình minh, làm cho tâm trạng con người vui vẻ thoải mái hơn để bắt đầu một ngày mới. Tuy lúc đầu rất thích nhưng mà nhanh chóng lại ảm đạm như cũ. Ánh sáng mà cứ ngỡ vẫn là bóng tối u ám.
Mặt trời càng lúc càng lên cao, bầu trời đen tối kia đã bao trùm một màu xanh tươi mát, ánh sáng mặt trời cũng đã làm chói mắt con người.
-Sáng rồi, chúng ta về thôi.
Hạ Đồng vươn vai một cái, sau đó bước lại xe mở cửa ngồi lên.
Dương Tử lặng thinh, đi vòng qua ngồi vào ghế lái.
-Đi ăn sáng không? Anh đưa em đi.
-Không cần, tối qua tôi không về ba chắc chắn rất lo lắng.
Hạ Đồng từ chối, lấy điện thoại mình ra, quả nhiên có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Dương Tử ừ một tiếng, rồi nhấn ga chạy đi.
Hạ Đồng trở về Mạch gia đã là sáu giờ rưỡi, người làm mở cửa cho cô vào nhà, đi đến phòng khách đã thấy Mạch Gia Vĩnh ngồi ở chiếc ghế sô pha.
-Ba, con về rồi.-Hạ Đồng đứng trước mặt ông
-Hạ Đồng, tối qua con đã đi đâu mà mãi giờ mới về, ba rất lo cho con.-Mạch Gia Vĩnh thấy cô về, vẻ lo lắng trên mặt cũng giảm bớt
-Tối qua bạn con rủ đi ăn mừng tốt nghiệp, con ngủ ở nhà Từ Vy.
Cô biết nói dối ông không tốt nhưng mà đôi khi nói dối cũng không phải xấu, như lúc này vậy.
-Con không sao là tốt rồi, làm ba thật lo lắng.-ông khẽ thở phào nhẹ nhõm
-Xin lỗi, con đã làm ba lo lắng rồi.
-Con lên thay đồ đi, nghỉ hè này ba cùng anh con định sẽ sang Los Angeles, con cũng đi cùng đi.-ông nói
Sang Los Angeles?
-Hết hè về sao ba?-Hạ Đồng hỏi lại cho kĩ
-Công việc của ba ở bên đó đang phát triển tốt, từ trước đến giờ ba và anh con đều định cư bên ấy, trở về Việt Nam chỉ vì mẹ con, bây giờ mẹ con cũng đã có gia đình rồi, ba nghĩ con cũng nên sang đó cùng ba và anh con.
Ông cặn kẽ nói cho cô hiểu.
-Con...
Hạ Đồng hơi nhâu mặt lại, sau đó lại dãn ra, mỉm cười một chút, nói: "Cho con thời gian suy nghĩ được không ba? Đột nhiên thay đổi lại không quen lắm."
-Được, ba luôn tôn trọng ý kiến của con.
-Vâng, con xin phép về phòng.
Hạ Đồng bỏ lên lầu trước, mở cửa phòng ra liền nằm lên giường. Sang Los Angeles cũng tốt nhưng mà... Rốt cục cô có nên đi hay không? Cô biết ba sẽ không ép cô cùng đi, nhưng mà vì sao cô phải lưỡng lự chứ? Có gì để cô luyến tiếc đâu chứ.
Hạ Đồng ngồi dậy lấy trong tủ một bộ đồ đơn giản đi vào nhà tắm tắm sạch sẽ, rồi cầm cặp đi ra ngoài dạo cho khuây khỏa.
Hạ Đồng đi vào khu thương mại, dừng chân trước khu bán quần áo, bước vào cửa hàng xem.
-Chào tiểu thư, cô muốn mua gì? Cửa hàng chúng tôi có rất nhiều mẫu hàng mới.-một nữ phục vụ nhiệt tình đón tiếp
-Em muốn mua cravat.-Hạ Đồng nói
-Mua cho bạn trai sao? Vậy thì em theo chị.
Nữ phục vụ mỉm cười, sau đó hướng tay dẫn cô đi đến chỗ bán cravat.
Hạ Đồng nhìn một lát, cô không có kinh nghiệm trong việc chọn cravat, thật sự không biết cái nào thích hợp cho anh.
-Cái này đi.
Hạ Đồng chọn tới chọn lui lấy một cái cravat mình ưng ý nhất, cũng không bắt mắt lắm kiểu rất đơn giản, cravat màu trắng, thích hợp với áo sơmi đen.
-Cái này rất thích hợp với những người tao nhã lại sang trọng, chắc hẳn bạn trai cô rất có khí phách.-nữ phục vụ liền cầm chiếc cravat, vui vẻ nói
-Anh ấy, quả thật rất có khí phách hơn người.
Hạ Đồng cũng không vui khi phục vụ nói vậy, đối với khách hàng, phục vụ nào mà chả nịnh nọt khách hàng.
Trong lúc đợi phục vụ đem cravat đi để vào hộp cho mình, Hạ Đồng đi lại chỗ bán quần áo nữ, tay vạch xem từng chiếc áo.
Đang lúc xem áo, lại có một cái rất thích mắt, Hạ Đồng lấy ra, thì một người khác cũng đã cầm nó. Thành ra, một chiếc áo, hai người giành.
Hạ Đồng cùng cô gái kia không hẹn ngước mắt lên nhìn nhau, ngay sau đó liền giật mình kinh ngạc.
Trải qua nửa ngày, cả hai nhìn nhau, vẫn không nói được câu gì, đến khi phục vụ đem cravat được gói kĩ lại cho cô, Hạ Đồng mới cô phản ứng.
-Cảm ơn.
Hạ Đồng cầm lấy gói đồ, rồi lấy trong túi ra tiền mặt trả cho phục vụ. Phục vụ lấy tiền liền đi đưa cho thu ngân.
-Chị, vẫn khỏe chứ?-Hạ Đồng quay mặt qua nhìn Ân Di, mỉm cười hỏi
-Vẫn khỏe.-Ân Di cũng chỉ hơi cong môi đáp.
Hạ Đồng lại im lặng, không nói thêm.
Đúng lúc cô định nói cô đi trước thì Ân Di đã mở miệng trước: "Thiệp cưới này, chị gửi em, đến lúc đó rất chào đón em đến tham dự."
Ân Di nói xong đã lấy trong túi xách ra một chiếc thiệp cưới màu đỏ, đưa đến trước mặt cô.
Hạ Đồng giơ tay lên, có chút run rẩy mà cầm lấy, nhìn một lượt lên tờ thiệp, là thiệp cưới.
-Nhất định em sẽ đến.
Hạ Đồng môi mỏng hơi cong lên chỉ là vô cùng cứng ngắc.
-Rất chào đón em.
Ân Di khóe môi hơi hé, lộ rõ tâm tình vui vẻ vô cùng.
Hạ Đồng cũng chỉ cười mỉm, tay không cầm thiệp nắm chặt gói đồ.
-Chị còn phải đi mời thiệp, hẹn gặp em ở bữa lễ kết hôn. Chị rất mong em đến dự.
Ân Di nói xong, cũng chỉ để lại khuôn mặt vô cùng hạnh phúc, cũng quay người đi.
Hạ Đồng nhìn bóng lưng xinh đẹp của Ân Di đi mất dần, Hạ Đồng suy kiệt dựa vào một giá đồ gần đó, tay run rẩy cầm chiếc thiệp mở ra xem.
Lễ đính hôn Dương Tử và Ân Di, ngày... tháng...
Hạ Đồng không xem nữa, đóng thiệp cưới lại, chua xót nở nụ cười.
Con người ta là vậy, nói không lưu luyến nhưng mà trong lòng lại còn rất nhớ, lại rất yêu, vì vậy mới đau lòng.
Hạ Đồng đem tấm thiệp bỏ vào túi xách của mình, cầm gói đồ rời khỏi đây. Tâm đau, tim cũng đau.
--- Cake World ---
Hạ Đồng kêu một ly trà sữa, một dĩa macaron lên, một mình ngồi tận hưởng, chỉ là tâm trạng không tốt, ăn vào cũng không vui.
Lăng Hạo mở cửa Cake World đi vào thấy Hạ Đồng ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ, trên bàn đã có sẵn nước uống và thức ăn. Anh nghĩ, sao cô lại có tâm hồn ăn uống như vậy chứ?
-Có việc gì lại gọi anh ra đây? Nhớ anh sao?-Lăng Hạo vừa kéo ghế ngồi xuống đối diện cô vừa mở miệng trêu đùa.
-Em thèm vào... này, cho anh.
Hạ Đồng đem gói đồ đưa đến trước mặt anh.
Lăng Hạo mở ra xem, là một chiếc cravat màu trắng, đóng hộp bỏ vào túi đựng, anh nói: "Sao lại tặng anh? Có âm mưu gì phải không?"
-Anh đừng có nghĩ ai cũng xấu như anh chứ? Vì em thấy mình chưa tặng anh gì cả, trong khi anh rất tốt với em.
Hạ Đồng cầm chiếc bánh macaron bỏ vào miệng, nói.
-Anh nói em này, có phải em tùy tiện chọn không? Chẳng có thành ý gì cả.
-Vậy thì trả lại đây.
Hạ Đồng toan giật lại gói đồ thì Lăng Hạo đã cầm lên giựt về sau, anh cười cười nói: "Dù sao cũng do em lựa, anh không nỡ từ chối, cảm ơn em."
-Anh chỉ giỏi cái miệng.
Hạ Đồng khóe môi đang cười lại hạ xuống khi nhìn thấy một chiếc thiệp màu đỏ trong túi áo anh lộ ra một chút. Đoán không nhầm là thiệp cưới của...
-Anh cũng nhận được sao?-Hạ Đồng khẽ cười, khuấy đều ly trà sữa.
-Nhận được? Ý em... là thiệp cưới sao?-Lăng Hạo hơi ngồi thẳng lại, hỏi cô
-Còn là nhận được gì nữa?
-Em buồn sao?
-Buồn hay không, đã không còn quan trọng. Em bây giờ, chỉ muốn đi thật xa, đi xa cái thành phố này.-Hạ Đồng cười chua xót.
Lăng Hạo sững người khi nghe cô nói, con người ta khi rơi vào bế tắc chỉ muốn chạy trốn, chạy thật xa cái nơi ồn ào phức tạp đó.
Lăng Hạo im một lúc, sau đó ánh mắt nhu tình như nước nhìn cô, nói: "Cùng anh sang Pháp, được không?"
Đọc nhanh tại Vietwriter.com