Hạ Đồng khóc một hồi cũng ngừng khóc, khuôn mặt nhỏ lấm lem nước mắt ngước nhìn Lăng Hạo, cô nở nụ cười thật tươi với anh, nói:
-Bây giờ em lại là Lâm Hạ Đồng vui vẻ rồi!
-Nhóc con, vui buồn thất thường rất dễ bị trầm cảm.-Lăng Hạo cười cười ghẹo cô
-Thật sao? Em không muốn biến thành một cô gái bị trầm cảm đâu a.-Hạ Đồng quýnh qua quýnh quýt
Lăng Hạo phì cười.
-A, anh chọc em.-Hạ Đồng phồng mang trợn má, đánh nhẹ vào vai anh
Lăng Hạo bật cười, đúng lúc thang máy mở cửa, Lăng Hạo mới bế cô ra khỏi thang máy đi một mạch dừng trước chiếc xe thể thao vàng đen.
Anh mở cửa đặt cô vào chiếc ghế phụ bên cạnh ghế lái, sau đó vòng qua bên kia ngồi vào ghế lái.
-Em không muốn vào bệnh viện.-Hạ Đồng gục đầu xuống, hai tay nắm chặt, y như đứa trẻ sợ đến bệnh viện sẽ bị tiêm thuốc
-Vì sao?
-Em ghét mùi của bệnh viện.
-Chỉ đến xem chân em bị làm sao thôi, sẽ nhanh lắm.-Lăng Hạo y như dỗ một đứa trẻ
-Không thích.
-Hay là sau khi xem xong anh dẫn em ăn kem.
-Còn phải ăn bánh macaron, bánh su kem và trà sữa caramen.-Hạ Đồng cười tinh ranh đòi hỏi
-Giỏi lắm nhóc.-anh xoa xoa đầu cô
-Hì hì.
Lăng Hạo nhấn ga chầm chậm chạy đi, một lúc sau anh cho xe dừng trước bệnh viện tư nhân Nhân Vương, Lăng Hạo vẫn bế cô lên đi vào trong, cho đến khi bác sĩ cùng vài y tá xem chân cho cô, cô mới biết đây là bệnh viện thuộc tập đoàn Lăng Vương.
-Tình trạng của tiểu thư cũng không nghiêm trọng, xương không bị gãy hay nứt, chỉ bị sáy chân, cần phải bó bột để chỉnh lại.-bác sĩ nâng nâng chiếc kính, chuyên nghiệp cầm bệnh án nói
-Cần tốn bao nhiêu thời gian để bình phục?-Lăng Hạo hỏi
-Nếu tránh đi lại nhiều và động đến vết thương thì một tuần sẽ hồi phục, còn ngược lại thì khoảng hai tuần.-bác sĩ đáp
-Bây giờ có thể đưa cô ấy đi không?
-Được, còn nữa mỗi ngày phải thay bột tối thiểu hai lần.-bác sĩ đóng bệnh án lại sau đó cùng y tá ra ngoài
-Đi đi, em muốn ăn, em đói bụng.-Hạ Đồng chu mỏ nói
-Em có phải là heo không? Sao anh chỉ nghe em nói ăn không vậy?-Lăng Hạo véo má cô
-Không thích heo. Em không phải heo, em chỉ là một cô gái thích ăn thôi.-Hạ Đồng phản bác
-Được được, em chỉ là một cô gái thích ăn.
-Vậy thì mình đi đi, em muốn ăn lắm rồi.-Hạ Đồng lay lay tay anh
Lăng Hạo quả thật nhiều lúc chịu thua tính trẻ con của cô, không còn cách nào khác phải chiều theo cô, cẩn thận dìu cô ra xe.
Lăng Hạo cho xe dừng trước Cake World, cả hai lên trên tầng hai, ngồi cạnh cửa kính có thể nhìn xuống phía dưới.
Phục vụ nữ rất lễ phép đặt hai chiếc menu xuống bàn, lâu lâu lén lút liếc nhìn Lăng Hạo.
-Một coffee.-Lăng Hạo nói
-Em ăn gì kêu đi.-Lăng Hạo nhìn cô nhấp môi một ít nước lọc
-Một phần kem sô-cô-la, một phần bánh macaron, bánh su kem và trà sữa caramen.-Hạ Đồng nói xong đóng menu lại mỉm cười đưa cho phục vụ
-Vâng, chúng tôi sẽ mang lên ngay.
Phục vụ bưng những thứ cô gọi lên, sau khi đặt lên bàn nữ phục vụ không đi vội. Thấy phục vụ như có chuyện muốn nói, Lăng Hạo lên tiếng:
-Còn việc gì nữa sao?
-À không có, chỉ là tôi muốn hỏi tiểu thư đây có muốn tôi chuẩn bị bánh sinh nhật như lần trước không?-phục vụ nói
Hạ Đồng đang ăn bánh macaron cũng suýt bị sặc, sao phục vụ ở đây nhớ lâu quá vậy?
Hạ Đồng nhanh chóng nhận thấy ánh mắt bất thường của Lăng Hạo nhìn mình.
-Cái đó không cần đâu.-Hạ Đồng vội xua tay
Phục vụ gập người xuống sau đó bước đi.
Hạ Đồng thấy Lăng Hạo cứ nhìn mình hoài, khó khăn nuốt miếng macaron vào miệng.
-Lần trước em ở đây ăn sinh nhật sao?-Lăng Hạo tay khuấy đều ly coffee hỏi
-Cũng lâu lắm rồi.-Hạ Đồng bâng quơ nói
Lúc cô ăn sinh nhật cùng Dương Tử cũng chỉ mới hai ba ngày trước.
-À...
Rõ ràng từ à phát ra từ cổ họng anh lại kéo dài đến thế.
-Anh ăn đi.
Hạ Đồng nhanh chóng đánh trống lảng múc một muỗng kem sô-cô-la to đùng đưa đến trước mặt anh.
Lăng Hạo đôi khi cũng phải khâm phục sự đánh trống lãng của cô, cô không có ý định nói anh cũng không ép tới, há miệng ăn muỗng kem của cô.
-Lăng Hạo, anh có thể giải thích cho em câu này không?-Hạ Đồng đưa muỗng kem trở lại ly kem, tự múc kem cho mình
-Em nói đi.
-I was a hen stupid, I was always annoying, so people say me is hens.-Hạ Đồng lặp lại câu Dương Tử nói
-Tôi là một con gà ngốc nghếch, tôi đã luôn gây phiền phức, vì vậy mọi người gọi tôi là con gà mái.-Lăng Hạo không nhanh không chậm nói
Hạ Đồng nghe anh nói xong thật muốn mắng vào mặt Dương Tử cho hả giận. Nếu cô tốt tiếng anh nhất định cô sẽ nói một câu "Heo đực phụ tình, không tim không máu không nước mắt."
-Còn câu của anh?-Hạ Đồng hỏi tiếp
-Anh tưởng em biết chứ?-Lăng Hạo cầm ly coffee uống một ngụm
-À, cái đó, cái đó...
Hạ Đồng gãi gãi đầu, sao anh đề cao cô quá vậy? Nếu câu đó cô biết đã không cần ngồi trong phòng Dương Tử dịch cả đêm rốt cục cũng biết câu cuối cùng.
-Em không biết sao?
Hạ Đồng cúi đầu gật nhẹ, sau đó uống một ngụm trà sữa caramen.
-If possible, I would see her brother is, from a little bit of love you give all happiness for you, as you became the happiest girl. Unfortunately, you do not want that.
-Có thể dịch ra không?-Hạ Đồng nâng đầu nhìn anh
-Anh đã nói rồi, em hiểu như vậy thôi.
-Hả!? Vậy em kêu anh nói làm gì chứ?-H5a Đồng nói nhỏ, sau đó cầm bánh su kem lên bỏ vào miệng
-Đến khi nào anh có thể hiểu rõ bản thân mình thì anh sẽ nói cho em biết.-Lăng Hạo cười dịu dàng
-Em chỉ nói vậy thôi.-Hạ Đồng xua xua tay
Lời nói của anh quá cao siêu, ẩn ý trong đó, người ngu dốt như cô có nghe cũng không hiểu, vẫn là để anh từ từ giải thích đi.
Lăng Hạo cũng không nói gì thêm, chăm chú quan sát cô, ý cười trong đôi mắt không hề che đậy.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com