Sáng sớm Hạ Đồng thức dậy liền thay bộ đồ thường ngày hay mặc. Sau đó đi đến phòng ngủ của Tiểu Lạc, mở cửa ra thì không thấy ai.
Đi ra phòng ăn cũng không thấy, rốt cục em ấy đã đi đâu?
Đang ngẫm nghĩ Tiểu Lạc có thể đi thì giọng nói cười vui vẻ của Tiểu Lạc từ ngoài sân vọng vào.
Hạ Đồng vội chạy ra, thấy Dương Tử và Tiểu Lạc đang đi vào nhà, trên tay còn cầm một gói thức ăn.
-Hai người mới đi đầu về đó?-Hạ Đồng hỏi
-Anh Dương Tử dẫn em đi mua thức ăn sáng.-Tiểu Lạc cười tít cả mắt đáp
-Vậy Tiểu Lạc mau vào trong ăn sáng đi, rồi chị hai dẫn Tiểu Lạc đi chơi.-Hạ Đồng xoa nhẹ đầu Tiểu Lạc ân cần nói
-Tiểu Lạc sẽ vào ăn sáng ngay.-Tiểu Lạc vâng lời rồi cùng đám trẻ chạy lăn xăn vào nhà ăn sáng
Nhìn Tiểu Lạc vui vẻ chạy vào nhà, trong lòng cô lại cảm thấy ấm áp cùng hạnh phúc. Khẽ quay qua nhìn Dương Tử, nói:
-Anh cũng vào ăn sáng đi.
-Tôi chưa đói.
-Tối qua anh ngủ có quen không?-Hạ Đồng nghiêng đầu nhìn anh
-Cũng bình thường.-Dương Tử nhún vai
Hạ Đồng thoải mái nhìn anh, cô cứ sợ anh không quen như vậy cô sẽ không gánh vác nổi đâu. Anh mà chỉ bị mất một cọng tóc, đời cô coi như tàn.
-Nhìn cô...
Anh nhìn cô từ đầu đến chân lấp lửng nói.
-Tôi thì làm sao?-Hạ Đồng nhìn lại mình, cô thì có bị làm sao chứ?
-Không hề giống con gái chút nào.-Dương Tử khẽ lắc đầu nói
Hạ Đồng nhìn lại mình một lần nữa, sau đó nhìn anh bằng ánh mắt nảy lửa, cô thế này mà nói không phải con gái sao? Anh có phải bị mù rồi không?
-Tôi thế này mà anh bảo là con trai sao?-Hạ Đồng liếc anh nói
-Tôi chỉ nói cô không giống con gái thôi, là cô tự nói mình là con trai.-Dương Tử thản nhiên nói
-Anh...-Hạ Đồng lập tức nghẹn họng.
-Mà gà mái như cô, làm sao thùy mị hiền thục như con gái được.-Dương Tử nói với vẻ tiếc nuối
Hạ Đồng giận run mình, cô mà không phải con gái sao? Tên này, rõ ràng đang chọc cô điên mà. Nhưng mà cô nói gì ra anh cũng có cớ trả lời lại, tức đến điên mà. Không được, phải hạ quả.
Hạ Đồng lấy tay quạt quạt mặt mình, hít vào thở ra, nói chuyện với anh chắc cô sớm vào viện tâm thần quá.
-Tâm trạng tôi đang rất tốt, sẽ không vì anh mà bị phá hỏng.
Hạ Đồng gặng cười sau đó lườm anh đi vào nhà.
Tại công viên giải trí Thanh Thanh, Hạ Đồng nắm tay Tiểu Lạc đi vào trong, Dương Tử thong thả đi theo sau.
Chỉ có điều, khi anh vừa bước vào liền thu hút ánh nhìn, toàn bộ con gái đều nhìn anh bằng ánh mắt hình trái tim. Dương Tử vẫn như vậy, lạnh lùng nhìn xung quanh. Cả người anh đều được vầng sáng hào quang bao lấy. Sáng chói.
Hạ Đồng nắm tay Tiểu Lạc đến quầy bán vé. Nhìn bảng trò chơi, sau đó nhìn Tiểu Lạc nói:
-Tiểu Lạc muốn chơi trò gì?
-Chơi cái kia đi.
Tiểu Lạc còn chưa trả lời thì Dương Tử đã lù lù xuất hiện sau cô, chỉ vào bảng trò chơi.
Hạ Đồng nhìn theo tay anh, ngay sau đó kịch liệt phản đối.
-Không.
-Trò đó vui mà. Tiểu Lạc có muốn chơi không?-Dương Tử không thèm quan tâm cô, nhìn Tiểu Lạc nói
-Dạ muốn.-Tiểu Lạc vô tư gật đầu
-Tiểu Lạc...-Hạ Đồng nhìn Tiểu Lạc, từ trước đến giờ Tiểu Lạc luôn làm theo ý cô, từ khi cái tên heo đực này đến thì hầu như nó chỉ chọc điên cô, toàn nghe lời anh.
-Không, tôi không vào ngôi nhà ma đâu. Hay là chơi trò tàu lượn siêu tốc đi.-Hạ Đồng cực cầu khẩn nhìn anh
-Được thôi, chơi thì chơi.
Dương Tử cũng nhanh chóng tán thành, Tiểu Lạc đồng ý theo sau.
Cả ba mua vé sau đó đi đến ngồi ngay đầu tàu, Tiểu Lạc ngồi giữa còn anh và cô ngồi bìa, Hạ Đồng sau khi thắt dây an toàn cho mình và Tiểu Lạc, sau đó không khỏi căng thẳng. Cô sợ cảm giác mạnh, còn rất sợ ma nữa. Lúc nãy vì tránh chơi trò ngôi nhà ma, cô mới đành đưa ra biện pháp này thôi. Bây giờ lại hối hận.
Lúc đầu tàu đi rất chậm bỗng nó chạy nhanh lên làm cô giật hết cả mình, nó uốn quanh rồi chạy xuống xong thì lộn vòng làm cô phải hét lên vì hết hồn. Dương Tử thì không như cô, cảm giác bất ngờ làm anh cũng phải thích thú, còn Tiểu Lạc tuy nhỏ nhưng lại giống Dương Tử thích chơi cảm giác mạnh.
-ÁÁÁÁaaaaaa.....-cô hét lên khi tàu xoay vòng vòng
-Trò này cũng vui.-Dương Tử thoải mái nói
-Ừ thì vui mà...ÁÁÁaaaaa....-cô đang nói thì la lên vì tàu đột ngột đâm xuống với tốc độ cực nhanh
-Chị hai ơi vui quá...-Tiểu Lạc phấn khởi la lên
Có cho lần sau cô cũng không dám chơi. Cô yếu tim, sợ cảm giác mạnh, lại chơi trò này, chắc bị nhồi máu cơ tim chết mất.
Cô sợ đến mức phát khóc nhưng lại bị cô nuốt trọn vào trong bụng lúc đầu vì muốn xem anh phá hình tượng sẽ sợ sệt tới nỗi khóc, ai dè nguyên kế hoạch đồ sộ tiêu tan hết. Người sợ lại là cô.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com