Tất nhiên bữa tối này mọi người đều vui vẻ, cũng là bữa tối vui vẻ náo nhiệt nhất kể từ khi tôi dọn tới đây, đã lâu rồi bố mẹ tôi không thoải mái cười to thế này, nhưng hôm nay hai người lại cười rất rạng rỡ.
Nhất là bố tôi, ông còn uống một ly bia làm tôi lo muốn chết, nhưng ông lại bảo không sao.
Ăn xong bữa cơm, mọi người lại trò chuyện một lúc, lúc này Trương Kính Tùng mới đứng dậy chào tạm biệt, tôi chủ động đi tiễn anh ta, chung cư mà anh ta đang ở cũng ở gần chỗ của tôi.
Sau khi tiễn anh ta ra ngoài, Trương Kính Tùng đề nghị: “Em đi dạo cùng tôi đi, tôi ăn no quá, đúng lúc em cũng có thể kể chuyện của Tiêu Vĩ cho tôi nghe.”
Tôi vui vẻ đồng ý, rồi chúng tôi sóng vai ra khỏi Kim Địa Hoa Phủ, tôi cũng kể cho anh ta nghe toàn bộ quá trình của Tiêu Vĩ và tình hình trước mắt, nếu tôi đã tuyển Trương Kính Tùng vào công ty, để anh ta làm đối tác của tôi, vậy thì có mấy chuyện, tôi cũng chẳng muốn giấu giếm anh ta.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi xách bỗng đổ chuông, là Trương Kính Tùng nghe thấy, tôi lấy ra xem thì thấy là Bùi Thiên Vũ gọi tới.
Tôi tiện tay ngắt máy, rồi tiếp tục sóng vai đi về phía trước cùng Trương Kính Tùng, tất nhiên chúng tôi sẽ có tiếng nói chung về chuyện ở trong công ty.
Nhưng điện thoại lại đổ chuông lần nữa, Trương Kính Tùng nhìn về phía tôi: “Tại sao em lại không nghe?”
Tôi mỉm cười rồi nghe máy, giọng nói không vui của Bùi Thiên Vũ nhanh chóng truyền đến: “Em đã quên anh rồi đúng không? Còn chẳng thèm nghe điện thoại của anh.”
Tôi nhất thời ngừng bước, rồi quan sát xung quanh: “Anh đang ở đâu?”
Tôi đang nói thì một chiếc xe ngừng ngay bên cạnh chúng tôi, rồi từ trong xe vọng ra một giọng nói không vui: “Lên xe!”
Tôi sửng sốt để điện thoại xuống, trong lòng hơi giận dữ, người này quá ngang ngược rồi đấy? Anh không nhìn thấy có người đang đi cùng tôi à? Còn bảo tôi lên xe.
Trương Kính Tùng nhìn vẻ mặt của tôi, rồi lại liếc nhìn chiếc xe đó, có lẽ đã hiểu ra chuyện gì đó nên nói với tôi: “Có phải em có việc đúng không?”
Tôi bất đắc dĩ gật đầu: “Ừm! Hôm trước đã hẹn rồi mà tôi lại quên mất.”
Tôi đành phải bịa ra lời nói dối thiện ý, trên mặt không giấu nổi vẻ lúng túng.
“Vậy em đi đi! Nhớ chú ý an toàn rồi về sớm một chút nhé! Có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi.” Anh ta rất cẩn thận căn dặn tôi, chẳng hề gây khó dễ, ngược lại còn rất săn sóc cho tôi.
“Vậy anh gọi taxi về nhà đi.” Tôi xấu hổ nói: “Anh cứ yên tâm.”
Trương Kính Tùng gật đầu: “Em đi đi! Quả thật tôi đã ăn quá nhiều, nên muốn đi bộ về nhà.”
Tôi đành phải liên tục ngoái đầu nhìn Trương Kính Tùng xoay người rời đi, rồi mới lên xe của Bùi Thiên Vũ. Vừa ngồi vào xe, tôi đã nhìn thấy tấm che trước mắt bị ngăn cách, rồi tôi nhất thời bị một bàn tay mạnh mẽ kéo qua, trọng tâm không ổn định, đập vào lồng ngực của anh, khiến mặt tôi đau nhói.
“Tại sao em lại không nghe điện thoại của anh?” Giọng nói của anh hơi giận dữ, pha lẫn sự lạnh lẽo.
Tôi nhéo tay anh, rồi ngồi thẳng người đáp: “Anh có thể đừng ngang ngược như vậy được không, là do em không tiện nghe máy.”
Tôi cũng không cho anh rào trước đón sau, đâu có ai quy định rằng anh gọi thì tôi phải nghe máy chứ?
“Em hãy cho anh một lý do khiến em không thể nghe điện thoại của anh.” Giọng điệu của anh càng lạnh lẽo hơn: “Tại sao em lại không tiện?”
Tôi nhất thời cạn lời. Anh lạnh lùng nói: “Em nói đi!”
“Tụi em đang nói chuyện công ty, người ta vì chuyện nhà cung ứng mà chạy đôn chạy đáo hơn hai mươi ngày mới về...”
“Chuyện gì mà trong thời gian ăn cơm vẫn chưa nói hết, ăn cơm rồi vẫn chưa xong à? Tại sao em không thể nói nhiều như vậy với anh?” Giọng nói của anh hơi tủi thân.
Trong đầu tôi nhanh chóng tìm kiếm thông tin trong lời nói của anh, thời gian ăn cơm, sao anh biết chúng tôi đã ăn cơm với nhau? Chẳng lẽ anh... .
||||| Truyện đề cử: Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường |||||
Trong buồng xe u ám, dưới ánh đèn neon đỏ lúc sáng lúc tối, tôi nhìn thấy sắc mặt của anh rất khó coi: “... Anh theo dõi em đúng không?”
“Vậy thì sao chứ?” Anh chẳng hề e dè nói.
Câu nói này đã chọc tức tôi, đường đường là người đứng đầu quản lý một tập đoàn lớn mà lại theo dõi tôi? Ha!
Danh Sách Chương: