Mục lục
Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi đứng chết lặng ở đó, cảm giác lực bất tòng tâm.

Có lẽ tôi biết rằng Triệu Quốc Tỉ là người mà Bùi Thiên Vũ rất tin cậy, nên tôi mới không thể nào kiềm nén được cảm xúc của mình.

Tôi chẳng hề giấu giếm nỗi sốt sắng của mình, nhìn Triệu Quốc Tỉ hỏi: "Giám đốc Triệu, ngoài vết thương ở đầu ra thì mấy chỗ khác có bị gì không? Bác sĩ có nói, với tình trạng như vậy thì bao lâu nữa anh ấy sẽ tỉnh không?... Còn nữa, liệu có để lại di chứng gì không?"

Tôi gần như gục ngã, tại sao ông trời lại không có mắt như vậy, tại sao cứ luôn là anh?

Giám đốc Triệu nhìn gương mặt tôi, vẻ mặt cũng hơi bất đắc dĩ: "Cánh tay và ngực cũng bị thương, nhưng nặng nhất vẫn là phần đầu. Bác sĩ cũng không thể nói chính xác là khi nào cậu ấy sẽ tỉnh lại! Có lẽ là... vài ngày, cũng có thể là vài tháng... tùy thuộc vào tình trạng hấp thụ của vị trí bị xuất huyết trên đầu."

Vừa nghe Triệu Quốc Tỉ nói như thế, tôi càng lo lắng hơn, không thể che giấu vẻ suy sụp, nước mắt không khỏi tuôn rơi, tôi vội đưa tay lên lau, biết mình đã quá thất thố rồi.

"Cô Lăng, cô hãy quay về đi! Vụ tai nạn này đã làm gián đoạn kế hoạch của cậu Bùi, nên cô đừng nên gây thêm rắc rối cho cậu ấy nữa. Chúng tôi đều hy vọng cậu ấy có thể mau chóng tỉnh lại để chủ trì đại cục." Triệu Quốc Tỉ nhìn tôi nói sâu xa, giống như bậc bề trên hiền từ: "Tất nhiên, tôi hiểu tâm trạng của cô, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta đều phải cố gắng tiến về phía trước."

“Giám đốc Triệu, ông cảm thấy vụ tai nạn xe này đơn giản như vậy ư?” Tôi hỏi thẳng: “Tại sao lại trùng hợp như thế?”

Rõ ràng giám đốc Triệu đã hơi sửng sốt, ông ta nhìn tôi, tôi không biết ông ta đang nghĩ gì? Nhưng tôi biết mình đã mất bình tĩnh.

"Cô Lăng, không ai có thể ngăn cản tai họa, nhưng chúng ta có thể ngăn cản nó tiếp tục phát triển. Tôi hy vọng Lăng Hoa Dao cô sẽ có một cái đầu tỉnh táo, nhưng cũng phải có lý trí bình tĩnh."

Giọng điệu của Triệu Quốc Tỉ rất nghiêm nghị, tôi biết ông ta đang lo lắng suy nghĩ này của tôi sẽ bị lộ ra ngoài.

"Bác Duệ Thiên Vũ luôn là bánh xe khổng lồ mang theo niềm hy vọng lớn lao, thỉnh thoảng sẽ có chút trục trặc, nhưng vẫn chưa đủ để nhấn chìm nó, nên cô hãy nghe lời tôi, làm tốt những chuyện nằm trong phận sự của mình."

Tôi chưa bao giờ chứng kiến Triệu Quốc Tỉ đối xử với tôi như vậy, có thể nói chẳng hề khách sáo.

Khiến tôi hơi luống cuống tay chân.

"Cô đừng nhúng tay vào vòng xoáy này, cho dù cậu Bùi có mặt ở đây, tôi nghĩ cậu ấy cũng không muốn nhìn thấy cô ở trong tình trạng này, càng không muốn cô tham gia vào, nên bây giờ chuyện cô nên làm là đừng để cậu ấy bị phân tâm, cũng đừng để người ngoài nắm được điểm yếu của cậu ấy. Cô là người thông minh, tốt nhất là cô nên ghi nhớ lời tôi nói."

Lời nói của ông ta thật sự rất có trọng lượng, chẳng khác nào đang vả vào mặt tôi, nhưng vẫn chưa đủ, ông ta còn nghiêm khắc bổ sung: "Cô vẫn chưa có đủ năng lực để giúp cậu ấy một tay, nên tốt nhất là cô đừng gây thêm rắc rối cho cậu ấy."

Triệu Quốc Tỉ không chỉ nói bằng giọng điệu nghiêm nghị, mà sắc mặt cũng trở nên u ám, tôi có thể nghe ra ông ta đang cảnh cáo tôi, có lẽ đây là lời cảnh cáo rất lịch sự của ông ta.

Tôi do dự một lúc, mặc dù trong lòng vẫn còn rất nhiều nghi vấn, nhưng tôi vẫn chọn cách thu hồi những câu hỏi đó, nếu tôi không tin tưởng Bùi Thiên Vũ và Triệu Quốc Tỉ thì tôi còn có thể tin tưởng vào ai đây?

"Xin lỗi! Tôi đã khiến ông phải nhọc lòng rồi." Tôi khôi phục lại chút lý trí, bình ổn lại cảm xúc, rồi chào tạm biệt Triệu Quốc Tỉ, rời khỏi Bác Duệ Thiên Vũ.

Sau khi quay về xe, tôi không thể kìm nén được nỗi đau thương của mình, mà nằm nhoài trên vô lăng khóc rất lâu, rồi tôi điều chỉnh lại cảm xúc của mình, tự nói với mình rằng: "Mọi chuyện đều sẽ ổn thôi! Lăng Hoa Dao, quả thật mày không thể gây thêm rắc rối cho anh ấy."

Nhưng anh vẫn chưa tỉnh lại, tin tức này chẳng khác gì tiếng sấm chói tai, khiến lục phủ ngũ tạng của tôi đều nhói đau.

Tôi không thể tưởng tượng được dáng vẻ nằm bất tỉnh của anh, chắc chắn trên người anh có rất nhiều vết thương. Nghĩ đến đây, nước mắt vốn đã kìm nén lại trào ra.

Tôi ước gì bây giờ anh vẫn có thể đứng trước mặt tôi, mỉm cười nhìn tôi, rồi trò chuyện, lái xe với tôi.

Tại sao lại như vậy? Rõ ràng anh vẫn đang sống yên ổn mà.

Không. Tôi không tin đây là sự trùng hợp.

Tôi khịt mũi, đạp chân ga rời khỏi tòa nhà Bác Duệ Thiên Vũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK