"Có phải cô ta hơi giống cậu không?" Y Mộc nhìn tôi và hỏi: "Trước đây, ấn tượng của tớ về cô ta thực sự không tệ. Dù sao thì trông cô ta có chỗ nào đó giống với cậu, khiến tớ cảm thấy rất thân thiết, nhưng bây giờ... má nó!"
Những lời của Y Mộc khiến trái tim tôi đột nhiên nhảy lên hai cái. Tôi giống với Lâm Doãn Nhi, cô ta lại giống với tôi? Không, phải nói là Mạc Tiểu Kiều chắc hẳn cũng giống Lâm Doãn Nhi.
Nói như vậy, Bùi Thiên Vũ thật sự rất nặng tình với Lâm Doãn Nhi. Chỉ cần là cô gái tương tự với Lâm Doãn Nhi, anh sẽ không bỏ qua. Anh đang tìm kiếm bóng dáng của Lâm Doãn Nhi.
Tôi, Mạc Tiểu Kiều đều là thế.
Có vẻ như anh đang tìm kiếm thế thân của Lâm Doãn Nhi, cho tới giờ vốn dĩ chưa từng dừng lại. Có lẽ anh đã thử ở tôi, song không đúng vị.
Tôi nở nụ cười, uống một ngụm rượu, vô cùng bình tĩnh mà hỏi: "Mạc Tiểu Kiều này đã nổi bao lâu?"
"Mới thôi, vẫn chưa đầy hai tháng! Cậu nói có kỳ lạ hay không, bỗng nhiên lại trở nên hót hòn họt, đúng là lợi dụng người khác mà bò lên trên!" Y Mộc khinh thường nói.
Tôi nghĩ, hai tháng, khi đó tôi đã ly hôn rồi, hình như Bùi Thiên Vũ cũng đã tiếp quản Bác Duệ Thiên Vũ rồi.
Anh thật đúng là biết tranh thủ thời gian, một ngôi sao nhỏ đột nhiên xuất hiện cũng không thể thoát khỏi mắt anh.
Điều này cho thấy trong hai tháng qua, đôi khi anh vẫn ở chung với Mạc Tiểu Kiều, nếu không sao tôi lại thường không có tin tức về anh cho được, và cả thái độ của anh đối với tôi dần lạnh nhạt, điều đó đã chứng minh, anh đã có con mồi mới rồi.
Đúng thật, nếu không thì tại sao anh lại để ý đến tôi, một người phụ nữ lớn hơn anh hai tuổi, đã kết hôn và có một đứa con? Nếu không, tại sao anh không bao giờ nói anh yêu tôi. Tôi thực sự ngu ngốc, lại còn hy vọng có được tình yêu? Quá xa xỉ!
Đêm đó, tôi đã uống rất nhiều rượu. Tôi càng uống càng cảm thấy thông suốt hơn. Tôi nên đối mặt với sự thật, tôi luôn giống một cô gái hoài xuân, thật là một điều nực cười, lại còn mong chờ có thể có được một mối tình oanh liệt nữa chứ!
Có vẻ như tôi đã nghĩ quá nhiều, muốn quá nhiều. Đây chỉ là đơn phương của tôi mà thôi.
Khi tôi được đưa về nhà, tôi thực sự rất tỉnh táo, nhưng tôi sẽ không tự mình bước đi.
Ngày hôm sau, đầu tôi đau như nứt ra, cảm giác ngủ trong cơn say thực sự tồi tệ.
Khi ăn sáng, bố tôi vẫn cứ khiến tôi đau đầu, nói rằng tôi cứ luôn mua say là một kiểu phát tiết tồi tệ nhất.
Thành thật mà nói, những lời của bố tôi thực sự đúng.
Không chờ tôi ăn sáng xong, Y Mộc đã gọi cho tôi một cuộc điện thoại: "Có ổn hơn không?"
"Ừm!" Tôi nhìn bố tôi, ừm một tiếng.
"Tớ nói cho cậu này, bùng nổ rồi! Cậu lên xem hot search đi!" Cô ấy cằn nhằn với tôi: "Thực sự, Hoa Dao, sống độc thân, hoặc là lợi ích thực tế như Trương Kính Tùng, cậu nghĩ lại đi! Phong hoa tuyết nguyệt, không thực tế chút nào! Không với tới nổi đâu, cậu vẫn nên đứng vững một chút mới tốt!"
Cô ấy nói lại một lần nữa những lời này với tôi.
Tôi thực sự không nói nên lời: "Cậu đừng có luôn luôn nhắc nhở tớ về những điều này, có scandal rồi cậu phải bận việc đấy, còn không đi à?"
"Tớ quan tâm cô ta à? Tớ thấy cô ta đang tìm đường chết ấy!" Y Mộc mắng một cách giận dữ: "Nếu không phải vì cô ta có một chút giống cậu, mẹ nó, tớ đã để cô ta tuột thẳng xuống dốc rồi. Đồ thứ quê mùa nghèo hèn mà làm như mình sang chảnh lắm ấy, cô ta sẽ không đứng lên được đâu, cậu xem đi! Tớ nói sẵn trước đấy, sẽ có lúc cô ta té ngã!"
Cô ấy cứ lải nhải cằn nhằn qua điện thoại, tôi vội vàng mở điện thoại tìm hot search. Quả nhiên đã lên đầu đề rồi. Trên đó có hình ảnh thật. Mặc dù chỉ là một bóng lưng, nhưng lại ngấm ngầm chỉ ra nhân vật chính là ai.
Dù sao thì một trong số đó là CEO của một tập đoàn nổi tiếng ở nước ngoài, người kia là một ngôi sao nổi tiếng với tỷ lệ chú ý cao.
Tôi cười và tắt điện thoại, mắt không thấy lòng không phiền.
Mặc dù trong lòng đầy nỗi bi ai, nhưng cũng không thể phát tiết vào lúc này.
Nhưng điều tôi không nghĩ tới là tôi nghĩ mắt không thấy lòng không phiền, nhưng có một số người đã không thể yên tĩnh như vậy được nữa. Ngay khi tin tức xuất hiện, tôi đã trở thành mục tiêu của những lời chỉ trích.
Danh Sách Chương: