Mục lục
Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời của cô ta khiến Tân Hạo Đình cảm thấy rất tức giận, anh ta nhìn tôi một cách hung dữ: "Em còn muốn nói gì nữa?"

"Tôi muốn nói gì ư? Trong lòng cô ta cũng biết! Tôi nghĩ anh cũng đã biết!" Tôi nhìn Tân Hạo Đình không chút sợ hãi: "Nếu làm chuyện sai trái, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta phát hiện, hẳn anh cũng đã chuẩn bị trước rồi!"

Tôi không ngờ rằng khi tôi được cứu và ôm đi, Tân Hiểu Lan lại dám ở lại hiện trường.

Mẹ Tân Hạo Đình nghe xong nhìn về phía tôi: "Hoa Dao, con đừng tức giận, có phải nó lại làm gì khiến con tức giận không, haiz... con đừng chấp nó..."

"Bà đang nói cái gì vậy? Có ai nói con mình như bà không?" Tân Kiến Phong bao che cho con mình mà mắng bà: "Còn không biết việc này như thế nào mà bà đã nói lung tung, một người phụ nữ như bà không ngoan ngoãn ở nhà còn chạy ra ngoài để làm gì?"

Khi tôi nghe những lời của Tân Kiến Phong nói liền nở nụ cười mỉa mai, xem ra người hồ đồ là Tân Kiến Phong.

“Haha… thật đúng là cha con cùng một giuộc.” Tôi không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo nói một câu: “Khi nói người khác, tốt nhất là nên nhìn lại xem con trai và con gái mình nuôi lớn là loại người như thế nào trước đã!"

“Cô nói cái gì?” Tân Kiến Phong trở mặt nhìn tôi hét lên: “Tân Hạo Đình, đây là vợ tốt của anh đấy, lại dám đối đầu với người lớn, được! Được lắm!”

Có thể là do bị bố mình mắng nên anh ta cũng bắt đầu tức giận.

Tân Hạo Đình nhìn tôi giận dữ mắng: "Lăng Hoa Dao, em càng ngày càng không biết xấu hổ, đang yên đang lành lại gây sự, làm xấu mặt anh trước cấp dưới, hiện tại lại không biết trên dưới dám chống đối lại người lớn trong nhà, có phải do anh nuông chiều em quá không..."

"Anh nuông chiều tôi ư? Dát vàng lên mặt không thấy xấu hổ à?" Tôi ngắt lời Tân Hạo Đình: "Anh xem anh nuông chiều cô ta đến mức nào rồi!"

“Chuyện gì thì nói, đừng lôi cô ấy vào!” Tân Hạo Đình nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, thái độ của anh ta càng trở nên kiêu ngạo, thiếu kiên nhẫn và lạnh lùng.

Khi Tân Hiểu Lan nghe thấy Tân Hạo Đình ủng hộ cô ta trước mặt mọi người, lúc này liền vô cùng kiêu ngạo, diễu võ giương oai nhìn về phía tôi: "Tiện nhân, chị cũng thấy rồi đấy, anh tôi sẽ không để cho chị thích làm gì thì làm đâu."

Sau đó thì vô cùng đắc ý nhìn tôi, làm ra vẻ người chiến thắng.

Nhìn Tân Hạo Đình như vậy, một cảm giác ớn lạnh từ tim tôi lan ra toàn thân, dường như Tân Hạo Đình không còn nghĩ đến chuyện chúng tôi là vợ chồng nữa.

Nếu vợ chồng đã đi đến một thời điểm như vậy, mọi thứ trong quá khứ đều sẽ tan thành mây khói.

"Được! Tân Hạo Đình, anh được rồi!" Mắt tôi đỏ bừng, nước mắt giàn giụa: "Anh muốn bảo vệ cô ta có đúng không?"

"Anh không hề bảo vệ ai, em đừng động chút là khóc như thế, cứ như ai đang bắt nạt em vậy! Nếu em đối xử không ra gì với cô ấy, sao cô ấy có thể đối xử tốt với em chứ?" Tân Hạo Đình nhìn tôi lên mặt dạy đời.

Câu này của anh ta hoàn toàn làm tôi lạnh sống lưng: "Được, Tân Hạo Đình, anh nói rất hay, tôi hy vọng lát nữa anh sẽ không hối hận!"

Tôi nhìn Tân Hiểu Lan đang hả hê: "Tân Hiểu Lan, cô đã như vậy còn cố tính quay lại cắn tôi một cái đúng không? Được, tôi sẽ cho họ biết cô đã làm những gì."

Sau khi nói xong, tôi lấy điện thoại ra bấm vào đoạn ghi âm trên điện thoại của mình, để điện thoại lên bàn trước mặt...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK