Mục lục
Chiến Thần Thánh Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngoại trừ gì?” Mọi người thắc mắc ngay.  

Ánh mắt Từ Hướng sáng lên, nói: "Trừ khi anh ta có thể đánh bại Liễu Mộc Thanh bằng chính thực lực của mình. Nhưng tiếc thay, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra."  

Advertisement

“Ừ.” Mọi người đồng thanh gật đầu.  

Trên đỉnh núi Châu Thới.  

Advertisement

Trước câu hỏi của Đường Tuấn, Long Vương cau mày, nói với vẻ không vui: "Anh tới đây làm gì? Những điều tôi nói với anh lúc trước bộ anh không hiểu sao?"  

Đường Tuấn lắc đầu nói: "Ông mới là người không hiểu. Bảo Long, cậu đi đi."  

“Vâng.” Hàn Bảo Long đáp.  

Đám người không hiểu mô tê gì cả, nhưng chuyện xảy ra tiếp theo đều khiến mọi người đều sửng sốt.  

Hàn Bảo Long bước đến gần Liễu Mộc Thanh và nói: "Anh có gan đánh nhau với tôi chứ."  

"Cái gì? Đạo Thể thật sự dám để cho học trò của mình khiêu chiến với Liễu Mộc Thanh sao!"  

"Nếu tôi không nhầm, thì học trò của anh ta chỉ mới đạt tu vi cực cảnh thôi mà."  

"Anh ta thật không biết xấu hổ. Tôi nghĩ chắc anh ta muốn Hàn Bảo Long tiêu hao bớt tí sức lực của Liễu Mộc Thanh, sau đó anh ta sẽ nhân cơ hội ra tay. Nhưng mà, Liễu Mộc Thanh đã tu luyện đến cảnh giới Bán Nguyên Đan siêu cấp, anh ta chẳng cần búng tay cũng có thể giết chết những người ở cực cảnh."  

“Cậu vừa nói gì vậy?” Liễu Mộc Thanh nhìn chằm chằm vào Hàn Bảo Long với vẻ không tin nổi vào mắt mình.  

Tu vi hiện giờ của Hàn Bảo Long đối với anh ta chỉ bé bằng ngón út, mới có tu vi cực cảnh, đừng nói là ra tay một chiêu, cho dù nửa chiêu thôi cũng không đỡ nổi. Chẳng khác gì tự chui đầu vào rọ.  

“Anh có dám đấu một trận với tôi không?” Hàn Bảo Long từ từ rút thanh kiếm trong tay ra chĩa thẳng vào Liễu Mộc Thanh.  

“Cậu còn dám chĩa kiếm vào tôi nữa sao, cậu có biết tôi là ai không?” Liễu Mộc Thanh bật cười, bản thân anh là một kiếm thánh, tính ra thì đã lâu không có ai dám chĩa kiếm vào anh như thế.  

"Không ngờ sư phụ của cậu nhát gan như thế mà lại có một tên học trò to gan như cậu. Hay lắm, nhìn cậu cũng phong thái đĩnh đạc, giữa lông mày cậu toát ra kiếm khí, nói không chừng tu vi kiếm đạo của cậu cũng mạnh." Liễu Mộc Thanh lại khen: "Nếu đã như vậy thì tôi sẽ hạ tu vi của tôi xuống chúng ta đánh với nhau một trận cùng cảnh giới. Nếu cậu có thể đỡ được mười chiêu của tôi mà vẫn chưa chết, tôi sẽ nhận cậu làm đồ đệ ngay."  

Nói xong, Liễu Mộc Thanh thực sự hạ thấp tu vi của mình đến cực cảnh. Vẫn toát ra luồng kiếm khí ở bên ngoài, Hàn Bảo Long vụt lao đến.  

"Cậu học trò của Đạo Thể này cũng giỏi đấy chứ, nhưng tiếc là cậu đã theo học hỏi nhầm người rồi. Cho dù Liễu Mộc Thanh có hạ thấp tu vi, thì sự hiểu biết về kiếm đạo và tâm kiếm của anh ấy vẫn là như thế, đừng nói chi đến cực cảnh, cho dù anh ấy ở cảnh giới Nguyên Đan thì cậu ta cũng chưa chắc là đối thủ của anh ấy."  

Từ Hướng quay lại giải thích với mọi người, như thể anh ta đang hiểu hết mọi chuyện.  

“Từ Hướng, nhìn xem.” Lúc này, mọi người giật mình, giọng nói cũng run run.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK