Mục lục
Chiến Thần Thánh Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Uông Thành Vinh, nơi này từ khi nào lại có phần của anh nói chuyện? Biến đi!” Lưu Hồng Mai nhìn thấy người đàn ông này thì trên mặt lập tức lộ ra vẻ chán ghét, quát mắng đuổi anh ta đi.  

Uông Thành Vinh lạnh lùng cười, nói: “Ha ha! Con nhóc này không có ai dạy dỗ, ba mẹ em không biết giáo dục con mình vậy để cho tôi thay họ dạy dỗ em.”  

Anh ta đột nhiên bước lên trước một bước, bàn tay giơ lên chuẩn bị tát vào má Lưu Hồng Mai.  

Advertisement

Lưu Hồng Mai cách Uông Thành Vinh chưa đến một mét, hơn nữa Uông Thành Vinh xuất thân là huấn luyện viên thể hình nên thân thủ không tệ.   

Anh ta đột nhiên ra tay nên trong lúc nhất thời không ai phản ứng kịp. Lưu Hồng Mai sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch, theo phản xạ nhắm mắt lại.  

Nhưng một cái tát kia lại không thấy hạ xuống trên má mình, Lưu Hồng Mai dần mở mắt ra, chỉ thấy không biết từ lúc nào Đường Tuấn đã xuất hiện trước người cô, một bàn tay vừa vặn giữ chặt cổ tay Uông Thành Vinh.  

“Tên nhóc này, anh là ai vậy?” Uông Thành Vinh ra tay không thành công, sắc mặt không khỏi âm trầm xuống.  

“Đường Tuấn.” Đường Tuấn thản nhiên nói.  

“Đường Tuấn?” Uông Thành Vinh cau mày suy nghĩ một lúc, thật sự không nghĩ ra cái tên này có quen thuộc hay không.   

Anh ta đoán trong lòng chắc là nhân viên của tòa soạn báo Y học cổ truyền này, anh ta lấy lại tự tin lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm anh tên gì. Thả tôi ra!”  

Đường Tuấn trêu chọc nói: “Vừa rồi ngay cả phụ nữ mà anh cũng muốn đánh, không phải rất có bản lĩnh sao? Vậy thì tự mình tránh thoát đi.”  

Uông Thành Vinh hừ lạnh, cổ tay dùng sức muốn thoát khỏi sự khống chế của Đường Tuấn. Chỉ là chút sức lực của anh ta làm sao có thể so sánh với Đường Tuấn được.  

“Mẹ kiếp! Thằng nhóc thối, mày muốn chết phải không!” Không tránh được, Uông Thành Vinh thẹn quá hóa giận, giơ chân lên đạp vào bụng Đường Tuấn.  

Bịch!  

Đường Tuấn còn không thèm nhìn, cũng giơ một chân lên chặn chân của Uông Thành Vinh.  

“A!” Uông Thành Vinh lập tức cảm giác được đau đớn lan ra từ chân mình, khiến cho sắc mặt anh ta đột nhiên trắng bệch, kêu gào thảm thiết thành tiếng.  

Lúc này Đường Tuấn mới buông cổ tay Uông Thành Vinh ra, nói: “Chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?”  

Uông Thành Vinh oán hận nhìn Đường Tuấn, nhưng lại không nói nên lời.  

“Uông Thành Vinh, anh không sao chứ?” Trần Vân Anh nhìn Uông Thành Vinh, vẻ mặt quan tâm hỏi.  

Uông Thành Vinh cắn răng nói: “Trần Vân Anh, tên nhóc này là nhân viên của tòa soạn này sao. Mau chóng sa thải anh ta đi, tôi muốn cho anh ta biết kết cục khi đắc tội với tôi là gì!”  

Trần Vân Anh gật đầu, chỉ vào Đường Tuấn, dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Tôi mặc kệ cậu là ai. Bây giờ tôi chính thức thông báo rằng cậu đã bị sa thải. Mau chóng ra khỏi đây cho tôi!”  

Đường Tuấn khoanh hai tay lại trước ngực, nói: “Thật xin lỗi. Tôi không phải là nhân viên ở đây, bà không có tư cách sa thải tôi!”  

Trần Vân Anh ngẩn ra, chợt chửi bới Lưu Thiên Phong: “Mẹ nó. Lưu Thiên Phong ông có ý gì, để một người ngoài bắt nạt vợ mình như vậy, ông có còn là đàn ông hay không!” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK