Mục lục
Chiến Thần Thánh Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không Gian Chi Lực vô hình cắt chém vầng sáng kia. Pháp lực của Đường Tuấn so với Hóa Thần Cảnh thông thường mạnh hơn mấy lần, nhưng giờ khắc này lại bị tiêu hao bằng một loại tốc độ cực kỳ đáng sợ. Nếu là Hóa Thần Cảnh bình thường đi vào, trong nháy mắt có thể lập tức sẽ bị ép khô.  

Phụt  

Hai người Đường Tuấn cùng Đồ Yên Nhi biến mất, cứ vậy thành công tiến vào khu vực kia.  

Ở bên kia, hai người Đường Tuấn và Đồ Yên Nhi ngã nhào trên đất. Tiên Thiên Thần Văn "Diệm” tản ra ánh sáng nhạt, chui vào bên trong mi tâm của Đường Tuấn.  

Đồ Yên Nhi giẫy giụa đứng dậy, cô hoàn toàn không tổn hại gì, một chút vết thương cũng không có. Nhưng cô rất nhanh trở nên bất an, bởi vì thương thế của Đường Tuấn rất nặng, mặc dù có Tiên Thiên Thần Văn thủ hộ, nhưng Không Gian Chi Lực vẫn tràn vào được. Lúc này, toàn thân Đường Tuấn từ trên xuống dưới đều bị máu tươi nhuộm đỏ, bộ dạng giống như từ bên trong thùng nhuộm vớt ra, khí tức chính là yếu ớt tới cực điểm.  

“Đường đại ca.” Đồ Yên Nhi gấp gáp hô lên, âm thanh có chút nghẹn ngào.  

Đường Tuấn gian khổ mở mắt, xem xét tình hình bản thân, không khỏi cười khổ một tiếng, thầm nghĩ: “Vẫn là quá sơ suất rồi, may mắn trong người có hai cái thần văn thủ hộ, bằng không lần này liền xong đời.”  

Anh vỗ vỗ bàn tay Đồ Yên Nhi, ra hiệu bản thân không có việc gì. Anh đứng dậy, xem xét bốn phía, phát hiện ở đây dường như là một khu vực ngoại ô, cách đó không xa có một tòa thành trì hùng vĩ như ẩn như hiện.  

“Thương thế của tôi cần điều dưỡng mấy ngày, mấy ngày tới đành nhờ vả cô.” Đường Tuấn nói với Đồ Yên Nhi.  

Đồ Yên Nhi gật đầu, cả mặt là thần sắc kiên định nói: “Đường đại ca, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ không để anh xảy ra chuyện gì.”  

Cho dù Đường Tuấn không nói, cô cũng có thể đoán ra, trong quá trình đi xuyên qua không gian, nhất định là Đường Tuấn đã bảo vệ cô, bằng không cô không thể hoàn hảo không chút tổn hại nào.  

"Có tôi ở đây, ai cũng đừng nghĩ làm hại Đường đại ca.” Đồ Yên Nhi thầm nghĩ trong lòng.  

Cô đỡ lấy Đường Tuấn, đi về phía tìa thành trì kia. Dọc đường đi, vết thương ngoài da của Đường Tuấn đã tốt lên rất nhiều, lớp da mới đã mọc lên, nhìn không còn chật vật như lúc trước, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, làm cho người ta có một loại cảm giác ốm yếu.  

Tòa thành trì kia thoạt nhìn không xa nhưng phải mất tầm hai giờ hai người mới tới nơi. Thành trì rất hùng vĩ, số lượng người rất lớn, ở đây dường như chính là một tiểu thế giới.  

“Những người này?” Đường Tuấn quan sát đám người chung quanh, sắc mặt không khỏi thay đổi.  

Những người này vậy mà đều mang huyết mạch chi lực của Địa Cầu, hơn nữa cơ hồ đều người Việt Nam. Mặc dù phần lớn trong bọn họ tu vi đều không cao, nhưng huyết mạch chi lực  lại không lừa được người.  

Đường Tuấn biết mình đã đến đúng nơi.  

"Đi thôi, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút, thuận tiện hỏi thăm một chút tin tức.” Đường Tuấn bình ổn lại suy nghĩ trong lòng, sau đó Đồ Yên Nhi dắt anh đi vào trong thành trì.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK