Mục lục
Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Mạt thở dốc vì kinh ngạc. Khi hai người kia ngày càng lại gần, tim cô ta đập nhanh hơn, nghe cả tiếng tim đập thình thịch, thình thịch.

“Có phải cô đang lo lắng hay không?”

Hoàng Tử Hiên đang ôm cô ta, anh có thể nghe thấy rõ ràng nhịp tim của cô ta đang tăng nhanh.

Hạ Mạt im lặng trừng mắt liếc anh, chết đến nơi rồi, trong lòng cảm thấy lo lắng căng thẳng không phải bình thường sao? Nhưng vẻ mặt của Hoàng Tử Hiên lại bình tĩnh đến lạ. Lẽ nào anh còn có đòn sát thủ gì sao?

“Có lẽ lúc này chúng ta nên hôn để giảm bớt căng thẳng.”

Trong lúc Hạ Mạt đang nghi hoặc, Hoàng Tử Hiên nhe răng cười, lộ ra vẻ bất cần đời thường ngày.

Hạ Mạt muốn thổ huyết, cô ta không kiềm chế được nữa nói:

“Hôn ‘em gái’ nhà anh!”

Hoàng Tử Hiên cảm thán:

“Có vẻ như cô đặc biệt quan tâm tới em gái của tôi. Không lẽ cô thích bách hợp?”

“Tôi bắn một phát chết…”

Nói được một nửa, ánh mắt của Hạ Mạt sáng lên, cô ta vui mừng nói:

“Sao tôi lại quên là tôi có mang theo súng chứ?”

Cô ta nhanh chóng chạm vào chỗ eo của mình, nhưng lại trống rỗng, khẩu súng mà cô ta cài vào eo đã bị mất. Chẳng lẽ là lúc đánh nhau không cẩn thận để rơi mất?

Nghĩ đến khả năng này, ánh mắt của Hạ Mạt lập tức liếc nhìn xung quanh, đáng tiếc là trong vòng mười mét không có khẩu súng nào bị rơi. Điều này khiến cô ta không khỏi thắc mắc, không lẽ là bị rơi ở trong xe?

“Cô đang tìm cái này sao?”

Nhìn thấy cô đang tìm súng, Hoàng Tử Hiên đắc ý làm ảo thuật biến ra khẩu súng.

Hạ Mạt nhìn thẳng anh nói:

“Anh trộm nó khi nào?”

“Cái này gọi là ăn trộm sao? Tôi tiện tay cầm lấy thôi.”

Hoàng Tử Hiên nhếch miệng lộ ra một nụ cười vô hại, sau đó xoay súng đối mặt với hai người đang đi về phía bọn họ.

Hai người kia lập tức dừng lại, hai ánh mắt nhìn Hoàng Tử Hiên giận dữ chửi rủa:

“Là người trong giới tu võ, trong lúc tranh đấu mày lại dùng tới súng. Mày có thấy xấu hổ hay không?

“Mạng sắp không còn thì tao cần gì mặt mũi nữa.”

Hoàng Tử Hiên cong môi hờ hững nói.

Khóe miệng của hai người này giật giật, hộ cảm thấy những gì Hoàng Tử Hiên nói đều có lý, cũng không có gì sai.

Ngay cả Hạ Mạt cũng cảm thấy xấu hổ, cô ta còn tưởng Hoàng Tử Hiên có đòn sát thủ gì. Hóa ra lại là một khẩu súng. Ngay từ đầu cô ta cũng không nghĩ đến dùng súng, vẫn luôn ghi nhớ quy tắc mặc định của giới tu võ. Nghĩ tới đây cũng là hành động bất đắc dĩ nhưng cô ta không ngờ Hoàng Tử Hiên đã nghĩ tới khẩu súng này từ sớm rồi. Bây giờ anh còn dùng lý lẽ hùng hồn như thế.

“Đê tiện, vô liêm sỉ!” Hai người tu võ kia tức giận, không ai ngờ cuối cùng Hoàng Tử Hiên lại rút súng.

“Là kẻ nào nhận lúc bọn tao đang gặp khó khăn mà ra tay trước chứ? Lại còn hỏi bọn tao có biết xấu hổ hay không. Tao nghĩ chúng mày mới là không biết xấu hổ đấy! Nhiều người bao vây tấn công bọn tao như vậy, chửi chúng mày đê tiện vô sỉ cũng là làm nhục hai từ này.” Hạ mạt tức giận phản bác.

“Bọn tao không sử dụng súng!” Cả hai người kia đỏ mặt tới tận mang tai nói.

“Là do mấy người không có, nếu có thì đã lấy ra từ lâu rồi.” Hạ Mạt tiếp tục phản bác.

Khóe môi hai người đàn ông giật giật, không nói được gì.

“Hai người chúng mày đúng là ngu xuẩn, có súng thì sao? Dựa vào năng lực của hai người, hai người còn còn sợ không thể né đạn à?”

Tên bài sơn kỳ nhị phẩm phía sau hai người tức giận mắng.

Hai người này đột nhiên tỉnh táo lại. Nói cũng phải, tốc độ đạn tuy nhanh, nhưng ai biết được độ chính xác của Hoàng Tử Hiên như thế nào. Chỉ cần tài thiện xạ của anh hơi thiếu chính xác là bọn họ sẽ có đủ thời gian chạy thoát, thậm chí gϊếŧ chết anh trước khi anh bắn phát tiếp theo.

Hoàng Tử Hiên nhìn thoáng qua cũng biết bọn họ đang suy nghĩ gì. Anh lập tức khịt mũi, đầu cũng không động, trực tiếp chĩa họng súng vào gốc cây bên cạnh, không chút do dự bóp cò.

“Đoàng!”

Viên đạn bay ra với độ xoáy lớn và trúng vào thân cây với độ chính xác cao.

Cả bốn người có mặt đều ngạc nhiên, phát súng này của Hoàng Tử Hiên chắc chắn là tung hỏa mù. Hơn nữa thân cây chỉ bằng cánh tay người lớn, chỉ cần một phát là có thể bắn trúng thân cây mỏng manh này, điều này cho thấy tài thiện xạ của anh chính xác đến mức nào..

Tài thiện xạ chính xác như vậy thật sự khiến bọn họ sợ hãi mà không dám hành động nông nổi. Không biết bọn họ có thể thoát khỏi viên đạn không. Nhỡ đâu, nếu không chạy thoát thì cái mạng nhỏ cũng mất. Bọn họ chỉ cần gϊếŧ người lấy tiền, không cần thiết đến cái mạng nhỏ cũng bỏ.

Nghĩ đến điều này, bất kể là hai người này hay là người phía sau, đều rơi vào trầm mặc. Một bên sợ chết, một bên lại không cam lòng cứ thế rời đi. Dù sao chỉ cần một chưởng là gϊếŧ được Hoàng Tử Hiên. Cơ hội tốt như vậy không nắm bắt được thì lần sau Hoàng Tử Hiên làm sao có thể lặp lại sai lầm, lại để cho người khác có cơ hội gϊếŧ anh nữa?

Tình thế hiện tại có vẻ đảo ngược bởi khẩu súng của Hoàng Tử Hiên, nhưng chỉ có Hoàng Tử Hiên và Hạ Mạt biết rằng trong khẩu súng này chỉ còn viên đạn cuối cùng. Nếu bốn người này không bị khẩu súng này ép buộc rút lui, mang tâm lý đánh một trận xông lên thì bọn họ vẫn không thoát chết. Cho dù thì kỹ năng bắn súng của Hoàng Tử Hiên có chính xác cũng không có cách nào gϊếŧ được hai người tu võ chỉ bằng một viên đạn. Hơn nữa, hai người tu võ này còn có năm mươi phần trăm cơ hội né được viên đạn.

Hai bên mắt to trừng mắt nhỏ, không ai dễ dàng nhượng bộ. Trận chiến tâm lý này mới thật sự là đòn sát thủ của Hoàng Tử Hiên. Anh đã biết trong súng chỉ có hai viên đạn, nhưng lại cố ý bắn ra một viên. Chỉ cần tố chất tâm lý của bốn người kia bị đánh bại, thì anh và Hạ Mạt đã có thể trốn thoát.

Phù phù phù phù phù phù…

Xung quanh im lặng, dường như có thể nghe được nhịp tim của nhau. Hạ Mạt cảm thấy trước nay chưa từng căng thẳng như vậy, cô ta nắm chặt tay, không để cho mình lộ ra vẻ lo lắng.

“Vù!”

Vào lúc này, một cơn gió nhẹ lướt qua bầu không khí im lặng, cả sáu người họ đều có thể nghe thấy âm thanh này rõ ràng.

“Cẩn thận!”

Một tên tu võ Bài Sơn Kỳ nhị phẩm nhận ra sự nguy hiểm, hét lớn với tên  tu võ Bài Sơn Kỳ nhất phẩm.

Tên Bài Sơn Kỳ nhất phẩm đã dồn hết sự chú ý vào khẩu súng của Hoàng Tử Hiên mà quên cảnh giác xung quanh. Vì vậy, khi nghe thấy cơn gió đang tiến về phía mình, anh ta phản xạ có điều kiện bày ra tư thế phòng thủ.

“Vèo!”

Tuy nhiên, anh ta vẫn bị chậm mất một giây, một con dao bay sắc bén vụt qua cổ anh ta, để lại một vết thương đáng sợ.

Ầm Ầm!

Trong giây tiếp theo, người đàn ông ngã xuống đất, cả mặt đất tĩnh lặng rung lên.

Máu chảy ra từ vết thương, như vòi nước, không thể kiểm soát được, người đàn ông chỉ co giật trên mặt đất vài cái rồi tắt thở.

“Đại sư huynh!”

Nhìn thấy tên tu võ Bài Sơn Kỳ nhất phẩm ngã xuống đất mà chết, ba người còn lại đồng thời hét lên.

Chỉ là cho dù họ có la hét như thế nào, thì người này cũng không thể đáp lại họ.

Lúc này chỉ có Hoàng Tử Hiên và Hạ Mạt là vui mừng, trong mắt lóe lên vẻ vui vẻ. Trong tiềm thức nhìn chung quanh, muốn xem người tốt nào đang bí mật giúp đỡ.

“Là kẻ nào? Là kẻ nào lại ở sau lưng đánh lén người khác? Bước ra đây cho tao, trốn tránh thì có bản lĩnh gì?”

Sau cơn đau lòng, ba người kia tức giận hét lên.

“Mấy người nói lời này, tôi không biết có nên hay không đi ra. Mấy người muốn tôi đi ra, đối với mấy người hiện tại bạn bè không có thì lấy đâu ra người?” Theo tiếng  gào của ba người kia, có giọng nam từ bên trong truyền ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK