Ánh mắt của bảo vệ xẹt qua Hoàng Tử Hiên liếc nhìn về phía sau, chỉ thấy một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc bình thường, lại một lần nữa cười lạnh lùng:
“Có người chủ nào lái chiếc xe rách nát, có phải các người xem tôi là kẻ ngốc không? Lần cuối cùng tôi cảnh cáo hai người, đây không phải nơi người nào cũng có thể vào. Mau lượn đi, nếu không tôi không khách sáo đâu.”
Đối với loại bảo vệ mắt chó coi thường người này, Hoàng Tử Hiên cho rằng tranh luận với anh ta thật lãng phí nước miếng, chỉ nghiêng đầu hỏi Lê Mỹ Gia:
“Cô tới tìm ai? Bảo anh ta nói với người canh cổng một tiếng.”
Ngay khi Lê Mỹ Gia vừa định nói, đã nghe thấy tiếng còi dã man chói tai vang lên từ phía sau.
Hoàng Tử Hiên liếc nhìn kính chiếu hậu, là một chiếc xe thể thao Aston Martin.
Bảo vệ vừa nhìn chiếc xe và biển số đã biết là của ai, thế là vội vàng bước tới, cúi đầu khom lưng chào hỏi: “Cậu Lê, cậu đã về.”
“Xe phía trước có chuyện gì vậy?” Lê Long Phi đeo kính râm trị giá hơn một trăm ngàn tệ, bực mình hỏi.
Bảo vệ không dám đắc tội với Lê Long Phi, vội vàng giải thích vài câu.
“Bất động sản của các người càng ngày càng sa sút. Loại xe này đỗ ở cửa Biệt uyển Hoàng gia là sỉ nhục người làm chủ như chúng tôi. Nhanh chóng kêu anh ta cút ra, không biết có những người nào sống ở đây sao? Ai lại quen biết loại nghèo hèn này.” Lê Long Phi vẫy tay và thúc giục sau khi nghe xong.
“Vâng vâng, cậu Lê, cậu đừng tức giận. Bây giờ tôi sẽ kêu anh ta đi ngay.” Bảo vệ sợ Lê Long Phi trách cứ, vội vàng quay lại đuổi xe đi:
“Tôi nói cậu này, không nghe thấy những gì tôi vừa nói sao? Cút nhanh lên, đừng cản đường cậu Lê. "
“Cậu Lê?” Lê Mỹ Gia cười lạnh lùng.
Qua nụ cười khinh thường của cô cùng với cái họ này, Hoàng Tử Hiên liền biết tám mươi phần trăm cậu Lê trong miệng bảo vệ là Lê Long Phi, người đã ám sát Lê Mỹ Gia ngày hôm qua, là em trai cùng cha khác mẹ của cô.
Nói như vậy, hôm nay Lê Mỹ Gia muốn về nhà họ Lê. Ở trước cửa nhà mình lại bị bảo vệ chặn lại, không nhận ra cô là cô cả nhà họ Lê, lại cứ nịnh nọt Lê Long Phi, trong lòng Lê Mỹ Gia hẳn là không cam lòng.
“Anh đi nói với anh ta, hôm nay tôi cứ chắn ở chỗ này, nói anh ta có bản lĩnh thì cứ bay qua.” Hoàng Tử Hiên chẳng biết tại sao, liền muốn trút giận thay Lê Mỹ Gia.
“Cậu!” Bảo vệ tức giận sôi máu, vươn tay chỉ vào Hoàng Tử Hiên mắng chửi:
“Mày tưởng mày là ai mà dám đắc tội cậu Lê. Ngày mai có thể bắt mày phải cút khỏi Long Thành đó.”
“Ha.” Hoàng Tử Hiên cười lạnh lùng: “Anh sợ đắc tội anh ta, chỉ là sợ mất việc. Nhưng anh đắc tội tôi, sẽ mất đi tính mạng.”
Vừa nói, Hoàng Tử Hiên vừa giơ tay nắm lấy ngón tay của bảo vệ đang chỉ vào mình, cũng không thấy anh dùng sức, đã nghe thấy tiếng hét lên của bảo vệ:
“A… Đau đau đau.”
Hoàng Tử Hiên hờ hững nhìn anh ta, vừa cười vừa bẻ ngón tay anh ta xuống.
“A… a…” Bảo vệ đau đến khuôn mặt méo mó, quỳ sụp xuống: “Đau đau đau, buông tôi ra, chết tiệt buông tôi ra.”
“Ai đang ở chỗ này gây rối?” Bảo vệ kia thấy đồng nghiệp có hơi bất thường, lập tức chạy tới.
“Ông lớn à, anh còn nói lời vô ích làm gì, mau giúp đi.” Bảo vệ đau đớn hét lên với đồng nghiệp.
Đồng nghiệp này cầm roi điện đánh vào cổ tay của Hoàng Tử Hiên.
Nụ cười trên khóe miệng Hoàng Tử Hiên vẫn không hề suy giảm, dùng sức lôi mạnh bảo vệ đứng dậy, đồng thời kéo vào trong cửa kính xe.
Rầm!
Chỉ nghe thấy một tiếng vang “rầm", đồng nghiệp này vốn cầm roi điện lao đến Hoàng Tử Hiên, kết quả vung mạnh vào gáy bảo vệ kia, sau đó thì nghe thấy bảo vệ hét lên rồi hôn mê bất tỉnh.
Hoàng Tử Hiên tiện thể buông tay ra, liền thấy bảo vệ ngã mạnh xuống đất.
Bảo vệ kia sợ hãi, cũng hoảng sợ kêu lên.
Hoàng Tử Hiên vẫn ung dung cười nói: “Chao ôi, lần này chuyện lớn rồi, anh gϊếŧ người rồi.”
“Tôi, tôi không có. Là cậu, là cậu đã gϊếŧ anh ta.” Bảo vệ sợ hãi, hoang mang lo sợ, lảo đảo lùi về phía sau mấy bước.
Hoàng Tử Hiên buông lỏng tay: “Tôi chỉ kéo anh ta một chút, người dùng roi điện đánh vào anh ta là anh mà.”
“Tôi, tôi…” Sắc mặt bảo vệ thay đổi, ngồi sụp xuống đất gào khóc.
“Khóc cái gì mà khóc? Đồ vô dụng. Ngay cả một tên nghèo rớt mồng tơi cũng giải quyết không xong.” Lúc này Lê Long Phi bước xuống xe, mắng bảo vệ:
“Câm miệng cho ông đây, anh ta còn chưa chết, chỉ là ngất đi thôi.”
Nói xong đi tới bên cạnh Hoàng Tử Hiên, liếc mắt nhìn Hoàng Tử Hiên: “Cậu nhóc, khá ngang tàng đấy. Có biết đây là nơi nào không?”
“Anh cũng muốn bị đánh?” Hoàng Tử Hiên không trả lời mà hỏi lại.
Lê Long Phi sửng sốt, lập tức nổi giận, ở tuổi này, chưa có người nào dám khiêu khích anh ta như vậy. Ngay lập tức hung hăng đá vào cửa xe Hoàng Tử Hiên:
“Cho thể diện mà không cần, mày có tin chỉ một cú điện thoại của tao là có thể khiến mày vào đồn cảnh sát ở vài ngày không.”
“Tôi ngược lại lại không biết, từ khi nào mà quan hệ của cậu Lê với đồn cảnh lại thân thiết như vậy.” Hoàng Tử Hiên chưa kịp nói, Lê Mỹ Gia đã lạnh lùng lên tiếng.
Lê Long Phi vốn không chú ý tới người ngồi phía sau là ai, vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc mới nhìn qua, quả nhiên là Lê Mỹ Gia, lập tức bật cười haha:
“Ơ kìa, tôi nói người nào không có mắt như vậy… dám lái xe nát bét đến đây? Hóa ra là chị gái thân yêu của tôi, thế nào đây, BMW lái ngán rồi, đổi sang xe nội địa. Nhưng chiếc xe này không xứng với thân phận cô cả nhà họ Lê của chị đâu.”
Lê Mỹ Gia hoàn toàn không tức giận trước lời châm chọc của Lê Long Phi, cười nhẹ: “Ngọc sáng sẽ không xuất hiện tầm thường chỉ vì chúng ở trong hộp gỗ.”
Lê Long Phi phản ứng lại: “Có ý gì?”
“Nghĩa là cho dù anh có lái Aston Martin cũng vẫn không thay đổi được thân phận con thứ.” Hoàng Tử Hiên giải thích cho anh ta với vẻ mặt có phải anh ngốc rồi không.
Sắc mặt Lê Long Phi trầm xuống, tức giận trừng mắt nhìn Hoàng Tử Hiên. Lúc này anh ta cũng đoán được thân phận của Hoàng Tử Hiên, hẳn là tài xế của Lê Mỹ Gia, hôm qua đã liên tiếp đánh bị thương hai tên sát thủ mà anh ta thuê với giá cao.
“Anh nhìn tôi như vậy rất nguy hiểm đó. Sáng hôm qua cũng có người giống như anh vậy, kết quả chẳng những bị gãy một tay mà còn bị gãy thêm vài chiếc xương sườn.” Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười, lộ ra hai hàm răng trắng thẳng tắp, trông vô hại với con người và động vật.
Nghe vậy, ánh mắt Lê Long Phi lộ ra vẻ sợ sệt, anh ta đương nhiên biết người mà Hoàng Tử Hiên đang nói tới chính là cao thủ mà anh ta mời. Vì thế cũng không dám gây hấn với Hoàng Tử Hiên, quay đầu xả giận vào bảo vệ: “Mở cửa đi, đồ ngu.”
Bảo vệ bị Lê Long Phi hét đến hoàn hồn trở lại, nhanh chóng mở chiếc rào chắn lên.
Hoàng Tử Hiên cũng không tiếp tục tranh cãi với Lê Long Phi nữa, trực tiếp khởi động xe lái vào Biệt uyển Hoàng gia.
Biệt uyển Hoàng gia được xếp hàng đầu trong số tất cả các khu biệt thự ở Long Thành. Chủ đầu tư của nó là Tập đoàn Thịnh Thế của nhà họ Lê, do đó mà nhà họ Lê sở hữu một biệt thự ngoại cỡ ở đây.
Dưới sự chỉ đường của Lê Mỹ Gia, Hoàng Tử Hiên lái xe một vòng dài cuối cùng cũng đến được cửa nhà họ Lê. Nhưng không ngờ Lê Long Phi đi bằng con đường khác đến nhà trước, còn chắn chiếc Aston Martin của anh ta ở trước cửa.
“Có bản lĩnh thì anh bay qua đi.” Lê Long Phi xuống xe, đắc ý trả lại Hoàng Tử Hiên lời nói ban đầu.
“Ấu trĩ, cũng chỉ có chút bản lĩnh đó.” Lê Mỹ Gia hừ lạnh nói:
“Bỏ đi, xe cứ dừng ở cửa, chúng ta xuống xe.”
“Ngồi yên.” Hoàng Tử Hiên nói với Lê Mỹ Gia một câu, sau đó mở cửa xuống xe.
Lê Mỹ Gia không biết anh muốn làm gì, còn tưởng rằng anh muốn ra tay với Lê Long Phi. Lúc đang định xuống xe ngăn lại thì thấy Hoàng Tử Hiên đã đi tới sau xe thể thao, một tay chống vào đuôi xe, cũng không thấy anh dùng sức, xe của Lê Long Phi đã bị anh đẩy về phía trước.
Két két két két két két…
Thân xe cọ vào cửa sắt phát ra âm thanh khiến người ta đau lòng.
Nhìn thấy Hoàng Tử Hiên dùng một tay đẩy chiếc xe thể thao nặng mấy nghìn ki lô gram, Lê Long Phi sợ ngây người, hoàn toàn quên mất cảm giác đau lòng cho chiếc xe thân yêu của mình.
Lê Mỹ Gia cũng ngẩn ra, chuyện người bình thường vốn không thể làm được, Hoàng Tử Hiên chỉ dùng một tay đã có thể làm được một cách dễ dàng!