Cuộc sống yên lặng quá mức quy định cứ thế trôi qua hơn một tuần lễ.
Trong một tuần này, cuộc sống của Hoàng Tử Hiên lại cực kì ổn định.
Buổi sáng thức dậy luyện vài chiêu Thái Cực Quyền, sau đó nấu cơm đưa cho ba người phụ nữ.
Cuối cùng là ở nhà tĩnh tâm tu huyện, từ từ tăng tiến tu vi, sau đó lại mỗi ngày đều chăm chỉ rèn luyện võ công, tiến triển vô cùng nhanh chóng.
Mà cũng trong một tuần lễ này, tu vi của Hạ Mạt với Trương Tiểu Lệ cũng lần lượt có đột phá.
Giống hệt như Hoàng Tiểu Tô dự đoán, Hạ Mạt đạt được Bài Sơn Kỳ nhị phẩm, Trương Tiểu Lệ đạt được Bài Sơn Kỳ nhất phẩm.
Hoàng Tử Hiên cực kì thán phục tốc độ phát triển tu vi của hai người, có điều nếu như suy nghĩ đến sư môn của Hoàng Tiểu Tô thì chuyện này lại trở nên cực kì bình thường.
Một sư môn cao cấp như vậy, có chỉ điểm chút cho người ngoại gia tu luyện cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Lê Mỹ Gia cũng có tiến bộ không kém, dưới sự chỉ điểm của Hoàng Tiểu Tô, cô đã có thể nắm rõ những động tác võ thuật, càng có thể thấu hiểu và thuần thục chúng.
Có thể nói nếu bây giờ Lê Mỹ Gia gặp phải những lúc nguy hiểu như người bình thường, cô chắc chắn sẽ có được năng lực tự vệ.
Có điều Lê Mỹ Gia lại không có chút hứng thú gì với võ công, những lúc luyện tập như bây giờ chẳng qua chỉ là sáng sớm rèn luyện thân thể một chút, chứ hầu hết thời gian của cô vẫn đặt trên tập đoàn Thịnh Thế.
Nhắc đến tập đoàn Thịnh Thế bên kia, chủ trương xây dựng căn cứ khoa học của Lê Mỹ Gia cũng đã khánh thành căn cứ đầu tiên, hơn nữa cũng đã được đưa vào sử dụng.
Nhóm đầu tiên bắt đầu nghiên cứu khoa học đương nhiên là tổ đội công ty khoa học kĩ thuật ở Thịnh Thế do La Triết lãnh đạo.
Trong thời gian này bọn họ đã nghiên cứ được một loại kĩ thuật mới, La Triết có lòng tin nhất định hạng mục kỹ thuật này có thể vượt qua điều kỳ diệu của mấy năm trước, bây giờ chỉ cần chờ một bước cuối cùng là có thể chân chính thành công rồi.
Mấy ngày này tâm tình của Lê Mỹ Gia rất tốt, ra mắt được kĩ thuật mới chẳng qua chỉ là bước đầu tiến, tiếp theo phải là đăng ký độc quyền, sau đó lựa chọn một thời điểm tốt để đưa vào sử dụng.
Đến lúc đó lợi nhuận kiếm về hàng năm nhất định là không có giới hạn.
Có một phần lợi nhuận này, địa vì ở Thịnh Thế của cô sẽ có thể càng ngày càng chắc chắn hơn.
Cuộc sống của mỗi người dương như đều trải qua rất thuận lợi, nhưng cổ họng của Hoàng Tử Hiên còn mắc một cây gai, cây gai này nằm ở chỗ anh không nhìn thấy được.
Nhưng mỗi này nó đều dùng cặp mắt u ám kia nhìn anh, giống như có một con rắn độc đang ẩn nấp, chỉ chờ đợi một thời cơ tốt nhất để tấn công.
Chính vì điều này, nhìn bề ngoài Hoàng Tử Hiên giống như đang cực kì buông lỏng, nhưng thực tế nội tâm lúc nào cũng đề cao cảnh giác.
Anh hiểu rất rõ, Ái Đức Mông đang đợi thời cơ, mà chỉ cần bất kì người nào bên cạnh anh xảy ra chuyện cũng có thể trở thành cơ hội để ông ta công kích anh.
Cho nên vào giây phút này lúc nào anh cũng phải cảnh giác, luôn luôn có chuẩn bị tròn vẹn.
Chẳng qua là trải qua nhiều ngày trong yên bình, Ái Đức Mông cũng không có động tĩnh gì là sẽ ra tay.
Điều này khiến thần kinh Hoàng Tử Hiên có chút suy yếu, cái loại người không biết sẽ sử dụng cách thức gì để ra tay, ra tay vào thời điểm nào, con mẹ nó đúng là khiến anh muốn giết người mà.
Hôm nay, một ngày trước vừa phải trực ban không nghỉ, Trương Tiểu Lệ ngủ đến hơn mười hai giờ trưa mới tỉnh.
Cô nhìn chằm chằm mái tóc dài đã loạn xì ngầu lên vì ngủ lâu một lúc rồi mới xuống lầu, sau đó đã nhìn thấy Hoàng Tử Hiên đang luyện công ở trong sân.
Cũng không biết anh đang luyện cái gì, đứng trước cửa hang nhảy tới nhảy lui, động tác có chút kì quái.
Trương Tiểu Lệ tò mò đi ra khỏi biệt thự, đứng ở cửa nhìn.
Lúc này Hoàng Tử Hiên đúng là đang luyện công, anh đang tập luyện một loại võ công mới.
Hai chân anh tách ra nửa bước, hai cánh tay múa trước ngực đánh ra từng quyền, nội lực theo từng chưởng pháp anh đánh ra không ngừng biến đổi ảo diệu theo cánh tay, cuối cùng bị anh gạt hết ra ngoài, mu bàn tay đập lên cửa hàng kèm theo một tiếng vang nhỏ.
Bùm!
Rào!
Đầu tiên là nghe được một tiếng nổ nhỏ, ngay sau đó nước ở trong hang nổi lên thành từng đợt từng đợt, áng chừng cao hơn cả một trượng.
Con ngươi Trương Tiểu Lệ khẽ rụt lại, khiếp sợ nhìn luồng nước thật cao trong hang, trong lòng bắt đầu hoảng sợ, nội lực của Trương Tiểu Lệ đã đạt đến mức có thể khống chế đồ vật rồi sao?
Nhưng mà một giây tiếp theo, cô đã phát hiện ra mình sợ hãi sớm quá rồi.
Chỉ thấy Hoàng Tử Hiên đánh ra một chưởng, nội lực gào thét như gió.
Những cột nước như những đợt sóng phun trào đột nhiên giống như bị hai tay kéo ra từ hai bên, cứ thế bày trước mắt Hoàng Tử Hiên, cực kỳ ngu nga.
Cùng lúc đó, Hoàng Tử Hiên lại đánh ra một chưởng nữa, sau đó lập tức nghe rào một tiếng, dòng nước bị nội lực đánh tan, văng thành từng hàng đều thẳng tắp lên lối hoa trước vườn hoa.
Những gốc hoa cỏ trong vườn nhận được nguồn nước này như trải qua một lễ rửa tội, dưới ánh nắng khúc xạ của mặt trời trở nên lộng lẫy lạ thường.
“Hay lắm! Hay lắm! Đúng là đáng phải tự hào đó.” Trương Tiểu Lệ kêu lên một tiếng, lon ton chạy đến: “Hoàng Tử Hiên ơi Hoàng Tử Hiên, võ công này tên là gì vậy? Đúng là lợi hại, rực rỡ đó.
Sau này tôi cũng phải luyện được chiêu này, lúc sử dụng đúng là lóa mắt quá đi.”
Hoàng Tử Hiên tùy tiện kêu một tiếng, thu tay lại nói: “Đây là tôi tiện tay luyện thôi, không có tên gì.”
“Tiện tay đánh cũng có thể đánh ra một chiêu huyền ảo như vậy, Hoàng Tử Hiên, anh đúng là càng ngày càng lợi hại đó nha.”
“Bây giờ cô mới phát hiện ra tôi lợi hại sao?” Hoàng Tử Hiên nhếch miệng khinh bỉ nói.
Trương Tiểu Lệ dường như vẫn đắm chìm giữa những kinh ngạc mình vừa chứng kiến, cũng quên mắng Hoàng Tử Hiên là không biết xấu hổ, bám lấy anh năn nỉ nói: “Đợi sau này tôi gia nhập sư môn, anh cũng dạy cho tôi chiêu này được không?”
“Vậy cô cứ gia nhập gia môn đã rồi nói sau.”
“Tôi nhất định có thể, anh cứ hứa tôi trước đi.”
“Được được được, tôi hứa với cô, chờ đến khi cô có nội lực tôi sẽ dạy cho cô.” Hoàng Tử Hiên bị bám lấy nên đành phải đồng ý nói.
“Ồ yeah.” Trương Tiểu Lệ hoan hô một tiếng rồi nói: “Vậy chúng ta đặt tên cho nó trước đi, anh cảm thấy tên gì thì hay?”
“Tùy cô thôi.” Hoàng Tử Hiên sao cũng được khoát tay rồi cất bước đi vào trong biệt thự.
Trương Tiểu Lệ đi theo phía sau nói: “Tôi cảm thấy chiêu này vừa trâu bò, vừa lóa mắt lại vừa đẹp, chúng ta gọi nó là Lạc Anh Tân Phân được không?”
“Không được, sến quá.”
“Vậy gọi là Thu Phong Tảo Lạc Diệp thì sao?” Trương Tiểu Lệ lập tức đổi cái khác.
“Lạc Diệp ở đâu ra?”
“Bài Sơn Đảo Hải thì sao?” Trương Tiểu Lệ lại đổi: “Bài Sơn Đảo Hải thì phải có uy lực mạnh hơn chiêu này nhiều.”
Đi một hồi, những cái tên Trương Tiểu Lệ đưa ra đều bị Hoàng Tử Hiên từ chối, cô tức giận chống nạnh nói: “Chẳng phải anh nói tùy tôi sao? Sao cái gì cũng không chịu hết vậy?”
“Vậy thì cứ gọi nó là Tùy là được.” Hoàng Tử Hiên bước thẳng vào cửa phòng mình, sau đó ngăn Trương Tiểu Lệ ở bên ngoài: “Tôi nói này cái cô thuê phòng kia, xin cô giữ tự trọng chút đi.
Bây giờ chủ nhà của cô muốn đi tắm, cô cũng muốn đi theo vào luôn sao? Tôi nghiêm túc nói với cô, tôi chỉ cho tắm chung, tuyệt đối không cho đi vào theo thôi đâu.”
“Thế anh đi tắm đi, ai thèm nhìn anh, chẳng biết tự nhìn lại bản thân gì cả.” Bây giờ Trương Tiểu Lệ đã quen với cái tính không biết xấu hổ của Hoàng Tử Hiên, thậm chí còn có thể hời hợt trả lời lại.
“Nói đúng rồi đấy.” Hoàng Tử Hiên nghiêm túc gật đầu nói: “Bàn về trước lồi sau vểnh, tôi thật sự không biết tự nhìn lại bản thân bằng cô đâu.
Hình như tôi nhớ là trên mông trái của cô còn có…”
“Im miệng, không được nói!” Trên mặt Trương Tiểu Lệ lập tức ửng đỏ, những lời của Hoàng Tử Hiên làm gợi lại sự xấu hổ của cô sau khi bị anh nhìn vào lần hôm đó, đến bây giờ mỗi khi nhớ lại cô đều sẽ thấy đỏ mặt tía tai.
“Không nói thì không nói, dù sao thì trừ ngực của cô có hơi to ra cũng chẳng có gì đáng để nhìn cả.” Hoàng Tử Hiên vừa nói vừa nhanh chân trốn vào phòng, sau đó bịch một tiếng đóng sập cửa lại.
Ầm!
Hoàng Tử Hiên phản ứng quá nhanh nên lúc Trương Tiểu Lệ đi tới, cửa đã đóng lại, lần này khiến chân cô va phải cửa làm cô lập tức đau đớn kêu lên một tiếng rồi ôm chân nhảy cẫng lên.
“Hoàng Tử Hiên, tốt nhất là cái tên nhà anh hôm nay đừng ra ngoài nữa!”
Ting ting ting ting…
Trong lúc Trương Tiểu Lệ đang ôm chân nổi trận lôi đình, ngoài cửa lớn bỗng vang lên tiếng chuông.
Trương Tiểu Lệ chỉ đành phải tạm thời nguôi giận, đi khập khễnh ra ngoài mở cửa.
Đứng ngoài cửa là một anh trai giao hàng hỏa tốc, vừa thấy có người tới mở cửa, anh ta đã hỏi đây có phải là nhà của Hoàng Tử Hiên hay không.
Trương Tiểu Lệ nói đúng, anh ta liền đưa cho cô một hộp hàng hỏa tốc rồi bảo cô ký tên.
Ký tên xong, Trương Tiểu Lệ đóng cửa lại rồi khập khễnh bước trở về.
“Anh ta mà cũng mua đồ trên mạng sao?” Trương Tiểu Lệ đi tới sô pha rồi ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào hộp hàng hỏa tốc với ánh mắt tò mò.
Mỗi cô gái đều thích mở hàng hỏa tốc từ tận trong xương, đặc biệt là với những thùng hàng không biết bên trong có gì.
Mặc dù biết rằng mở hàng của người khác là không lịch sự nhưng khi nghĩ tới việc Hoàng Tử Hiên vừa mới trêu chọc mình, cô lập tức bỏ hết băn khoăn, cầm lấy dao gọt trái cây trên bàn rồi rạch mở thùng hàng hỏa tốc.
Sau khi mở ra, Trương Tiểu Lệ lập tức nhìn thấy bên trong là một chiếc điện thoại, hơn nữa còn là một chiếc điện thoại Apple giá rẻ, lúc trước cô từng cho Hoàng Tử Hiên chiếc có mẫu này, giá còn hơn mấy ngàn lận.
“Đúng là kỳ lạ, chẳng lẽ điện thoại của anh ta bị hư rồi sao?”
Trong lúc tò mò lấy chiếc điện thoại ra, Trương Tiểu Lệ lại phát hiện một tấm thiệp mời mạ vàng nằm bên dưới chiếc điện thoại.
Tấm thiệp mời này càng gợi lên lòng hiếu kỳ của Trương Tiểu Lệ nên cô lập tức mở ra xem..
Danh Sách Chương: