Mục lục
Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xì, nhân tài nào của nhà anh tự sát, căn bản là tôi không biết người đó.” Trương Tiểu Lệ  trừng mắt hạnh, tức giận nói.

“Chẳng phải tôi đây đang quan tâm cô sao.” Nam cảnh sát bị gương mặt gần sát của Trương Tiểu Lệ  làm cho xấu hổ, nói.

“Không cần anh quan tâm, anh có phải là gì của tôi đâu. Có thời gian ở chỗ này quan tâm mấy thứ không cần thiết, chi bằng xuống dưới cứu người, tôi nhớ lúc ở trường cảnh sát kỹ năng bơi lội của anh rất tốt mà…” Trương Tiểu Lệ  không kiên nhẫn nói.

Nam cảnh sát bị lời nói của Trương Tiểu Lệ  làm cho lúng túng, nước đi này của anh ta không sai, nhưng thời tiết lạnh, nước lại mát, dưới sông vô cùng nguy hiểm. Anh ta cũng

không phải cảnh sát đường thủy, không muốn vì một người không đáng mà mạo hiểm xuống dưới đó, lần này có rảnh đến chào hỏi với Trương Tiểu Lệ  thôi. Chẳng qua là không ngờ được Trương Tiểu Lệ  vẫn giống như khi còn ở trường cảnh sát, hoàn toàn không cho anh ta chút mặt mũi nào.

Lúc ở trường cảnh sát, thành tích của Trương Tiểu Lệ  rất xuất sắc, bản lĩnh cũng lợi hại, là hoa khôi cảnh sát trong giới bọn họ. Rất nhiều người thích cô, chỉ là cô luôn luôn kiêu ngạo, chưa bao giờ đáp lại bất cứ chàng trai muốn theo đuổi cô. Có người bám theo không rời, thậm chí còn bị Trương Tiểu Lệ  đánh cho không xuống giường được, dần dà không có ai dám tiếp tục theo đuổi cô nữa.

Nam cảnh sát cũng là một trong những người thích cô ta, nhưng không dám bày tỏ với Trương Tiểu Lệ, anh ta cảm giác bản thân ở trường

cảnh sát yên lặng vô danh, không xứng với Trương Tiểu Lệ. Thế nhưng là không ngờ ông trời mở mắt, khiến bản thân gặp được cô ở nơi  đây. Hơn nữa thấy Trương Tiểu Lệ  sau khi tốt nghiệp lăn lộn trong giới cảnh sát không tốt lắm, ngẫm lại bản thân đã sớm lên chính thức, có được công việc ổn định, hơn nữa gần đây rất được lãnh đạo trọng dụng, Triệu Lập Tân liền có thêm chút tự tin trước mặt Trương Tiểu Lệ.

Chính là chút tự tin này khiến anh ta có dũng khí bắt chuyện với Trương Tiểu Lệ, nhưng Trương Tiểu Lệ  lại tiếp tục không để anh ta vào mắt, điều này nhiều ít lại khiến Triệu Lập Tân cảm thấy tức giận. Nhưng anh ta vẫn nhịn được, dù sao thì nếu có thể theo đuổi Trương Tiểu Lệ  thành công, đó cũng là một chuyện rất có thể diện. Ngẫm lại, nếu hoa khôi cảnh sát được bản thân theo đuổi, vậy sẽ khiến biết bao người hâm mộ chết mất.

Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Lập Tân liền bớt giận, ha ha nói: “Cứu người có cảnh sát đường thủy chuyên nghiệp phụ trách, tôi sẽ không làm loạn thêm, nếu tôi đi xuống thì sẽ không có ai chỉ huy.”

“Anh là cảnh sát chỉ huy chuyện này?” Trương Tiểu Lệ  nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn anh ta một cái.

Cuối cùng cũng chịu nhìn mình rồi!

Triệu Lập Tân thấy Trương Tiểu Lệ  nhìn bản thân thì bất giác đứng thẳng lưng, nghiêm túc gật đầu: “Ừ, tôi là đội trưởng chỉ huy chuyện này.”

“Anh là đội trưởng mà lại không xuống dưới chỉ huy, còn ở nơi này lầm bà lầm bầm, nói này nói nọ cả buổi. Anh có biết chức trách của mình là gì hay không, cục cảnh sát các người phái chỉ huy như thế nào vậy!” Trương Tiểu Lệ  nghe vậy liền bùng nổ, lớn tiếng trách cứ.

Nghe giọng của Trương Tiểu Lệ, tất cả mọi người xung quanh đều nhìn về phía Triệu Lập Tân. Mỗi người đều cho anh ta ánh mắt trách móc, thân là viên chỉ huy hành động không quan tâm cứu người, mà ở nơi này tán gái, quả thực là lãng phí tiền bạc của người đóng thuế!"

Mặt Triệu Lập Tên lập tức đen thui, dưới sự chỉ trỏ của mọi người, anh ta chạy oạch đi như chuột chạy qua đường, vội vàng giả vờ giả vịt đi chỉ huy viên cảnh sát.

Trương Tiểu Lệ  hừ một tiếng, nghĩ thầm thật sự xem bà đây như đồ ngốc à, muốn theo đuổi tôi, không có cửa đâu, chỉnh chết anh luôn.

Đương nhiên Lê Mỹ Gia nhìn ra Triệu Lập Tân có ý với Trương Tiểu Lệ, mà Trương Tiểu Lệ  lại cố ý làm khó anh ta. Nghĩ những lời Trương Tiểu Lệ  nói lúc trước, tâm trạng của cô ta càng thêm tồi tệ.

“Cảnh sát đã đến, bọn họ đã xuống dưới nghĩ cách cứu viện, nhất định Hoàng Tử Hiên sẽ không có chuyện gì đâu.” Trương Tiểu Lệ  thấy sắc mặt của Lê Mỹ Gia càng lúc càng tệ, còn tưởng rằng cô ta bị doạ sợ, vội vàng nắm tay cô ta an ủi.

Lê Mỹ Gia ừ một tiếng, quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm vào mặt sông. Hoàng Tử Hiên chưa biết sống chết, nghĩ những chuyện này làm gì.

Lúc này trên mặt sông đã có mấy chiếc thuyền cứu nạn, còn có một vài cảnh sát cũng nhảy vào trong nước, mọi người ba chân bốn cẳng bắt đầu tìm người.

“Ào Ào! Ào Ào!”

Giữa lúc đám cảnh sát đang ra sức tìm kiếm, hai cái đầu lần lượt nhô lên khỏi mặt nước.

“Hoàng Tử Hiên! Là Hoàng Tử Hiên!” Trương Tiểu Lệ  là người đầu tiên hưng phấn thét lên.

Đám cảnh sát vừa thấy Hoàng Tử Hiên xuất hiện thì đều sợ ngây người, trước đến đây bọn họ đã hiểu sơ lược tình huống rồi, nghe nói người tự sát và người xuống dưới cứu người đã ở dưới nước hơn mười phút.

Lâu như vậy nhất định là đã mất mạng, bọn họ cũng ôm mục đích vớt thi thể mà xuống, thế nhưng người này lại đột nhiên sống sờ sờ xuất hiện, sao có thể không khiến bọn họ giật mình.

Giờ phút này không chỉ có đám cảnh sát sợ ngây người, tất cả những người vây xem, chứng kiến toàn bộ trên cầu cũng rất kinh ngạc, ánh mắt của bọn họ như nhìn thấy quỷ vậy. Bọn họ tận mắt nhìn thấy Hoàng Tử Hiên nhảy xuống, vẫn luôn tính giờ. Sao có thể có người ở dưới nước nín thở hơn mười phút mà vẫn còn bình yên vô sự? Đây là người sao?

“Cứu người đi, các người ngây ra đó làm gì!” Thấy đám cảnh sát đều ngây ra, Lê Mỹ Gia vội vàng hô to về phía bọn họ.

Nghe thấy giọng nói của Lê Mỹ Gia, đám cảnh sát mới phản ứng lại. Chiếc thuyền ở gần Hoàng Tử Hiên nhất vội vàng đi qua, mấy tên cảnh sát cuống quít kéo Hoàng Tử Hiên và La Triết lên.

“Quá thần kỳ, tôi đã nhìn thấy chuyện gì thế này, quả thực là không thể tin được.” Tận mắt thấy Hoàng Tử Hiên và La Triết được cảnh sát cứu lên, một người lên tiếng hô.

“Con mẹ nó cái này thật đúng là sống lâu mới thấy.” Một ông cụ hơn sáu mươi tuổi thở dài.

Lúc những người vây xem còn đang ngạc nhiên, Lê Mỹ Gia và Trương Tiểu Lệ  đã sớm sốt ruột chạy tới dưới cầu, chờ thuyền cứu nạn cập bờ.

Sau khi thuyền cứu nạn cập bờ, bác sĩ và các y tá trên bờ vội vàng sơ cứu tại chỗ cho La Triết. Sau đó Hoàng Tử Hiên mang một thân ướt sũng nhảy lên bờ.

“Hoàng Tử Hiên, anh làm tôi sợ muốn chết.”

“Hoàng Tử Hiên thối, bị anh hù chết rồi.”

Lê Mỹ Gia và Trương Tiểu Lệ  đồng thanh nói, còn một người đứng ở một bên căng thẳng hỏi thăm anh có khó chịu ở chỗ nào không, có hay sặc nước hay không, vân vân.

“Không có việc gì không có việc gì, các người thấy tôi có sao đâu.” Hoàng Tử Hiên vội xoay một vòng, chứng minh bản thân thật sự chẳng có chuyện gì hết.

Hai người con gái lại đồng thời nhẹ nhàng thở phào, Trương Tiểu Lệ  nhanh chóng hỏi khăn mặt từ chỗ cảnh sát cho Hoàng Tử Hiên, sợ Hoàng Tử Hiên cảm lạnh, lại đưa áo khoác ngoài của cảnh sát cho Hoàng Tử Hiên, ép anh khoác lên người.

“Cái này cũng không cần đâu, không lạnh đến thế mà.” Hoàng Tử Hiên từ chối, lời anh nói là thật, dù sao cũng là người luyện võ, còn là rất giỏi chịu rét, lạnh thật thì anh cũng có thể vận nội lực chống lạnh.

“Không được, lỡ như bị cảm thì sao.” Trương Tiểu Lệ  không cho anh từ chối.

“Không đâu, thể chất của tôi rất tốt.” Hoàng Tử Hiên rất có lòng tin với thân thể của bản thân, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng mắc bệnh gì dù chỉ là cảm cúm. Dù sao thiên tài địa bảo cũng không phải đồ ăn chùa, sao có thể không gánh được căn bệnh nhỏ xíu như cảm sốt này được.

Trương Tiểu Lệ  thấy Hoàng Tử Hiên không nghe lời, liền liếc Lê Mỹ Gia một cái.

Lê Mỹ Gia hiểu ý, trực tiếp cầm áo khoác cảnh sát trong tay Trương Tiểu Lệ  choàng lên người Hoàng Tử Hiên: “Đừng tưởng rằng anh cố ý để bản thân bị bệnh rồi thì không cần làm điểm tâm cho chúng tôi.”

Khóe miệng Hoàng Tử Hiên run rẩy, u oán nhìn Lê Mỹ Gia, không phải cô muốn hiện thực như thế à…

“Ha ha…đúng vậy đúng vậy, trừ khi anh bệnh không đứng dậy được, còn không thì đừng mong được lười biếng.” Trương Tiểu Lệ  bị lời nói của Lê Mỹ Gia chọc cười, ha ha tiếp lời.

Hoàng Tử Hiên cảm thấy trái tim đau quá, tại sao bản thân lại chăm sóc hai người khách trọ không có lương tâm này vậy.

“Mỹ Gia, cô xem tạo hình của Hoàng Tử Hiên bây giờ giống như cái gì?” Trương Tiểu Lệ  mặc kệ Hoàng Tử Hiên đau lòng hay không, đánh giá anh rồi hỏi.

“Giống gì?” Lê Mỹ Gia cũng nhìn kỹ Hoàng Tử Hiên của hiện tại, tóc bị chà sát lộn xộn, quần áo bên trong ướt sũng dán sát vào cơ thể, áo khoác ngoài chỉ tới đầu gối, lộ ra một nửa đôi chân, bộ dáng rất khôi hài.

“Giống anh ăn mày đẹp trai…” Trương Tiểu Lệ

ôm bụng cười to, chỉ vào Hoàng Tử Hiên mà nói: “Ha ha ha, nếu anh ngậm thêm điếu thuốc vào miệng, rất giống anh ăn mày điển trai đang nổi tiếng trên mạng nhỉ.”

“Phụt phụt…”

Lê Mỹ Gia vốn không biết gì, được Trương Tiểu Lệ  nhắc nhở liền nhớ ra, sau đó càng nhìn càng thấy giống, nhịn không được mà cười rộ lên.

Bị hai cô gái cười nhạo Hoàng Tử Hiên nghe thấy tiếng cõi lòng mình tan nát, anh che kín áo khoác ngoài, sờ lên túi áo, thuốc lá bên trong đã ướt nhẹp từ sớm, hút cái rắm ấy…

“Ha ha ha, chết cười tôi. Không được không được, tạo hình tuyệt vời thế này, nhất định phải chụp lại lưu niệm.” Trương Tiểu Lệ  cười cười, lập tức lấy điện thoại ra, căn bản là không cho Hoàng Tử Hiên cơ hội né tránh, “Tách tách” mấy tiếng đã lưu tạo hình “chàng ăn mày điển trai” vào trong điện thoại di động.

Hoàng Tử Hiên oán hận cắn răng: “Trương Tiểu Lệ, tốt nhất là cô nên cầu nguyện bản thân không rơi vào tay của tôi.”

Hiếm khi Trương Tiểu Lệ  chọc giận được Hoàng Tử Hiên, cô ta le lưỡi đầy đắc ý, lắc đầu vẫy đuôi nói: “Giận rồi giận rồi, anh cắn tôi đi nè.”

“…” Khoé miệng Hoàng Tử Hiên co rút, anh chắc chắn không thể đi lên cắn được, cho dù anh muốn đi, Lê Mỹ Gia cũng không cho…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK